Vừa vặn lúc này Mai Khinh Liên xung quanh, kinh ngạc nói: “Ngươi xuất quan rồi à? Ta còn tưởng ngươi trải qua một trận Đại chiến chính ma, dẫu sao cũng phải bế quan một hai năm."
Sở Hưu còn chưa lên tiếng, Lục Giang Hà vừa thấy Mai Khinh Liên lập tức hết tướng lên trong đầu Sở Hưu.
“Chua oa, là nữ đệ tử Âm Ma Tông, nhan sắc không sai, mị cốt trời sinh.
He he he, tiểu tử ngươi thật có phúc. Ngày xưa khi Thánh giáo còn tồn tại, nữ đệ tử Âm Ma Tông luôn được hoan nghênh nhất, đáng tiếc người ta chướng mắt với mấy kẻ tâm thường.
Xá Nữ Đại Pháp mà thi triển trên trường bảo đảm khiến ngươi dục tiên dục tử. Đây mới thật sự là giao hợp cả tâm linh và thân thể, khiến ngươi thoải mái tới tận nguyên thần.
Có điều tiểu tử ngươi phải tiết chế một chút. Mặc dù khí huyết của ngươi mạnh mẽ nhưng nếu tiết nhiều nguyên dương quá, cho dù ngươi là Bất Diệt Kim Thân cũng có thể cạn sạch, cẩn thận đừng để bị ép khô.
Bảng không ngươi tìm mấy lão lỗ mũi trâu kiếm bí pháp song tu đi? Ta nhớ hình như...”
“Im miệng!”
Sở Hưu nhức đầu xoa xoa trán, đột nhiên cảm thấy mình đáp ứng điều kiện của Lục Giang Hà là một quyết định sai lầm.
“Nhân vật chính của Đại chiến chính ma không phải ta, người cần bế quan cũng là đám người Dạ Thiều Nam. Đúng rồi, thời gian vừa qua có chuyện gì không?"
Mai Khinh Liên nhún vai nói: “Ta cũng không biết, ta cũng vừa bế quan xong.
Giao thủ với mấy lão lỗ mũi trâu của Thuần Dương Đạo Môn một thời gian, cũng có đôi chút thu hoạch.”
Sở Hưu hơi ngạc nhiên, lúc trước y còn không để ý, lần Đại chiến chính ma này Thuần Dương Đạo Môn thật sự là thế lực dốc sức nhiều nhất, không ngờ còn vận dụng nhiều người tới đến vậy.
Sở Hưu giết chết một, đánh trọng thương hai, còn một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần Kính Nguyên Tử bị Trân Thanh Đế xuất một quyền đánh trọng thương.
Thế nhưng Mai Khinh Liên cũng giao thủ với một người của Thuần Dương Đạo Môn, không phải đối phương dốc toàn lực đấy chứ?
Lục Giang Hà cười hắc hắc nói: “Bình thường ấy mà, đám lỗ mũi trâu Thuần Dương Đạo Môn vẫn đáng ghét như vậy.
Chẳng phải truyền nhân trực hệ của Lã Thuần Dương thôi sao, đã đắc ý cả vạn năm rồi vẫn còn khoác loác.
Nếu Lã Tổ thấy truyền nhân của mình kém cỏi như vậy khéo tức tới mức lật cả nắp quan tài ra.”
Lần này Sở Hưu không buồn để ý tới Lục Giang Hà nữa, chỉ gọi đám người Đường Nha tới, kết quả thật sự không có việc gì lớn.
Đại chiến chính ma vừa qua đi không lâu, trên giang hồ sóng êm gió lặng.
Không ai trong Ma đạo nhảy ra gây chuyện, cũng không có tông môn Chính đạo đi ra muốn trừ ma vệ đạo, mọi người như đạt thành ăn ý chung, không hẹn mà cùng thu tay.
Có điều Đường Nha mang tới hai tin tức khác.
Một là Kính Hồ Sơn Trang phái người tới thông báo cho Sở Hưu, Thiên Ma Vũ của y đã được Mạc Dã Tử chế tạo lại, cũng thuận lợi thăng cấp lên thành thần binh.
Một tin nữa là Hạng Long phái người tới báo cho Sở Hưu, bảo hẳn tìm cơ hội đẩy thế lực của Trấn Võ Đường sang hướng bắc, vượt qua Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, tới vùng đất băng giá Cực Bắc Hoang Nguyên.
Nghe được tin này, Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Cần làm gì thì cứ làm, không cần để ý tới hắn.”
Thời gian vừa qua không biết có phải dã tâm Hạng Long bành trướng quá mức không, cảm giác mình sắp không xong nên muốn để lại một Bắc Yên an ổn cho đời sau, làm việc thật sự quá nôn nóng.
Sở Hưu chỉ hợp tác với triều đình Bắc Yên, chứ không phải tới chịu chết.
Sau lần Đại chiến chính ma này Đại Quang Minh Tự đã thể hiện rất rõ thực lực của mình.
Phương trượng Hư Từ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, trở thành cường giả chí cường trên Chí Tôn Bảng.
Hôm nay Hư Vân cũng đứng hạng hai trên Phong Vân Bảng, không biết lúc nào sẽ vượt qua ngưỡng cửa kia.
Còn Hư Tĩnh thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường không rõ sâu chính ma cũng không ra tay toàn lực. Thực lực của Đại Quang Minh Tự quả thật kinh khủng...
Khi không có xung đột lợi ích trực tiếp, Sở Hưu đâu có ăn no rửng mỡ mà tới trêu chọc Đại Quang Minh Tự?
Hạng Long mơ mộng hão huyền, Sở Hưu lại không định lên cơn điên cùng hắn.
Vừa hay Mạc Dã Tử đại sư đã chế tạo Thiên Ma Vũ thành công, Sở Hưu tạm thời sang Doanh Tự tránh né một chút.
Nếu Hạng Long lại phái người tới giục chỉ có thể vồ hụt.
Lần này tới Doanh Tự, Lục Giang Hà lại cảm khái.
“Đất Trung Nguyên dẫu sao cũng tốt hơn vùng man hoang Cực Bắc kia nhiều.”
Sở Hưu nhíu mày, nói thầm trong lòng: “Ngươi coi thường Bắc Yên?”
Hắn thật không ngờ võ giả cấp bậc Lục Giang Hà lại để tâm tới khu vực như vậy.
Lục Giang Hà hừ lạnh một tiếng nói: “Bản tôn chính là người Đông Tề,, lúc trước khi bản tôn vừa gia nhập giang hồ, võ lâm Trung Nguyên cạnh tranh kịch liệt nhường nào, võ giả Bắc Man căn bản không thể tưởng tượng nổi.
Trên đường đi cũng nhàm chán, Sở Hưu vừa tán gấu linh tỉnh với Lục Giang Hà, vừa đi thẳng tới Kính Hồ Sơn Trang.
Lần này người giữ cửa lập tức nhận ra Sở Hưu, cung kính nghênh đón y vào.
Trước đây không lâu Đại chiến chính ma đã thu hút vô số ánh mắt của người trong giang hồ, trừ võ lâm Chính đạo và Bái Nguyệt Giáo, võ giả bắt mắt nhất, xuất sắc nhất chỉ có hai, một là Sở Hưu, một người khác là Trần Thanh Đế.
Lần này Sở Hưu coi như nổi danh, dù có người trước đây chưa từng nghe tới y, nhưng giờ chắc chắn cũng đã nghe tên y.
Thấy Sở Hưu tới, Mạc Dã Tử vẻ mặt hưng phấn nói: “Thiên Ma Vũ của ngươi chế tạo thành công rồi, còn thuận lợi hơn tưởng tượng của ta, hiệu quả cũng càng xuất sắc.”
Đây là lần đầu tiên Mạc Dã Tử thử nghiệm đem khí linh bên ngoài dung nhập vào nk, không ngờ hiệu quả lại cực kỳ tốt. Thậm chí lần này hiệu quả còn tốt hơn thần binh do hẳn tự tay chế tạo thành hoặc bồi dưỡng từ từ thành thần binh.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!