Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Ba tên Long Kỵ Cấm Quân giao chiến cùng Sở Tông Quang. Sở Hưu đứng xa xa, thờ ơ lạnh nhạt.

Sở Hưu chưa hề coi người của Sở gia như người một nhà, cho nên Sở gia diệt thì diệt, y cũng chẳng đau buồn gì. Cho nên giờ y còn tâm tư ngồi nhìn võ giả cảnh giới trên Tiên Thiên giao thủ, tích lũy kinh nghiệm võ đạo cho bản thân.

Ba tên Long Kỵ Cấm Quân có một người đi giết những hạ nhân cùng người già trẻ nhỏ của Sở gia, hoàn toàn là đồ sát nghiên về một phía, không có gì để xem.

Thứ đáng xem là hai người khác giao thủ cùng Sở Tông Quang và Thẩm Mặc.

Hai tên Long Kỵ Cấm Quân kia là Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng, nhưng theo lực lượng bọn họ xuất thủ cùng những lời bọn họ nói lúc trước, Sở Hưu suy đoán hơn hai mươi năm trước bọn họ đã là Nội Cương cảnh. Chẳng qua bị trừng phạt dẫn tới trọng thương, còn thương tổn tới cả căn cơ, cho nên hơn hai mươi năm rồi thực lực không những không tăng tiến, thậm chí còn giảm sút.

Có điều cho dù có giảm sút bọn họ vẫn là Nội Cương cảnh, vẫn mạnh hơn Sở Tông Quang cùng Thẩm Mặc, vừa đi lên đã áp đảo đối phương.

Võ giả mặt có vết roi tay cầm Hồng Tụ Đao, thật ra võ công của hắn theo hướng đại khai đại hợp còn Hồng Tụ Đao lại là đao mỏng, không thích hợp với võ công của hắn.

Nhưng Hồng Tụ Đao kia cực kỳ sắc bén, chỉ vài nhát chém đã chặt đứt trường kiếm trong tay Sở Tông Quang.

Ánh mắt Sở Tông Quang lộ vẻ tàn nhẫn, đã bao năm như vậy, hắn cũng vô số lần mơ thấy cường giả Long Kỵ Cấm Quân tới bắt bản thân, cho nên mấy năm gần đây Sở Tông Quang cũng chuẩn bị một số thủ đoạn.

Ngay khi trường kiếm của bản thân bị chém đứt, Sở Tông Quang lập tức lấy ra một viên đan dược đỏ rực ném vào trong miệng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi khiến võ giả mặt có vết roi trở tay không kịp, hai mắt dính chút sương máu.

Chính một chút máu này lại khiến hắn kêu lên thảm thiết, hai mắt ròng ròng máu tươi.

“Là Hóa Huyết Thần Đan của Ngũ Độc Giáo!”

Võ giả mặt có vết roi che mắt lui lại phía sau, sắc mặt kinh hoảng.

Ngũ Độc Giáo tu luyện độc công, Hóa Huyết Thần Đan chính là đan dược bí truyền của Ngũ Độc Giáo. Đối với Ngũ Độc Giáo đây là vật đại bổ nhưng với những võ giả khác lại là kịch độc đoạt mạng!

Sở Tông Quang vội vàng ném một viên đan dược màu xanh biếc vào miệng, đây là thuốc giải của Hóa Huyết Thần Đan.

Phương pháp hại người hại mình này, cho dù có thuốc giải Sở Tông Quang cũng bị độc tố xâm nhập cơ thể, tổn thương tới căn cơ.

Nhân lúc người trước mặt bị phế bỏ hai mắt, Sở Tông Quang xuất thủ liên tiếp, lúc này hắn không sử dụng võ kỹ của Sở gia nữa mà trực tiếp sử dụng công pháp chiến trận học được từ Long Kỵ Cấm Quân, mỗi đòn xuất ra đều cực kỳ tàn nhẫn. Nhân lúc đối thủ hỏng mất hai mắt, kịch độc công tâm, không ngờ chỉ vài chiêu đã chấn vỡ tâm mạch võ giả mặt có vết roi, trực tiếp giết chết!

“Nhị ca!”

Võ giả được phái đi đồ sát Sở gia lúc này vừa vặn trở về chứng kiến cảnh tượng này, hai mắt đỏ bừng lên.

Hắn thật sự không ngờ nhị ca của mình vốn luôn làm việc cẩn thận không ngờ lại lật thuyền trong mương ở chỗ Sở Tông Quang này.

Tìm kẻ thù hai mươi năm mới thấy, không ngờ ngay lúc đại thù sắp báo lại sơ ý bỏ mạng tại đây.



Sở Hưu ánh mắt lạnh băng nhìn hết thảy, trong lòng dâng lên một chút cảm ngộ.

Võ giả giao thủ trừ phi thực lực áp đảo, nếu không thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, rất nhiều tình huống bất ngờ. Chỉ cần sơ sẩy chút thôi cũng rất có thể bị kẻ thực lực yếu hơn giết chết.

Cũng như lần Sở Hưu giao thủ cùng Lý Trung. Đối phương sử dụng Phục Hồ Hang Ma Côn tới mức lô hỏa thuần thanh, hoàn toàn áp chế Sở Hưu, nhưng chính vì phân tâm để ý tới bên ngoài dẫn tới vội vàng xao động, mới chết trong tay Sở Hưu.

Giờ võ giả mặt mang vết roi cũng hệt như vậy, binh khí trong tay hắn cực kỳ cường đại, cảnh giới bản thân cũng cao hơn Sở Tông Quang một cấp, nhưng chính vì cảm giác hưng phấn sắp báo được đại thù khiến hắn mất cảnh giác, mới bị Sở Tông Quang đánh lén thành công, giết ngược lại.

Một võ giả khác hai mắt đỏ bừng cầm thương đánh tới, lần này Sở Tông Quang chỉ có thể né trái né phải, khó khăn lắm mới ngăn cản. Nhưng hắn không có viên Hóa Huyết Thần Đan thứ hai, hơn nữa phương thức này cũng không thể dùng tiếp lần nữa được.

Sở Tông Quang lớn tiếng hô với Thẩm Mặc cũng đang chống cự khó nhọc: “Thẩm gia chủ! Có thủ đoạn gì thì mau dùng đi, không lấy ra thì không còn kịp nữa rồi!”

Thân phận gia chủ Thẩm gia của Thẩm Mặc có lẽ không đáng nhắc tới nhưng một thân phận khác của hắn lại là đệ đệ song sinh của Lạc Vũ Kiếm Thẩm Bạch, đệ tử chân truyền Thương Lan Kiếm Tông.

Có thân phận này, dẫu sao trên người Thẩm Mặc cũng có chút thủ đoạn bảo mệnh của Thẩm Bạch đưa cho.

Thẩm Mặc thần sắc âm trầm bất định, hắn cho rằng chuyện hôm nay mình mới là kẻ xui xẻo nhất, tự Sở Tông Quang gây nghiệp kết quả lại liên lụy tới mình. Mình đâu có trêu ai ghẹo ai?

Nhưng thật ra nếu Thẩm Mặc nghĩ sâu hơn, lần này nếu không phải Thẩm Dung tới uy hiếp Sở Hưu trước, Sở Hưu cũng sẽ không giết người diệt khẩu.

Còn thái độ của Thẩm Mặc hắn nếu không bá đạo phách lối như vậy, không bức ép Sở Tông Quang phế bỏ Sở Hưu, Sở Hưu cũng chẳng bí quá hóa liều dẫn ba tên Long Kỵ Cấm Quân này tới.

Nhân quả tuần hoàn, có thể nói lần này Thẩm Mặc tự tìm đường chết.

Có điều chuyện đã tới nước này, Thẩm Mặc cảm giác mình đã không chống đỡ nổi, rốt cuộc cũng thấy lo lắng.

Hơn nữa lúc này Thẩm Mặc đột nhiên nghĩ ra điều gì, trong mắt lóe lên sắc lạ.

Khi Long Kỵ Cấm Quân đối diện ép hắn tới góc tường, Thẩm Mặc mới lấy từ trong ngực ra một thanh đoản kiếm.

Một kiếm đâm ra, sắc mặt Thẩm Mặc lập tức tái đi, đoản kiếm liên tục rút chân khí trong cơ thể hắn ra hóa thành một luồng kiếm mang dài tới mấy thước chém tới. Tốc độ kiếm mang cực kỳ nhanh chóng, trực tiếp chém đứt cả tên Long Kỵ Cấm Quân cùng trường thương trong tay hắn thành hai đoạn.

“Cương khí? Không thể nào!”

Tên Long Kỵ Cấm Quân đang giao thủ cùng Sở Tông Quang sợ hãi hét lớn.

Chỉ có võ giả đạt tới Ngoại Cương cảnh mới có thể hóa khí thành cương, đây là kiến thức thông thường, kết quả giờ một võ giả Tiên Thiên lại có thể chém ra kiếm mang cương khí, hơn nữa uy năng còn cường đại đến vậy, chuyện này căn bản là không thể.

Võ gả Tiên Thiên đương nhiên không thể xuất ra cương khí, Thẩm Mặc làm được điều này hoàn toàn là nhờ thanh đoản kiếm trong tay hắn.

Thanh đoản kiếm này là bội kiếm của một vị trưởng lão tiền bối Thương Lan Kiếm Tông sử dụng khi còn thanh niên. Mặc dù giờ đã không cần tới nhưng trong đó được vị trưởng lão kia bồi dưỡng một luồng kiếm ý cực mạnh.

Võ giả bình thường chỉ cần có đủ lực lượng khu động, kiếm ý trong đoản kiếm sẽ dẫn dắt lực lượng, chuyển hóa thành kiếm mang.



Có điều thanh đoản kiếm này dẫu sao cũng chỉ là binh khí tam chuyển bình thường, mức độ chắc chắn cũng rất bình thường, mặc dù trong đó ẩn chứa kiếm ý nhưng lại không chịu tải nổi quá nhiều lực lượng. Vừa rồi chém một kiếm này ra đã khiến thanh kiếm xuất hiện một vết nứt, có lẽ không dùng được mấy lần. Cho nên thanh đoản kiếm này thật ra là vật phẩm tiêu hao, là thứ Thẩm Bạch đưa cho Thẩm Mặc để phòng thân.

Bên kia Sở Tông Quang cũng nhân cơ hội ra sức tấn công, cũng hơi kéo lại thế hạ phong của mình.

Thẩm Mặc cầm kiếm tới bên cạnh Sở Tông Quang cùng vây giết Long Kỵ Cấm Quân cuối cùng, nhưng lại không phát động kiếm mang kia nữa.

Hắn đã tiêu hao rất nhiều nội lực, nếu dùng lần nữa chắc nội lực sẽ cạn sạch.

Có điều không sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy cho dù là hai người vây công một người cũng không đánh nổi tên Long Kỵ Cấm Quân kia, bị ép từ từ lui lại phía sau.

Nhìn thi thể hai đồng bọn trên mặt đất, ánh mắt tên Long Kỵ Cấm Quân cuối cùng lộ rõ vẻ bi thương phẫn nộ xen lẫn hận ý.

Vốn hắn tưởng rằng lần này sẽ báo được đại thù, nào ngờ Sở Tông Quang lại giảo hoạt như vậy, Thẩm Mặc lại có thủ đoạn kim khủng như thế!

Hắn không biết thanh đoản kiếm trong tay Thẩm Mặc có thể sử dụng lần nữa không, nhưng hắn cũng không dám đặt cược.

Cho nên tên Long Kỵ Cấm Quân này cắn răng một cái, thân hình lui lại phía sau, định bỏ đi.

Có điều khi thấy tên Long Kỵ Cấm Quân này định bỏ đi, Sở Tông Quang lại luống cuống chân tay.

Đối phương đã biết thân phận chân chính của mình, sau khi hắn trở lại Đông Tề chắc chắn sẽ báo cáo lại với Long Kỵ Cấm Quân thân phận của mình. Đến lúc đó Sở Tông Quang sẽ gặp phải truy sát vô cùng vô tận!

Tuyệt đối không thể để đối phương còn sống rời đi được!

Sở Tông Quang trực tiếp tiến tới, Hãn Hải Tâm Pháp của Sở gia được hắn thôi phát tới cực hạn, chỉ vài bước đã tới sau lưng tên Long Kỵ Cấm Quân kia, một chưởng đánh thẳng vào hậu tâm đối phương.

Tên Long Kỵ Cấm Quân kia không buồn quay đầu lại, trường thương trong tay lại như có mắt, mũi thương lay động như một đóa hoa sen lửa nhanh chóng bùng lên, đâm thẳng về phía Sở Tông Quang.

Một thương này vốn hắn định bức lui Sở Tông Quang, nào ngờ Sở Tông Quang không tránh không né, cưỡng ép cầm lấy thân thương, lực lượng cường đại lập tức khiến hắn phun một ngụm máu tươi. Nhưng Sở Tông Quang vẫn không buông trường thương khỏi tay khiến tên Long Kỵ Cấm Quân thầm hô không ổn, định vứt bỏ mũi thương lui lại phía sau. Đáng tiếc đã chậm!

“Động thủ!” Sở Tông Quang quát lên với Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc giơ đoản kiếm trong tay lên, chỗ chân khí cuối cùng truyền hết vào thanh kiếm. Kiếm mang ầm ầm vẩy ra, có điều mục tiêu không chỉ là Long Kỵ Cấm Quân mà bao gồm cả Sở Tông Quang!

Kiếm mang xuyên qua hai người, Sở Tông Quang không dám tin tưởng nhìn vết thương kinh khủng trước ngực đang không ngừng phun ra máu tươi, giãy dụa hỏi: “Vì… vì sao?”

Thẩm Mặc mặt không chút biểu cảm đáp: “Đây là chí bảo mà cả nhị hoàng tử Đông Tề cũng muốn, sao ta lại không muốn cơ chứ?”

Hôm nay tất cả mọi người đều chết tại đây, cho dù hắn cướp mất thứ nên thuộc về nhị hoàng tử Đông Tề cũng có ai biết?

Có lẽ sau khi nhận được thứ đó, sau này hắn sẽ không cần phải ngưỡng mộ ca ca Thẩm Bạch của mình nữa, mà chính Thẩm Bạch phải ngưỡng mộ hắn!
Advertisement
';
Advertisement