Có mệnh lệnh của triều đình như vậy, Sở Hưu cũng có cái cớ.
Đương nhiên bên ngoài y vẫn phải ra vẻ không còn cách nào mới buộc phải đáp ứng.
Sau khi Sở Hưu đi khỏi, một lão thái giám xuất hiện sau lưng Hạng Long, chính là Hàn công công thái giám thân cận của Hạng Long.
Hắn hạ giọng nói:“Bệ hạ, vị Sở đại nhân này có vẻ như rất không muốn làm, bệ hạ bức ép hắn như vậy liệu có vấn đề gì không?”
Hạng Long hữ lạnh nói: "Lũ người giang hồ này vốn ngông nghênh không chịu nghe lời như vậy.
Không muốn làm? Tới chỗ trằm không có chuyện không muốn làm với muốn làm, chỉ làm được với không làm được mà thôi!”
Nói đến đây, Hạng Long đột nhiên hạ giọng thở dài một tiếng nói: “Trẫm không còn nhiều thời gian nữa.
Bắc Yên vốn ở thế yếu, không cách nào tranh đoạt vùng Trung Nguyên với Đông Tề.
Trẫm đã dốc hết tâm huyết cả đời, lại thêm Lữ Hạo Xương của Đông Tẽ vốn là kẻ không có năng lực nên mới tạm thời thắng được Đông Tề.
Có điều thực lực đôi bên vẫn đó. Chỉ cần Đông Te xuất hiện một vị đế vương hơi khá một chút, Bắc Yên ta sẽ gặp nguy cơ.
Loạn trong giặc ngoài, lúc này trẫm không làm gì được giặc ngoại nhưng trong lúc còn sống trẫm muốn giải quyết triệt để chuyện này!”
Hàn công công âm thầm lắc đầu.
Bệ hạ nóng ruột quá rồi.
Lực lượng giang hồ Bắc Yên tuy không bằng Đông Tê nhưng cũng chẳng dễ giải quyết
Đặc biệt là bệ hạ còn định mượn đao giết người, đây thực chất là một nước cờ hiểm.
Tên Sở Hưu kia không phải thanh đao nghe lời, người trong Ma đạo là nguy hiểm nhất.
Trước đó bệ hạ hứa hẹn với Ngũ Ương đạo nhân của lão tổ Âm Sơn Phái, để Âm Sơn Phái trở thành quốc giáo, Hàn công công đã phản đối.
Đám người Âm Sơn Phái cũng là Ma đạo, hành xử âm độc, không phải hạng tốt lành gì.
Thế nhưng bê hạ còn kéo cả tên Sở Hưu này vào, vị này cũng có hung danh hiển hách trên giang hồ, cảng không phải hạng tốt lành gì.
Đương nhiên chuyện này Hàn công công không nói ra, vì không cần thiết.
Hắn chỉ là hạ nhân, không phải hoàng tộc Bắc Yên. Chuyện nên nói hắn sẽ nói, không nên nói, vậy không cần phải mở miệng.
Huống hồ đối với hùng chủ như Hạng Long, chắc chẩn sẽ có tính bảo thủ, hẳn không nghe lọt tai lời đề nghị của người khác.
Còn lúc này sau khi Sở Hưu rời khỏi hoàng cung sắc mặt lại cực kỳ âm trầm.
Hạng Long coi y là thần tử của mình hay sao? Còn dám bức ép y như vậy.
Trấn Võ Đường cùng triều đình Bắc Yên thật ra chỉ có quan hệ hợp tác mà thôi.
Lục Giang Hà cười hắc hắc bên tai Sở Hưu nói: “Không cần lấy làm lạ, triều đình vốn luôn như vậy Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo chúng ta còn tồn tại, bất luận Đông Tẽ hay Bắc Yên đều không dám nhúng tay vào chuyện trong giang hồ.
Hôm nay lão già hoàng đế Bắc Yên này lại thật can đảm, lại dám có ý đõ với Đại Quang Minh Tự.”
Sở Hưu không buồn để ý tới Lục Giang Hà, lúc này Ngũ Ương đạo nhân lại đi từ một bên khác trong hoàng cung ra. Thấy Sở Hưu, Ngũ Ương đạo nhân nở một nụ cười nói: “Xem ra Sở đại nhân được bệ hạ giao cho trọng trách, chúc mừng chúc mừng.”
Ngũ Ương đạo nhân ngoài miệng nói là chúc mừng nhưng gương mặt lại là cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Chạy tới đối đầu với Đại Quang Minh Tự, đây không phải chuyện tốt gì.
Sở Hưu ngươi giỏi lầm cơ mà? Ngông nghênh lắm cơ mà?
Lần này thì hay rồi, việc tốt như vậy rơi xuống đầu ngươi chứ không rơi xuống đầu ta.
Sở Hưu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngũ Ương đạo nhân, nhìn tới mức Ngũ Ương đạo nhân âm thầm run rẩy, y mới lạnh nhạt nói: "Ngươi nghĩ đây là chuyện tốt à? Giờ ngươi cười trên nỗi đau người khác, thật ra cũng là cười chính ngươi."
Ngũ Ương đạo nhân cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”
Sở Hưu nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói: “Tìm chỗ yên tĩnh nói tiếp.”
Ngũ Ương đạo nhân không hiểu ra sao bị Sở Hưu dẫn vào một quán rượu, một mình đối mặt với Sở Hưu, Ngũ Ương đạo nhân cũng thấy khá căng thẳng.
Thật ra lần này Ngũ Ương đạo nhân tới là để chế nhạo Sở Hưu.
Trước đó trong Trấn Võ Đường, Ngũ Ương đạo nhân bị Sở Hưu áp chế cực kỳ uất ức.
Theo danh nghĩa hẳn là đại tổng quản Trấn Võ Đường, nhưng thực tế hẳn không chen tay được chút quyền lực nào trong Trấn Võ Đường.
Thậm chí trên giang hồ, mọi người vừa nhắc tới Trấn Võ Đường đầu tiên sẽ nghĩ tới Sở Hưu chứ không phải Ngũ Ương đạo nhân chẳng mấy danh tiếng này.
Ngũ Ương đạo nhân cũng biết lần này Hạng Long gọi Sở Hưu tới vì chuyện gì, chính vì vậy hắn mới cười trên nỗi đau của kẻ khác như vậy.
Sở Hưu ngươi ngông nghênh phách lối lảm vào, giờ hay chưa, làm chim đầu đàn nhé?
Nhưng ai ngờ Sở Hưu lại chẳng tức giận mà kéo hẳn tới đây, Ngũ Ương đạo nhân cũng lo lắng không thôi, liệu tên Sở Hưu này có ra tay xử lý hẳn không?
Trước đó trong hoàng cung nhiều người phức tạp, tới chỗ này vắng vẻ yên tĩnh, là tời cơ rất tốt để ra tay.
Có điều mình chỉ cười Sở Hưu có một tiếng y lại định giết mình chắc? Tên Sở Hưu này hẳn không điên cuồng như vậy chứ?
Nhưng dựa theo cách hành xử trong quá khứ của Sở Hưu, có vẻ hắn đúng là người điên cuồng như vậy.
Ngũ Ương đạo nhân đang suy nghĩ lung tung, Sở Hưu lại chợt mở miệng nói: "Ngũ Ương đạo trưởng, ngươi nghĩ lần này bệ hạ phái ta tới đối chọi với Đại Quang Minh Tự là chuyện rất buồn cười?"
Ngũ Ương đạo nhân bị Sở Hưu đột nhiên hỏi như vậy làm cho giật nảy mình, thân thể run bần bật, thiếu chút nữa bỏ chạy bán sống bán chết.
Có điều cảm thấy trên người Sở Hưu không có sát khí, Ngũ Ương đạo nhân mới cười ngượng ngùng nói: “Không buồn cười, mong Sở đại nhân đừng để ý mấy lời bần đạo vừa nói.”
Sở Hưu lấy làm lạ nhìn Ngũ Ương đạo nhân, không biết vì sao Ngũ Ương đạo nhân lại phản ứng lớn như vậy.
Y lại không biết hung uy của mình đã đến tới mức này, không nói một câu đã khiến Ngũ Ương đạo nhân suy nghĩ linh tỉnh tưởng y định giết người.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!