Mặc dù nhìn bề ngoài, Phương Thất Thiếu suốt ngày cười toe toét, không ra thể thống gì. Thậm chí trong Kiếm Vương Thành, Phương Thất Thiếu chẳng có chút uy nghiêm của đại sư huynh, nhưng một khi hắn nghiêm túc lại cứng đầu tới cực hạn, chín con trâu cũng chẳng kéo về nổi.
Đám người Vương Song Quân nhíu mày, Phương Thất Thiếu muốn một chọi một với Sở Hưu? Có điều chuyện này không quan trọng, mục tiêu của bọn hắn là giết Sở Hưu, hủy diệt Quan Trung Hình Đường. Tạm thời không giết Sở Hưu cũng chẳng sao, đi giết người khác là được.
Cho nên đám người Vương Song Quân bất giác nhìn sang phía bọn Chử Vô Kỵ, định ra tay.
Có điều lúc này, Phương Thất Thiếu lại đột nhiên nói: “Thủ tọa, giúp ta ngăn cản mấy người bọn họ.
Nói công bắng là nhất định phải công băng. Ta ở đây ngăn chặn Sở Hưu một chọi một, nếu bọn họ lại đi đối phó với người khác khiến Sở huynh phân tâm, vậy chẳng phải ta thành đồng lõa ư? Như thế là không công bằng”
Bạch Tiềm chẳng để tâm gật đầu.
Lập trường của Kiếm Vương Thành vốn không kiên định, từ đầu Kiếm Vương Thành tới không phải vì trừ ma vệ đạo gì, hắn tới chẳng qua là để giải quyết ân oán cá nhân mà thôi.
Chuyện sống chết của những người khác trong nhánh Ẩn Ma với sự tồn tại của Quan Trung Hình 'Đường chấp sự liên quan gì tới Kiếm Vương Thành? Kiếm Vương Thành không quan tâm.
'Vương Song Quân tức giận nói: “Kiếm Vương Thành các ngươi làm vậy chẳng phải bá đạo quá mức rồi à? Các ngươi không đi giết Sở Hưu, còn không cho phép chúng ta diệt trừ đám hung đồ Ma đạo khác à?”
Bạch Tiềm cười lạnh nói: “Kiếm Vương Thành ta bá đạo đấy, chẳng lẽ giờ các ngươi mới biết à? Nếu chư vị nghĩ mình có thực lực khiêu chiến Kiếm Vương Thành, vậy được, ta sẽ phụng bồi.
Vừa rồi Sở Hưu lấy một địch ba, ta cũng muốn thử một chút xem cảm giác lấy một địch ba ra sao!”
Vương Song Quân cùng Sỉ Kiến đều giận tới mặt mũi đỏ bừng.
Bạch Tiềm thân là thủ tọa Kiếm Vương Thành, thực lực đương nhiên không yếu, nhưng bọn họ đâu phải hạng vô danh, chưa chắc không đánh nổi hắn.
Nhưng đối phương lại đem Kiếm Vương Thành ra dọa, đúng là không cần thể diện. Thế nhưng bọn họ quả thật không dám khiêu khích Kiếm Vương Thành.
Phương Thất Thiếu quay người lại nhìn Sở Hưu, thở dài một tiếng, có điều sau đó gương mặt lại lộ vẻ tươi cười: "Sở huynh, ngươi có biết không? Thật ra ta đã muốn giao thủ với ngươi từ lâu rồi. Dù sao trên giang hồ người tu luyện đạo nhân quả tới cảnh giới như hai ta thật ra rất hiếm.
Ta cùng tên Lý Phi Liêm không quen không biết, hơn nữa phi đao của hẳn rời vỏ là muốn đoạt mạng người.
Nhưng ta với ngươi lại quá quen thân, bình thường không tiện động thủ, giờ rốt cuộc cũng có cơ hội.
Phương Thất Thiếu rút trường kiếm của mình ra, thần sắc nghiêm túc nhìn Sở Hưu nói: "Sở huynh, lần này ta sẽ không lưu thủ”
Thiên Ma Vũ được Sở Hưu cầm trong tay, y trầm giọng nói: “Ta cũng thế”
Lòng háo thắng ai ai cũng có. Sở Hưu cùng Phương Thất Thiếu quả thật là bằng hữu nhưng không nghĩa là giữa bằng hữu với nhau không có chuyện so đo mạnh yếu.
Những bằng hữu có thực lực chênh lệch quá xa với Sở Hưu như Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu còn chịu phục Sở Hưu, nhưng Phương Thất Thiếu lại khác.
Sở Hưu có thể có thực lực như hiện tại, Phương Thất Thiếu vui thay cho y. Nhưng Phương Thất Thiếu cũng không nghĩ rằng mình yếu hơn Sở Hưu
Trường kiếm đâm ra, thế đao của Phương Thất Thiếu nhìn như nhẹ nhàng nhưng mỗi lần rung động lại như phủ hợp với một quy luật nào đó của thiên địa.
Trường kiếm điểm nhẹ, chỉ chớp mắt Sở Hưu đã cảm thấy quanh người bị khóa chặt, giữa thiên địa vạn vật đều là kiếm. bất luận y xuất thủ từ phương hướng này, thế đao cũng sẽ trút xuống như cường phong vũ bão.
Một thời gian dài không gặp, kiếm đạo của Phương Thất Thiếu đã tiến thêm một bước!
Sau chuyện Tiểu Phàm Thiên, Phương Thất Thiếu không tiếp tục lưu lãng trên giang hồ nữa mà lựa chọn về Kiếm Vương Thành bế quan.
Tiểu Phàm Thiên là một cơ hội đối với võ giả thế hệ trẻ như Sở Hưu, một cơ hội khiến thực lực tăng mạnh. Không riêng gì Sở Hưu được lợi trong Tiểu Phàm Thiên, Phương Thất Thiếu cũng có không ít thu hoạch.
Thế đao nhập vi, lĩnh ngộ của Phương Thất Thiếu về Nhân Quả Kiếm Đạo không chỉ tăng cường, thứ gia tăng rõ rệt nhất là khả năng điều khiển lực lượng của hắn.
Xung quanh rõ ràng không có bất cứ kiếm khí nào, nhưng chỉ căn Sở Hưu có hành động gì, y sẽ lập tức chìm vào kiếm khí vô biên.
Ngay cả Thẩm Bạch cũng nhìn không chớp mắt quan sát Phương Thất Thiếu xuất thủ, đối với hắn mà nói đây cũng là một lĩnh vực không cách nào chạm tới.
Mặc dù Thẩm Bạch học được Vạn Kiếm Quy Tông nhưng chỉ đạt được tiểu thành. Hẳn có thực lực hiện tại đại đa số là nhờ Vạn Kiếm Quy Tông chứ không phải như Phương Thất Thiếu, có lý giải cực hạn đối với kiếm đạo.
Khi Thẩm Bạch còn chưa bước chân vào giang hồ, lúc Sở Hưu bị phế bỏ, Phương Thất Thiếu đã là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Kiếm Vương Thành. Thậm chí trong toàn bộ giang hồ, xét riêng về kiếm đạo, hẳn nói mình là thứ hai thì không ai dám nói mình là đệ nhất.
Giờ khắc này, trong thế hệ trẻ tuổi của kiếm đạo, vẫn không ai vượt qua được hắn!
Sở Hưu nhìn chằm châm vào Phương Thất Thiếu, đột nhiên mim cười nói: "Phương huynh, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Nếu thật sự động thủ, tuyệt kỹ của ta trước giờ không phải là Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Ngươi muốn lĩnh giáo Thiên Tử Vọng Khí Thuật của ta, e là phải thất vọng rồi”
Dứt lời, bàn tay Sở Hưu nhanh chóng kết ấn, ấn pháp Khoái Mạn Cửu Tự Quyết được y liên tiếp kết thành chỉ trong nháy mắt, hệt như tàn ảnh, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Cửu Ấn Hợp Nhất, phật quang vô biên tỏa ra quanh người Sở Hưu, hào quang rực rỡ. Chín đại ấn pháp này như vòng quay không ngừng xoay tròn quanh người Sở Hưu, trực tiếp ép về phía Phương Thất Thiếu!
Chỉ trong chớp mắt, vô số kiếm khí bộc phát giữa thiên địa nhưng đều bị uy lực của Cửu Ấn Hợp Nhất đánh tan.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!