Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Trên Kính Hồ, con thuyền nhỏ theo gió lướt sóng đi tới, cương khí bùng lên, tốc độ nhanh chóng còn hơn mũi tên rời cung.

Lúc này trên thuyền có hai người, một người trung niên tướng mạo nho nhã mặc áo trắng, gương mặt luôn mỉm cười thản nhiên.

Còn một người mặc áo gấm màu trắng, thân hình cao ráo, mái tóc buộc phía sau, cạnh người là một mũi thương đỏ thẫm, bộ dáng oai hùng.

Nhưng thực tế nếu ngươi nhìn kỹ sẽ phát hiện, người này tướng mạo tuấn mỹ nhưng có những đường cong nhu hòa như nữ tử, môi đỏ hồng mũi cao thẳng, chỉ có cặp mi giương cao thanh tú, lộ rõ khí khái hào hùng. Hơn nữa trước ngực hơi nhô lên, không hề che giấu, đây rõ ràng là một cô gái.

Lúc này cô gái đó nhìn cục diện bên bờ hồ, không khỏi chậc lưỡi thở dài: “Vị tiểu muội muội này đúng là không biết nghĩ thoáng, vì một nam nhân mà liều cả mạng mình như vậy có đáng không? Cả Yến Hoài Nam môn chủ cũng vậy, không có con trai, đồ đệ kém cỏi thì bồi dưỡng con gái đi, cuối cùng lại yêu chiều quá mức khiến con gái thành cái dạng này.

Đúng rồi, Tiêu thúc, thúc vốn không thích xen vào chuyện bao đồng cơ mà, sao lần này lại ra tay giúp con gái Yến Hoài Nam?”

Người trung niên kia lắc đầu nói: “Trên đời này thứ khó trả nhất là món nợ ân tình. Ngày trước khi ta du lịch tới Bắc Yên, Yến Hoài Nam đã từng giúp ta, ta nợ hắn một món nợ ân tình.

Trước đó Yến Hoài Nam đã phái người tới báo cho ta con gái hắn sẽ tới Đông Tề, nhờ ta giúp chiếu cố một chút. Ta không thể đứng yên nhìn con gái Yến Hoài Nam xảy ra chuyện tại Đông Tề này được đúng không?

Có điều con bé này được Yến Hoài Nam cưng chiều thành ra cực đoan quá mức rồi. Không thể ở lại Đông Tề nữa, sau ta sẽ đưa nó về Bắc Yên!”

Cô gái kia gật nhẹ đầu, trong lúc nói chuyện con thuyền đã tới bên bờ. Có điều thuyền vẫn không hề ngừng lại, lên bờ vẫn lướt đi như dưới nước, trực tiếp lao thẳng tới trước người Sở Hưu.

Nhìn hai người bước xuống thuyền, ánh mắt Sở Hưu lập tức lộ vẻ nghiêm nghị.

Trên người người trung niên kia không hề có chút khí thế nào, nhưng lại như ngưng tụ cùng thiên địa này, mỗi hành động như gió xuân thành mưa, khiến không khí xung quanh vốn tràn ngập sát khí sắc bén lập tức thanh tịnh.

Nhìn Sở Hưu, người trung niên nhíu mày, đột nhiên vung tay. Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng gió xanh đánh tới, y vô thức ngăn cản, luồng gió xanh này lại không bao hàm chút công kích nào, ngược lại xua tan phản phệ của mấy lần vận dụng A Tỳ Đạo Tam Đao, còn triệt để áp chế cơn điên cuồng bạo ngược trong đáy lòng y.

“Vị tiểu hữu này, công pháp trên người ngươi có chính có tà. Ta không nói công pháp Chính đạo, nhưng công pháp Ma đạo lại khá cực đoan. Đối với ngươi mà nói, nếu có thể không tu luyện thì tốt nhất đừng tu luyện, nếu không tâm ma quấn thân, khó tránh khỏi rơi vào Ma đạo.”

Người trung niên kia nói với thái độ rất thành khẩn, giọng điệu cũng không hề khinh thường chán ghét gì Ma đạo, như bác sĩ đang chẩn đoán cho bệnh nhân.

Lúc này những người Đông Tề phía sau thấy người trung niên kia, đồng loạt giật mình. Mạc Thiên Lâm lại đi tới, thi lễ với người trung niên rồi cung kính nói: “Tham kiến Tiêu đại nhân.”

Thấy thái độ cung kính này của Mạc Thiên Lâm, lại liên tưởng tới họ của đối phương. Có thể được đệ tử Mạc gia cung kính gọi là đại nhân, khắp Đông Tề chỉ có một người.

Nếu Sở Hưu không đoán sai, người này là đại tế tửu của Tắc Hạ Võ Viện nơi Đông Tề, tông sư võ đạo Tiêu Bạch Vũ!



Tắc Hạ Võ Viện rất nổi tiếng ở Đông Tề, ngày xưa khi hoàng tộc họ Lữ đoạt được hoàng vị Đông Tề, để lung lạc lòng người bọn đã thành lập Tắc Hạ Võ Viện, lấy một số bí pháp võ đạo trong hoàng cung ra cho võ giả Đông Tề học tập. Chỉ cần ngươi qua được bài kiểm tra xét duyệt của Tắc Hạ Võ Viện, vậy ngươi có thể gia nhập vào Tắc Hạ Võ Viện.

Còn sau khi ngươi tốt nghiệp từ Tắc Hạ Võ Viện, muốn làm việc cho triều đình Đông Tề hay không, Tắc Hạ Võ Viện cũng không ép. Chính vì điểm cuối cùng này nên mấy năm gần đây Tắc Hạ Võ Viện thu hút được vô số tuấn kiệt trẻ tuổi gia nhập, quy mô của nó thậm chí lớn hơn lúc vừa thành lập vài chục lần, đồng thời cung cấp cho triều đình Đông Tề vô số anh tài tuấn kiệt.

Tiêu Bạch Vũ là người chấp chưởng Tắc Hạ Võ Viện đời này, là đại tế tửu của võ viện có thực lực tông sư võ đạo, đồng thời kiến giải về võ đạo của hắn hết sức đặc biệt, làm người hiền lành. Bất cứ người võ giả trẻ tuổi nào tới thỉnh giáo, Tiêu Bạch Vũ đều không keo kiệt cẩn thận hướng dẫn, cho nên danh tiếng tại Đông Tề không tệ, thậm chí khá nổi danh trên giang hồ.

Sở Hưu nhìn Tiêu Bạch Vũ, khẽ nhíu mày.

Đòn thế vừa rồi Tiêu Bạch Vũ trực tiếp dẫn động nước trong Kính Hồ ngăn cản đao cương của y nhưng hiển nhiên không dùng toàn lực, bằng không Sở Hưu đã chẳng thể đứng đây được.

Tông sư võ đạo không phải người Sở Hưu có thể đối chọi, cho dù y xuất thủ toàn lực chắc cũng chẳng đỡ nổi một chiêu nửa thức của người ta.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp chắp tay nói: “Tiêu đại nhân định cứu cô ta?”

Tiêu Bạch Vũ cười khổ lắc đầu nói: “Vừa rồi ta đã chứng kiến mọi chuyện, trên giang hồ ân ân oán oán thị phi báo thù, chẳng ai nói rõ được người đúng kẻ sai.

Chuyện trên giang hồ, người đứng cuối cùng là đúng, kẻ chết là sai, chỉ đơn giản vậy thôi. Cho nên trước nay ta cũng ít khi quản chuyện ân oán trên giang hồ, cũng lười quản.

Nhưng ta nợ Yến Hoài Nam một ân tình, hắn nhờ ta chiếu cố cho con gái ở Đông Tề đương nhiên ta không thể để yên nhìn Yến Đình Đình bị giết.”

Sở Hưu không nói hai lời trực tiếp chắp tay một cái nói: “Tiêu đại nhân cứ mang cô ta đi là được, hôm nay ta đã giết đủ nhiều rồi, bớt nàng đi cũng chẳng ít.”

Lời này vừa nói ra, Tiêu Bạch Vũ vốn còn định giải thích lập tức sửng sốt, ngay cả Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu cũng kinh ngạc nhìn Sở Hưu.

Theo bọn hắn nghĩ, Sở Hưu tính cách kiệt ngạo bất tuân, thậm chí đến mức điên cuồng. Cho dù Sở Hưu chống đối với Tiêu Bạch Vũ ngay trước mặt mọi người, Mạc Thiên Lâm cũng thấy có thể.

Nhưng giờ Sở Hưu lại không nói hai lời, rất thức thời rút lui, cứ như lúc vừa rồi kẻ tà khí ngút trời đùng đùng đuổi tận giết tuyệt Yến Đình Đình không phải là y.

Thật ra bọn Mạc Thiên Lâm nghĩ sai, tính cách cao ngạo không phải ngu ngốc, tự tin cũng chẳng phải tự phụ. Sở Hưu còn chưa cuồng ngạo tới mức khiêu chiến tông sư võ đạo.

Tiêu Bạch Vũ là tông sư võ đạo, hắn tính tình hiền hòa, đối xử với mọi người đều hòa ái dễ gần, cho nên mới giải thích nhiều như vậy với Sở Hưu để y thu tay.

Đổi lại người khác, có không nể mặt Quan Tư Vũ lập tức đánh trọng thương Sở Hưu cũng có thể.



Trên giang hồ này tất cả đều cần nhờ vào thực lực, giờ thực lực Sở Hưu không bằng người ta, đương nhiên người ta nói gì là nấy. Cao thủ cường giả đã cho ngươi thể diện rồi, nếu ngươi không nhận, kết cục của kẻ đã cho mặt mũi mà không cần sẽ rất thê thảm.

Tiêu Bạch Vũ mỉm cười, tiểu bối này cũng thật thú vị, cứ như là người hoàn toàn khác so với kẻ dùng một địch trăm vừa rồi. Hơn nữa Sở Hưu đáp ứng lưu loát như vậy ngược lại còn khiến Tiêu Bạch Vũ ngại ngùng.

Nhìn Sở Hưu, Tiêu Bạch Vũ nói: “Ngươi đại diện cho Quan Trung Hình Đường tới tham gia Thần Binh Đại Hội, vậy chắc sẽ ở lại Đông Tề một thời gian. Trong lúc này nếu có phiền toái gì có thể tới tìm ta.”

Nghe Tiêu Bạch Vũ nói vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đều thay đổi. Tên này thật quá may mắn, không ngờ lại nhận được lời hứa của một vị tông sư võ đạo.

Đương nhiên mọi người biết, Sở Hưu nhận được đãi ngộ như vậy chỉ vì đối phương là Tiêu Bạch Vũ.

Đổi lại thành tông sư võ đạo khác, một võ giả tiểu bối mà thôi, ta đã nể mặt hắn lắm rồi, việc gì phải hứa với chả hẹn? Tiêu tế tửu không hổ danh Tiêu tế tửu.

Ngay lúc Tiêu Bạch Vũ chuẩn bị mang Yến Đình Đình rời đi, cô gái bên cạnh Tiêu Bạch Vũ bước tới, giơ tay lên chạm vào gương mặt Yến Đình Đình, giọng nói mang rõ vẻ khinh bạc: “Tiểu muội muội, nữ nhân sống trên đời không cần phải lượn quanh nam nhân làm gì. Sống đã vậy, huống chi là chết? Vì một người chết mà chôn vùi cả nửa đời còn lại, có ngu ngốc không? Nếu ngươi thật sự muốn báo thù tên kia, vậy phải tự dựa vào sức mình chứ đừng nhờ đám nam nhân vô dụng kia.”

Tiêu Bạch Vũ nhức đầu xoa xoa trán nói: “Được rồi, Lạc nha đầu, đừng đùa nữa. Ngươi muốn tham gia Thần Binh Đại Hội thì cứ tham gia, có điều đừng có gây chuyện.”

Nói xong, Tiêu Bạch Vũ dẫn Yến Đình Đình rời khỏi.

Có điều lúc này ánh mắt Yến Đình Đình không nhìn về phía Sở Hưu nữa mà trông theo phía cô gái vừa rồi, trong lòng không ngừng vang vọng những lời nàng đã nói, gương mặt lại thoáng ửng đỏ.

Sau khi Tiêu Bạch Vũ đi khỏi, mọi người mới nhìn về phía nữ nhân kia, người Đông Tề đều thầm nhủ, sao cô ta cũng tới? Thần Binh Đại Hội này càng lúc càng phức tạp rồi.

Lúc này Sở Hưu cũng nhìn về phía cô gái đó. Nói thật, đây là lần đầu Sở Hưu chứng kiến một cô gái khí khái như vậy.

Mặc dù nàng mặc nam trang nhưng không phải giả trang thành nam, cả vóc dáng cùng dung nhan tuyệt đều có thể nhận ra là một cô gái. Nhưng luồng khí khái hào hùng đó lại khiến nàng nhiều thêm chút khí chất trung tính. Lần đầu tiên gặp nàng, thứ ngươi nghĩ tới chỉ là bản thân nàng chứ không phải giới tính của nàng.

Lúc này Mạc Thiên Lâm lại đột nhiên lên tiếng: “Lạc Phi Hồng, sao ngươi lại tới đây? Thanh Hồng Diên trong tay ngươi đã là bảo binh do Mạc Dã Tử đại sư tự tay chế tạo, có tiềm chất trở thành bảo binh, ngươi còn tới Thần Binh Đại Hội này làm gì, xem trò hay à?”

Cô gái tên Lạc Phi Hồng kia lười biếng duỗi eo, áo gấm nam trang không che nổi hai gò núi trước ngực, nhưng những võ giả Đông Tề khác căn bản không dám nhìn, đồng loạt quay đầu.

“Ngươi nói đúng, ta tới xem trò đấy, sao nào, không chào đón à? Sợ thua dưới tay ta à? yên tâm, chúng ta cũng coi như tình nhân cũ, gặp ngươi ta sẽ nương tay.” Lạc Phi Hồng dùng giọng lười biếng đáp.

Mạc Thiên Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ai là tình nhân cũ với ngươi? Đừng có nói lung tung, người quen lâu năm còn tạm. Ngươi đúng là giống với Tạ Tiểu Lâu, đều nhàn rỗi thích gây chuyện.”

Lúc này Sở Hưu nghe tới tên Lạc Phi Hồng cũng phải nhìn đối phương một hồi. Cô gái này tương lai cũng là một vị đại nhân danh chấn giang hồ, mặc dù thực lực không mạnh như Lã Phụng Tiên nhưng thanh danh lại không hề kém hắn.
Advertisement
';
Advertisement