Đá Tam Sinh đột nhiên nứt vỡ khiến Sở Hưu sửng sốt. Đám người phía sau còn tưởng Sở Hưu vì tiếng bàn tán của bọn họ cho nên phẫn nộ động tay động chân mới khiến đá Tam Sinh nứt vỡ.
Nhưng e ngại uy thế trước đó của Sở Hưu, bọn họ không dám nói gì thêm. Có điều cũng có kẻ thầm nhủ cái tên Ma đạo này đúng là hẹp hòi, xem ra sau này phải cẩn thận Lâm Diệp này một chút, ngàn vạn lần đừng nói xấu trước mặt y.
Sở Hưu nhíu mày, mình không thấy gì trên đá Tam Sinh, hơn nữa mình vừa xem xong đá Tam Sinh lại nứt vỡ. Chuyện quỷ dị này khiến Sở Hưu không khỏi cảm thấy khó chịu.
Có điều giờ không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện này, trong Tiểu Phàm Thiên kiếm lợi lộc mới là quan trọng nhất
Đám người Quảng Ninh đạo nhân phía trước đi rất chậm, những người đẳng sau cũng không dám sốt ruột, chỉ sợ gặp chuyện quỷ dị gì đó.
Trước đó bọn họ còn cho rằng nơi này chim hót hoa nở, là thế ngoại đào nguyên, chắc chắn là nơi ở của đại tông môn chính đạo nào đó.
Nhưng sau đó bọn họ nhìn thấy Hoàng Tuyền quỷ dị kia, sau khi qua cầu Nại Hà, bọn họ đã hoàn toàn vứt suy nghĩ này ra sau đầu.
Nơi này đâu phải chỗ ở của đại tông môn Chính đạo ấn thế gì chứ, rõ ràng là một ma quật vô cùng quý dị mới đúng.
Mọi người tiếp tục đi tới, đình đài lầu các vốn giấu trong sương mù cũng dần xuất hiện trước mắt mọi người.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy đình đài lầu các kia mang theo chút tiên khí, có điều giờ bọn họ chỉ cảm thấy một luồng quỷ khí lạnh lẽo.
Xuất hiện trước mắt mọi người là một kiến trúc lớn hoàn chỉnh. Mặc dù tất cá các kiến trúc đều vô cùng hùng vĩ nhưng phía ngoài được sơn đen kịt, phủ kín những phù văn kỳ dị, khiến người ta vừa nhìn vào đã có cảm giác phiền muộn.
Trên cung điện đầu tiên có một tấm bảng trắng viết bốn chữ lớn Cực Lạc Ma Cung!
Quảng Ninh đạo nhân nhíu mày, hẳn cũng coi như người kiến thức uyên bác, trong Chân Vũ Giáo cũng cất giữ rất nhiều điển tịch thượng cổ. Có điều hẳn thật sự chưa từng nghe nói tới Cực Lạc Ma Cung này.
Chẳng qua nhìn quy mô của di tích cùng trận pháp cường đại bên ngoài, nước Hoàng Tuyền cầu Nại Hà quỷ dị, Cực Lạc Ma Cung này chắc chắn là đại phái Ma đạo đỉnh cao thời thượng cổ.
Uất Trì Phong đi đầu đẩy cửa lớn của cung điện ra. Bạch Hổ Sát Thăn Cương sắc bén tới cực điểm được hắn thi triển tới cực hạn, toàn thân đều như binh. khí.
Cánh cửa lớn được đẩy ra, bên trong không có nguy hiểm gì. Có điều cảnh tượng trong đó lại vượt ngoài tưởng tượng của mọi người
Bên ngoài nhìn rất chỉnh tẽ nhưng trong đại điện lại cực kỳ lộn xộn, bàn ghế rải rác khắp nơi trên mặt đất. Chính giữa đại diện hắn thờ phụng một bức tượng gì đó, có điều lúc này đã bị dọn đi, chỉ để lại chút dấu vết.
Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều có một cảm giác kỳ dị, dường như người của Cực Lạc Ma Cung này bỏ đi cực kỳ vội vàng, thậm chí từ vết ích của bọn họ có thể nhìn ra vạn năm trước võ giả của Cực Lạc Ma Cung vô cùng hốt hoảng, như chỉ chậm chút thôi sẽ lập tức mất mạng
Trong đại điện rất nhiều thứ được dời đi, trên mặt đất cũng đủ các thứ linh tinh vứt toán loạn.
Mọi người lục lọi một hồi vẫn không phát hiện vật gì có giá trị, bèn tiếp tục thăm dò về phía trước.
Phía sau đại điện là một loạt lầu các cung điện. Những nơi này bình thường là nơi bế quan cùng chỗ ở của của đệ tử Cực Lạc Ma Cung, có nơi còn là võ khổ hay đan phường. Đây mới là khu vực quý giá nhất trong toàn bộ Côn Luân Ma Giáo.
Có điều khi mọi người bước vào khu vực này lập tức cảm thấy sương mù ở nơi này đậm đặc hơn so với ở bên kia cầu Nại Hà nhiều, thậm chí tới mức không thấy rõ được gương mặt.
May mà lực cảm giác của mọi người chỉ bị áp chế một chút, không quá nghiêm trọng,
Quảng Ninh đạo nhân nhíu mày nói: "Mọi người cẩn thận một chút, người trong Cực Lạc Ma Cung rời đi có vẻ rất quỷ dị vội vàng cho nên bọn họ chưa đóng trận pháp lại. Rất nhiều thứ bọn họ cũng không mang, đi.
Những thứ đó nếu không nằm chắc tốt nhất đừng động vào. Nếu không một khi khiến trận pháp khởi động sẽ chẳng dễ chịu gì đâu, vừa hại người lại vừa hại mình”
Quảng Ninh đạo nhân suy nghĩ cho bọn họ, những trận pháp thượng cổ vốn vô cùng quỷ dị, đặc biệt là Cực Lạc Ma Cung này càng thêm tà ác quỷ, cho dù là là hắn cũng phải thận trọng.
Có điều mọi người xung quanh lại không nghĩ như vậy. Đối với bọn họ mà nói, có tranh cướp với tông sư võ đạo như Quảng Ninh đạo nhân cũng chỉ chịu thiệt mà thôi, bọn họ chỉ muốn uống chút nước canh mà thôi.
Lúc này nếu chiếm trước tiên cơ kiếm được một món bảo bối cũng coi như có lời.
Mặc dù cũng có nguy hiểm, thế nhưng ai cũng biết đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm. Người người đều sợ chết, khi lợi ích đặt ngay trước mắt, con người lại chẳng sợ chết nữa.
Bọn họ đều là người vô cùng quả quyết, nếu tính cách đắn đo do dự đã chẳng tu luyện được tới cảnh giới hiện tại.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt mọi người xung quanh, Quảng Ninh đạo nhân không khỏi lắc đầu.
Uất Trì Phong cười lạnh nói: “Lão đạo, ngươi quan tâm tới bọn họ làm gì? Đám người này tự tìm đường chết ngươi cũng chẳng cản được đâu. Đến lúc đó nếu bọn họ gặp bất trắc gì tự có sư môn bọn họ đau lòng, không tới phiên ngươi thương xót cho bọn họ.”
Quảng Ninh đạo nhân không nói gì, chỉ thận trọng thăm dò. Vừa đi, Quảng Ninh đạo nhân vừa cau mày: “Cực Lạc Ma Cung này thật kỳ quái, trận pháp được bảo tồn quá hoàn chỉnh.”
Hoàng Phủ Duy Minh ở bên cạnh nói: "Nếu Cực Lạc Ma Cung này ngày trước là đại phái Ma đạo, vậy cũng có chút căn cơ, có thể tiếp tục tồn tại trong đại kiếp nạn thượng cổ cũng rất bình thường thôi”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!