Nếu ngươi động thủ với Cự Linh Bang, vậy của cải trong bang ngươi cứ lấy, con đường buôn bán thì giúp ta giữ lại, đừng hủy đi!
Sở Hưu kinh ngạc nói: "Hầu gia thiếu tiền ư? Có điều với thực lực của Cự Linh Bang có vẻ đâu ngăn được hầu gia? Muốn phá hủy Cự Linh Bang đoạt lấy con đường buôn bán của đối phương rất đơn giản”
Đến cấp bậc như Hạng Võ, tiền tài bình thường chỉ là hư ảo mà thôi, một số tài nguyên tu luyện quý. giá mới là quan trọng
Hạng Võ thở dài bất đắc dĩ một tiếng nói: "Đương nhiên là thiếu tiền rồi, Tây Lăng Quân là một trong Trấn Quốc Ngũ Quân, chỉ tiêu thông thường thì đủ. Chẳng qua dưới tay ngươi cũng có không ít người, ngươi cũng biết rồi đấy. Muốn thủ hạ tâm phục khẩu phục chí ít ngươi phải lấy ra được thứ gì có lợi cho họ.
Cho thủ hạ ăn trấu với rau mà đòi người ta liều mạng vì ngươi, làm gì có chuyện đơn giản như vậy?
Ta thân là đại tướng quân, cần dùng không ít tiền, ăn chuối tiêu mà không tốn tiền à? Khen thưởng thủ hạ binh lính không tốn tiền? Thủ hạ binh lính chiến tử, trừ khoản trợ cấp của triều đình, chẳng lẽ đại tướng quân ta không thể hiện chút tư?”
Sở Hưu nhíu mày, Hạng Võ này quả thật không phải đơn giản, nhìn như lười biếng nhưng thực tế năng lực lại không kém.
Căn cứ theo hiểu biết của Sở Hưu, Tây Lăng Quân có thực lực yếu nhất trong Trấn Quốc Ngũ Quân, thế nhưng từ khi Hạng Võ trở thành đại tướng quân, hắn chỉ dùng mấy năm đã phát triển toàn bộ Tây Lăng Quân tới mức không thua gì bốn quân khác, đây đã là chuyện không dễ dàng gì.
Hạng Võ lúc này đột nhiên hạ giọng nói: “Còn vì sao ta không tự mình xuất thủ ư? Chắc ngươi cũng đoán được rồi. Vị trí của Cự Linh Bang không nấm. trong sự quản lý của ta, hơn nữa ta là đại tướng quân
Bắc Yên, vì tư lợi bản thân tới tiêu diệt Cự Linh Bang một trong Nhân Hòa Lục Bang? Làm vậy chắc chắn sẽ khiến đám hòa thượng lải nhải, mặc dù ta không sợ bọn họ nhưng lại không muốn bị bệ hạ trách phạt”
Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu.
Triều đình Bắc Yên không phải bền chắc như thép, chí ít Trấn Quốc Ngũ Quân không như vậy.
Nếu không Hạng Võ cần gì tìm y, trực tiếp tới nói với vị đại tướng quân phụ trách quản lý khu vực Cự.
Linh Bang là được.
“Hầu gia tin tưởng ta tới vậy ư, cho rằng Trấn Võ Đường của ta có thể xây dựng nền móng vững vàng tại Bắc Yên?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.
Hạng Võ đứng đậy cười hắc hắc nói: “Nói thật nhé, không tin. Ta chỉ đặt cược một ván thôi.
Cược thắng, ta kết giao với người bạn là ngươi. Về sau trong triều đình Bắc Yên có việc gì căn cứ tìm ta Cược thua, chẳng qua ta chỉ mất một rổ chuối tiêu mà thôi.”
Nói xong Hạng Võ trực tiếp quay người rời khỏi.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh híp mắt nói: “Hạng Võ này đúng là kẻ thú vị”
Sở Hưu gật đầu nói: "Rất thú vị, ngang nhiên kiếm lợi.
Hạng Võ nói rất thẳng thản, hẳn đang đầu tư. Nếu Sở Hưu có thể cảm rễ sinh trồi, giúp hắn lấy được đường buôn của Cự Linh Bang, hẳn cũng có qua có lại giúp Sở Hưu. Ngược lại ư? Vậy không căn phải bàn.
Đường Nha cầm theo rổ chuối tiêu nói: “Đại nhân, rổ chuối này làm gì đây?”
Sở Hưu vung tay nói: "Các ngươi chia nhau ăn đi.
Ăn xong cũng nên làm việc rồi”
Nói xong, đôi mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh.
Đường Nha gật nhẹ đầu, vừa định mang rổ chuối đi, Mai Khinh Liên đã giơ tay lên nói: "Cho ta một quả”
Đường Nha lấy làm lạ nhìn Mai Khinh Liên, vừa rồi chẳng phải Hạng Võ nói thứ này có tác dụng tráng dương à? Nữ nhân cũng cần tráng dương?
...
Biên giới Yến Đông, trong Tê Thúy Quận, Sở Hưu chỉ mang theo Mai Khinh Liên cùng mười người bọn Đường Nha ẩn nấp tại đây.
Thật ra vốn Sở Hưu không định động tới Cự Linh Bang sớm như vậy, dù sao đối phương cũng là một trong Nhân Hòa Lục Bang, thân phận khá đặc thù. Sở Hưu định làm từ thấp tới cao, bước từng bước một.
Nhưng Hạng Võ tới bái kiến, lại thêm Phương Đại Thông từng ra tay với y trong liền minh trừ ma, Sở Hưu còn cho hắn cơ hội, nhưng hắn không quý trọng. Do đó có đặt mục tiêu đầu tiên lên người hẳn cũng không. sao.
Chỉ có điều, thấy Sở Hưu chỉ mang theo hơn mười người, Mai Khinh Liên lại cực kỳ khó hiểu.
“Một Cự Linh Bang mà thôi, trực tiếp đánh tới tận cửa, giết Phương Đại Thông đi, đám còn lại chỉ là ô hợp không chịu nổi một đòn, ngươi còn nấp ở đây làm gì?"
Trong quán trọ, Mai Khinh Liên khó hiểu hỏi Sở Hưu.
Sở Hưu rót cho mình một chén trà nói: “Giết Phương Đại Thông đơn giản thôi, diệt Cự Linh Bang cũng đơn giản. Nhưng tiếp theo thì sao? Tới diệt Thăn Vũ Môn? Thần Vũ Môn cũng diệt được, nhưng tiếp nữa? Chọc tới mấy vị lão tổ Hoàng Phủ thị cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chui ra, sau đó bị toàn bộ võ lâm Bắc Yên căm thù, lại khiến Đại Quang Minh Tự ra tay, cuối cùng mọi chuyện càng lúc càng lớn? Huyên náo tới cuối cùng khiến Hạng Long đẩy chúng ta ra làm con dê thế tội?”
Mai Khinh Liên xoa xoa đầu, thật ra nàng không am hiểu mấy chuyện đại cục như vậy, bằng không nàng đã không phải thánh nữ Âm Ma Tông mà là tông chủ.
“Vậy ngươi tính sao?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Chém chém giết giết không phải biện pháp giải quyết vấn đề tốt. Giết Phương Đại Thông cùng khống chế Cự Linh Bang thật ra không xung đột”
Ngay lúc Mai Khinh Liên định hỏi kỹ hơn, Đường Nha đột nhiên đi tới, bày một đổng tư liệu ra trước mặt Sở Hưu nói: “Đại nhân, tư liệu liên quan tới giới cao tầng Cự Linh Bang đều ở đây”
Đám người Sở Hưu âm thầm ẩn nấp tại Tế Thủy Quận thật ra là để sưu tập tư liệu liên quan tới Cự Linh Bang.
Cự Linh Bang hùng bá Tề Thủy Quận, phân nửa bang chúng ở đây, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, muốn hỏi thăm những thứ này thật ra không khó mấy.
Mai Khinh Liên giật mình nói: “Ngươi định để giới cao tầng Cự Linh Bang tự giết lẫn nhau?”
Sở Hưu giơ tư liệu trong tay ném cho Mai Khinh Liên nói: “Cự Linh Bang đâu cần chúng ta ly gián, việc chúng ta cần làm chỉ là giúp ai đó một tay mà thôi”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!