Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Thuật Khống Hồn không phải triệt để biến đối phương thành con rối mà là lưu lại dấu ấn không cách nào xóa nhòa trong lòng đối tượng, nhưng người này n còn tư duy bình thường. Thậm chí chỉ cần Sở Hưu không ở bên cạnh, hẳn không có bất cứ thay đổi gì so với lúc bình thường.

Sở Hưu ném cho Trần Kim Đình một cái bình nhỏ, Trần Kim Đình lập tức cung kính cất vào trong lòng

Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Cái gì vậy?”

“Đoạn Trường Cổ!"

Bình Đoạn Trường Cổ này chính là Đoạn Trường Cố mà Yến Đình Đình đã hạ độc hại y lúc ở Thần Vũ Môn.

Đoạn Trường Cổ bị Sở Hưu nuốt vào đương nhiên không dùng được nữa, bình Đoạn Trường Cố này là do đám người Đường Nha quét dọn thi thể, tìm được trên người Yến Đình Đình.

Mặc dù điều kiện sử dụng của thứ này vô cùng hà khắc, có điều một khi dùng được sẽ có tác dụng rất lớn.

Mai Khinh Liên thấy Đoạn Trường Cổ này, có vẻ cũng hiểu Sở Hưu định làm thế nào. Có điều chuyện này càng khiến nàng kinh ngạc, tính cách Sở Hưu còn điên cường hơn lúc y chưa thành tông sư võ đạo!

Đúng lúc này có người từ ngoài vào thông báo, nói là Nhậm Thiên Lý tới.

Sở Hưu cười cười, bảo đám người Đường Nha dẫn Trần Kim Đình đi rồi mới cho Nhậm Thiên Lý vào.

Nhậm Thiên Lý nổi giận đùng đùng đi tới tức giận nói: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì vậy? Ta không đồng ý giúp ngươi giao dịch Đại Bí Phú, ngươi bèn bắt sư đệ ta lại, ngươi đang định kết thù không chết không thôi với nhánh của chúng ta à?”

Mới mấy ngày trước thôi Nhậm Thiên Lý từ chối Sở Hưu, kết quả giờ bên phía Trần Kim Đình xảy ra chuyện, có là kẻ ngu cũng biết trong này chắc chắn có vấn đề.

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Nhậm Thiên Lý, nói chuyện phải theo đạo lý, đi ra ngoài hỏi thăm chút xem lúc đó sư đệ nhà ngươi đang làm gì, vì sao bị ta bắt lại?

Sỉ nhục ta trước mặt mọi người thì thôi, còn đánh bị thương Thẩm Phi Ưng công tử của Cự Linh Bang, chẳng lẽ ngươi không biết à?” 

Nhìn Nhậm Thiên Lý, gương mặt Sở Hưu lộ vẻ lạnh lùng, giọng trăm trăm nói: "Trần Kim Đình nói giờ Cự Linh Bang làm chó cho ta, hắn nói không sai, nhưng đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!

Nơi này là Yên Kinh Thành, là địa bàn của Trấn Võ Đường ta, thế nhưng hắn đứng trên địa bàn của ta chửi bới ta, đánh chó của ta!

Nhậm Thiên Lý, vị sư đệ kia của ngươi nghĩ ta tốt tính hay cho rằng ta là kẻ mắt mù tai điếc?”

Nhậm Thiên Lý nghe vậy lập tức im lặng, không còn vẻ vênh váo hung hãng lúc mới vào.

Chuyện này có rất nhiều người chứng kiến, đương nhiên hẳn không thể không biết

Nói thật, hẳn đang rất tức giận.

Ngày thường Trần Kim Đình tương đối trầm ổn, sao hôm nay lại bốc đồng như vậy.

Nơi này là Yên Kinh Thành, là địa bàn của Sở Hưu. Thế nhưng ngay dưới mí mắt Sở Hưu hắn lạ chửi bới như vậy, không phải tự tìm đường chết thì là gì?

Trong quá khứ đúng là Trần Kim Đình thường xuyên tới Yên Kinh Thành, dù sao nơi này có sư huynh hắn là đại tướng quân Trấn Quốc Ngũ Quân, làm chỗ dựa cho hắn.

Nhưng vấn đề là Yên Kinh Thành to lớn này không phải chỉ mình hắn có tiếng nói.

Nghĩ tới đây, Nhậm Thiên Lý không khỏi hòa hoãn lại nói: “Sở Hưu, ta biết ngươi muốn Đại Bỉ Phú, chuyện này cũng do Trần Kim Đình không đúng. Ngươi thả người ra, ta lấy Đại Bỉ Phú cho ngươi”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: "Tiền trao cháo múc. Muốn người thì đem Đại Bi Phú tới đây đã”

Nhậm Thiên Lý cắn răng nói: “Đại Bi Phú đang trong tay sư phụ lão nhân gia, ngươi nhất quyết muốn sư phụ ra mặt hay sao?”

Thật ra Nhậm Thiên Lý vốn không muốn nói chuyện này cho Phương Kim Ngô.

Tính cách Phương Kim Ngô không phân rõ phải trái, Trần Kim Đình xảy ra chuyện trong địa bàn của hẳn, nếu Phương Kim Ngô biết chuyện này chắc chắn lại nói hân không chăm sóc cho sư đệ mình.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Đồ đệ gây chuyện, sư phụ tới nhận người chẳng hợp tình hợp lý à?”

Nhậm Thiên Lý nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Sở Hưu, ngươi thật sự muốn làm lớn chuyện hay sao? Không thể nể mặt ta chút à?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chuyện này ta chiếm lý, sao ta phải sợ lớn chuyện?

Còn nể mặt à? Nhậm tướng quân, mấy ngày trước cũng ở Phi Phượng Lâu, ngươi có nể mặt ta không?"

“Được được được! Sở Hưu, ngươi làm rất tốt”

Sắc mặt Nhậm Thiên Lý đổi thành âm trầm, trực tiếp vung tay áo quay người bỏ đi.

Sở Hưu lại chẳng hề sợ hãi, y không sợ Phương Kim Ngô đến, chỉ sợ Phương Kim Ngô không đến.

Nếu Phương Kim Ngô không đến, y còn diễn tiếp màn kịch này thế nào được?

Bên này Nhậm Thiên Lý cau có đi khỏi Trấn Võ Đường, lập tức bị một đám người nhìn thấy, khiến bọn họ xôn xao không thôi

Yên Kinh Thành chỉ lớn băng vậy, tin tức Sở Hưu bắt Trần Kim Đình không gạt được người khác.

Bản thân Trần Kim Đình chỉ là hạng tôm tép, nhưng sư phụ hắn lại có lai lịch rất lớn.

Cho nên mọi người đều đang nhìn, nhìn xem rốt cuộc Sở Hưu định xử lý chuyện này ra sao. 

Sau đó Nhậm Thiên Lý tới, ai cũng cho rằng Sở Hưu chắc chẩn sẽ nể mặt Nhậm Thiên Lý, sau khi Nhậm Thiên Lý lấy ra chút đền bù, y sẽ thả Trần Kim Đình ra. Nhưng không ai ngờ Nhậm Thiên Lý cũng không đòi được người

Nếu Nhậm Thiên Lý đã thất bại, tiếp theo tới ai ra mặt, chuyện này mọi người đều hiểu.

Trong mấy ngày tiếp theo, bên phía Sở Hưu cũng chẳng yên tĩnh, vài đám người lần lượt tới, đều vì chuyện này.

Người tới đầu tiên lại là Hạng Võ.

Sau khi vào cửa, Sở Hưu không cho người dâng trà lên cho Hạng Võ mà bảo người mang một khay chuối tiêu tới. Hắn biết Hạng Võ thích nhất là thứ này.

Cầm một quả chuối lên, Hạng Võ không ăn mà dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Sở Hưu nói: “Ta nói này Sở huynh, lần này ngươi làm vậy có ác quá không? Chẳng phải chỉ là một bộ Đại Bi Phú thôi à, ngươi định kết thù không chết không thôi với nhánh của Phương Kim Ngô à?"

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Không phải ta muốn kết thù không chết không thôi với nhánh bọn hắn mà là Trần Kim Đình làm việc quá đáng, dám sỉ nhục ta tại Yên Kinh Thành, còn đánh người của ta, thế là có ý gì?”

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement