Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Ba vị phu nhân của Sở gia, đại phu nhân xuất thân đại tộc, nhị phu nhân là con gái quán chủ Đinh Khai Sơn võ quán Khai Sơn Thông Châu Phủ. Chỉ có vị tam phu nhân này không có bối cảnh gì, chỉ là con gái thương nhân nhỏ bình thường, chỉ đơn thuần dựa vào tuổi trẻ mỹ mạo mới gả được cho Sở Tông Quang.

Có điều ưu điểm duy nhất của vị tam phu nhân này là thông minh, biết xuất thân bản thân không tốt, cho nên không tranh cũng chẳng đoạt, cuối cùng ngược lại nhị phu nhân phải chủ động lôi kéo cô ta.

Lúc này nhị phu nhân tới trạch viện của Sở Thương, tam phu nhân lập tức đi ra mỉm cười nghênh đón: “Sao hôm nay tỷ tỷ tới chỗ muội mà không báo trước một tiếng.”

Sở Thương cũng đi theo phía sau tam phu nhân, cung kính gọi một tiếng nhị nương.

Nhị phu nhân bước vào, khéo léo kéo người vào sau nhà thản nhiên nói: “Nói chuyện phiếm thôi mà, cần gì báo trước cơ chứ? Đúng rồi, mấy cửa hàng dưới tay Thương Nhi không tệ chứ? Có đủ dùng không?”

Tam phu nhân sắc mặt hơi đổ, cô nàng vội vàng đáp: “Những cửa hàng dưới tay Thương Nhi đều là loại không mấy lợi nhuận như khách sạn với quán rượu thôi, lại phải giao bớt về nhà chính, còn lại không được bao nhiêu bạc. Có điều Thương Nhi cũng không muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế gì gì đó, chừng đó lợi ích đã đủ rồi.”

Thấy tam phu nhân có vẻ hiểu lầm ý mình, nhị phu nhân cười nói: “Muội muội hiểu lầm rồi, tỷ không có ý này. Thương Nhi giờ còn nhỏ tuổi, cho dù nó muốn tranh đoạt vị trí gia chủ thì cũng phải nhận một số chuyện làm ăn lợi nhuận cao hơn mới được. Cũng như muội muội nói đó, mấy chuyện làm ăn mà Thương Nhi đang quản lý đều không mấy lợi nhuận cả.”

Ánh mắt tam phu nhân cùng Sở Thương đều sáng bừng lên, tam phu nhân mặt không đổi sắc nói: “Nhưng chuyện làm ăn của Sở gia chỉ có chừng đó, lão gia đã cho Sở Thương chỗ cửa hàng kia rồi, nếu muội lại xin thêm, vậy có vẻ không biết điều rồi.”

Nhị phu nhân đứng lên nói: “Lão gia không cho thêm nhưng có thể đổi với người khác mà. Tỷ nghe nói gần đây lợi nhuận từ đội buôn của Sở Hưu cũng không tệ, đội buôn trong tay nó thậm chí lợi nhuận tăng gấp đôi đó.”

Sau khi nói xong, nhị phu nhân trực tiếp quay người rời khỏi, bà ta tin đối phương sẽ hiểu ý mình.

Sau khi nhị phu nhân đi khỏi, hai người tam phu nhân cùng Sở Thương liếc mắt nhìn nhau, đều đã quyết định.

Tam phu nhân không có chỗ dựa, Sở Thương tuổi tác quá nhỏ, cho nên họ không tranh không đoạt.

Nhưng bọn họ không tranh không đoạt là vì không tranh nổi lão đại Sở gia, không đoạt nổi lão tam Sở gia.

Nhưng một kẻ cũng không bối cảnh, hơn nữa còn bị Sở Tông Quang không ưa như Sở Hưu, bọn họ vẫn tranh được, đoạt được.

Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu đang luyện đao trong tiểu viện của bản thân. Đao pháp Tụ Lý Thanh Long chỉ có một thức đao pháo đơn giản nhất được y luyện tập lặp đi lặp lại, cơ hồ đã trở thành bản năng.

Đương nhiên Sở Hưu giờ cũng không rõ uy năng cụ thể ra sao, võ đạo thiên hướng sát phạt, không giết người làm sao rèn luyện được kỹ thuật sát nhân chân chính?

Lúc này ngoài phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, y mở cửa phòng, một ông lão đứng ngoài cửa nói: “Nhị công tử, lão gia gọi ngài qua một chuyến.”

Người tới chính là Trần quản gia, Sở Hưu cũng biết vị Trần quản gia này là quản gia riêng của Sở Tông Quang, mặc dù không quản lý sự vụ cụ thể nào, nhưng địa vị tại Sở gia lại hơn xa Liễu quản gia kia.

Hơn nữa vị Trần quản gia này đối xử với Sở Hưu cũng rất khách khí, trong trí nhớ của Sở Hưu, trước kia khi y ở Sở gia, những thúc tổ hay đại quản gia như Liễu quản gia đều tỏ thái độ cực kỳ ngạo mạn với y, chỉ mình vị Trần quản gia này mỗi khi gặp Sở Hưu còn gọi y một tiếng nhị công tử.

Có qua có lại, Sở Hưu cũng cực kỳ khách khí với vị Trần quản gia này, hắn gật đầu nói: “Trần quản gia xin chờ một lát, ta thay bộ quần áo khác rồi tới.”

Sau khi thay y phục, Sở Hưu cùng Trần quản gia đi về phía nơi ở của Sở Tông Quang, có điều trên đường Trần quản gia lại đột nhiên nói: “Nhị công tử, lát nữa lão gia nói cái gì, mong nhị công tử có thể giữ tỉnh táo một chút.”

Nói đến đây, Trần quản gia cũng thở dài một tiếng. Trong một số việc cách làm của Sở Tông Quang quả thật quá đáng, có điều gia tộc vốn là vậy, căn bản không có thứ gọi là công bằng, hắn chỉ lo vị nhị công tử này giờ tính cách hơi nóng nảy, vạn nhất gây ra chuyện gì ở chỗ Sở Tông Quang, vậy quả thật rất không ổn.

Nghe Trần quản gia nói vậy, Sở Hưu lập tức hiểu lần này chắc hẳn không phải chuyện tốt lành gì.

Có điều Sở Hưu vẫn mỉm cười gật đầu nói: “Đa tạ Trần quản gia đã nhắc nhở, ta sẽ tự có chừng mực.”

Sau khi trọng sinh, ký ức hai kiếp dung hợp, đương nhiên ký ức kiếp trước của Sở Hưu chiếm thế chủ động, nhưng ký ức kiếp này cũng có ảnh hưởng tới tính cách của y.

Kiếp trước tính cách Sở Hưu âm trầm tỉnh táo, làm việc đều có kế hoạch, cái nhìn cũng cực kỳ thấu triệt.

Kiếp này tính cách của Sở Hưu lại là nhu nhược lỗ mãng, tính cách đó không ảnh ảnh hưởng tới Sở Hưu hiện tại, ngược lại một năm sống tại khu mỏ Nam Sơn, Sở Hưu kiếp này nhiễm tính bạo ngược điên cuồng, ngược lại ảnh hưởng tới tính cách Sở Hưu hiện tại.

Cũng tỷ như trước đó Lý Thông của Lý gia khiêu khích Sở Hưu, kết quả bị Sở Hưu không hề do dự đâm chết một người, sau đó Sở Hưu vốn không cảm thấy chút khó chịu nào.

Đương nhiên, cho dù trong tính cách Sở Hưu có dung hợp chút bạo ngược điên cuồng, y cũng có đủ tự tin áp chế tính cách này, không làm hỏng việc lúc mấu chốt.

Sở Hưu được Trần quản gia dẫn vào thư phòng của Sở Tông Quang, lúc này trong thư phòng của Sở Tông Quang ngoại trừ bản thân hắn còn có lão tứ Sở Thương.

“Ra mắt phụ thân đại nhân.”

Sở Hưu thi lễ với Sở Thương, Sở Thương bên cạnh cũng chắp tay với Sở Hưu, vẻ mặt cung kính nói: “Xin chào nhị ca.”

Con mắt Sở Hưu hơi híp lại, từ nhỏ đến lớn vị tứ đệ này của y không mấy lần gọi nhị ca.

Thấy Sở Hưu đã đến, Sở Tông Quang ho khan một tiếng rồi nói: “Ngồi đi, hôm nay ta gọi ngươi tới là muốn bàn một việc.”

Sở Hưu chắp tay: “Có việc gì xin phụ thân đại nhân cứ nói.”

Sở Tông Quang nói: “Thời gian vừa qua ngươi phát triển đội buôn không tệ, ta cũng không ngờ ngươi tới khu hầm mỏ Nam Sơn một năm lại trưởng thành nhiều đến vậy. Cho dù sau này ngươi có trở thành người thừa kế Sở gia ta hay không, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trụ cột vững vàng của Sở gia ta. Cho nên huynh đệ các ngươi phải thật hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau.”

Sở Hưu ngầm chau mày, những lời này của Sở Tông Quang có vẻ quái lạ, tình hình đám huynh đệ bọn họ ra sao lẽ nào Sở Tông Quang lại không biết? Còn nói huynh đệ hòa thuận, giờ bộ dáng bọn họ chỉ thiếu đường vừa gặp mặt đã đâm đao.

Có điều tuy trong lòng nghĩ vậy, Sở Hưu vẫn gật đầu nói: “Phụ thân đại nhân nói rất đúng.”

Sở Tông Quang gật đầu: “Ngươi nghĩ được vậy là tốt. Thế này này, giờ tuy tuổi tác Sở Thương còn nhỏ nhưng cũng cần thay đổi rèn luyện một chút, lần trước ngươi tự mình dẫn dắt đội buôn tới Yến Quốc, như vậy rất không tệ. Giờ Sở Thương cũng muốn học nhị ca ngươi, dẫn dắt đội buôn rèn luyện đôi chút.

Cho nên ta chuẩn bị đổi đội buôn của ngươi với những cửa hàng dưới tay Sở Thương, để tứ đệ của ngươi tới quản lý đội buôn.”

Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ âm trầm, chẳng trách trước đó Trần quản gia dặn hắn phải bình tĩnh, lão cha hờ này của y thiên vị thật quá lộ liễu.

Lúc thương đội gặp nguy hiểm Sở Thương không đi, lúc lợi nhuận thấp Sở Thương không đi, đến lúc y làm con đường thông suốt, qua lại an toàn mới bảo Sở Thương đi, tư thế đào góc tường này quả thật quá khó coi.

Trần quản gia ở bên cạnh cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, chỉ sợ y không nhịn được tức giận phát tác tại chỗ.

Có điều ngoài dự liệu của Trần quản gia, Sở Hưu chỉ trầm mặc một hồi rồi ngẩng đầu mỉm cười nói: “Nếu phụ thân đại nhân đã quyết định như vậy thì con cũng chấp nhận thôi. Đội buôn của con xin để cho tứ đệ.”

Sở Tông Quang hài lòng gật nhẹ đầu, hắn thích mọi việc ổn thỏa, ghét nhất là đám con trai làm trái ý mình.

Thấy Sở Hưu thức thời như vậy, Sở Tông Quang lại nói: “Thấy huynh đệ các ngươi hòa thuận như vậy ta cũng thỏa mãn. Thế này đây, cửa hàng dưới tay Sở Thương đều là quán rượu và khách sạn, ta cho ngươi thêm một cửa hàng binh khí, tất cả đều giao cho ngươi quản lý.”

Sở Tông Quang lại quay sang nói với Sở Thương: “Đội buôn do con quản lý, nhưng con còn nhỏ tuổi, phải học hỏi nhiều vào. Thế này đi, lúc đội buôn xuất phát ta sẽ để Lâm Khiêm đi chung với con.”

Ánh mắt Sở Hưu lộ ra ý lạnh, Lâm Khiêm là một trong hai vị môn khách mạnh nhất tại Sở gia, có thực lực Cảnh giới Ngưng Huyết, ngày thường chỉ phụ trách chỉ điểm tu hành cho một số đệ tử Sở gia.

Lúc trước Thương Mang Sơn cực kỳ nguy hiểm, kết quả Sở Tông Quang chỉ bảo y cẩn thận, giờ đổi thành Sở Thương lại có môn khách Cảnh giới Ngưng Huyết hộ vệ. Cùng là con trai nhưng chênh lệch nào chỉ đôi chút.

Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng thấy không công bằng, trong lòng y trước giờ đều không coi Sở Tông Quang là cha, kể cả ký ức kiếp trước của thân thể này cũng vậy, chỉ có e ngại đối với Sở Tông Quang.

Hơn nữa nội bộ Sở gia cũng chỉ mình Sở Thương được đãi ngộ như vậy, Sở Khai với Sở Sinh cũng chẳng khá hơn y bao nhiêu.

Ánh mắt Sở Thương lộ vẻ đắc ý, hắn cúi đầu thi lễ với Sở Tông Quang: “Đa tạ phụ thân.”

Sau đó hắn lại cố tình chắp tay về phía Sở Hưu nói: “Đa tạ nhị ca.”

Sở Hưu nhíu mày, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ có điều con đường buôn bán vốn gập ghềnh, tứ đệ, mong đệ cẩn thận đôi chút.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp cáo từ rồi bỏ đi, nhưng trong mắt y phủ đầy ý lạnh.

Bất luận kiếp trước hay kiếp này, việc y ghét nhất là bị người khác cướp đoạt!
Advertisement
';
Advertisement