Nam Vực, Nghi Dương Quận, bên ngoài phân đà của Cực Lạc Ma Cung.
Sở Hưu nhìn phân đà không mấy rộng lớn trước mắt, hỏi Vương Dật Chi bên cạnh: “Đây là phân đà đã diệt Vương gia của ngươi?”
Ánh mắt Vương Dật Chi toát lên ý hận nói: “Chính là bọn chúng! Ngoài vài phân điện nhỏ lẻ ra, Cực Lạc Ma Cung thường xuyên nghiên cứu những bí thuật tà pháp cho nên có không ít phân đà ở Nam Vực.
Đám người này chính là chó săn của Cực Lạc Ma Cung, tỏa ra khắp nơi lạm sát cướp bóc, tiếng xấu lan khắp Nam Vực.”
Nghe Vương Dật Chi nói vậy, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.
Cực Lạc Ma Cung này đúng là làm mất mặt Ma đạo.
Phong thái như vậy mà là Ma đạo à? Lớn thì không dám trêu vào, chỉ cố chọn kẻ yếu để ức hiếp.
Nói là Ma đạo, còn không bằng nói là cường đạo cho chuẩn, hành động như vậy thật thiếu phóng khoáng.
“Như vậy, bắt đầu từ phân đà này đi.”
“Bắt đầu cái gì?” Vương Dật Chi còn thấy mơ hồ.
“Bắt đầu nói cho toàn bộ giang hồ Nam Vực, Vương Dật Chi ngươi trở về!”
Sở Hưu giơ tay đẩy Vương Dật Chi mặc áo đen giống mình ra ngoài, Sở Hưu và Thương Thiên Lương thì đứng sau lưng hắn như thuộc hạ.
Trong số các thế lực Nam Vực, Cực Lạc Ma Cung cũng không yếu, hơn nữa Đại La Thiên không phân chia Chính Ma quá nghiêm trọng, cho nên võ giả Đại La Thiên không mấy e ngại Ma đạo, có không ít võ giả gia nhập loại tông môn như Cực Lạc Ma Cung, thậm chí còn có không ít kẻ là loại cùng hung cực ác vô pháp vô thiên.
Khi Vương Dật Chi đi tới trước cửa phân đà, võ giả thủ vệ bỗng cảm thấy Vương Dật Chi có vẻ rất quen mắt.
Dù sao trước đây chính bọn họ là người đã diệt môn Vương gia, Vương Dật Chi vừa xuất hiện, bọn họ lập tức nhận ra thân phận của đối phương, lập tức hô lớn: “Tiểu tử đào tẩu của Vương gia trở về! Chắc hai vị đại nhân được Công Tôn trưởng lão phái đi đuổi giết hắn đã gặp bất trắc rồi!”
Vương Dật Chi lạnh lùng nói: “Bọn chúng chết rồi, các ngươi cũng đi theo chúng đi!"
Vừa nói xong, Vương Dật Chi vốn đã được Sở Hưu cho đùng đan dược chữa khỏi thương thế, lúc này lập tức xuất kiếm chém ra, kiếm mang quyết liệt giết chết đệ tử canh gác, đẩy cửa phân đà, xâm nhập vào trong.
Lúc này trong phân đà, tất cả các võ giả đều bị kinh động. Trong phân đà này có khoảng ba võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, bọn họ thấy Vương Dật Chi, vừa không thể tin nổi vừa cười lạnh nói: “Vương Dật Chi, chúng ta không tới tìm ngươi, ngươi lại chủ động tới chịu chết? Định đưa công lao cho chúng ta đấy à?”
Vừa thấy ba người này, con mắt Vương Dật Chi lập tức đỏ bừng lên.
Hai người này chính là kẻ cầm đầu đã hủy diệt Vương gia của hắn.
“Đừng lo lắng, nói đi.” Sở Hưu sau lưng Vương Dật Chi lạnh nhạt truyền âm nói.
Vương Dật Chi sửng sốt một hồi, lúc này mới nổi giận nói: “Chịu chết? Hôm nay ta tới là để đưa tang cho Cực Lạc Ma Cung các ngươi!
Các ngươi là lũ tà ma ngoại đạo táng tận thiên lương, cướp bóc chém giết, để tu luyện tà công mà các ngươi đã hại bao nhiêu mạng người rồi?
Đám tà ma ngoại đạo vô sỉ hèn hạ các ngươi tồn tại một ngày chính là sỉ nhục đối với Nam Vực chúng ta!
Hôm nay ta tới đây là vì thù riêng, cũng là vì đại nghĩa, vì toàn bộ võ lâm Nam Vực, diệt trừ đám tà ma ngoại đạo các người!”
Thương Thiên Lương ở bên cạnh nhìn Sở Hưu với vẻ quái dị, mấy câu này là Sở Hưu dạy Vương Dật Chi nói, nhưng ở hạ giới lại có không ít người nói với Sở Hưu. Thậm chí chắc chắn hiện tại vẫn có không ít người đang âm thầm chửi rủa ‘ma đầu’ Sở Hưu này.
Hiện tại Vương Dật Chi nói những lời hiên ngang lẫm liệt này nhưng lại với vẻ hận thù khắc cốt ghi tâm, có vẻ thiếu tự nhiên, nhưng chuyện này cũng không thành vấn đề, Sở Hưu cũng không mong hắn đứng trước mặt hung thủ giết cả nhà mình mà vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng đám võ giả Cực Lạc Ma Cung ai nấy ngơ ngác, rốt cuộc thế này là sao? Tiểu tử Vương gia này uống nhầm thuốc gì à?
Không đợi bọn họ lên tiếng, Vương Dật Chi đã cầm trường kiếm xông tới.
Ba võ giả Cực Lạc Ma Cung đang định ra tay, đã thấy kẻ mang mặt nạ đen kỳ quái sau lưng Vương Dật Chi nhẹ nhàng vung tay, như đang chém ra một đao.
Một khắc sau, bọn họ bỗng cảm thấy thân thể của mình đau đớn, không đợi bọn họ kiểm tra, thi thể ba người đã lập tức biến thành một đống thịt vụn.
Tuy không thể tự tay chém chết hung thủ diệt môn gia tộc mình, khiến Vương Dật Chi cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng Vương Dật Chi cũng biết, dựa vào lực lượng của mình, muốn giết ba người bọn họ là quá khó khăn, thậm chí hắn không thể giết được bất cứ ai trong ba người này.
Cho nên kiếm thế trong tay Vương Dật Chi lại càng hung ác, giết về phía những võ giả khác trong phân đà Cực Lạc Ma Cung.
Đợi tới khi toàn bộ phân đà đã bị Vương Dật Chi giết một nửa, số còn lại đã bỏ trốn, Sở Hưu mới lạnh nhạt nói: “Được rồi, lưu lại những kẻ khác báo tin cho bọn chúng.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Vương Dật Chi mới dừng tay, thở hổn hển một hồi, giơ thanh trường kiếm thấm máu tươi trên mặt đất viết lên tường một hàng chữ.
Kẻ giết người, Vương Dật Chi!
Sau khi làm xong chuyện này, Vương Dật Chi mới quay sang hỏi Sở Hưu: “Tiền bối, chúng ta làm vậy là sao?”
Vương Dật Chi là người chấp hành rất tốt, những việc Sở Hưu giao cho hắn, hắn chỉ làm chứ không hỏi, mãi tới lúc làm xong hắn mới hỏi câu này.
Sở Hưu đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Là sao à? Chính là ý trên tường. Nói tới toàn bộ võ lâm Nam Vực, Vương Dật Chi ngươi trở về báo thù.
Trừ ma vệ đạo đâu có dễ dàng? Một cây đũa thì bẻ cái là gãy, một nắm đũa thì không gãy được.
Cực Lạc Ma Cung làm khổ võ lâm Nam Vực đã lâu, nhưng không ai đứng lên cầm đầu tập trung đám người năm bè bảy đảng đó lại.
Việc ngươi cần làm chính là chiến đấu tới lúc nổi danh, gom đống cát vụn đó lại, tập hợp nhân sĩ chính nghĩa ở Nam Vực, trừ ma vệ đạo, diệt trừ Cực Lạc Ma Cung này!”
Vương Dật Chi hiểu ra gật nhẹ đầu, hắn đột nhiên cảm giác thấy những việc mình làm trong mấy năm gần đây so với vị tiền bối này thì đúng là trò trẻ con.
Trước đây hắn là tuấn kiệt trẻ tuổi trong giang hồ Nam Vực, có tiềm lực nhưng lại quá ngây thơ.
Sau này gặp đại nạn, tuy thù hận đã biến tiềm lực thành thực lực, bản thân cũng nhanh chóng tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng tâm tính lại không theo kịp.
Thủ đoạn bố trí tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung của vị tiền bối này cực kỳ xảo diệu, chắc chắn là nhân sĩ chính nghĩa cực kỳ có kinh ngạc trong phương diện này.
Nhưng Sở Hưu còn không nói với hắn một câu, một nắm đũa thì không bẻ gãy được, nhưng có thể dùng đao kiếm chặt đứt.