Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Trên đỉnh núi cao cạnh Thương Lưu Giang ở Nam Vực, cung điện đen nhánh tọa lạc tại đó.

Đây là một phân điện dưới trướng Cực Lạc Ma Cung.

Toàn bộ Cực Lạc Ma Cung, tính cả phân điện ở khu vực Nam Man bị Sở Hưu phá hủy, tổng cộng có bốn phân điện, mỗi chỗ trấn áp một khu vực đại hung chứa đầy hung thú.

Vạn năm trước, trong Thương Lưu Giang có không ít hung thú sống dưới nước, nghe nói còn có giao long. Nhưng bây giờ chỉ còn một số cá lớn.

Xung quanh phân điện của Cực Lạc Ma Cung có mười mấy thế lực tụ tập, mấy vạn võ giả bao vây triệt để phân điện của Cực Lạc Ma Cung.

Mười mấy vị gia chủ chưởng môn tuy đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm, có điều sâu trong lòng còn cảm thấy hào hùng.

Dù sao đưa mắt nhìn khắp Đại La Thiên, có mấy ai dám đối địch với Cực Lạc Ma Cung? Bọn họ dám!

Sở Hưu lại không biết y mở đầu như vậy đã mang tới một bầu không khí khác hẳn cho Nam Vực. Sau này trên khắp Nam Vực nổi lên không ít phản kháng, cũng sinh ra nhiều vị kiêu hùng dân dã.

Đương nhiên đây là chuyện về sau, lúc này Sở Hưu nhìn Cực Lạc Ma Cung đã mở trận pháp, trầm giọng nói: “Chư vị, việc đã đến nước này, không còn đường lui nữa rồi, phải dốc toàn lực ứng phó!

Lên núi, diệt trừ tà ma, bảo vệ chính đạo!”

Trước kia Sở Hưu luôn là tà ma mà người khác muốn diệt trừ. Còn bây giờ tới phiên y đứng dưới hô khẩu hiệu, cảm giác này đúng là không tệ.

Lúc này trong phân điện của Cực Lạc Ma Cung, đám võ giả Cực Lạc Ma Cung ngày thường luôn có vẻ cực kỳ tùy tiện, lúc này ai nấu đều lộ vẻ kinh hãi.

Thực lực của phân điện này không mạnh, kém xa phân điện của Minh Huyền Vũ, nhân số cũng chỉ có hơn ngàn người.

Tuy võ giả Cực Lạc Ma Cung mạnh hơn hẳn những võ giả xuất thân tiểu môn phái như những kẻ bên dưới, nhưng nhân số của đối phương đông hơn mình tới vài chục lần. Nhìn đám người chi chít bên dưới, làm sao bọn họ lại không sợ hãi cho được?

Điện chủ của phân điện này là một lão già một mắt. Hắn lạnh lùng nói: “Sợ cái gì mà sợ? Tưởng một đám rác rưởi có thể tấn công vào phân điện của chúng ta à? Còn diệt trừ tà ma, tự sát mới đúng!

Bảo vệ trận pháp cho tốt, đã đưa tin rồi, đợi cung chủ mang cứu viện tới, tất cả bọn chúng đều phải chết!”

Lão già một mắt vừa dứt lời đã thấy trong đám người có một thân hình mặc áo đen xuất hiện giữa không trung.

Tiếp đó trường đao trong tay phải của hắn chém xuống, hư không cũng theo đó vặn vẹo.

Đao mang vô hình vô chất, không ai nhìn thấy, phiêu miểu vô tung, đao thế vô hình.

Nhưng một khắc sau, trận pháp của phân điện Cực Lạc Ma Cung lập tức bộc phát ra một luồng sáng cực hạn. Ầm một tiếng, trận pháp vỡ vụn!

Vẻ bình tĩnh trong mắt lão già kia đã hóa thành hoảng sợ.

"Nửa bước Võ Tiên!"

Nửa bước Võ Tiên không phải Võ Tiên, nhưng đối với võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường thì đối phương vẫn là cường giả khiến mình cảm thấy tuyệt vọng.

Đao vừa rồi của Sở Hưu mang theo uy thế kinh thiên động địa, trực tiếp phá bỏ đại trận của phân điện Cực Lạc Ma Cung. Hiển nhiên đây là liều thuốc trợ tim cho các võ giả khác, khiến sĩ khí mọi người nâng cao.

Lão già một mắt trong Cực Lạc Ma Cung vẫn khá có trách nhiệm, hắn không bỏ trốn mà nhìn Sở Hưu lạnh lùng nói: “Hôm nay các ngươi tấn công phân điện của Cực Lạc Ma Cung ta, đã nghĩ tới hậu quả chưa? Kết tục tương lai sẽ là không chết không thôi đấy!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Thật ra ngươi đã biết đáp án rồi, sao phải hỏi một câu thừa thãi như vậy? Giết cũng giết rồi, kết cục, ta cũng biết.

Đúng là không chết không thôi, nhưng đợi khi Cực Lạc Ma Cung các ngươi chết sạch là sẽ thôi ngay.”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, người chưa tới, đao mang đã tới.

Không gian xung quanh vặn vẹo, đao mang sắc bén vô biên bao phủ khắp nơi xung quanh lão già một mắt của Cực Lạc Ma Cung.

Bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, đâu đâu cũng là đao mang sắc bén vô biên, khiến hắn không cách nào trốn tránh.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm vô hình vô chất được thi triển, uy lực lại cường đại hơn trước đây, đao này thậm chí đã cực kỳ tiếp cận thần thông.

Đương nhiên đó là do Sở Hưu dốc toàn lực xuất thủ, đạt tới mức thật sự vô hình vô chất, nhưng tiêu hao cũng tăng nhiều.

Còn bây giờ Sở Hưu chém một đao, vẫn lưu lại chút dao động trong hư không, vẫn có dấu vết lần theo.

Nhưng cho dù như vậy, một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường cũng không thể ngăn cản uy lực của đao này.

Lão già một mắt của Cực Lạc Ma Cung cảm thụ được khí tức này, không ngờ chỉ trong chớp mắt xung quanh hắn đã hóa thành một làn sương đen.

Cũng là vô hình vô chất, không ngờ làn sương đen đó có thể tàn qua khe hở của đao mang, cuối cùng ngưng tụ lại, hóa thành thân hình lão già kia.

“Ồ? Thú vị.”

Sở Hưu ồ khẽ một tiếng, y thật sự thấy hứng thú đối với Cực Lạc Ma Cung, bí thuật trong tay đối phương luôn vượt ngoài tưởng tượng.

Nhưng một khắc sau, Sở Hưu đã niết Thập Tự Liên Hoa Ấn đánh xuống.

Phật quang trắng toát chiếu rọi vạn cổ, hoa sen thập tự nở rộ, lão già một mắt kia đang định hóa thành sương đen bỏ trốn lần nữa, kết quả lại bị bốc hơi tịnh hóa hoàn toàn, chết không toàn thây giữa phật quang này.

Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Công phu bỏ chạy đúng là độc đáo, đáng tiếc có luyện tốt nữa cũng có lúc không trốn thoát được.”

Có thể nói lão già một mắt này là võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chết uất ức nhất dưới tay Sở Hưu.

Người khác còn có thể phản kháng, chỉ có hắn mới né được một chiêu thì đã mất mạng bởi chiêu thứ hai.

Còn lúc này, đám võ giả trong Cực Lạc Ma Cung đã hoàn toàn sụp đổ.

Điện chủ nhà mình, cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, trong Cực Lạc Ma Cung cũng là một đại nhân vật, kết quả tới tay người này chỉ mới hai chiêu đã bị giết, đúng là quái vật!

Khoảnh khắc này đám người Cực Lạc Ma Cung lập tức mất hết chiến ý, không ít võ giả bắt đầu bỏ chạy tứ phía.

Bọn họ vừa bỏ trốn, sĩ khí bên phe Sở Hưu càng tăng cao, thậm chí trực tiếp truy sát, không cần Sở Hưu chỉ huy.

Trước đó bọn họ còn cảm thấy e ngại về Cực Lạc Ma Cung, dù sao đối phương đã hoành hành ở Nam Vực lâu năm, ma uy vẫn còn.

Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như Cực Lạc Ma Cung không có gì đáng sợ.

Trận chiến chỉ diễn ra không quá nửa canh giờ, Vương Dật Chi toàn thân đẫm máu đi tới, trầm giọng nói: “Tiền bối, toàn bộ phân điện đã bị mọi người thu dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có số ít trốn thoát.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, híp mắt nói: “Tốt lắm, tiếp theo trực tiếp tới tổng bộ Cực Lạc Ma Cung!”

Nếu trước đó Sở Hưu bảo bọn họ tấn công tổng bộ của Cực Lạc Ma Cung, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng Sở Hưu bảo mình đi chịu chết.

Nhưng lúc này, trải qua trận giết chóc như vậy, mọi người ở đây đều khá hào hứng, nói đơn giản hơn là tự tin bành trướng, cho rằng Cực Lạc Ma Cung cũng không là thứ gì, thừa thế xông lên muốn giết tiếp.

Advertisement
';
Advertisement