Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Lã Phụng Tiên cũng nói: “Ta cũng ở đây chờ xem, nếu Ngụy lão ở phía sau tới nơi, chúng ta cũng có thể tiếp ứng.”

Thương Thiên Lương gật đầu nói: “Ta ở lại cùng hai đứa nhóc này.

Chắc chắn có cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên và Võ Tiên chọn đi vào làn sương mù này, lão phu trấn thủ ở đây, nếu có kẻ nào không có mắt dám tới gây chuyện cũng có thể ứng phó một chút.”

Sau khi mọi người đi vào làn sương mù, cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên như Thương Thiên Lương gần như không có đối thủ. Có hắn thủ hộ ở đây, cho dù Sở Hưu có đắc tội với nhiều người hơn nữa cũng không sợ có kẻ tới gây chuyện.

Lục Giang Hà suy nghĩ một chút rồi nói: “Các ngươi đều thủ tại đây, vậy ta đi vào cùng Sở Hưu, cũng tiện chiếu cố cho nhau.”

Hắn không có ý đồ gì với Đại La Thần Cung, hơn nữa với thực lực của hắn, tuy không dễ chết nhưng sau khi đi vào rốt cuộc là Sở Hưu chiếu cố cho hắn hay hắn chiếu cố cho Sở Hưu, đây vẫn là một ẩn số.

Chẳng qua hắn vẫn canh cánh trong lòng về câu vàng thau lẫn lộn của Hứa Quy Sơn, hắn đường đường Huyết Hải Ma Tôn, sao còn phải vàng thau lẫn lộn?

Trong thời gian bọn họ nói chuyện đã có không ít võ giả đi vào trong, ví dụ như hai vị nửa bước Võ Tiên của Thiên Hạ Kiếm Tông - Nghiêm Tri Phi và Dịch Quy Tà, còn có đám người Âu Dương Thánh của chi phái Nguyên Dương Tôn Giả, bọn họ đều không hề do dự đi thẳng vào trong.

Đại La Thần Cung mấy chục năm mới mở một lần, bọn họ đã đi tới bước này rồi, nếu còn lùi bước mới là trò cười.

Sở Hưu và Lục Giang Hà không trì hoãn, trực tiếp bước vào làn sương mù.

Nhưng sau khi vào trong sương mù, cảnh tượng xuất hiện trước mặt lại khiến bọn họ kinh ngạc, vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.

Xuất hiện trước mặt Sở Hưu và Lục Giang Hà lại là một tòa thành lớn nguy nga, tường thành cao khoảng mấy chục trượng, toàn bộ đều được xây dựng bằng đá đen.

Hơn nữa thiên địa ở nơi này có vẻ cực kỳ mờ ảo, khác với cảm giác của làn sương mù mông lung bên ngoài, có cảm giác mây đen đè nén.

Sở Hưu nhìn về phía sau lưng, không còn làn sương mù, thay vào đó là bóng tối vô biên vô tận, cảm giác lực có thể truyền vào nhưng không thể tìm được điểm cuối.

“Xem ra Hứa Quy Sơn nói không sai, nơi này do yêu quỷ tạo ra.”

Lục Giang Hà không khỏi sợ hãi nói: “Yêu quỷ có thể tạo ra lĩnh vực lớn như vậy? Thế thì nó là yêu quỷ cấp bậc gì?”

Tuy Lục Giang Hà cũng giết không ít yêu quỷ, nhưng lĩnh vực của đám yêu quỷ này đều cự nhỏ, thậm chí có một số yêu quỷ cấp thấp, ảo giác cực kỳ thô kệch, bị hắn dễ dàng nhận ra.

Nhưng tòa thành lớn trước mặt nhìn không thấy bờ, rốt cuộc yêu quỷ này mạnh tới mức nào?

Khi Sở Hưu và Lục Giang Hà tới trước cửa thành, bọn họ mới phát hiện ngoài cửa thành có người trấn giữ, hơn nữa kẻ giữ cửa còn là hai con ác quỷ.

Mặt xanh nanh vàng, đầu có hai sừng, nửa dưới như nhện, mọc ra tám cái chân, có vẻ cực kỳ quái dị.

Thấy Sở Hưu và Lục Giang Hà tới, hai ác quỷ gác cửa mở miệng hỏi: “Muốn vào Uổng Tử Thành, phải đóng tiền mua mạng trước đã!”

Thấy hai thứ này, Lục Giang Hà vô thức định động thủ, nhưng bị Sở Hưu kéo lại.

“Nhìn thứ treo trên tường thành đi.”

Lục Giang Hà ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ trên tường thành có treo một cái đầu người, hơn nữa cái đầu này còn khá quen mặt, chính là một trong số những võ giả tán tu đã theo bọn Hướng Tưởng tấn công bọn họ. Tuy kẻ này không quá mạnh nhưng cũng là võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.

Yêu quỷ cấp cao tuy khủng khiếp nhưng không phải không thể phá giải.

Đến cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, cho dù không đánh được nhưng vẫn có thể trốn được.

Ví dụ như quỷ tướng trước đó, tuy có thể đối đầu với Võ Tiên, nhưng Hướng Tưởng và Trần Cửu Long vẫn có thể vận dụng bí pháp bỏ trốn.

Trước đó Lục Giang Hà còn không để hai con ác quỷ thủ thành này vào mắt, dù sao cũng chỉ là hai tiểu yêu quỷ gác cổng thành, làm sao mà mạnh được?

Nhưng sau khi thấy cái đầu người, hắn lập tức im lặng.

“Cái đầu này là thật à?” Lục Giang Hà thận trọng hỏi.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi cảm thấy thế nào? Đừng nói ngươi không phát hiện chấn động khí huyết trong cái đầu kia.

Cho dù làm giả, có thể giấu diếm được con mắt của ngươi, cảm giác của ngươi, thậm chí cả cảm nhận khí huyết của ngươi, yêu quỷ cấp bậc này còn yếu hay sao?”

Sở Hưu đi tới hỏi: “Tiền mãi lộ là bao nhiêu?”

Một con ác quỷ lấy ra một cái chậu nhỏ bẩn thỉu, hung dữ nói: “Hai người cần bốn cân bốn lượng bốn tiền máu tươi!”

Sở Hưu quay sang Lục Giang Hà: “Lấy máu đi.”

Lục Giang Hà bất mãn nói: “Sao lại lấy máu của ta?”

“Ngươi tu luyện Huyết Thần Ma Công, còn thiếu chút máu tươi ấy à?”

“Ngươi cũng biết Huyết Thần Ma Công cơ mà?”

“Lát nữa phải đi vào Uổng Tử Thành bỏ đi này, nếu gặp nguy cơ gì thì dựa vào ngươi hay dựa vào ta? Đương nhiên lãng phí vô ích một giọt máu tươi nào được.”

Lục Giang Hà: “...”

Bây giờ hắn bỗng thấy hối hận vì đi cùng Sở Hưu vào trong này.

Tuy hắn tu luyện Huyết Thần Ma Công, nhưng máu này vẫn không phải tự dưng mà có.

Chẳng qua tuy Lục Giang Hà không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới lấy máu, dù sao Sở Hưu nói rất có lý, hắn cũng chẳng thể phản bác.

Sau khi nhỏ máu xong, hai con ác quỷ mới mở cửa thành, cho hai người Sở Hưu vào trong.

Trong Uổng Tử Thành này, tĩnh lặng như tờ.

Tất cả đường phố cực kỳ chỉnh tề, phòng ốc cũng hết sức chỉnh tề, thậm chí chỉnh tề tới mức khiến người ta có cảm giác quỷ dị, vì mỗi gian phòng đều giống hệt nhau, thậm chí trang trí ngoài cửa cũng như sao chép lại.

Đúng lúc này, trên đường bỗng có tiếng vang quỷ dị, có người đang thổi sáo tấu nhạc, nhưng âm thanh này lại hết sức kỳ lạ, cứ như tiếng ma quỷ kêu khóc vọng từ dưới Cửu U Địa Ngục lên.

Sở Hưu kéo Lục Giang Hà vào một gian nhà, đi vào trong né tránh.

Trong gian nhà đó ngoài một số bàn ghế, không ngờ lại không một bóng người.

Điều duy nhất khiến người ta chú ý là chính giữa căn nhà có một cái bàn thờ, nhưng nơi đó không thờ tượng thần mà là một viên hồn tinh, một viên hồn tinh lớn cỡ nắm đấm.

Lục Giang Hà nhíu mày nói: “Chẳng lẽ trong Uổng Tử Thành này mỗi phòng đều có một viên hồn tinh? Tòa thành này lớn như vậy, chúng ta đi lần lượt các phòng lục soát cũng có thể kiếm được rất nhiều hồn tinh, lời to rồi.”

Sở Hưu nhìn chằm chằm vào viên hồn tinh kia cả nửa ngày, đột nhiên nói: “Hồn tinh này là sống.”

Lục Giang Hà chợt run rẩy: “Sống? Ý ngươi là sao?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Đúng như ý nghĩa chữ đó, ngươi ngưng thần tập trung vào, cảm giác cẩn thận trong viên hồn tinh, xem xem có thấy gì không?”

Lục Giang Hà làm theo lời Sở Hưu, quả nhiên sâu trong viên hồn tinh này có một bóng người, nhưng nhìn cách ăn mặc không giống võ giả hiện tại.

“Rốt cuộc đây là cái gì? Yêu quỷ?”

Advertisement
';
Advertisement