Lúc này trong Thiên Hạ Minh, Trần Thanh Đế ngồi trên một chiếc ghế bằng đông xanh cực lớn tạo hình khóa trương, tay cầm chén nhưng bên trong không đựng trà mà chứa rượu. Dưới chân hẳn là hắc hổ uể oải ngủ gà ngủ gật, bộ dáng Ỉu xìu như vừa kiệt sức.
Trần Thanh Đế uống một ngụm rượu rồi vuốt cằm nói: “Nói vậy sóng gió trên giang hồ Tây Sở gần đây đều do tên tiểu tử Sở Hưu kia gây ra? Hắn dùng một lời đồn diệt cả Đống gia?”
Tạ Tiểu Lâu ngồi bên dưới gật đầu nói: “Tính kỹ ra có vẻ như vậy”
Đối với chuyện này, Tạ Tiểu Lâu có thể giấu diếm người khác nhưng đâu thể gạt được Trần Thanh Đế, thậm chí Sở Hưu cũng không bảo hẳn giấu.
Vận dụng lực lượng Thiên Hạ Minh lại không muốn để Trần Thanh Đế biết, đây là chuyện không thể.
Nhưng lúc này nghe tin Đổng gia bị diệt, Tạ Tiểu Lâu vẫn cảm thấy ngây ngốc.
Bởi vì chuyện này chính do hắn giúp Sở Hưu làm. Lời đồn cũng do hắn phái người tuyên truyền. Thế nhưng hẳn không ngờ một lời đồn nho nhỏ lại có uy lực lớn đến vậy, không ngờ lại bức tử Cao Lăng Đổng
gia một trong Cửu Đại Thế Gia.
Hay nên nói, kẻ giết người thật ra không phải Sở Hưu, không phải Tư Đồ Kình, mà là tham lam giấu trong nhân tính.
Đổng gia cho là mình gia nhập liên minh Chính đạo có thể kê cao gối ngủ không hề lo nghĩ, nhưng lại không biết sau khi tin tức lan truyền, nếu đám liên minh Chính đạo không sợ mất mắt, e rằng kẻ đầu tiên ra tay cướp đoạt chính là bọn họ.
Trần Thanh Đế vuốt cằm nói: “Thú vị, tên tiểu tử Sở Hưu này thật thú vị.”
Đối với chuyện này, Trần Thanh Đế cũng không chê trách gì. Với thực lực cảnh giới của hán, chuyện này chỉ như một màn kịch hay, cùng lắm là khiến hắn ngạc nhiên đôi chút mà thôi
Trong mắt Trần Thanh Đế, Cao Lăng Đổng gia một trong Cửu Đại Thế Gia thậm chí còn chẳng bằng cái rắm. Nếu hẳn muốn diệt, vậy trực tiếp mang cao thủ Thiên Hạ Minh đánh tới tận cửa, chuyện diệt môn chỉ là vấn đề một khắc đồng hồ hay một canh giờ mà thôi.
Nhưng vấn đề là nếu hẳn ngang nhiên tiến công diệt môn như vậy chắc chắn sẽ có không ít tông môn nhảy ra xen vào việc này. Hơn nữa những người có tư cách nhúng tay chắc chắn đều là cao thủ, cho nên sẽ rất phiền toái.
Còn Sở Hưu lại mở một lối riêng, bố trí một chút thủ đoạn nho nhỏ đã bẩy chết Đổng gia, lại không gây ra phiền toái gì. Chuyện này theo Trần Thanh Đế thấy, quả thật rất thú vị.
Tạ Tiểu Lâu ngẩng đầu tỏ ý không phục, có điều vừa thấy Trần Thanh Đế trừng mắt, hẳn lại lập tức rụt đầu về.
“Tiểu tử Lã Phụng Tiên kia quả thật không tí đáng tiếc là quá mức ngây thơ. Có điều làm người có đơn thuần chút cũng được. Hơn nữa tiểu tử kia rất may mắn, chỉ cần không chết chắc chắn thành tựu trong tương lai không thể ước lượng nổi.”
Vừa nghe đến đây Tạ Tiểu Lâu lại định phản bác, vì sao nói về Lã Phụng Tiên là ngây thơ, tới chỗ mình lại thành ngốc?
Có điều hẳn theo sư phụ nhiều năm như vậy cũng học được một đạo lý. Đó là sư phụ mình nói gì cũng là đúng, tốt nhất mình đừng có phản bác.
“Đúng rồi, con bé Lạc Phi Hồng kia cũng không tệ. Nói thật nhé, đừng nhìn giờ con bé ấy có vẻ không bắt mắt, nhưng sau này không khéo người ta còn mạnh hơn các người.
"Trong số các ngươi, ngươi là đệ tử của ta, sau lưng Mạc Thiên Lâm là Mạc gia. Tiểu tử Lã Phụng Tiên không có thế lực. Ngay cả Sở Hưu mặc dù xuất thân dân dã nhưng thực tế cũng tựa lưng vào nhánh Ẩn Ma.
Chỉ có con bé Lạc Phi Hồng kia, giờ không còn chỗ dựa Lạc gia trước kia nữa, tự lực cánh sinh xông xáo trên giang hồ. Đây mới thật là dựng nghiệp bằng, hai bàn tay trắng.
'Đem ngươi ném ra giang hồ, khéo ngươi còn không bằng con bé ấy.”
Nếu Sở Hưu ở đây, hắn chắc chắn sẽ kinh ngạc với ánh mắt của Trần Thanh Đế.
Vị này nhìn như thô kệch lỗ mãng, nhưng thực tế tâm tư lại vô cùng tỉ mi, chỉ vài câu đã thuật hết ưu điểm khuyết điểm của mọi người ra.
Mạc Thiên Lâm tính cách mềm yếu, mặc dù thiên phú tạm được nhưng nếu không có xuất thân Mạc gia, có lẽ sống trên giang hồ sẽ rất thảm.
Còn Tạ Tiểu Lâu, hẳn không ngốc thật. Một người đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng nếu còn ngốc, vậy toàn bộ thế hệ trẻ trên giang hồ không mấy ai là người thông minh.
Điểm thiếu hụt thật sự của hẳn là tính cách quá thắng thắn, không biết cách ứng biến. Thế nhưng chỉ cần bồi dưỡng tốt, hẳn sẽ là người thừa kế xuất sắc của Thiên Hạ Minh. Có điều đáng tiếc, hẳn không có sự bá đạo của Trần Thanh Đế, càng không có thực lực của Trần Thanh Đế.
Tính cách của Lã Phụng Tiên còn rõ ràng hơn, đối xử với mọi người chân thành hồn nhiên. Đây vừa là ưu điểm của hắn, vừa là khuyết điểm của hắn.
Không có điểm này, hẳn sẽ không trở thành bằng hữu với đám người Sở Hưu, đám Sở Hưu cũng không kết giao với người bạn này. Nhưng tính cách này của hẳn cũng gây ra không ít phiền toái, cho nên là phúc hay là họa, không ai dám khẳng định.
Trần Thanh Đế nhìn chuẩn nhất là Lạc Phi Hồng. Chỉ mình Sở Hưu biết thành tựu tương lai của Lạc Phi Hồng còn cao hơn tưởng tượng của bọn họ.
“Vậy Sở huynh thì sao?” Tạ Tiểu Lâu đột nhiên hỏi.
Trần Thanh Đế ngừng một chút rồi nói: "Nói thật nhé, ta cũng không nhìn thấu tiểu tử kia.
Phần lớn thời điểm ta đều cho rằng hẳn đã làm tới cực hạn, lại không ngờ hẳn luôn khiến người ta kinh ngạc.
Có điều tiểu tử này quá nhiều tâm tư. Nói tới chơi âm mưu quỷ kế, không ai trong các ngươi sánh bằng tiểu tử này.”
Trần Thanh Đế đứng dậy, nhìn ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên tiểu tử này cũng là đáng sợ nhất. Hắn vừa chơi mấy thủ đoạn âm mưu quỷ kế, vừa không quên tu luyện võ đạo, phân rõ chính phụ, điều này rất hiếm có.”
Nói xong Trần Thanh Đế nhìn Tạ Tiểu Lâu hữ lạnh một tiếng nói: “Người ta ưu tú hơn ngươi nhiều như vậy, còn biết chạy khắp giang hồ tính toán kiếm lợi cho mình. Còn ngươi thì sao? Ngươi còn tâm tư ở đây nói chuyện linh tính nữa à, còn không mau cút đi tu luyện!”
-Tạ Tiểu Lâu lần này rốt cuộc không nhịn nối nữa, vẻ mặt uất ức nói: "Chẳng phải sư phụ gọi con tới hỏi chuyện Sở huynh à?”
Trần Thanh Đế trừng mắt: “Còn dám mạnh miệng!
Nói xong trực tiếp đánh văng Tạ Tiểu Lâu ra ngoài, để hẳn lóc cóc đi tu luyện.
Hắc hổ ở bên cạnh liếm láp bàn chân đầy lông, nhàm chán ngáp một cái.