Lần này nghe được tin về Sở Hưu, Hư Hành tức tới mức lập tức định dẫn đệ tử võ tăng Đạt Ma Viện lao thẳng tới Quan Trung Hình Đường,tìm Sở Hưu báo thù.
Bên cạnh Hư Hành, Hư Ngôn thủ tọa Kim Cương Viện cùng Hư Hồng thủ tọa La Hán Viện cùng lên tiếng ngăn cản Hư Hành, tận tình khuyên nhủ: “Mình ngươi đi cũng thôi, nhưng nếu ngươi muốn dẫn toàn bộ mọi người của Kim Cương Viện đi, vậy ít nhất cũng phải tới nói với phương trượng hay Hư Vân sư huynh một tiếng, được bọn họ đồng ý hãng đi?
Giờ dẫu sao ngươi cũng là thủ tọa một viện, sao lại làm việc tùy hứng như vậy được. Phương trượng mà nóng lên không khéo lại cách chức thủ tọa của ngươi mất.”
Hư Hành vẻ mặt giận dữ nói: "Phương trượng đang bế quan, Hư Vân sư huynh lại chỉ suy nghĩ về đại cục. Vạn nhất hẳn không cho ta xuất thủ thì sao? Tiền trảm hậu tấu, cứ mang thẳng người đi, ra tay đã rồi nói!"
Hư Ngôn cùng Hư Hồng bất đắc dĩ lắc đầu. Sau lần trước bị trọng thương dưới bảy thanh ma đao của Sở Hưu, sân niệm trong lòng hắn càng ngày càng lớn, nóng nảy táo bạo, hơn nữa vô cùng cố chấp.
Có điều Hư Ngôn cùng Hư Hồng chỉ có thể cố gắng lôi kéo hần. Giới luật của Đại Quang Minh Tự không phải trò đùa. Nếu Hư Hành thật sự làm vậy, Đại Quang Minh Tự sẽ tước đoạt thân phận thủ tọa Kim Cương Viện của hẳn.
Kim Cương Viện không chỉ có mình Hư Hành là tông sư võ đạo, những người khác có lẽ thực lực hay danh vọng không bằng nhưng tạm thời đảm nhiệm cũng không vấn đề.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói: “Ta nói này, hai ngươi lo nhiều chuyện quá rồi đấy, có oán báo oán, có thù báo thù, chuyện rất bình thường thôi mà.
Đừng sợ, cứ việc làm, Hư Hành sư đệ, sư huynh ta ủng hộ ngươi!”
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc thấy một người mặc tăng y lôi thôi căm bầu rượu uống từng ngụm một, bộ dáng như xem trò hay, là Hư Độ thủ tọa Không Chấp Thiền Đường.
Hư Ngôn tức giận nói: "Hư Độ sư huynh! Ngươi đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa được không? Còn nữa, sao ngươi lại uống trộm rượu? Không đúng, sao ngươi dám quang minh chính đại uống rượu trước mặt chúng ta, ta báo cho Hư Vân sư huynh bây giờ!"
Hư Độ lúc lắc hồ lô rượu trong tay nói: “Hư Ngôn sư đệ, ngươi nghĩ nhầm rồi. Ai nói trong hồ lô rượu thì nhất định là rượu? Nước đường thôi mà.
Vốn không một vật, lấy đâu ra bụi. Trong lòng ngươi có rượu nên thấy hồ lô rượu nghĩ là rượu. Trong lòng ta không rượu, dù uống rượu thật ra cũng chỉ là nước lạnh mà thôi.”
Hư Ngôn cùng Hư Hồng đều lộ vẻ bất đắc dĩ, bọn họ lười cãi nhau với Hư Độ, trực tiếp kéo Hư Hành về.
Có điều ngay lúc này, một tiểu hòa thượng lại tới bẩm báo: “Các vị thủ tọa, trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Nhân Long cầu kiến.”
Đám người liếc mắt nhìn nhau, ngay cả Hư Hành cũng ngừng giấy dụa, ánh mắt lộ vẻ nghỉ hoặc. Nhiếp Nhân Long tới Đại Quang Minh Tự làm gì?
Trong quá khứ không phải không có môn phái khác tới Đại Quang Minh Tự. Có điều đại đa số đều có quan hệ với Phật tông.
Tụ Nghĩa Trang mặc dù cũng ở Bắc Yên, nhưng lại không có giao tiếp gì với Đại Quang Minh Tự. Trước đây Nhiếp Nhân Long chưa từng tới nơi này.
Hư Độ dựa người vào khung cửa lười biếng nói: “Nếu người ta đã tới xin gặp thì cứ để người ta vào, tránh cho người ngoài nói Đại Quang Minh Tự ta không đủ lễ nghiã.”
Tiểu hòa thượng kia gật nhẹ đầu, lập tức đẫn Nhiếp Nhân Long vào.
Không đến một năm nhưng Nhiếp Nhân Long lại như già đi mười tuổi, mái tóc đã bạc trắng, thân thể tỏa ra khí thế lạnh lùng.
Khi thấy đám người Hư Độ, Nhiếp Nhân Long không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống trong ánh mắt kinh ngạc của đám người, trầm giọng nói: "Tặc tử Ma đạo Sở Hưu gây họa khắp giang hồ, vô pháp vô thiên. Tại hạ khẩn cầu Đại Quang Minh Tự ra mặt chủ trì công đạo, liên thủ võ lâm Chính đạo, cùng tru sát tà ma, trả lại sự trong sạch cho thiên hạ!”
Nhiếp Nhân Long vừa quỳ xuống lập tức khiến đám người Hư Hành giật nảy mình. Bọn họ cũng không ngờ Nhiếp Nhân Long lại làm như vậy.
Mặc dù thực lực của Đại Quang Minh Tự cường đại, nhưng tông sư võ đạo dù sao cũng là tông sư võ đạo. Nhiếp Nhân Long thân là trang chủ Tụ Nghĩa Trang, còn là người có tên trên Long Hổ Bảng, thế nhưng giờ lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt bọn họ, kể cả Hư Độ cũng ngây ngốc.
Hư Ngôn vội vàng đỡ Nhiếp Nhân Long dậy nói “Nhiếp trang chủ, không cần như vậy, trừ ma vệ đạo vốn là chức trách của Đại Quang Minh Tự ta, ngươi làm vậy chúng ta không nhận nổi.”
Nhiếp Nhân Long không đứng dậy, lại lắc đầu nói "Lần này tại hạ đến không phải vì toàn bộ giang hồ, thật ra cũng là vì mình.
Đứa con trai đáng thương Đông Lưu của ta chết thảm trong tay Sở Hưu, thân là phụ thân nhưng ta còn không tìm được hung thủ thật sự để báo thù, đúng là chuyện vừa đáng bưồn vừa châm chọc!
Lần này thân phận tên Sở Hưu kia bại lộ, khiến cho người người oán trách. Kẻ này to gan lớn mật, thủ đoạn tàn nhẫn, tương lai chắc chẳn sẽ thành kiêu hùng trong Ma đạo, gây họa gặp giang hồ.
Nếu giờ không giết hần, e rằng cả đời này ta cũng không báo được thủ!
Chỉ có điều thực lực Tụ Nghĩa Trang của ta quá thấp, còn Sở Hưu kia lại là tuấn kiệt tân tú trong nhánh Ẩn Ma, chắc chẵn sẽ được nhánh Ẩn Ma che chở, Ta muốn giết hẳn, khó càng thêm khó!”
Hư Ngôn cau mày nói: “Cho nên ý Nhiếp trang chủ là định mời Đại Quang Minh Tự ta ra tay báo thù cho ngươi?”
Nhiếp Nhân Long lắc đầu nói: "Tại hạ không có ý này. Thù hận của bản thân ta, đương nhiên cũng phải do ta tự tay báo thù. Ta muốn mời Đại Quang Minh Tự ra mặt chủ trì công đạo, muốn nhờ uy danh của Đại Quang Minh Tự tổ chức liên minh trừ ma, cùng tiêu diệt tên ác tặc Sở Hưu kia!
Tên Sở Hưu kia hành sự vô cùng tàn nhẫn, nếu lúc này không bóp chết hắn, tương lai hắn sẽ là họa lớn trong lòng võ đạo Chính đạo.
Nhưng thực lực Tụ Nghĩa Trang ta quá yếu, nếu nói tổ chức liên minh gì đó e rằng sẽ khiến người ta cười nhạo. Cho nên ta mới tới xin Đại Quang Minh Tự giúp đỡ.
Tại hạ nguyện tôn Đại Quang Minh Tự làm minh chủ, thống lĩnh toàn bộ cường giả Chính đạo trong võ lâm Bảc Yên đồng loạt xuất thủ, đánh tới Quan Trung Hình Đường, tiêu diệt tên hung đồ kia!"
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!