Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Chuyên về Tịch Vân Tử trong Thuần Dương Đạo Môn trừ chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn ra, những người khác còn chẳng biết, nói chỉ người ngoài. Ngay cả Chử Vô Kỵ cũng chỉ loáng thoáng nghe được chút tin đồn chứ không biết tên Tịch Vân Tử.

Có điều mọi người ở đây mặc dù không biết rõ về Tịch Vân Tử, nhưng tông sư võ đạo của Thuần Dương 'Đạo Môn chắc chắn không phải kẻ yếu là được.

Hư Dương Tử ở bên cạnh lại nhíu mày, nếu không phải vừa rồi Tịch Vân Tử thể hiện thực lực cực kỳ cường đại, đồng thời còn cứu mạng hắn, chắc giờ hắn đã chửi đống lên rồi

Bộ dáng này của Tịch Vân Tử rõ là mất mặt Thuần Dương Đạo Môn bọn họ.

Đây là thần binh chí bảo của Thuần Dương Đạo Môn, Thuần Dương Kiếm, đứng hạng năm trong Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, thế nhưng lại bị Tịch Vân Tử dùng như gậy chống, còn ra thể thống gì nữa?

Hạ Hầu Trấn nhìn Tịch Vân Tử một cái, hắn không biết về tên này, bèn không để ý tới nữa.

Hắn bảo nhánh Ẩn Ma giao Sở Hưu không phải vì không muốn đánh đánh giết giết, chỉ là không muốn phe mình tổn thất quá nghiêm trọng mà thôi.

Dù sao bên phía hắn, mặc dù là liên minh nhưng số lượng đệ tử Hạ Hầu thị vẫn chiếm phần lớn.

Huống hồ Hạ Hầu Trấn cũng muốn chiếm danh không đánh mà thẳng.

Chử Vô Kỵ thản nhiên cười hai tiếng nói: “Đúng thật ta là người hiểu chuyện. Chính vì ta hiểu chuyện nên mới càng biết lần này nhánh Ẩn Ma chúng ta không thể lui, cũng sẽ không lui.

Từ bao giờ mà nhánh Ẩn Ma chúng ta khiến người trong giang hồ có ấn tượng là nhất định phải nấp trong góc âm u nhất sống tạm bợ?

Hạ Hầu Trấn, ngươi chắc cũng biết chuyện này từ đầu đã chẳng phải ân oán giữa Sở Hưu với ngươi. Chuyện liên quan tới toàn bộ nhánh Ấn Ma, ngươi nghĩ ta lui chắc?"

Sở Hưu đứng ra, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh nói: “Hạ Hầu Trấn, đừng nói những lời vô dụng ấy nữa. Tốc độ của ngươi quá chậm, ta chờ ngươi lâu lầm rồi đó. Sớm biết tốc độ ngươi chậm như vậy ta đã tự dẫn người tới Đông Tề tìm ngươi rồi”

Sở Hưu chỉ lên đầu mình, cười lạnh nói: “Chẳng phải chư vị ở đây đều muốn tính mạng Sở Hưu ta ư? 

Đầu ta đây này. Ta muốn xem xem rốt cuộc ai có mạng tới mà lấy!"

Hạ Hầu Trấn còn chưa kịp nói gì, bên cạnh hắn đã có một người bước tới, lạnh lùng nói: "Ta tới lấy!"

Lời dứt, kiếm khí bộc phát, kiếm khí đầy trời bay lượn xung quanh người.

Thẩm Bạch, theo từng bước tiến của hắn, kiếm khí trực tiếp đánh thẳng về phía Sở Hưu.

Thấy Thẩm Bạch đột nhiên xuất thủ, Hạ Hầu Trấn cũng bất ngờ.

Có điều bên nhánh Ẩn Ma không lui, trừ khai chiến ra cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, cho nên Hạ Hầu Trấn trực tiếp vung tay lên quát khẽ: “Động thủ!"

Hiệu lệnh vừa hô, võ giả bên cạnh hẳn đã xông thẳng tới, cửa Quan Trung Thành cũng mở rộng, võ giả của nhánh Ẩn Ma cùng võ giả dưới tướng Sở Hưu đều lao ra, không sợ chết nghênh chiến.

Có điều bên phía nhánh Ẩn Ma cùng Sở Hưu vừa giao thủ đã có xu hướng suy tàn, có vẻ không ngăn cản nổi.

Vốn nhân số của Quan Trung Hình Đường không ít, nhưng những người thật sự trung thành chịu chết vì Sở Hưu, trừ người bên Quan Tây, thật ra không được bao nhiêu.

Cho nên Sở Hưu chỉ có thể điều những người khác tới những nơi khác ở Quan Trung trấn thủ, chỉ để lại tâm phúc của mình ở đây. Giờ cả nhân số và thực lực bọn họ đều rơi xuống hạ phong.

Hận ý của Thẩm Bạch đối với Sở Hưu cực kỳ sâu nặng, nhưng Sở Hưu lại chẳng mấy ấn tượng về Thẩm Bạch.

Từ khi y bước vào giang hồ, số người chết trong tay y nhiều không đếm xuể, nói chỉ Thẩm Bạch xuất thủ có một lần đã bị y phế bỏ.

Cho nên mãi tới khi Thẩm Bạch đứng ra xuất thủ, Sở Hưu sửng sốt một hồi mới nhận ra Thẩm Bạch là ai, đồng thời gương mặt y lóe lên vẻ kinh ngạc.

Ngày trước Thẩm Bạch đã bị mình phế bỏ, thế nhưng mới qua bao lâu, đối phương không chỉ khôi phục tu vi mà còn luyện thành kiếm pháp cường đại như vậy, rốt cuộc hắn làm thế nào?

Sở Hưu không kịp truy hỏi đến cùng, quanh người bộc phát ra phật quang vô tận, phật quang vàng kim nóng rực như lửa, tỏa ra uy lực vô biên. Hư ảnh Đại Nhật Như Lai xuất hiện sau lưng Sở Hưu, phật quang chiếu rọi thiên hạ!

Tiếng ngâm nga phật âm vang lên, phật quang vô biên đánh ra, kiếm khí tan rã, tất cả đều bị phật quang ngăn cản. Lưỡng phật quang uy nghiêm vô hạn đó thậm chí khiến cả Tiêu Diện Di Lặc - Sĩ Kiến biến sắc, thậm chí tưởng mình đang đối mặt với thủ tọa Lục Đại Võ Viện của Đại Quang Minh Tự.

Đối mặt với võ thuật mang lực lượng thuần túy như Hoán Nhật Đại Pháp, Thẩm Bạch mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại thoáng chấn động, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Chỉ giao thủ một chiêu nhưng hắn lại phát hiện về mặt sức mạnh mình không bằng Sở Hưu.

Kiếm kỹ Vạn Kiếm Quy Tông quả thật rất mạnh, tuy hẳn may mắn lĩnh ngộ được nhưng chỉ mới nhập môn, còn cách đại thành rất xa.

Những võ thuật mạnh hơn nữa cũng cần lực lượng chống đỡ. Có Vạn Kiếm Quy Tông, lực bộc phát của hân đủ để lập tức giết chết tông sư võ đạo mới thăng cấp như Từ Bắc Quy nhưng lại không cách nào đối phó với những người có căn cơ cường đại 

Sở Hưu bước ra một bước, phật quang quanh người tiêu tán, một chỉ nhẹ nhàng điểm ra. Phật quang biến thành ma khí, Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần. Chỉ hạ xuống, trong không gian tỏa ra gợn sóng màu đen, nhưng nơi nó đi qua cả thiên địa nguyên khí đều bị tử khí cực hạn đó làm cho tiêu biến.

Bạch Hồng Kiếm rời vỏ, vô số kiếm khí bay quanh người Thẩm Bạch, rậm rạp chằng chịt, thậm chí che khuất thân hình của hẳn, che chở trước người hắn, giúp hắn ngăn cản lực lượng chỉ pháp của Sở Hưu.

Vạn Kiếm Quy Tông, vạn loại kiếm kỹ quy nhất, biến hóa vô cùng. Nhưng dưới lực lượng của Sở Hưu, vô số kiếm khí đều tiêu biến, không ngừng tan rã dưới nhát chỉ của Sở Hưu.

Lông mày Thẩm Bạch nhíu sâu, chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của h, . Sở Hưu cường đại vượt ngoài dự liệu!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement