Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

 

Lạc gia thật ra vẫn có một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, một số là cùng thế hệ với Lạc Thiên Dương, một số lại là trưởng lão của Lạc gia. Bọn họ đều cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nhưng vấn đề là một đao vừa rồi của Sở Hưu quá mức kinh người, giết người chẳng khác gì giết gà. Đường đường đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất thậm chí không thể chống được một chiêu dưới tay hắn, còn chuyện gì kinh khủng hơn không?

Chỉ với uy thế đao vừa rồi của Sở Hưu, đám người Sở Hưu đã vượt qua nhà trước, không ai trong Lạc gia dám ra tay ngăn cản.

Thấy cảnh này ngay Doanh Bạch Lộc cũng không nhịn được nói: “Lạc gia sắp phế bỏ rồi."

Đối với một thế gia mà nói, thực lực có yếu cũng rất bình thường, Đại thế trong thiên hạ còn như nước thủy triều lúc lên lúc xuống, nói chỉ một Lạc gia nho nhỏ.

Nhưng giờ Lạc gia thậm chí không có cả dũng khí, nhiều người như vậy mà đối mặt với một Sở Hưu tàn ác, một Lạc Phi Hồng khi tông diệt tổ, bọn họ lại sợ tới mức không có dũng khí xuất thủ, quả thật quá mức hèn nhát.

Phúc bá sau lưng Doanh Bạch Lộc hỏi: “Đại công tử, chúng ta có cần xuất thủ không hay cứ đứng xem thôi?”

Doanh Bạch Lộc thản nhiên đáp: “Cứ đứng xem là  được. Lạc gia đã phế bỏ, lúc này ra tay cứu vớt Lạc gia cũng chẳng nghĩa lý gì.

Lạc gia như thế này thậm chí còn chẳng có tư cách liên thủ với Doanh thị ta.

Trước đó thứ duy nhất có giá trị trong Lạc gia là viên minh châu Lạc Phi Hồng. Đáng tiếc giờ Lạc gia lại tự mình ép viên minh châu này ra đi. Như vậy giờ Lạc gia có khác gì đống rác, làm gì còn giá trị gì nữa?”

Doanh Bạch Lộc không muốn cứu Lạc gia nhưng lại có người muốn cứu. Nói chính xác hơn bọn họ không phải muốn cứu Lạc gia mà chỉ đơn thuần định gây sự với Sở Hưu mà thôi.

Người này chính là Lý Nguyên.

Lý Nguyên ta tâm phúc của thái tử, nhưng thực tế ngoại trừ thân phận tâm phúc của thái tử này, hắn chưa từng lập được công lao gì cho thái tử Lữ Long Cơi

Kể cả việc hắn được trọng dụng dưới trướng Lữ Long Cơ cũng không phải vì hắn từng lập công lao gì lớn, chẳng qua vì hắn làm việc tương đối ổn thỏa mà thôi.

Trước kia Lý Nguyên không có nhiều cơ hội, nhưng giờ hắn lại vừa vặn gặp được tên Sở Hưu từng gây phiền †oái cho thái tử điện hạ. Lần này nếu mình ra tay dạy dỗ đối phương đôi chút, mặc dù không tính là công lao lớn nhưng cũng khiến thái tử điện hạ vui vẻ.

Cho nên Lý Nguyên suy nghĩ rồi trực tiếp nói với Trần Đậu bên cạnh: “Trần công công, tình huống trước mắt chúng ta có nên giúp Lạc gia một tay không?”

Trần Đậu vuốt cằm, nếu hắn không phải thái giám còn có phong thái vuốt râu suy tư, đáng tiếc Trần Đậu không có râu, động tác này lại có vẻ dư thừa.

“Giúp Lạc gia? Nhưng Lạc gia không lựa chọn trực. tiếp nương tựa nơi điện hạ mà chỉ muốn lôi kéo quan hệ mà thôi, không tính là người của chúng ta.

Chúng ta giúp Lạc gia, ngươi có chắc Lạc gia sẽ mang ơn, gia nhập dưới trướng thái tử không? Nếu là không, vậy chẳng phải chúng ta lỗ to rồi à?”

Lý Nguyên cuối cùng nói: “Trân công công, trước đó ngươi đã nói thái tử điện hạ còn thường xuyên nghiến răng nghiến lợi về tên Sở Hưu kia mà.

Trước đó thái tử điện hạ còn có băn khoăn không thể ra tay với tên Sở Hưu kia, giờ chúng lấy cớ giúp Lạc gia bắt giữ kẻ phản nghịch ra tay với Sở Hưu. Cái ớ này chắc cũng đủ chứ?”

Giao thủ trong nội bộ Lạc gia thật cũng không mấy kịch liệt, thậm chí theo Sở Hưu, Lạc gia còn kém cỏi hơn †rong tưởng tượng của y.

Bên kia do Mạc Dã Tử xuất thủ, vô số kiếm khí tung hoành ngăn cản trước người Lạc Cửu Niên. mặc dù kiếm trận do bốn thanh thần binh hình thành rõ ràng không địch lại Lạc Cửu Niên. Có điều bên phía Sở Hưu lại sắp giết ra ngoài, hay nói chính xác hơn là sắp đi ra ngoài. 

Bởi vì ngoại trừ võ giả Lạc gia bị một đao của Sở Hưu chém chết, những võ giả khác trong Lạc gia đều bị dọa sợ, không ai dám ra tay, khiến cả Sở Hưu cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nếu đây là một đám võ giả tán tu thì cũng thôi, dù sao đám võ giả tán tu bằng mặt không bằng lòng, cho dù lợi ích ngay trước mặt hay uy hiếp ngay phía trước họ cũng chẳng muốn đi chịu chết.

Nhưng giờ đối phương là người trong một gia tộc, có nhục cùng nhục có vinh cùng vinh. Chỉ bằng hành động vừa rồi của Lạc Phi Hồng, cho dù đám người này hai mắt đỏ bừng điên cuồng lao tới chém giết cũng không có gì là lạ. Nhưng lúc này bọn họ lại kém cỏi tới mức không ai dám ra tay, Lạc gia này thật sự không cứu nổi nữa.

Có điều đúng lúc này, sau lưng Sở Hưu vang lên tiếng kiếm khí xé gió đánh tới. Kiếm khí kia âm tà tới cực. điểm, mang theo hàn ý âm u, không ngờ có thể xé tan không khí mà không tạo ra chút âm thanh nào. Nếu không nhờ Sở Hưu nhạy cảm phát giác, hắn thậm chí không phát hiện ra luồng kiếm khí đó.

Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu giương lên, trường đao chém ra, ma khí bộc phát trực tiếp khiến kiếm khí kia vỡ vụn.

Có điều lúc này trong kiếm khí kia lại có một lưồng khí âm hàn ngấm dọc theo cơ thể hắn, không ngờ bắt đầu đông kết kinh mạch hắn lại. 

Sở Hưu cau mày, tay niết Nội Sư Tử Ấn, lực lượng cường đại lập tức xua tan tất cả chân khí dị chủng, lúc này mới áp chế được hàn khí kia.

Có điều lúc này kình phong gầm thét ầm ầm bộc phát, một bên khác có người xuất quyền, cương khí hùng hồn bùng nổ, uy thế cũng vô cùng bất phàm.

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, cương khí phật quang bùng nổ, trực tiếp đánh bay người vừa rồi.

Chỉ thấy bên cạnh Sở Hưu, Trần công công cầm một thanh kiếm mỏng màu đen nhánh chỉ thẳng vào Sở Hưu. Một bên khác Lý Nguyên hai mắt lạnh lùng nhìn Sở Hưu, trong mắt tràn ngập sát khí.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement