Cảm nhận chấn động lực lượng đó, cho dù mấy vị tông sư võ đạo ở đây cũng không khỏi biến sắc.
Năm người này liên thủ vây công, có là tông sư võ đạo e rằng cũng không mấy ai đỡ nổi. Giờ nếu đổi bọn họ vào chỗ Trương Thừa Trinh, quá nửa cũng lành ít dữ nhiều.
Nhưng đúng lúc này, trong mắt Trương Thừa Trinh bỗng tỏa ra vạn lưỡng lôi quang.
Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn phía sau hẳn hoàn toàn võ vụn, có điều không hề tiêu tán mà ngưng tụ vào trong cơ thể hắn.
Theo Trương Thừa Trình dung nạp thần ảnh kia, sấm chớp mưa bão đầy trời trút xuống, bao phủ lấy Trương Thừa Trinh. Đồng thời sấm sét này cũng hoàn toàn đánh tan thế công của đám người Sở Hưu.
Sấm chớp mưa bão này chính là lực lượng thiên địa diễn hóa thành, sức người có mạnh hơn cũng không thể đối kháng lại thiên địa.
Nhưng trong sấm chớp mưa bão đó, Trương Thừa Trinh lông tóc không chút tổn hại, khí thế thậm chí còn từ từ tăng lên. Khi khí thế của hẳn lên tới cực hạn, dường như có thứ gì vỡ vụn, khí thế mạnh mẽ lập tức bao phủ toàn trường.
Tiên tay vung lên, sấm chớp mưa bão vô biên xung quanh Trương Thừa Trinh lập tức co vào, cuối cùng hóa thành một vật hình tròn lớn cỡ viên đan dược, bị Trương Thừa Trinh nuốt vào trong miệng.
Chỉ trong chốc lát tiếng sấm bừng lên, như có sét đánh xung quanh!
“Lôi Minh Kim Đan!"
Trương Hi Linh nhìn Trương Thừa Trinh, vẻ mặt vui mừng vô cùng.
Trương Thừa Trình bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng không khiến Trương Hi Linh quá kích động, vì đừng nói Thiên Sư Phủ, toàn bộ người trên giang hồ đều biết Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo là chuyện chắc như đinh đóng cột, Chuyện thật sự khiến hắn kích động là Trương Thừa Trinh ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan mà hơn ngàn năm qua Thiên Sư Phủ không ai làm được!
Cảnh giới Võ Đạo Chân Đan là quan trọng nhất đối với võ giả, đồng thời cả ba giới Đạo Phật Ma đều có phân tích cực kỳ tỉ mĩ đối với cảnh giới này.
Dẫn dắt lực lượng thiên địa luyện hóa Võ Đạo Chân Đan trong đan điền, liên kết với lực lượng thiên địa. Phật môn gọi là Xá Lợi Tử, Đạo môn gọi là Kim đan. Một viên kim đan nuốt xuống bụng, từ nay mệnh ta không do trời. Thứ mà Đạo môn gọi là Kim Đan thật ra chính là Võ Đạo Chân Đan.
Võ Đạo Chân Đan đánh dấu võ giả có thể chính thức dẫn dắt thiên địa, bước vào một cảnh giới huyền ảo tương hợp cùng trời đất. Biến hóa trong đó mỗi tông môn, thậm chí mỗi người mỗi khác.
Tỷ như nhánh Thiên Sư Phủ này, khi tu luyện lôi pháp tới cực hạn bước vào cảnh giới tông sư sẽ ngưng tụ thành Lôi Minh Kim Đan, hô hấp thổ nạp đều có tiếng sấm động, chỉ trong giây lát có thể chuyển hóa thiên địa nguyên khí thành lực lượng lôi đình.
Chỉ có điều Lôi Minh Kim Đan này cực kỳ khó tu luyện, chí ít gần ngàn năm nay Thiên Sư Phủ không có ai tu luyện thành công, Trương Thừa Trinh là người đầu tiên.
Chẳng trách bao lâu như vậy rõ ràng Trương Thừa Trinh có thể ngưng tụ thành Võ Đạo Chân Đan bước vào cảnh giới tông sư, nhưng hắn vẫn luôn tích lũy. Hóa ra tính toán của hẳn quá lớn, lại muốn ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan mà cả ngàn năm nay Thiên Sư Phú không ai luyện thành!
Trương Thừa Trinh được bao phủ trong sấm sét vô biên, đột nhiên lấy trận bàn ẩn chứa đạo uẩn từ trong hộp báu không gian ra, ném lên không trung. Dưới trận pháp gia trì, trận bàn lơ lửng trên đại điện.
Nhìn Sở Hưu, Tông Huyền, Trương Thừa Trinh trầm giọng nói: “Có chơi có chịu, ta thua, đạo uẩn là của các ngươi!"
Nói xong Trương Thừa Trinh không ngờ lại trực tiếp quay người, thậm chí không ở lại giúp Trương Hi Linh tranh đoạt đạo uẩn khác, khiến mọi người xung quanh ngây ngẩn.
Có điều sau đó mọi người mới nghĩ rõ, Trương Thừa Trinh nói mình thua cũng có lý.
Lấy một địch năm, Trương Thừa Trinh có thể nói là chắc chắn sẽ thua, thậm chí một đòn cuối cùng nếu Trương Thừa Trinh không thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, chắc chắn hẳn sẽ trọng thương
Nhưng tương tự, mặc dù Trương Thừa Trinh thua nhưng hắn lại cũng thắng, vì mục đích của hắn đã đạt được.
Bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, ngưng tụ Lôi Minh Chân Đan, dù sao tính thế nào Trương Thừa Trinh cũng không chịu thiệt.
Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo xong ung dung bỏ đi, lại khiến Trương Hi Linh phía sau thiếu chút nữa phát điên.
Ngươi thừa nhận mình thua thì cứ thua, sao còn ném đạo uẩn ra? Trương Thừa Trinh giờ đã trở thành tông sư võ đạo, nêu hắn muốn mang đạo uẩn rời khỏi, những người khác cũng chẳng thể cản nổi hẳn.
Còn nữa, ngươi ném đạo uẩn ra cũng được, sao lại còn bỏ đi? Chẳng lẽ ngươi quên mình còn một vị sư thúc đang khổ sở chiến đấu ở đây à?
Thấy bộ dáng đó của Trương Hi Linh, Trần Thanh Đế cười lạnh âm hiểm nói: “Thiên Sư Phủ các ngươi không ít kẻ mua danh chuộc tiếng nhưng tiểu bối Trương Thừa Trinh này lại không tệ. Một lời nói chắc như đinh đóng cột, nói một không n nếu hẳn đã thừa nhận mình thua vậy đương nhiên phải giao đạo uẩn ra rồi. Ta thích tính cách hắn rồi đấy.
Về phần vì sao hắn bỏ đi. Ta nói này, Trương Hi Linh, ngươi bị ngốc à? Vừa bước vào cảnh giới chân Đan, không củng cố Chân Đan cho vững chắc lại đi động thủ với người khác, ngươi định phế bỏ tiểu tử này à?"
Nghe Trần Thanh Đế nói vậy, Trương Hi Linh mới phản ứng lại.
Khi vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, do Chân Đan vừa ngưng tụ nên còn chưa hoàn toàn phù hợp với bản thân, cho nên đầu tiên phải tu dưỡng một thời gian, ổn định lại Chân Đan.
Trần Thanh Đế vừa vặn bước vào cảnh giới này, đương nhiên không thể ở lại hỗn chiến với kẻ khác, trừ phi hắn không quan tâm căn cơ của mình nữa.
Có điều Trương Hi Linh cũng kinh ngạc nhìn Trần Thanh Đế, sao hắn lại có hảo tâm nhắc nhở mình như vậy?
Trần Thanh Đế thản nhiên nói: “Đánh ngươi một trận, hết giận. Ân oán giữa ta và Thiên Sư Phủ ngươi coi như hết. Có điều nếu sau này lại có tên A Miêu A Cẩu gì sủa đổng trước mặt ta, vậy đừng trách ta xuất thủ nặng tay!"
Trần Thanh Đế biết uy danh của Thiên Sư Phủ, mặc dù hắn không sợ Thiên Sư Phủ nhưng cũng chẳng điên cuồng tới mức vì chút lời bên mép lại đi ăn thua đủ với Thiên Sư Phủ. Nếu hẳn thật sự định liều chết, vậy ngày trước lúc trước mặt cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Thiên Sư Phủ, hắn cũng dám ra tay giết chết tên tông sư võ đạo dám xúc phạm mình.
Đừng nhìn đối phương có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, trong mắt Trần Thanh Đế, một Chân Hỏa Luyện Thần già nua không ngăn được hắn!