Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng ai ngờ Tiêu Trần lại tạo ra được thiên hỏa, điều này làm cho trong lòng Dược Trường Thanh trong phút chốc hoàn toàn suy sụp.  

             Vòng này đã thua, mà vòng thứ hai sát hạch linh hồn lực, cuộc khảo nghiệm này cũng giống như là thiên phú, nếu như lại thua nữa, thì cho dù vòng thứ ba Dược Trường Thanh hắn ta có thể chiến thắng cũng chẳngcó tác dụng gì.  

             Có lẽ ngay cả Dược Trường Thanh cũng không phát hiện ra, giờ này khắc này, hắn ta đã tự giác cho rằng thiên phú của mình không bằng Tiêu Trần, cho nên mới lo lắng cho vòng thứ hai khảo nghiệm linh hồn lực này.  

             Dược Trường Thanh lộ ra vẻ lo lắng, nhưng chuyện đã đến nước này, đương nhiên không thể có cơ hội đổi ý nữa. Dưới sự chủ trì của Dược gia lão tổ, vòng thứ hai khảo nghiệm linh hồn lực bắt đầu.  

             Thật ăn ý, Tiêu Trần cùng với Dược Trường Thanh, hai người đều lựa chọn lên đài cuối cùng. Từng thanh niên tài năng hoàn thành khảo nghiệm, mà thành tích tốt nhất chỉ có bốn tấc linh hồn lực, mãi đến cuối cùng chỉ còn lại hai người Tiêu Trần và Dược Trường Thanh. Dược Trường Thanh lạnh lùng liếc Tiêu Trần một cái, tâm lý có chút lo lắng không yên, cất bước đi tới trước mặt Dược gia lão tổ.  

             Hắn ta nhẹ nhàng đặt tay lên Khảo Thí Linh Hồn Thạch, trong nháy mắt, trên Khảo Thí Linh Hồn Thạch có một vầng sáng màu trắng hiện lên, một tấc, hai tấc, ba tấc, rất nhanh, ánh sáng trên Khảo Thí Linh Hồn Thạch liền tăng lên tới năm tấc, cuối cùng dừng lại ở độ cao sáu tấc.  

             Cường độ linh hồn lực sáu tấc, cho nên Dược Trường Thanh là người có thành tích tốt nhất cho đến bây giờ, vốn dĩ tâm trạng phải cực kỳ vui vẻ, nhưng không biết vì cái gì, Dược Trường Thanh lại không thể vui nổi, bởi vì còn có một người chưa kiểm tra đó là Tiêu Trần.  

             Sau khi trải qua chuyện thiên hỏa kia, trong lòng Dược Trường Thanh sớm đã không còn bình tĩnh nữa rồi. Đối mặt với Tiêu Trần, hắn ta không cách nào làm ra vẻ hờ hững như trước được nữa.  

             Buông Khảo Thí Linh Hồn Thạch ra, vẻ mặt của Dược Trường Thanh rất phức tạp nhìn về phía Tiêu Trần, cùng lúc đó, vẻ mặt Tiêu Trần cũng rất lạnh lùng lướt qua Dược Trường Thanh, đi tới phía trước Khảo Thí Linh Hồn Thạch.  

             Tiêu Trần đưa tay nhẹ nhàng cầm Khảo Thí Linh Hồn Thạch, cũng là một đường ánh sáng lóe lên giống như vậy, một tấc, hai tấc, ba tấc... Nhưng mới trôi qua mấy giây ngắn ngủi, cường độ linh hồn lực của Tiêu Trần đã đạt tới sáu tấc giống như Dược Trường Thanh.  

             Trong khoảng khắc khi ánh sáng màu trắng kia đạt tới sáu tấc, Dược Trường Thanh trong lòng không ngừng cầu nguyện: "Dừng, dừng, dừng…"   

             Cường độ linh hồn lực của Tiêu Trần đã ngang bằng với mình, Dược Trường Thanh trong lòng đang hò hét nó hãy mau dừng lại, nhưng có điều lời cầu khấn và kêu gào của hắn ta hiển nhiên là không có tác dụng gì, chỉ thấy ánh sáng màu trắng vốn chỉ có sáu tấc kia rất nhanh chóng tăng vọt lên bảy tấc.  

             Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Dược Trường Thanh hoàn toàn tái nhợt, thua, lại thua, vòng thứ nhất thi linh hỏa thua, vòng thứ hai linh hồn lực cũng là thua, như vậy, cho dù hắn ta có thể hoàn toàn thắng Tiêu Trần ở vòng luyện dược thứ ba, nhưng đánh ba thắng hai, thì hắn ta thua vẫn hoàn thua.  

             Căn bản là thật không ngờ, từ nhỏ đã đi theo lão tổ nhà mình học tập luyện dược, thế mà không thể tin được là lại có thể thua trước Tiêu Trần, một người chưa bao giờ tiếp xúc qua đan dược.  

             Cả người hắn ta vô cùng bực bội và chán nản, có điều giờ khắc này, không có bất kỳ người nào chú ý tới sự thay đổi của Dược Trường Thanh, bởi vì ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía Tiêu Trần, hơn nữa còn nghe thấy có người kinh ngạc mở miệng nói.  

             "Vẫn còn đang tăng, sắp đột phá lên tám tấc rồi."  

             Linh hồn lực của Tiêu Trần sau khi đạt tới bảy tấc vẫn không ngừng tăng lên, rất nhanh đã đạt tới tám tấc, tám tấc linh hồn lực, ở Thiên Thần lục địa này đã là cực kỳ hiếm thấy, cho dù phóng tầm mắt vào trong Thiên Đan Cốc, người có thể làm được tới mức này cũng không có mấy người.  

             Mọi người vừa kinh ngạc, vừa hoảng sợ, nhưng mà ngay khi tất cả mọi người cảm thấy cực hạn của Tiêu Trần chính là tám tấc, nó bắt đầu chậm dần, ánh sáng màu trắng kia vẫn không ngừng tăng lên.  

             Vẫn còn tiếp tục tăng lên, cũng có nghĩa là linh hồn lực của Tiêu Trần không chỉ tám tấc, vừa nghĩ đến cường độ linh hồn lực của Tiêu Trần có khả năng đạt tới chín tấc, tất cả mọi người ở đây đều không giữ nổi bình tĩnh.  

             Chín tấc, đây đã có thể nói là cực hạn của linh thạch khảo nghiệm linh hồn, hơn nữa, bất kỳ một người nào không tu luyện qua linh hồn lực, tối đa cũng chỉ có thể đạt tới chín tấc.  

             Nói cách khác, tức là sức mạnh của linh hồn lực là chín tấc, đây là cực hạn mà linh hồn lực trời sinh có khả năng đạt tới, cho nên cũng được mọi người gọi là cực hạn linh hồn lực.  

             Dưới khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi, cuối cùng, linh hồn lực của Tiêu Trần quả nhiên đã tăng lên chín tấc, mà đây chính là cực hạn.  

             "Thiên hỏa, cực hạn linh hồn lực, tên này quả thực chính là luyện dược sư trời sinh." Có người không tự chủ được mà trợn mắc há hốc mồm nói.  

             "Đâu chỉ có thế thôi, sở hữu cực hạn linh hồn lực, cho dù là luyện khí sư với cả phù sư thì Tiêu Trần này cũng có thể hoàn toàn có thể được coi là một thiên tài rồi." Một người khác mở miệng nói.  

             Không cần phải nói đến thiên hỏa, điều này đối với luyện dược sư mà nói chính là món quà do trời ban, mà lợi ích cực hạn linh hồn lực mang lại không chỉ cực hạn ở luyện dược sư, cần biết rằng luyện khí sư và phù sư đối với linh hồn lực yêu cầu cũng vô cùng cao, cho nên, Tiêu Trần có được cực hạn linh hồn lực, cho dù là ở trong luyện khí sư hay là phù sư cũng đã được coi là một thiên tài.  

             Ai cũng không ngờ lại có kết quả như vậy, lần đầu tiên tất cả mọi người đều cho rằng trận đánh cược này, người thua chắc chắn là Tiêu Trần, kẻ chưa bao giờ được tiếp xúc với đan dược.  Nhưng mà, Tiêu Trần lại kiên quyết dựa vào thiên phú của mình, ở trong hai vòng sát hạch trước triệt để đè bẹp Dược Trường Thanh.  

             Đã thắng hai vòng liên tiếp, như thế, cho dù Tiêu Trần sẽ không luyện dược, vòng thứ ba trực tiếp lựa chọn bỏ cuộc thì Dược Trường Thanh vẫn là phải thua.  

             Võ đạo thiên phú nghịch thiên, thân mang thiên hỏa, lại có cực hạn linh hồn lực, hôm nay Tiêu Trần quả thực làm cho mọi người phải mở rộng tầm mắt, thiên phú của một người lại có thể có thể mạnh đến mức như vậy, đây chính là sự khác biệt giữa Kiêu Vương và một Thiên Kiêu bình thường sao? Mọi người trong lòng thầm nghĩ.  

             Trong ánh mắt đều toát ra vẻ ngưỡng mộ, nhất là những thế hệ trẻ, là người cùng thế hệ, Tiêu Trần cũng đủ để cho bọn họ ngưỡng mộ, trong lúc nhất thời cũng không biết là ai nói trước một câu: "Con mẹ nó, lúc trước là ai đá Tiêu Trần ra khỏi Thập Đại Kiêu Vương, với thiên phú và sức lực chiến đấu này, nếu Tiêu Trần cũng không xứng là Thập Đại Kiêu Vương, vậy ai xứng hả?"  

             "Đúng vậy, đúng vậy."  

             "Yên tâm đi, với biểu hiện hôm nay của Tiêu Trần, một khi được truyền ra ngoài, đương nhiên sẽ rất nhanh trở lại trong danh sách Thập Đại Kiêu Vương thôi."  

             Mọi người bàn luận sôi nổi, có điều đối với việc này Tiêu Trần cũng không thèm để ý tới, chậm rãi đi tới trước mặt Dược Trường Thanh, khẽ cười nói: "Vòng thứ ba còn muốn đấu nữa không? Ta không biết luyện dược, nếu ngươi muốn tỷ thí, vậy ta sẽ lập tức bỏ cuộc."  

             Lời nói của Tiêu Trần rất bình tĩnh, hơn nữa cũng vô cùng thẳng thắn, nói trắng ra là mình không biết luyện dược, nếu như Dược Trường Thanh muốn thi đấu, vậy thì bản thân mình sẽ bỏ cuộc.  

             Lời nói nhẹ như nước, nhưng lúc này nghe vào tai Dược Trường Thanh lại chói tai như thế, thật giống như là Tiêu Trần đang khoe khoang vậy, ta chính là không biết luyện dược, nhưng vẫn có thể thắng ngươi.  

             Giống như là bị sỉ nhục, sắc mặt Dược Trường Thanh đỏ bừng, thần sắc trong ánh mắt đã không biết nên hình dung như thế nào, lúc này đây chẳng những không thể đả kích Tiêu Trần, ngược lại còn trở thành vật lót đường của Tiêu Trần, làm cho danh khí của hắn càng vang dội, hơn nữa, chính mình còn phải thua mất hai viên Thánh Nguyên Đan, đây thật sự đúng là tiền mất tật mang mà.  

             Rất muốn trực tiếp chơi xấu, có điều ở đây nhiều người nhìn như vậy, Dược Trường Thanh cho dù không biết xấu hổ cũng không thể giở trò, huống chi, lúc này Dược gia lão tổ vẫn luôn trầm tĩnh đột nhiên mở miệng nói: "Trường Thanh, có chơi có chịu, giao Thánh Nguyên Đan cho Tiêu Trần tiểu hữu đi."

Advertisement
';
Advertisement