Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Nghe tiếng rú thảm kia, đám người Liễu Thừa Tiền Liễu gia cũng khẽ run rẩy.

Trước đó bọn họ còn oán hận Sở Hưu, nhưng lúc này thậm chí không dám có chút oán hận nào.

Lúc này Sở Hưu cũng nhìn Liễu Thừa Tiền, thản nhiên nói: “Liễu gia chủ, thời gian vừa gian vừa qua khổ cho ngươi rồi.”

Liễu Thừa Tiền vội vàng cung kính nói: “Không dám không dám, đại nhân xin đừng nói vậy, là đám người Quan Nam kia quá đángt hôi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Sở Hưu ta không phải người nói lý. Chỉ cần ngươi chịu tuân thủ quy củ của ta, vậy xảy ra chuyện gì chính là trách nhiệm của ta.

Lần này là ta sơ sót, tổn thất của Liễu gia ngươi ta sẽ bồi thường.”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp ném một bộ công pháp ra, có điều không phải công pháp của y mà là công pháp Quan Trung Hình Đường truyền cho bộ đầu giang hồ bình thường, chỉ có tam chuyển. Có điều thứ này đã rất quý giá với Liễu gia.

Liễu gia chủ thấy bộ công pháp kia mặc dù trong lòng rất yêu thích nhưng bên miệng lại vẫn nói: “Sở đại nhân, không cần như vậy, tại hạ không thể nhận được.” 

Sở Hưu thản nhiên nói: “Bảo ngươi nhận thì ngươi cứ nhận, ta không muốn nói lại lần thứ hai.”

Nghe xong lời này gia chủ Liễu gia lập tức nhận lấy công pháp, cảm động tới rơi nước mắt, trong lòng không còn chút oán hận nào.

Quỷ Thủ Vương phía sau gật nhẹ đầu, thủ đoạn này của đại nhân càng ngày càng thuần thục. Làm một hồi thể hiện cả ân lẫn uy như vậy, Liễu gia này đừng nói oán hận đại nhân, chỉ sợ sau này càng thêm cung kính với đại nhân.

Nghe Sở đại nhân, cho dù ngươi chịu uất ức gì, Sở đại nhân cũng sẽ bù đắp lại cho ngươi, tuyệt đối không khiến ngươi chịu thiệt.

Ngược lại, nếu ngươi không nghe lời, đám võ giả đất Quan Nam đang kêu la thảm thiết trên mặt đất kia chính là minh chứng rõ nét nhất.

Ngay ngày hôm sau, toàn bộ thế lực võ lâm Quan Tây đều biết, Sở đại nhân đã trở về!

Trong quá khứ khi Sở Hưu có mặt, những thế lực võ lâm kia còn oán hận, cảm thấy Sở Hưu quản lý quá nghiêm ngặt.

Còn lần này khi người của Quan Nam đánh tới cửa, bọn họ mới biết thêm. Mặc dù Sở Hưu quản lý nghiêm ngặt, có điều một khi xảy ra chuyện gì vẫn cần Sở Hưu tới gánh vác.  

Cho nên chuyện này chẳng những không khiến thanh danh của Sở Hưu giảm sút, ngược lại khiên danh tiếng y phóng đại.

Đương nhiên danh tiếng Sở Hưu có phóng đại, có một số người lại rất tức giận, tỷ như An Bá Thông.

“Sở Hưu, ngươi đúng là vô pháp vô thiên!”

Thấy tám thủ hạ của mình bị Sở Hưu phế bỏ võ công đánh gãy chân, An Bá Thông tức tới mức vỗ nát cái bàn bên cạnh mình.

Thật ra Sở Hưu đã sớm biết tin Sở Hưu về Quan Trung, có điều hắn lại chẳng bảo thủ hạ mình thu liễm lại.

Dù sao cũng có ý gây sự, sao phải thu liễm?

Thanh danh của tên Sở Hưu kia trên giang hồ đúng là rất lớn, có điều nơi này là Quan Trung Hình Đường, hai bên đều là chưởng hình quan, tất cả đều phải làm việc theo quy củ.

An Bá Thông sống cả đời tại Quan Trung Hình Đường, không ai lý giải quy củ rõ ràng hơn hắn. Sở Hưu muốn đấu với hắn trong phương diện này, còn kém xa lắm.

Có điều An Bá Thông có nghĩ thế nào cũng không ngờ Sở Hưu lại không hề để ý tới quy củ, trực tiếp phế bỏ tám thủ hạ của hắn. Chuyện đã như vậy, nếu An Bá Thông còn nén giận, vậy hắn cũng không cần sống tại 

Quan Trung Hình Đường nữa.

“Đi, theo ta tới đòi Sở Hưu kia trả lời

Dứt lời, An Bá Thông dẫn đám người tới thẳng phân bộ Quan Tây.

Ngoài cửa chính phân bộ Quan Tây, Đường Nha dời một cái ghế sang, uể oải ngồi bảo vệ ở đó.

Vốn dĩ Đường Nha không cần làm thủ vệ, có điều Sở Hưu đã nói An Bá Thông chắc chắn sẽ tới gây sự, cho nên Đường Nha chủ động nhận việc thủ vệ này.

Thời gian vừa qua hắn cũng cực kỳ bức bối, nếu không phải Quỷ Thủ Vương ngăn cản, đừng nói Nhạn Bất Quy muốn ra tay, ngay cả hắn cũng không nhịn được muốn làm thịt mấy tên hống hách kia.

Đúng lúc này, cuối con phố dài, An Bá Thông thần sắc âm trầm dẫn theo đám người tới cửa, thấy Đường Nha, An Bá Thông lạnh lùng nói: “Bảo Sở Hưu đi ra gặp tai

Đường Nha liếc hắn một chút, không lên tiếng. An Bá Thông sắc mặt giận dữ quát lớn: “Ta nói bảo

Sở Hưu ra đây gặp ta! Ngươi mù hay là điếc, không nghe thấy à?”

Đường Nha thậm chí không buồn nhấc mí mắt lên cười nhạo nói: “Không biết điều! Tới cửa mà tên tuổi ra sao cũng không báo à? Ngươi không nói tên ra làm sao ta biết ngươi là tên A Miêu A Cẩu gì? Huống hồ cho dù ngươi có báo tên, Sở đại nhân cũng đang bề bộn công việc, đâu phải hạng chó mèo nào cũng ặp được?”

“Dám bất kính với bề trên, ngươi muốn chết àI”

Ánh mắt An Bá Thông lóe lên vẻ tức giận, hắn bước tới một bước, định xuất chưởng đánh về phía Đường Nha.

Có điều lúc này thân hình Đường Nha lại như chiếc lá liễu, lơ lửng không cố định, nhẹ nhàng tránh né chưởng này của An Bá Thông. Chuyện này khiến An Bá 'Thông sửng sốt.

An Bá Thông có biệt hiệu Vô Ảnh Phi Long. Đừng nhìn hắn vừa lùn vừa mập, tốc độ thân pháp lại nhanh chóng phi thường. Nhưng thủ hạ Sở Hưu này rốt cuộc lai lịch ra sao? Chỉ tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh đã có tốc độ như vậy!

Có điều sau khi ngây người, An Bá Thông lại càng tức giận, định tiếp tục ra tay với Đường Nha.

Nhưng đúng lúc này giọng nói của Sở Hưu lại lạnh lùng vang lên bên trong: “Dám đụng đến người của Sở Hưu ta trong địa bàn của ta. An Bá Thông, ngươi muốn chết phải không?”

Mở cửa lớn ra, Sở Hưu dẫn người từ trong phân bộ Quan Tây chậm rãi đi ra.  

An Bá Thông thấy Sở Hưu, ánh mắt lập tức đỏ lên, nổi giận nói: “Sở Hưu! Ngươi phế bỏ tám bộ đầu giang hồ dưới trướng ta là có ý gì?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement