Cổ Tôn cảnh giới Võ Tiên khoảng nhất đến tứ trọng thiên, muốn mở một đại phái đỉnh cấp cũng được, nhưng ngươi có nội tình đó không? Có sức lực và năng lực làm vậy không?
Cho nên Cổ Tôn làm như vậy thường là truyền được một hai đời rồi bắt đầu suy yếu, cuối cùng chi phái hoàn toàn đoạn tuyệt, còn chẳng bằng ở trong rừng sâu, dồn hết nội tình và sức lực vào một người, sau đó để người này truyền thừa tiếp.
Rõ ràng đa số những người này không có thực lực thành lập một đại phái đỉnh cấp có thể truyền thừa, nhưng hết lần làn tới lần khác còn muốn tự lập đền thờ, cho rằng thân phận của mình vô cùng cao quý.
Thật ra lúc đầu Sở Hưu không có nhiều sát ý đối với bọn họ.
Có là truyền nhân của Cổ Tôn không thì Sở Hưu cũng không để bọn họ trong mắt, cho nên bọn họ trốn thì cứ trốn, Vũ Văn Phục chết là được.
Nhưng ai ngờ bọn họ còn tự tìm đường chết nhắm vào đám người Lã Phụng Tiên. Lần này thì thật đáng chết.
Tuy với thực lực ba người Lã Phụng Tiên, cho dù Sở Hưu không ra tay, đánh tới cuối cùng ba người không thắng thì cũng trốn được, nhưng chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Không đánh được mình thì ra tay với người dưới trướng mình, chuyện này thì Sở Hưu tuyệt đối không thể chấp nhận được. Loại nửa bước Võ Tiên như Huyết Hà lão tổ còn chết, ai người kia mong thoát nạn sao được?
Thấy hai người bộc phát ra tốc độ nhanh chóng nhất, gần như chỉ nháy mắt đã chỉ còn lại một vệt ánh trăng, nhưng ánh trăng này lại đột ngột dừng lại giữa không trung.
Tiếng cười dài của Lục Giang Hà theo đó vang lên: “Đối phó với đám yêu quỷ này thì ta không có cách nào, nhưng đối phó với các ngươi, chẳng lẽ ta cũng không có cách nào?”
Có Lục Giang Hà quấy nhiễu, tuy hai người chỉ dừng lại một nháy mắt nhưng cũng đủ rồi.
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu chém xuống, nhìn như không mang chút sức lực nào nhưng tất cả lực lượng lại ầm ầm bộc phát chỉ trong khoảnh khắc!
Toàn bộ thế giới như bị nhát đao này chém vỡ, những nơi lưỡi đao đi qua, tựa như một lỗ đen thôn tính hết thảy, khiến mọi thứ tịch diệt.
Chỉ trong tích tắt, lực lượng quy tắc bị xé nát, thiên địa âm dương đảo ngược. Đao này chẳng khác nào diệt thế, thậm chí ảnh hưởng tới lực lượng quy tắc, uy lực tiếp cận thần thông.
Thất Đại Hạn · Thôn Thiên!
Thật ra sau khi nhận được Thôn Thiên, Sở Hưu cũng không có thời gian tu luyện nghiêm chỉnh môn đao pháp này, dù sao trong thời gian trong Trung Châu quá gấp rút, Sở Hưu không thể bế quan được.
Nhưng đao pháp này đã khắc sâu vào trong đầu óc y, Sở Hưu còn học cả Phá Hải và Diệt Địa, vốn có chút cơ sở, lúc rảnh rỗi lại mài giũa lại đao pháp, lúc này miễn cưỡng sử dụng đã không thành vấn đề.
Đao chiêu Thôn Thiên là đao mạnh nhất trong Thất Đại Hạn, uy lực cũng không hổ thẹn với cái tên này, là một đao phát huy lực lượng tới cực hạn.
Mọi thứ xung quanh đều sụp đổ, lực lượng quy tắc cũng tịch diệt.
Trần Cửu Long và Hướng Tưởng kinh hãi phát hiện, không ngờ bọn họ không cách nào tiến thêm một bước, vì lỗ đen từ đao chiêu Thôn Thiên kia đang thôn tính quy tắc không gian, ngược lại khiến bọn họ càng trốn càng tới gần Sở Hưu.
“Liều mạng!”
Hướng Tưởng dốc nốt chút lực lượng cuối cùng của bản thân truyền vào người Trần Cửu Long, chỉ trong chớp mắt ánh trăng đã bao phủ hình rồng, phát ra một tiếng long ngâm vang trời, chấn động cửu tiêu!
Hai người lại hợp lực, sử dụng thức thần thông Nguyệt Vũ Long Đằng.
Cự long dài trăm trượng sinh động như thật đâm vào lỗ đen kia, khiến cho lỗ đen tiêu biến, nhưng cùng lúc thân rồng cũng bị chém thê thảm!
Lực xung kích cường đại khiến mặt đất của Uổng Tử Thành tạo thành một cái hố lớn. Tuy trong Uổng Tử Thành có lực lượng kỳ dị dẫn dắt quy tắc, có thể không ngừng hồi phục những kiến trúc này, nhưng lực lượng giao thủ quá lớn, không ngờ tốc độ hồi phục còn không bằng tốc độ phá hoại.
Nửa ngày sau, Trần Cửu Long toàn thân đẫm máu, thở hổn hển nhìn trước mặt, miệng lẩm bẩm: “Chặn...”
Nói xong hắn bỗng cảm thấy không đúng, nhìn lại thì thân thể Hướng Tưởng đã sụp đổ, đã không còn hơi thở từ lâu.
Lực lượng Thôn Thiên giao chiến với Nguyệt Vũ Long Đằng quá mạnh, uy lực không khác gì giao chiến bằng thần thông.
Thân thể của Trần Cửu Long cường đại có thể chịu được mà không chết, nhưng Hướng Tưởng lại không gánh nổi luồng sức mạnh cường đại đó.
Con mắt Trần Cửu Long lập tức đỏ bừng lên.
Nghĩ tới Hướng Tưởng sinh sống tu luyện với mình từ nhỏ, hắn bỗng quay sang phía Sở Hưu, tất cả thù hận chỉ hóa thành một câu: “Ta liều mạng với ngươi!”
Ngay sau đó, Sở Hưu bước ra một bước, xuất quyền đánh xuống.
Quyền kình như ma thần chuyển núi, cường đại với vặn vẹo hư không. Một tiếng nổ lớn vang lên, Trần Cửu Long đã là nỏ mạnh hết đà bị quyền này của Sở Hưu đánh chết!
“Liều mạng? Nếu liều thôi là thành công thì trên thế gian này lấy đâu ra nhiều kẻ thất bại như vậy? Ngây thơ!”
Thấy Sở Hưu thi triển một đao một quyền là giết chết hai truyền nhân của Cổ Tôn, hai võ giả tán tu còn lại trong lòng cực kỳ hỏng sợ.
Không đợi Sở Hưu nhìn về phía bọn họ, bọn họ đã chủ động nói: “Sở đại nhân, chúng ta đồng ý giao lệnh bài và hồn tinh, chỉ xin Sở đại nhân tha cho chúng ta một con đường sống.”
Sở Hưu vẻ mặt quái dị: “Ai cần lệnh bài và hồn tinh của các ngươi? Ta giết bọn chúng là có thù oán riêng, liên quan gì tới các ngươi?
Chuyện nào ra chuyện đó, ta tới chỉ để chấm dứt ân oán chứ không phải để cướp lệnh bài, các ngươi đi đi.”
Nghe Sở Hưu bảo bọn họ đi, hai người kia còn không thể tin nổi.
Thấy Sở Hưu rất nghiêm túc, bọn họ mới phản ứng lại, vội vàng rời khỏi, đồng thời trong lòng lại thoáng chút cảm động.
Đừng nhìn Sở Hưu này ra tay giết người rất hung tàn, nhưng hành xử vẫn rất nguyên tắc, việc nào ra việc nấy.
Nhưng bọn họ không biết là, bọn họ còn phải cảm ơn Phạm Giáo.
Nếu không phải Sở Hưu nhận được rất nhiều lệnh bài và hồn tinh ở chỗ Phạm Giáo, những thứ trên người họ cũng khó mà giữ được.
Hiên Viên Vô Song sắc mặt mất tự nhiên chứng kiến mọi chuyện. Tuy hắn không muốn thừa nhận nhưng đúng là bây giờ hắn có nằm mơ cũng không đạt được thực lực như Sở Hưu.
Hơn nữa hôm nay nếu không có Sở Hưu ra tay, hắn chỉ có một mình, không thể đối phó được với Hướng Tưởng và Trần Cửu Long liên thủ có thể thi triển cả thần thông.
Hừ lạnh một tiếng, Hiên Viên Vô Song thu hồi Phương Thiên Họa Kích, định đi khỏi.
Nhưng ngay lúc này, giọng nói lạnh lùng của Sở Hưu lại vang lên: “Hiên Viên Vô Song, ngươi định đi như vậy à?”
Hiên Viên Vô Song quay đầu lại đáp: “Ngươi còn định thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta cám ơn ngươi đã cứu ta hay sao?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cám ơn thì không cần, lấy cái gì thực tế hơn đi.”
Nói đoạn, ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía Hiên Viên Vô Song chợt lóe lên sát ý: “Ví dụ như, mạng của ngươi!”
Trong lòng Hiên Viên Vô Song giật thót, Phương Thiên Họa Kích lập tức hiện lại trong tay, quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi dám à! Sau chuyện lần trước ta đâu có trêu chọc gì ngươi. Đừng quên ngươi đã hứa với Ngô trưởng lão là không giết ta!”
Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười hiếm thấy: “Đúng vậy, ta đã đáp ứng với hắn là không giết ngươi. Nhưng ngươi khá thu hút thù hận, bây giờ ta thấy ngươi lại muốn giết ngươi, cho nên ta đổi ý.
Từ khi ở Đông Vực, ngươi vẫn thua dưới tay ta. Ta biết ngươi hận ta, hận ta không chết đi.
Tuy ta rất phóng khoáng, nhưng không thể lưu lại kẻ suốt ngày muốn ta chết được. Cho nên mời ngươi đi trước thôi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, đao mang lóe lên giữa không trung, chớp mắt đã tới trước mặt Hiên Viên Vô Song!
Hết truyện.