Ngồi lên vị trí từng của Phương Đại Thông, tới giờ Thẩm Phi Ưng còn cảm thấy mê man.
Mình thành bang chủ Cự Linh Bang rồi à?
Lúc này Phùng Thiên Dực đại trưởng lão Cự Linh Bang vốn đang kinh hãi lại đứng bật dậy phẫn nộ quát lớn: “Tên phản đô chân ngoài dài hơn chân trong như ngươi có tư cách gì lên làm bang chủ Cự Linh Bang? Thẩm Phi Ưng, ngươi cấu kết với địch ngoài sát hại bang chủ, có mặt mũi đâu đi gặp các đời sư tổ của Cự Linh Bang ta?”
Sở Hưu kinh ngạc nhìn Phùng Thiên Dực, hắn có thể nhìn ra Phùng Thiên Dực đang rất sợ hãi.
Cánh tay hẳn chỉ vào Thẩm Phi Ưng đang run rẩy, một nửa là tức giận, nửa khác chính là sợ.
Phương Đại Thông còn chết trên tay Sở Hưu nhanh như vậy, hôm nay hẳn đứng ra phản đối Thẩm Phi Ưng chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều
Nhưng cho dù biết như vậy, Phùng Thiên Dực vẫn đứng dậy.
Có lẽ vì ân tình bồi dưỡng của bang chủ đời trước khiến hắn không cách nào ngồi yên nhìn Cự Linh Bang rơi vào tay kẻ gian. Có lẽ vì hắn không cam lòng cúi đầu xưng thần dưới uy hiếp của đám người Sở Hưu.
Thẩm Phi Ưng còn chưa nói gì, Sở Hưu đã nhìn Phùng Thiên Dực thản nhiên nói: “Phùng trưởng lão, ta cho ngươi thêm một cơ hội nghĩ lại câu từ, thu hồi lời ngươi vừa nói đi.
Phương Đại Thông đã chết nhưng Cự Linh Bang vẫn còn. Trước ngươi không hợp với Phương Đại Thông, giờ cần gì tìm đường chết vì hẳn?”
Phùng Thiên Dực lạnh lùng nói: "Ngươi có bảo ta nói lại một trăm lần ta vẫn nói vậy!
Tên Phương Đại Thông làm bang chủ có thất bại hơn nữa thì hẳn cũng là người thừa kế do bang chủ đời trước tự mình lựa chọn.
Còn Thẩm Phi Ưng hắn đoạt vị bất chính, muốn ta thừa nhận hẳn là bang chủ? Nằm mơ đi!”
Nói thật, thái độ của Phùng Thiên Dực lúc này khiến Sở Hưu hết sức kinh ngạc.
Thẩm Phi Ưng là huynh đệ kết bái của Phương Đại Thông, thế nhưng hẳn lại thầm hận không thể khiến Phương Đại Thông mau mau chết đi.
Còn đại trưởng lão Phùng Thiên Dực trước nay luôn làm trái ý Phùng Thiên Dực, nhưng sau khi Phương Đại Thông chết hẳn vẫn quật cười không chịu thừa nhận địa vị của Thẩm Phi Ưng.
Nếu Phương Đại Thông chứng kiến cảnh này, không biết hẳn sẽ nghĩ sao.
Người như Phùng Thiên Dực, khi gặp uy hiếp sinh tử vẫn giữa được nguyên tắc của bản thân, quả thật không nhiều. Sở Hưu rất tán thưởng hắn.
Cho nên y thản nhiên đáp: “Nếu đã vậy, ta tiễn ngươi đi gặp Phương Đại Thông là được, tin rằng Phương Đại Thông sẽ rất vui khi thấy trong Cự Linh Bang vẫn có người đồng ý đi theo hắn”
Dứt lời, hai mắt Sở Hưu đột nhiên toát ra một luồng sáng u tối, năng lực của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được y thi triển tới cực hạn, chỉ trong. chớp mắt đã dùng tính thần lực xâm lấn cơ thể Phùng Thiên Dực, phá tan nguyên thần của hắn.
Phùng Thiên Dực lập tức chảy máu ở cả thất khiếu, thân hình ngã xuống đất không ngừng co quắp, cuối cũng hoàn toàn không còn sinh cơ.
Tần thưởng thì tán thưởng, giờ Cự Linh Bang không cần người cứng rằn như Phùng Thiên Dực. Thứ Sở Hưu căn chỉ là chó biết nghe lời mà thôi.
Những trưởng lão khác trong phòng thấy vậy tâm thần chấn động, vội vàng khom người nói: "Thuộc hạ tham kiến Sở đại nhân, tham kiến bang chủ!"
Người ương ngạnh như vậy luôn luôn là số ít, dưới uy hiếp của sinh tử, có làm chó cũng là một lựa chọn rất tốt.
Sở Hưu vỗ vỗ lên vai Thẩm Phi Ưng nói: "Ta tin ngươi sẽ xử lý tốt những chuyện tiếp theo. Ngươi hiểu rõ Cự Linh Bang đâu kém gì Phương Đại Thông”
Nói xong Sở Hưu ném cho Thẩm Phi Ưng một cuộn giấy: “Đại diện cho Cự Linh Bang, ký cái này đi”
Thẩm Phi Ưng hiếu kỳ nhận lấy vật này, lật lên xem cẩn thận, nhưng càng đọc sắc mặt hắn càng khó coi.
Mai Khinh Liên cũng hiếu kỳ liếc sang nói: "Đây là cái gì?”
Sở Hưu nói: “Điều khoản hiệp nghị của Trấn Võ Đường. Ký cái này xong tương đương với đồng ý nhận quản thúc của Trấn Võ Đường, mọi việc đều phải làm theo quy củ của Trấn Võ Đường, nhưng tương tự Trấn Võ Đường cũng sẽ giang tay che chở”
Nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Thẩm Phi Ưng, Mai Khinh Liên có thể khẳng định nội dung trên đó chắc chắn không đơn giản như lời Sở Hưu nói.
Mà thực tế cũng thật sự là vậy, những điều khoản rên tờ giấy của Sở Hưu không chỉ hà khắc, phải nói là quá đáng.
Thật ra tất cả những điều khoản này có thể tóm tắt thành hai chữ, đó là nghe lời. Nghe theo Trấn Võ Đường, nghe lời Sở Hưu!
Ký điều khoản này xong, tất cả sự vụ lớn lớn nhỏ nhỏ của Cự Linh Bang đều phải báo cáo cho Trấn Võ Đường rồi mới được động thủ, không thể như trước kia, muốn đánh ai thì đánh, muốn giết ai thì giết.
Nhưng tương tự, Trấn Võ Đường cũng sẽ che chở, cho các thế lực ký nghiệp nghị này, bảo đảm an toàn cho bọn hắn.
Tạm thời không biết hứa hẹn ấy sau này là thật hay giả, nhưng một khi ký xong, Cự Linh Bang chẳng khác nào thành con rồi của Trấn Võ Đường, là một con chó săn dưới trướng bọn họ.
Có điều cuối cùng Thẩm Phi Ưng vẫn đặt bút ký.
Bởi vì không ký, hẳn cũng chỉ là một con rối của Sở Hưu mà thôi. Đúng như Sở Hưu đã nói, từ khi hắn ngồi lên chức vị bang chủ này, đã không còn đường quay về nữa.
Sở Hưu vỗ võ lên vai Thẩm Phi Ưng, hài lòng gật đầu: “Không sai, ta thích người thức thời
Thời gian này ta sẽ ở lại trấn thủ Cự Linh Bang giúp ngươi, Đường Nha cùng Triệu Thừa Binh sẽ đi theo bên cạnh ngươi, giúp ngươi thanh trừ một số kẻ không nghe lời.
Đúng rồi, còn đường buôn bán của Cự Linh Bang, phân tám thành cho Hạng Võ đại tướng quân Tây Lăng Quân, hẳn sẽ phái người tiếp quản.
Đừng cảm thấy ấm ức, Cự Linh Bang các ngươi đâu thiếu gì vàng bạc đó. Giao con đường buôn bán cho Hạng Võ, hắn tùy ý lấy chút tài nguyên tu luyện ra cũng đủ cho ngươi sử dụng rồi”
Thẩm Phi Ưng gật đầu bất đắc dĩ, giờ hẳn chỉ có thể làm theo lời Sở Hưu.
Có điều khi thật sự quản lý Cự Linh Bang, bất mãn của Thẩm Phi Ưng với Sở Hưu dần dần biến mất, chuyển thành hưng phấn. Hưng phấn vì thật sự trở thành bang chủ một bang!
Quá trình tiếp quản Cự Linh Bang của Thẩm Phi Ưng thật ra rất thuận lợi.