Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Trong một cửa hàng tại Thần Châu Phủ, lão tổ La gia tự mình trấn giữ, phát triển chuyện làm ăn sang phía Thần Châu Phủ.

Thật ra đại đa số chuyện làm ăn của La gia hắn đều đã giao cho con cháu quản lý, hắn chỉ phụ trách hoạch định phương hướng, không hay nhúng tay vào.

Có điều chuyện hôm nay do Sở Hưu đại nhân đích thân phân phó, nếu thật sự thành công vậy thực lực La gia bọn họ cũng sẽ khuếch tán, cho nên lão tổ La gia mới tự mình xuất thủ.

Tới những châu phủ khác xâm chiếm chuyện làm ăn của bản xứ, thật ra phản phệ rất đơn giản chỉ là so đấu tài lực và thực lực mà thôi.

Đội buôn tới buôn lậu một số hàng cấm, thế gia Thần Châu Phủ các ngươi trả một trăm lượng, ta trả một trăm mười lượng.

Còn nếu bọn họ mua đồ, La gia lại là thứ gì cũng lấy ra được. Dù sao toàn bộ Kiến Châu Phủ đều đã hòa cùng một lòng, La gia bọn họ không có thì đến các thế gia khác mua, giá cũng thấp hơn so với thế lực ở Thần Châu Phủ =.

La gia làm vậy một hồi, thương nhân qua lại cũng biết có thể bán được giá tốt ở chỗ La gia lại có thể dùng giá thấp mua đồ tốt, cho nên mới mười mấy ngày, La gia đã lung lạc được tới chín thành khách buôn qua lại.

Mặc dù làm vậy La gia kiếm được rất ít, thậm chí tới cuối còn dễ lỗ vốn, nhưng lại chiếm cứ toàn bộ chuyện buôn lậu tại Thần Châu Phủ, như vậy tổn thất lớn nhất lại là các thế lực võ lâm bản xứ.

Tới lúc bọn họ không nhịn nổi, hoặc chủ động tới tìm lão tổ La gia nhận thua, hoặc phải nghĩ cách khác đối phó với nhóm người bọn mình.

Về phần thế lực Thần Châu Phủ có liên hợp lại như Kiến Châu Phủ bọn họ không? Lão tổ La gia thậm chí không buồn nghĩ tới.

Hắn còn lạ gì tính cách các thế lực nhỏ bản xứ, một trăm người một trăm lòng. Kiến Châu Phủ trở nên như hiện tại phần lớn là nhờ thủ đoạn bá đạo của Sở Hưu.

Lúc này trong cửa hàng không chỉ có lão tổ La gia mà còn có Đường Nha đang ngồi một góc vuốt vuốt mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu, dáng vẻ nhàm chán.

Hắn còn tưởng tới đây có chuyện gì làm, không ngờ thế lực võ lâm bản địa tại Thần Châu Phủ lại yếu kém như vậy, thậm chí không ai dám xuất thủ.

Lão tổ La gia thấy đại nhân có vẻ nhàm chán bèn cười ha hả nói: “Đường đại nhân là người đất Thục ở Tây Sở?”

Đường Nha lười biếng ngồi phịch xuống ghế, hơi ngạc nhiên nói: “Ồ? Làm sao ông lão nhà ngươi lại biết?”

Lão tổ La gia không để ý tới xưng hô của Đường Nha. Mặc dù đại nhân chỉ là Ngoại Cương cảnh nhưng hắn là tâm phúc dưới trướng Sở Hưu, hơn nữa còn từng là sát thủ Thần Binh Đại Hội, nếu đánh nhau thật, chưa chắc hắn đã là đối thủ.

Lão tổ La gia cười nói: “Lúc lão phu còn trẻ cũng từng ra ngoài xông xáo, trong đó nơi tới nhiều nhất chính là Xuyên Thục.

Đường đại nhân chắc tới Trung Nguyên đã lâu, có điều ta vẫn nghe được chút khẩu âm Xuyên Thục trong giọng ngài.

Đất Xuyên Thục nhiều địa linh nhân kiệt, xuất hiện không ít tuấn kiệt trẻ tuổi như Đường đại nhân.”

Đường Nha tùy ý khoát tay nói: “Được rồi, đừng nịnh bợ ta nữa. Tuấn kiệt trẻ tuổi là chỉ Sở đại nhân, như ta sao tính là tuấn kiệt trẻ tuổi gì?

Cái vùng Xuyên Thục làm quái gì có địa linh nhân kiệt? Chỗ nào cũng toàn rừng rú với chướng khí, làm sao so được với Trung Nguyên.

Nhìn Đông Tề đi, ở chính giữa Trung Nguyên, nhiều đất lắm của, muốn gì có đó. Nếu tới Xuyên Thục, ngươi có muốn gì cũng chỉ có thể đi cướp đi chiếm.”

Đường Nha tán gẫu câu được câu không với lão tổ La gia, đúng lúc này một đệ tử La gia vội vàng chạy vào nói: “Lão tổ! Người Trương gia của Thần Châu Phủ tới!



Đường Nha nghe vậy hai mắt bừng sáng: “Chờ lâu như vậy rốt cuộc đám người này cũng tới.”

Có điều sau khi Đường Nha ra ngoài thấy mấy người của Trương gia, hắn lập tức mất hứng, vung tay nói với lão tổ La gia: “Ngươi xử lý đi.”

Trương gia có hơn mười người tới có điều kẻ mạnh nhất cũng chỉ có Ngoại Cương cảnh mà thôi, hơn nữa xem bộ dáng thực lực còn rất yếu, Đường Nha chẳng hứng thú đâu ra tay.

Ngoài cửa hàng của La gia, người trung niên Ngoại Cương cảnh của Trương gia nhìn lão tổ La gia trầm giọng nói: “La gia các người đã ra ngoài ranh giới! Nơi này không phải Kiến Châu Phủ của các ngươi mà là Thần Châu Phủ!

Lão tổ La gia thản nhiên nói: “Ta chỉ biết nơi này là Quan Trung, tất cả mọi người đều là người Quan Trung. Sao nào? Chẳng lẽ Thần Châu Phủ này đã bán cho Trương gia các người rồi?”

Thần Châu Phủ có nhiều tông môn Thánh giáo như vậy, kết quả Trương gia lại là kẻ nhảy ra đầu tiên, rõ ràng là bị đẩy ra thăm dò thái độ La gia bọn họ, cho nên lão tổ La gia không buồn để ý.

Võ giả Ngoại Cương cảnh của Trương gia hừ lạnh nói: “Đừng chơi mấy trò bới móc câu chữ này nữa, lần này La gia các ngươi phá hoại quy củ như vậy rốt cuộc là định làm gì?”

Lão tổ La gia thản nhiên nói: “Các ngươi hẳn cũng biết giờ chúng ta đang làm việc cho ai. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nếu các ngươi thức thời thì mau mau giao một phần chuyện làm ăn trong gia tộc ra đây, có tiền mọi người cùng kiếm, La gia chúng ta cũng chẳng ở lại trong Thần Châu Phủ này nữa.

Nhưng nếu các ngươi không biết thời biết thế, các ngươi sẽ thấy hậu quả ngay thôi. Thần Châu Phủ các ngươi năm bè bảy đảng, có gì mà đòi đấu với chúng ta?”

Võ giả Ngoại Cương cảnh Trương gia biến sắc, thật ra trước khi tới hắn đã lo không biết sau lưng La gia liệu có vị kia không?

Dù sao giờ ai cũng biết vị kia là người có quyền hành tuyệt đối tại Kiến Châu Phủ. La gia chẳng qua chỉ là một con chó dưới trướng mà thôi.

Giờ con chó này lại đột nhiên chạy ra cắn linh tinh, rốt cuộc có phải do vị kia ra lệnh hay không, bọn họ cũng không dám chắc.

Thật ra có gia nhập dưới trướng vào Sở Hưu cũng không sao, nếu bọn họ cũng ở Kiến Châu Phủ, bọn họ cũng sẽ lựa chọn gia nhập dưới trướng Sở Hưu.

Nhưng trước mắt Sở Hưu còn chưa quản nổi bọn họ, vì sao bọn họ phải hiếu kính cho y?

Thân là thế lực võ lâm của Quan Trung, có hiếu kính tuần sát sứ bên trên một chút cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng bọn họ chỉ dâng những thứ đó lên cho tuần sát sứ trực tiếp cai quản bọn họ chứ không phải cho tuần sát sứ nơi khác. Cho dù danh tiếng Sở Hưu có lớn đến đâu đi nữa cũng chẳng quản được bọn họ. Muốn vươn tay xa như vậy, đợi Sở Hưu lên làm chưởng hình quan đi đã!

Võ giả Trương gia suy nghĩ cẩn thận lợi và hại rồi hừ lạnh nói: “Vớ vẩn! Ta mặc kệ La gia ngươi làm việc cho ai, quy củ là quy củ. Từ nay trở đi cửa hàng của La gia các ngươi phải rời khỏi Thần Châu Phủ này!”

Lão tổ La gia vung tay lên, nói thẳng: “Đánh cho ta!”

Dứt lời lại có vài chục võ giả La gia từ trong cửa hàng chạy ra, lập tức động thủ với người của Trương gia.

Lão tổ La gia đã sớm dự liệu được chuyện này, không dùng chút thủ đoạn đám người này ai lại thành thật thần phục Sở Hưu?

Thậm chí ngày trước bọn họ cũng đâu chịu phục Sở Hưu, do thủ đoạn tàn nhẫn của y mới buộc phải khuất phục.

Giờ mặc dù Sở Hưu có cả thực lực và thanh danh nhưng dù sao y cũng không phải chưởng hình quan, vươn tay xa như vậy đương nhiên sẽ khiến thế lực tại các châu phủ khác bất mãn.



Thực lực La gia còn mạnh hơn một chút so với những võ giả Trương gia, nửa khắc sau, người của Trương gia đã chẳng chịu nổi, buộc phải rút lui.

Đám người Trương gia chật vật bỏ chạy, một để tử hỏi: “Gia chủ, chúng ta làm gì đây?”

Gia chủ Ngoại Cương cảnh của Trương gia hừ lạnh nói: “Còn làm gì nữa? Đương nhiên là tới tìm Khương Đào Nhiên đại nhân rồi.

Mấy năm gần đây Trương gia chúng ta lo lót không ít cho bên đường khẩu tuần sát sứ, giờ La gia vượt biên như vậy, hắn không quản thì ai quản?

Nếu hắn không quản được vậy chúng ta trực tiếp nhận thua, giao một phần lợi ích gia tộc cho Sở Hưu, đổi lấy bình an!”

Ngươi thân là tuần sát sứ, nếu không thể che chở cho thế lực dưới tay mình, khiến người ta thò tay làm loạn, dựa vào đâu mà đòi chúng ta hiếu kính lên ngươi?

Lúc này trong đường khẩu tuần sát sứ Thần Châu Phủ, vừa hay Khương Đào Nhiên cũng đang ngồi tính toán xem lợi nhuận tháng này của mình được bao nhiêu.

Khương Đào Nhiên là người cẩn thận láu cá, trước đó dưới trướng hắn chỉ có một châu phủ, xem như thực lực khá yếu trong số các tuần sát sứ Quan Tây.

Nhưng hắn lại thông qua tranh đấu giữa Vệ Hàn Sơn cùng Sở Hưu, kiếm được một châu phủ của Vệ Hàn Sơn, thủ đoạn cũng khá sắc bén.

Đúng lúc này thủ hạ của hắn lại tới báo cáo, nói gia chủ Trương gia cầu kiến.

“Cho hắn vào.” Khương Đào Nhiên thản nhiên nói.

Thần Châu Phủ trước đó là của Vệ Hàn Sơn, nhưng sau khi Khương Đào Nhiên tiếp nhận cũng không có chướng ngại gì.

Đất Quan Tây có quy củ của Quan Tây, trong quá khứ mọi người đều làm việc theo quy củ, về cơ bản không ai như Sở Hưu, nhất định phải làm lớn chuyện.

Cho nên Khương Đào Nhiên sau khi tiếp nhận Thần Châu Phủ cũng vô cùng thuận lợi, đối với những đại tộc thế gia bản xứ, chẳng qua là đổi một người hiếu kính mà thôi.

Có điều sau khi gia chủ Trương gia đi vào, Khương Đào Nhiên lại cau mày nói: “Trương gia chủ, ngươi động thủ với ai vậy? Sao trông khó coi thế?

Bản quan mặc dù là tuần sát sứ Thần Châu Phủ, nhưng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện phân tranh giữa những gia tộc các ngươi, sợ rằng lần này ngươi tìm nhầm người rồi.”

Khương Đào Nhiên còn tưởng gia chủ Trương gia tới tìm hắn là vì chuyện tranh đấu trong nội bộ Thần Châu Phủ, định nhờ hắn làm chỗ dựa. Chuyện như vậy Khương Đào Nhiên chắc chắn sẽ không đáp ứng.

hắn thân là tuần sát sứ, trời sinh phải đứng đối lập với những người này, mâu thuẫn giữa những thế gia môn phái trong châu phủ càng sâu hắn lại càng dễ quản lý. Ngược lại nếu bọn họ đoàn kết nhất trí, đó mới là phiền toái.

Gia chủ Trương gia vội vàng nói: “Không phải chuyện của Thần Châu Phủ chúng ta mà là La gia của Kiến Châu Phủ cùng với Sở Hưu kia! Bọn họ không tuân theo quy củ! Đại nhân, lần này ngài phải ra mặt giúp chúng ta!”

Nói xong, gia chủ Trương gia liền thuật lại mọi chuyện cho Khương Đào Nhiên.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Khương Đào Nhiên lập tức biến đổi, hắn vỗ mạnh lên bàn quát lớn: “Sở Hưu! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Lần trước Ngụy Cửu Đoan cắt xén ban thưởng của Sở Hưu, rồi chuyện Cửu Nguyên Vệ gia khiêu khích ra sao, bọn họ đều chứng kiến. Có điều lúc đó bọn họ chỉ là người đứng ngoài quan sát.

Nhưng giờ mới chưa được mấy ngày, tên Sở Hưu kia đã nổi điên chạy sang động chạm tới lợi ích của mình, rốt cuộc Sở Hưu định làm gì? Mình đâu có trêu chọc gì hắn?
Advertisement
';
Advertisement