Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

hương 1666 Máu của ma thần

Hiện giờ Sở Hưu cũng như vậy, mọi hành động của y đều khiến thiên địa nguyên khí bất giác tràn vào cơ thể, hóa thành lực lượng thân thể, tuy không trực tiếp luyện thể nhưng khiến lực lượng thân thể của y tăng vọt.

Cho nên cảnh giới hiện tại của Sở Hưu cũng rất kỳ lạ.

Nếu nói y là nửa bước Võ Tiên, vậy chắc chắn không hải, vì hiện giờ đừng nói là nửa bước, thậm chí y còn chưa tìm thấy bình cảnh trước cảnh giới Võ Tiên, muốn bước lên nửa bước cũng không được.

Nhưng xét theo sức chiến đấu, trước đó Sở Hưu đã có thể tiêu diệt Huyết Hà lão tổ, hiện giờ mà bảo Sở Hưu ra tay thì cỡ Huyết Hà lão tổ hay Minh Huyền Vũ, Sở Hưu muốn giải quyết bọn họ là chuyện rất đơn giản.

“Ngụy lão và Thương thành chủ đâu?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Mai Khinh Liên nói: “Ngụy lão vẫn đang bế quan, Thương thành chủ đang trồng rau.”

“Gọi một trong hai người bọn họ tới đây đi.”

Khi Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương tới nơi, Sở Hưu mới lấy giọt máu ma thần còn lại ra nói: “Ngụy lão, Thương thành chủ, đây là máu của ma thần thượng cổ mà ta lấy được trong động thiên phúc địa. Ta vừa luyện hóa một giọt, hiệu quả cực kỳ cường đại, không chỉ khiến lực lượng nội tình của ta tăng tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, còn giúp thân thể ta có thêm lực lượng của ma thần, khiến tu vi thân thể của ta tiến bộ nhanh chóng.

Nhưng bây giờ chỉ còn một giọt máu ma thần, hai vị ai luyện hóa đây?”

Bảo vật như máu của ma thần này, Sở Hưu luyện hóa một giọt là đủ, giọt thứ hai sẽ là lãng phí.

Luyện hóa cùng một loại thì máu của ma thần chỉ cung cấp cho Sở Hưu lực lượng nội tình có hạn. Dù sao hiện tại y không phải Võ Tiên, còn không thể dung nạp nhiều lực lượng như vậy.

Hơn nữa lực lượng của ma thần chỉ có một loại hiệu quả, cho dù Sở Hưu có luyện hóa mười giọt thì hiệu quả vẫn vậy.

Nhưng thứ này chỉ có một giọt, Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai, rốt cuộc cho ai đây? Đúng là một vấn đề.

Nhưng tất cả mọi người không phải loại xấu xa âm thầm tính kế người khác, cho nên Sở Hưu trực tiếp đưa bảo vật ra, nói thẳng.

Trong lúc Thương Thiên Lương còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Thư Nhai đã xua tay nói: “Đưa giọt máu ma thần này cho Thương thành chủ luyện hóa đi.

Thương thành chủ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sớm hơn ta, lực lượng nội tình cũng tích lũy thâm hậu hơn ta. Sau khi luyện hóa hắn có thể trực tiếp bước lên cảnh giới nửa bước Võ Tiên.

Hơn nữa Thương thành chủ vốn am hiểu chém giết cận chiến, thân thể cường đại, vừa vặn thích hợp với lực lượng ma thần, còn đối với ta thứ này có hơi gân gà.”

Tuy Ngụy Thư Nhai nói gân gà, nhưng trên thực tế đối với giới võ giả, chỉ cần tăng cường một chút lực lượng cho bản thân thôi cũng là chuyện tốt, cũng đáng làm rồi.

Nhưng ngay khi Sở Hưu mở miệng, Ngụy Thư Nhai đã biết chỗ khó xử của Sở Hưu.

Lão coi Sở Hưu là truyền nhân, là đời sau của mình, là hy vọng duy nhất trong tương lai của nhánh Ẩn Ma. Lão không muốn thấy Sở Hưu khó xử, cho nên trước khi Sở Hưu mở lời đã tặng bảo vật cho Thương Thiên Lương.

Thương Thiên Lương há miệng, cuối cùng thở dài một tiếng, chắp tay với Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai nói: “Ta sẽ không nói mấy lời khách khí đa tạ. Dù sao lão già ta đây bán mạng cho các ngươi đã không phải ngày một ngày hai, sau khi nhận thứ này ta sẽ càng liều mạng hơn.”

Ngụy Thư Nhai có thể nhìn ra, đương nhiên Thương Thiên Lương cũng nhìn ra.

Ngụy Thư Nhai tặng cho hắn, đây là ân tình, là ân tình mà hắn không cách nào cự tuyệt, đành phải nhận.

Trong quá khứ, Thương Thiên Lương đi theo bên cạnh Sở Hưu, nói chính xác thì không phải như thuộc hạ mà càng giống hợp tác.

Nhưng nhận giọt máu ma thần này đã là ân tình, hắn không bán mạng thì cũng không có thứ gì trả lại.

Lục Giang Hà ở bên cạnh thấy vậy không khỏi lắc đầu.

Không phải hắn không đồng ý, chẳng qua chỉ cảm thán mà thôi.

Năm trăm năm trước, Côn Luân Ma Giáo còn mạnh hơn đám thuộc hạ của Sở Hưu, nhưng rất có thể vì Độc Cô Duy Ngã quá mạnh nên Côn Luân Ma Giáo khi đó thiếu chút tình người. Bọn họ chỉ thấy kính sợ Độc Cô Duy Ngã.

Có thể nói Ngụy Thư Nhai đã dốc hết tâm huyết cho Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu cũng có qua có lại, không khiến lão thất vọng.

Đợi tới khi mọi người giải tán, Thương Thiên Lương bế quan, Sở Hưu lại không tiếp tục bế quan.

Hiện tại nội tình của y đã lên tới đỉnh phong, đã tới lúc hắn tìm kiếm thời cơ đột phá cảnh giới Võ Tiên.

Cho nên Sở Hưu định tới tìm Thiên Hồn, thảo luận một số chuyện liên quan tới cảnh giới Võ Tiên, nhưng lúc này Viên Không Thành lại tìm tới cửa.

Trước đó Viên Không Thành đã nói muốn trao đổi võ đạo ẩn chứa trong máu tươi của Độc Cô Duy Ngã. Lúc đó Sở Hưu trì hoãn chuyện này, Viên Không Thành cũng nói sau sẽ tới bái kiến, không ngờ hắn lại tới thật.

Sở Hưu dẫn Viên Không Thành vào phòng tiếp khách của Thương Nam Phủ,

kinh ngạc nói: “Hiện giờ mà Viên cung chủ vẫn dám tới Đông Vực, đúng là ngoài dự liệu của ta.

Chắc ngươi cũng thấy, Đông Vực và Nam Vực chắc chắn sẽ có một trận chiến. Hai bên đang cực kỳ căng thẳng, ngươi không sợ gây ra hiểu lầm gì à?”

Viên Không Thành tùy ý xua tay: “Thiên Ma Cung ta không có ý đồ gì đối với Đông Vực, ta sợ hiểu lầm gì chứ? Lúc trước bao vây Phương Ứng Long, gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta có phải mù lòa đâu mà không thấy? Là ta cố ý không ra tay.”

"Ồ? Vì sao?"

Sở Hưu khá kinh ngạc, vì tấn công Đông Vực là chuyện tốt đối với tất cả các tông môn Nam Vực mới đúng. Còn Thiên Ma Cung thân là tông môn Ma đạo, chắc chắn không phải người lương thiện.

Viên Không Thành thản nhiên nói: “Vì không cần phải mạo hiểm.

Khi xưa Thiên Ma Cung ta đi vào Đại La Thiên, đã là Ma đạo chính thống.

Khu vực Nam Vực có một di tích ma quật khổng lồ bị Thiên Ma Cung ta chiếm giữ, một vạn năm mà còn chưa khai thác xong.

Có tài nguyên cỡ này, Thiên Ma Cung sao phải khổ sở chém giết với Đông Vực, đi đánh chiếm những khu vực mà mình không cần đến?

Nhưng các tông môn như Thiên Hạ Kiếm Tông lại khác, bọn họ cần có địa bàn, cần tài nguyên, cần nhân khẩu, cho nên nhất định phải động thủ.

Đương nhiên những kẻ thật sự có ý đồ cũng chỉ là Thiên Hạ Kiếm Tông và Chiến Võ Thần Tông mà thôi.

Lũ điên Cực Lạc Ma Cung kia chỉ thích nghiên cứu những thứ kỳ kỳ quái quái. Đối với bọn chúng, tài nguyên không quá cần thiết. Ta đoán Cực Lạc Ma Cung nhúng tay vào chuyện này là muốn kiếm được thi thể cường giả sau trận đại chiến.

Đại Thiên Môn thì đơn giản là bị kéo theo, thực lực của bọn họ yếu nhất, phương diện họ am hiểu cũng không phải võ đạo thuần túy, chỉ có thể đi theo tông môn mạnh nhất.”

Nói xong những lời này, Viên Không Thành trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, cho dù ngươi có bao nhiêu ân oán với Đông Vực và Nam Vực, ít nhất Thiên Ma Cung ta không phải kẻ địch. Cho nên ngươi có thể trao đổi võ đạo trong tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã hay không?”

Sở Hưu nheo mắt gật đầu nói: “Ta đã hỏi gia sư, có thể lấy những võ đạo đó ra trao đổi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Không Thành lập tức mỉm cười, Sở Hưu đáp ứng, coi như hắn đến không uổng công.

Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu lại chuyển giọng: “Nhưng gia sư còn nói, người không muốn trao đổi võ đạo mà muốn trực tiếp trao đổi tinh huyết!”
Chương 1667 Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm thật sự 1

Lời nói của Sở Hưu khiến Viên Không Thành khá khó hiểu.

Không trao đổi công pháp võ đạo mà trao đổi bản thân tinh huyết, thế này là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng mình chưa rút sạch võ đạo trong tinh huyết này?

Viên Không Thành nói: “Sở tiểu hữu, e là sư phụ ngươi hiểu lầm rồi. Mấy trăm năm qua, Thiên Ma Cung ta sớm đã rút sạch võ đạo ẩn chứa trong giọt tinh huyết đó, tuyệt đối không sót lại chút nào. Cho nên trực tiếp trao đổi võ đạo là được.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Viên cung chủ hiểu lầm rồi, sư phụ ta không có ý này. Gia sư có một môn công pháp cần dùng tinh huyết của cường giả để nghiên cứu.

Đại La Thiên có nhiều cường giả như vậy, nhưng có lẽ không ai sánh được vị năm trăm năm trước?

Nếu võ đạo trong tinh huyết đã bị rút sạch, vậy Thiên Ma Cung có lưu lại cũng vô dụng. Ta nguyện đưa thêm một phần võ đạo để trao đổi, chẳng hay Viên cung chủ thấy sao?

Viên Không Thành chỉ do dự một chút rồi trực tiếp gật đầu đáp ứng.

Trong tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã ẩn chứa lực lượng cực mạnh, theo lý thuyết thì bản thân tinh huyết mà cường giả cỡ này lưu lại đã là một bảo vật.

Nhưng đối với những kẻ thực lực không đủ thì nó vừa là bảo vật vừa là độc dược, vì ai cũng có thể luyện hóa.

Ấn ký lưu lại trong giọt tinh huyết kia quá mạnh, lực lượng cũng quá cường đại, có người từng thử luyện hóa thứ này nhưng kết quả cuối cùng là tự nổ tung mà chết. Cho dù là Võ Tiên ra tay cũng bị phản ngược lại, cho nên sau khi trích hết công pháp võ đạo, thứ này đã trở thành gân gà, ít nhất nó không còn tác dụng gì đối với Thiên Ma Cung.

Viên Không Thành không mang theo tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, cho nên một tháng sau hắn dùng tốc độ nhanh nhất lấy tinh huyết tới, bấy giờ mới tiến hành trao đổi cùng Sở Hưu.

Trong tay Sở Hưu đang có không ít công pháp và võ đạo của Độc Cô Duy Ngã, không phải lấy được ở chỗ Thiên Hồn mà là nhận được trong khe hở không gian mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ. Đem chúng ra trao đổi, Sở Hưu cũng không thấy tiếc nuối.

Công pháp võ đạo, cho dù kế thừa cùng một mạch nhưng tu luyện được cũng không giống nhau như đúc. Cho dù y đưa những thứ này cho Thiên Ma Cung, Thiên Ma Cung cũng không xuất hiện một Độc Cô Duy Ngã thứ hai.

Huống chi trong số công pháp đó không có cấp bậc Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm.

Sau khi nhận được năm giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu chăm chú quan sát cả nửa ngày, suy nghĩ phức tạp.

Lấy được thứ này cũng không dễ dàng gì, phải biết khi còn ở hạ giới, số người có thể làm Độc Cô Duy Ngã bị thương chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành dốc cả tính mệnh bộc phát ra một kiếm chí cường, cũng không biết sức chiến đấu đạt tới cảnh giới Võ Tiên bao nhiêu tầng, mới khiến Độc Cô Duy Ngã chảy một giọt máu.

Còn trong trận chiến ở Đại La Thiên, chỉ riêng Thiên Ma Cung đã thu gom được tới năm giọt tinh huyết, có thể thấy trận chiến đó thảm khốc tới nhường nào.

Lúc này Sở Hưu cũng không vội vàng luyện hóa tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Thiên Hồn từng nói với Sở Hưu, bảo y đừng đi theo con đường cũ của Độc Cô Duy Ngã, nhưng không phải chuyện gì Sở Hưu cũng nghe theo Thiên Hồn.

Khi còn ở hạ giới, Sở Hưu từng luyện hóa một giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, đó là do Lục Giang Hà lấy được.

Y đã luyện hóa một giọt, vậy có luyện hóa thêm năm giọt thì kết quả vẫn vậy, cho nên y không sợ xảy ra chuyện.

Hơn nữa chủ yếu nhất là với lực lượng nội tình của Sở Hưu hiện tại. nếu y bế quan, trừ phi bước vào cảnh giới Võ Tiên, bằng không cho dù bế quan mấy năm cũng không có tác dụng gì lớn. Còn luyện hóa mấy giọt tinh huyết của Sở Hưu, không khéo sẽ có bất ngờ.

Trong mật thất bế quan, cuối cùng Sở Hưu cũng không nói chuyện này cho Thiên Hồn mà trực tiếp luyện hóa, y vẫn tin tưởng trực giác của bản thân.

Năm giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã tiến vào thân thể, không giống như luyện hóa máu của ma thần, mang tới cho Sở Hưu lực lượng cực mạnh, đồng thời cũng có chút lực lượng phản ngược.

Năm giọt tinh huyết này tràn vào cơ thể Sở Hưu hết sức tự nhiên, cứ như nó vốn thuộc về Sở Hưu, ngưng tụ lực lượng trong cơ thể Sở Hưu, phân tán tới toàn thân.

Cùng lúc đó, trong đầu Sở Hưu cũng sản sinh ảo giác, hắn chứng kiến trận chiến ở Đại La Thiên năm trăm năm trước!

Võ Tiên! Võ Tiên ở khắp nơi!

Trên trời dưới đất, cao thủ đại phái, cường giả Cổ Tôn, cao nhân ẩn thế, tất cả chí cường giả cảnh giới Võ Tiên của Đại La Thiên đều tới đây. Toàn bộ thiên địa đều bị lực lượng quy tắc cường đại vặn vẹo, quấy nhiễu.

Độc Cô Duy Ngã đứng giữa đám người này, áo đen nhuốm máu nhưng gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì, không có chiến ý bừng bừng, cũng không có cuồng nộ oán hận, lại càng không có sợ hãi lùi bước. Mọi thứ đều rất bình tĩnh, cực kỳ không hòa hợp với chiến trường kịch liệt như trời đất sụp đổ này.

Ngược lại trong mắt những Võ Tiên của Đại La Thiên, cho dù bọn họ là người chấp chương một đại phái, đứng trên đỉnh cao của Đại La Thiên, nhưng lúc này cương khí cường đại vẫn không thể che giấu nổi nỗi hoảng sợ trong mắt bọn họ, càng không che nổi nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ.

"Giết!"

Không biết ai là người hét lên chữ này, trong quy tắc bị vặn vẹo bởi vô số người, đạp lên thiên địa cương khí lao về phía Độc Cô Duy Ngã.

Lúc này Độc Cô Duy Ngã đột nhiên nhìn theo một hướng, phất tay lên, chém ra như trường đao.

Thính Xuân Vũ không nằm trong tay hắn, có lẽ lúc này Thính Xuân Vũ đã bị vây công, hủy bỏ khí linh.

tuy trong tay Độc Cô Duy Ngã không có đao, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được đao thế sắc bén tới cực hạn này.

Phịch.

Một tiếng vang nhỏ nhưng lại chói tai hơn bất cứ tiếng bộc phát cương khí nào.

Trong đám người, một cường giả Võ Tiên không biết bao nhiêu trọng thiên sắc mặt vô cùng khí huyết, toàn thân phun ra máu tươi, một khắc sau thân thể đã chia năm xẻ bảy!

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm! Đây mới thật là Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!

Một đao chém ra, không thấy lưỡi đao, ẩn trong hư vô, hay nên nói Độc Cô Duy Ngã chém ra đã không phải đao mà là một quy tắc. Đao này đã gần như thần thông!

“Giết ta? Nực cười!”

Giọng nói lạnh nhạt lơ lửng trong thiên địa, quy tắc thần thông vặn vẹo hết thảy, ảo giác trước mắt Sở Hưu cũng như vặn vẹo không gian, theo đó biến mất.

Sở Hưu nhắm mắt lại thở dài một tiếng.

Luyện hóa năm giọt tinh huyết này, thu hoạch lớn nhất của y không phải lực lượng bản thân được tinh huyết ngưng tụ, lại tăng thêm một bậc, mà là biết cách sử dụng của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm thật sự.

Ngày trước khi Sở Hưu nhận được Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm là Độc Cô Duy Ngã thi triển để đối phó với một đại phái dưới hạ giới, Thiết Hoàng Bảo.

Nhưng Sở Hưu đoán có lẽ Thiết Hoàng Bảo khi đó quá yếu, yếu tới mức Độc Cô Duy Ngã chỉ tùy ý chém một đao, vốn không phát huy một phần mười uy lực của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm.

Nhưng sau khi thấy ảo ảnh này, trong lòng Sở Hưu càng cảm thấy thiếu tự nhiên.
Chương 1668 Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm thật sự 2

Y luôn cảm thấy có ‘bốn’ Độc Cô Duy Ngã.

Theo lời Thiên Hồn, hiện tại chỉ có Mệnh Hồn trong Hoàng Tuyền Thiên mới là Độc Cô Duy Ngã chân chính, có ý thức bản nguyên của hắn.

Cho nên sau khi Thiên Hồn sản sinh ý thức riêng, tính cách đã không giống Độc Cô Duy Ngã. Chuyện này rất bình thường. Còn Sở Hưu càng không cần phải nói, y thậm chí không có một chút ký ức nào.

Nhưng Sở Hưu vẫn luôn cảm thấy Độc Cô Duy Ngã trong Hoàng Tuyền Thiên và Độc Cô Duy Ngã y thấy trong ảo ảnh, cùng với Độc Cô Duy Ngã chưa sử dụng thuật Phân Hồn là bất đồng.

Khác biệt cụ thể ra sao thì Sở Hưu không nói ra được, có lẽ là khí chất, cũng có thể chỉ là cảm giác đơn thuần.

Sở Hưu chỉ suy nghĩ về chuyện này một chút rồi không tra xét tới cùng.

Có lẽ là vì Độc Cô Duy Ngã phân ra Thiên Hồn và Địa Hồn, cho nên tính cách thay đổi một chút. Hoặc do hắn tu luyện trong Hoàng Tuyền Thiên nên bị ảnh hưởng, đây đều là chuyện có thể xảy ra.

Nhưng sau khi luyện hóa năm giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã này, Sở Hưu lại có tính toán mới.

Trong thời gian ngắn y không cách nào đột phá cảnh giới Võ Tiên, còn luyện hóa tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã thì y có thể cô đọng lực lượng của bản thân, sức chiến đấu tăng trưởng rõ rệt.

Tinh huyết trong Thiên Ma Cung được y trao đổi, những trong tay những người khác thì sao?

Ngày trước đông đảo cường giả của Độc Cô Duy Ngã giao chiến với Độc Cô Duy Ngã, chính lần này đã hủy diệt thân thể của Độc Cô Duy Ngã. Với tầm mắt và kiến thức của các cường giả đó, chắc chắn bọn họ sẽ tưởng tượng được trong tinh huyết của cường giả cấp bậc Độc Cô Duy Ngã sẽ ẩn chứa năng lượng ra sao, chắc chắn có không ít tinh huyết bị thu thập.

Nghĩ tới đây, Sở Hưu về Hoàng Thiên Các một chuyến định hỏi Xung Thu Thủy xem có thứ này không.

Lúc này Hoàng Thiên Các có vẻ thần hồn nát thần tính.

Tuy nguy cơ Hàn Giang Thành đã được giải trừ, nhưng sau khi biết Nam Vực có thể ra tay với Đông Vực, Hoàng Thiên Các cũng không thể không đề phòng.

Cho nên khi Xung Thu Thủy thấy Sở Hưu tới, hắn giật nảy mình, vội vàng hỏi: “Có phải bên Nam Vực đánh tới nơi rồi không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Các chủ, bình tĩnh, đừng hoảng sợ.

Nếu Nam Vực mà đánh tới, vậy bên phía ta phải dùng trận pháp báo cho ngươi trước, làm sao lại trực tiếp chạy tới nói với ngươi?”

Xung Thu Thủy cười khổ nói: “Đừng hoảng sợ? Bây giờ ta không thể không hoảng hốt.

Hiện giờ ta đột nhiên thấy hối hận vì đã giết Lý Vô Tướng, đúng là người bình thường không thể lên làm các chủ được.”

Sở Hưu chỉ lên trên nói: “Trời sập xuống thì ai cao người đó đỡ, nên hoảng sợ phải là Lăng Tiêu Tông mới đúng.

Nếu Nam Vực thật sự đánh tới, Lăng Tiêu Tông mới là những người căng thẳng nhất.”

Xung Thu Thủy khoát tay áo nói: “Được rồi, đừng nói ta nữa, ngươi tới đây làm gì?”

Chuyện liên quan tới tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu lại không định giấu giếm, y trực tiếp lấy cớ như đã nói với Viên Không Thành, nói lại cho Xung Thu Thủy một lượt.

Xung Thu Thủy gãi đầu gãi tai nói: ”Cái này à? Hình như ta từng nghe lão các chủ nói tới, trước đây lão các chủ từng thu thập được hai giọt tinh huyết.”

“Ồ? Sau đó thì sao?”

“Vứt đi.”

“Vứt?”

Xung Thu Thủy nói với vẻ đương nhiên: “Thứ đó chẳng có tác dụng gì với chúng ta, không cách nào luyện hóa, lại ẩn chứa ma khí quá mạnh. Chúng ta không có thủ đoạn tương ứng của Ma đạo, cũng không thể rút ra thứ gì bên trong đó.

Cuối cùng sử dụng các loại thủ đoạn trận pháp cưỡng ép phân giải giọt tinh huyết kia còn dẫn tới lực lượng phản ngược lại, trận pháp sụp đổ, lực lượng trong giọt tinh huyết kia cũng tiêu hao hết, không vứt thì làm gì?”

Câu trả lời của Xung Thu Thủy khiến Sở Hưu bó tay, y cũng không ngờ Hoàng Thiên Các lại khiến hai giọt tinh huyết kia tiêu hao hết.

Thật ra nghĩ kỹ lại cũng thấy bình thường, Thiên Ma Cung có thể rút ra một số công pháp Ma đạo trong tinh huyết là vì Thiên Ma Cung là Ma đạo chính thống, nghiên cứu kỹ lưỡng về phương diện này, còn những tông môn khác thì không.

Không có thu hoạch gì từ Hoàng Thiên Các, Sở Hưu lại tới Lăng Tiêu Tông một chuyến.

Vừa đi qua cửa lớn của Lăng Tiêu Tông, giọng nói của Hiên Viên Vô Song đã lạnh lùng vang lên: “Sở Hưu, ngươi tới đây làm gì?”

Nhìn Hiên Viên Vô Song, Sở Hưu không khỏi lắc đầu nói: “Hiên Viên Vô Song, đây là đạo đãi khách của Lăng Tiêu Tông các ngươi à? Khách tới mà không nghênh đón, ngược lại còn đuổi ra ngoài?

Ngoài ra sao lần nào ta cũng gặp ngươi, sao ngươi không tu luyện đi? Chẳng trách chiến lực của ngươi kém như vậy, chỉ dựa vào thiên phú mà chẳng chịu

khổ tu, tu vi làm sao tiến bộ được?”

Nghe Sở Hưu nói như giáo huấn hậu bối, Hiên Viên Vô Song tức tới phát điên.

Thật ra lúc bình thường Hiên Viên Vô Song tu luyện rất khắc khổ, hắn không phải loại có tài năng mà ngu ngốc chỉ biết dựa vào thiên phú mà không chịu khổ tu.

Nhưng mỗi lần Sở Hưu tới Lăng Tiêu Tông chắc chắn sẽ có đại sự diễn ra, trong thời điểm này làm sao Hiên Viên Vô Song tu luyện cho được?

Hơn nữa lần này hắn gặp phải Sở Hưu, tính kỹ ra thì có liên quan tới Sở Hưu.

Biểu hiện lúc trước của Hiên Viên Vô Song khiến Phương Ứng Long rất thất vọng, cho nên Phương Ứng Long tước đoạt tất cả quyền lợi đại đệ tử Lăng Tiêu Tông của Hiên Viên Vô Song, bắt hắn tuần tra trong Lăng Tiêu Thành, mục đích là rèn luyện tâm tính của Hiên Viên Vô Song.

Nhưng bây giờ nhìn lại, tâm tính của Hiên Viên Vô Song vẫn không hề tiến bộ.

Ngay lúc Hiên Viên Vô Song định nói gì đó, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên: “Đủ rồi! Im đi!”

Tần Bách Nguyên đã xuất hiện sau lưng Hiên Viên Vô Song, gầm lên với hắn, nhưng vừa quay đầu lại đã thành mỉm cười với Sở Hưu nói: “Sở tiểu hữu tới Lăng Tiêu Tông ta có chuyện gì cần làm? Có phải đám người Nam Vực kia lại có hành động gì không?”

Trước đó trong Lăng Tiêu Tông, Tần Bách Nguyên là người cưng chiều Hiên Viên Vô Song nhất, đối với Sở Hưu từng liên tiếp đánh bại Hiên Viên Vô Song, Tần Bách Nguyên cũng không có thái độ gì tốt.

Nhưng sau khi biết Sở Hưu cứu Phương Ứng Long, thái độ Tần Bách Nguyên đối với Sở Hưu lập tức thay đổi.

Đối với Lăng Tiêu Tông, Phương Ứng Long không khác gì trụ cột.

Sở Hưu cứu được Phương Ứng Long, y xứng đáng được hưởng đãi ngộ như vậy.

Quan trọng nhất là sau chuyện này cho dù là Tần Bách Nguyên cưng nhiều Hiên Viên Vô Song nhất cũng không thể để Hiên Viên Vô Song tiếp tục như vậy được.

Hắn đã định bồi dưỡng Hiên Viên Vô Song làm tông chủ Lăng Tiêu Tông đời sau, một tông chủ có thể kiêu ngạo, có thể hẹp hòi, nhưng về mặt đại sự lại không thể làm ẩu theo sở thích của bản thân.

Cho nên lần này thái độ của Tần Bách Nguyên đối với Hiên Viên Vô Song cũng trở nên nghiêm khắc.

Đương nhiên hắn làm vậy cũng là để tốt cho Hiên Viên Vô Song, nếu hắn không quan tâm tới biểu hiện của Hiên Viên Vô Song, đó mới là từ bỏ Hiên Viên Vô Song.

Trong ánh mắt oán hận của Hiên Viên Vô Song, Tần Bách Nguyên nghênh tiếp Sở Hưu vào trong điện, Sở Hưu cũng thuật lại mọi chuyện với Tần Bách Nguyên.
Chương 1669 Kế hoạch thu thập tinh huyết

Cuối cùng Sở Hưu còn nói thêm một câu: “Lão tông chủ, Sở Hưu ta không phải người thi ân cầu báo, tinh huyết của vị kia có bao nhiêu, ta nguyện trả giá để đổi lại.”

Tần Bách Nguyên tùy ý vung tay lên nói: “Có phải thứ gì quan trọng đâu, sao phải trao đổi. Lăng Tiêu Tông ta còn ba giọt tinh huyết, mấy năm trước có người nghiên cứu thứ này, lãng phí một giọt mà không có thành quả gì nên gác lại. Chỗ còn lại ngươi cứ lấy đi là được.”

Ở bên Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu lại cực kỳ thuận lợi, nhận được ba giọt tinh huyết. Đối với người không trải qua trận chiến năm trăm năm như Tần Bách Nguyên, thứ này đúng là không quan trọng.

“Đúng rồi, lão tông chủ, ngươi có biết hiện giờ trong Đại La Thiên, tông môn này thu thập được tương đối nhiều tinh huyết không?”

Tần Bách Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái này thì ta không biết, chỉ nghe sư phụ đề cập tới một chút thôi.

Trận đại chiến lúc đó quá hỗn loạn, rất ít người chú ý tới cái này. Chủ yếu là Ma đạo lấy được tương đối nhiều, đặc biệt là Cực Lạc Ma Cung.

Công pháp tu luyện của Cực Lạc Ma Cung âm tà quỷ dị, bọn họ lại am hiểu nghiên cứu đủ loại tà pháp bí thuật, cho nên bọn họ cũng thu gom rất nhiều tinh huyết để nghiên cứu.

Ngoài ra chắc Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự ở Tây Vực cũng thu thập một chút.

Trong đó Phạm Giáo muốn phá giải được bí thuật gì đó từ tinh huyết, công pháp của bọn họ vốn đã là nửa phật nửa ma.

Còn Thiên La Bảo Tự, năm trăm năm trước bọn họ bị người đó giết mất không ít cường giả, tổn thất nặng nề. Hình như vị kia rất ghét hòa thượng, rõ ràng là Thiên La Bảo Tự tham chiến cuối cùng, kết quả thương vong còn nhiều hơn Đông Vực ta ra tay đầu tiên.

Cho nên Thiên La Bảo Tự thu thập một bộ phận tinh huyết của đối phương, chắc là muốn nghiên cứu phương pháp khắc chế lực lượng của vị đó.”

Hiện tại Tần Bách Nguyên càng lúc càng thấy Sở Hưu thuận mắt, cho nên hắn cũng không hề giấu giếm, nói hết những bí mật không tính là bí mật này cho Sở Hưu.

Sở Hưu hiểu ra, gật nhẹ đầu, trong lòng lại có thêm mưu kế.

Y đứng dậy chắp tay, vừa định tạm biệt thì lại nói: “Lão tông chủ, nếu các ngươi phạt Hiên Viên huynh tuần tra vì chuyện lần trước thì không cần đâu. Ta không để chuyện lần trước trong lòng.

Hiên Viên huynh bị ta đánh bại một lần, lại bị Lã huynh đánh bại một lần. Người cao ngạo như hắn trong lúc nhất thời không thể bỏ qua cũng không là chuyện bình thường, đổi lại là ta không khéo càng không bỏ được.

Chút ân oán lúc còn trẻ cũng không tính là gì, không khéo tương lai ta và Hiên Viên huynh đều bước vào cảnh giới Võ Tiên, quay đầu nhìn lại cũng chỉ là một chút đề tài tám chuyện mà thôi.

Cho nên lão tông chủ cứ để Hiên Viên huynh tu luyện như bình thường đi. Hắn đường đường là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Lăng Tiêu Tông, kết quả lại phải làm chuyện tuần tra của đệ tử cấp thấp, thật sự rất mất thể diện.’

Thấy Sở Hưu lại ‘rộng lượng’ tới mức giải vây cho Hiên Viên Vô Song, Tần Bách Nguyên không khỏi cảm thán, tuổi tác không khác nhau lắm, sao chênh lệch giữa đôi bên lại lớn đến vậy?

Trước đó do vấn đề lập trường nên hắn luôn thấy ngứa mắt vơi tên Sở Hưu kia, còn bây giờ không còn lập trường đó nữa, càng ngày hắn càng cảm thấy Sở Hưu hành xử ‘trầm ổn rộng lượng’, ít nhất khí độ không chê vào đâu được.

“Sở tiểu hữu cứ yên tâm, lần này chỉ là để rèn luyện tâm tính của tiểu tử kia mà thôi.”

Sở Hưu mỉm cười khó lường nói: ”Vậy thì tốt, lão tông chủ xin đừng tiễn, tại hạ xin cáo từ.”

Nói xong, Sở Hưu đẩy cửa đi khỏi, Hiên Viên Vô Song đang chờ cách đó không xa, thấy Sở Hưu đi ra, hắn lập tức hung hăng trợn mắt với Sở Hưu.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, hắn lập tức đi vào trong phòng, lớn tiếng nói: “Lão tông chủ, tên Sở Hưu kia nói gì với ngài?

Kẻ này âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, những gì hắn nói, ngài ngàn vạn lần không được tin!”

Nghe xong câu này, ánh mắt Tần Bách Nguyên nhìn về phái Hiên Viên Vô Song đã đầy thất vọng, đúng là quá chênh lệch.

“Ngươi nói không sai, những gì Sở tiểu hữu nói, đúng là ta không thể tin được. Ngươi không cần đi tuần tra trong thành nữa, tới gác cổng thành đi.”

Hiên Viên Vô Song ngơ ngác, từ tuần tra trong thành biến thành gác cổng thành, như vậy tương đương với lúc nào cũng khiến hắn mất mặt, làm sao hắn nhịn được?

“lão tông chủ, rốt cuộc gã âm hiểm Sở Hưu kia nói gì với ngài, sao ngài lại bảo ta...”

Hiên Viên Vô Song còn chưa dứt lời đã bị tiếng quát chói tai của Tần Bách Nguyên ngắt đứt: “Đã bảo ngươi cút đi gác cổng thành, ngươi không nghe hay sao?”

Tần Bách Nguyên nổi giận đùng đùng khiến Hiên Viên Vô Song không dám nói thêm một chữ, lập tức ngoan ngoãn lui ra phía ngoài.

Trong Lăng Tiêu Tông này, mặc dù uy thế của tông chủ Phương Ứng Long là lớn nhất, Tần Bách Nguyên lại không mấy khi nổi giận, nhưng một khi hắn đã nổi giận, cho dù là Phương Ứng Long cũng không dám đối nghịch.

Sau khi gài bẫy Hiên Viên Vô Song một chút, Sở Hưu lại trở về Hoàng Thiên Các, hơn nữa còn sử dụng bí pháp liên lạc với Viên Không Thành của Thiên Ma Cung.

Lần trước Viên Không Thành tới cũng đưa cho Sở Hưu một trận bàn, có thể liên hệ với Thiên Ma Cung ở Nam Vực.

Nghe Tần Bách Nguyên kể về tung tích của tinh huyết Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu cũng quyết định, cố gắng hết sức thu thập tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã rải rác bên ngoài. Đây cũng là biện pháp tăng cường thực lực nhanh chóng nhất hiện tại.

Quan trọng nhất là thu thập tinh huyết kia còn có thể chứng kiến ảo ảnh trong ấn ký, có lẽ y sẽ chắt lọc được một số thứ hữu dụng, ví dụ như Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm bản đầy đủ.

Tuy có thể Thiên Hồn cũng biết, nhưng hắn truyền thụ không thể hoàn hảo được.

Hiện tại thân thể của Thiên Hồn bị phong ấn, chỉ có thể giao lưu bằng lực lượng nguyên thần, không cách nào truyền thụ loại võ đạo gần như thần thông này cho Sở Hưu theo phương thức hình ảnh.

Còn nếu chỉ dùng ngôn ngữ và chữ viết để miêu tả thì quá qua loa, vốn không thể tái hiện được thần vận của loại võ đạo này.

Tóm lại, đối với Sở Hưu thì luyện hóa tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã tương đương với tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa không có bất cứ tác dụng phụ nào, ít nhất hiện tại không có.

Tinh huyết của Thiên Ma Cung đều trong tay Sở Hưu, còn lần này Sở Hưu lại để mắt tới Cực Lạc Ma Cung.

Theo lời Tần Bách Nguyên, Cực Lạc Ma Cung thích nghiên cứu mấy thứ kỳ quái, cho nên bọn họ là thế lực lấy được nhiều tinh huyết nhất.

Hơn nữa ân oán giữa Sở Hưu và Cực Lạc Ma Cung cũng nên tính sổ.

Trước đó Sở Hưu đối mặt với cảnh giới Võ Tiên sẽ rất chật vật thậm chí muốn tự vệ cũng phải nhờ Ngụy Thư Nhai vận dụng Vô Căn Thánh Hỏa, cáo mượn oai hùm.

Còn bây giờ, sau khi luyện hóa máu của ma thần, lại luyện hóa tám giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu tuy chưa tới mức vô địch trong cùng cấp độ nhưng kém cũng không nhiều. Tính cả những lá bài tẩy của y thì khi đối mặt với Võ Tiên, y cũng có gan đánh cược một lần.

Tuy theo Sở Hưu thấy mình làm việc khá trầm ổn, nhưng trong mắt người khác, Sở Hưu là loại chỉ cần có dao mổ heo là dám đi giết rồng.

Hiện giờ y đã có thực lực đủ khiêu chiến Võ Tiên, động tới đại phái đỉnh cao ở Nam Vực có gì quá đáng?
Chương 1670 Liên thủ diệt ma 1

Khi Sở Hưu liên lạc với Viên Không Thành, Viên Không Thành còn thấy nghi ngờ, không biết Sở Hưu cố tình gọi hắn tới Đông Vực là có gì trao đổi.

Lần trước Viên Không Thành đưa trận bàn liên lạc của Thiên Ma Cung cho Sở Hưu chỉ là để khách khí một chút thôi. Dù sao hai bên một ở Nam Vực, một ở Đông Vực, Thiên Ma Cung lại không có ý đồ gì với Đông Vực, cho nên đôi bên không xung đột, về sau có cơ hội gì có thể hợp tác một chút.

Hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại liên lạc với mình nhanh như vậy.

Trong mật thất Thương Nam Phủ, Viên Không Thành kinh ngạc nói: “Sở tiểu hữu, rốt cuộc ngươi có gì cần trao đổi với ta? Nếu dính tới tranh chấp giữa Nam Vực và Đông Vực, vậy mong đừng mở lời.”

Nếu là trao đổi chút chuyện nhỏ, chắc Sở Hưu sẽ phân rõ nặng nhẹ, không vì chuyện này mà cố ý bảo một vị Võ Tiên tới đây.

Kết quả hiện giờ Sở Hưu lại cố tình gọi hắn tới, chắc hẳn lần trao đổi này không hề tầm thường. Trừ tranh chấp giữa Đông Vực và Nam Vực gần đây, Viên Không Thành thật sự không nghĩ ra có chuyện gì khác.

Sở Hưu híp mắt nói: “Không phải chuyện giữa Đông Vực và Nam Vực mà là chuyện về Ma đạo.

Hiện giờ trong khu vực Nam Vực, Ma đạo tôn Thiên Ma Cung và Cực Lạc Ma Cung lên đứng đầu, nhưng không biết Thiên Ma Cung có muốn trở thành người đứng đầu duy nhất trong giới Ma đạo không?

Vụ giao dịch này của ta rất đơn giản, đó là muốn liên thủ với Thiên Ma Cung, tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung!”

Sở Hưu nói những lời này chấn động tới mức Viên Không Thành biến sắc. Có thế nào hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại nói với mình chuyện này.

“Sở tiểu hữu không nói đùa đấy chứ?” Viên Không Thành thần sắc nghiêm nghị nói.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta cố ý mời vị cường giả cảnh giới Võ Tiên Viên cung chủ từ Nam Vực tới đây không phải để nói đùa, ta còn chưa rảnh rỗi đến vậy.

Cực Lạc Ma Cung và ta vốn có thù oán, Viên cung chủ chắc cũng biết. Một bằng hữu của ta tiêu diệt một phân đà của Cực Lạc Ma Cung ở Nam Vực, kết quả Cực Lạc Ma Cung không tìm được người, lại đem thù hận tính lên đầu ta, định giết ta.

Đây chỉ là ân oán cá nhân, hơn nữa còn dính tới một chút lợi ích.

Lần trước ta và Viên cung chủ trao đổi, nhận được tinh huyết kia, gia sư cũng rất hài lòng, nhưng người còn muốn nhiều hơn.

Theo ta được biết trong Đại La Thiên, thế lực có nhiều tinh huyết của vị kia nhất chính là Cực Lạc Ma Cung.

Cho nên ta chỉ muốn hai điều, một là hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, hai là tinh

huyết của vị kia!”

Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Sở Hưu, Viên Không Thành cũng biết không phải Sở Hưu đang nói đùa.

Giữa Thiên Ma Cung và Cực Lạc Ma Cung cũng không hòa thuận, đương nhiên với tác phong của đám người Cực Lạc Ma Cung, bọn chúng sẽ không hòa thuận với bất cứ ai.

Cho nên hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, để Thiên Ma Cung trở thành người cầm đầu Ma đạo ở Nam Vực, cũng là người đứng đầu Ma đạo trên khắp Đại La Thiên, Viên Không Thành không có lý do gì cự tuyệt. Hơn nữa thứ Sở Hưu muốn cũng không xung đột gì với Thiên Ma Cung bọn họ.

Nhưng Viên Không Thành suy nghĩ cả nửa ngày rồi vẫn nói: “Muốn tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung cũng không dễ dàng gì.

Ngươi cũng thấy thủ đoạn của Nhan Bi Phong rồi đấy, hắn không yếu, nếu thật sự liều mạng giao chiến thì ta không bằng hắn.

Còn cung chủ của Thiên Ma Cung, ta không dối gạt ngươi, hắn tu luyện xảy ra chút sai lầm, không cách nào rời khỏi Thiên Ma Cung. Chuyện này tất cả mọi người trong Nam Vực đều biết. Cho nên hắn không thể tham chiến.

Hơn nữa Cực Lạc Ma Cung không có luật lệ nghiêm ngặt nên chiêu thu rất nhiều đệ tử, tâm tính tư chất tuy vàng thau lẫn lộn nhưng lại bồi dưỡng được không ít cao thủ. Cái này thì thậm chí còn mạnh hơn Thiên Ma Cung ta một bậc.

Mấy năm gần đây Cực Lạc Ma Cung và Thiên Ma Cung cũng có không ít tranh chấp, nhưng từ đầu tới cuối hai bên chưa từng xảy ra đại chiến. Đó là vì cả chúng ta và Cực Lạc Ma Cung đều biết hai bên không làm gì được nhau.’

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đó là trước kia, bây giờ có ta xuất thủ, kết quả sẽ khác.”

Viên Không Thành không nhịn được bật cười: “Ngươi đúng là tự tin. Bên phía ngươi có bao nhiêu lực lượng cơ chứ? Nếu ngươi bảo toàn bộ Hoàng Thiên Các xuất thủ, ta còn miễn cưỡng tin tưởng. Nhưng nếu Hoàng Thiên Các dốc toàn lực xuất thủ thì các thế lực lớn ở Nam Vực cũng sẽ nhúng tay vào.”

Sở Hưu vươn tay, một luồng cương khí vặn vẹo xoay quanh tay hắn, nhưng luồng lực lượng sức bén cực hạn này không ngừng cắt đứt mọi thứ xung quanh.

Cương khí tuy nhỏ nhưng Viên Không Thành có thể cảm nhận được lực lượng phát tán ra đại biểu cho điều gì.

“Ngươi bước vào cảnh giới nửa bước Võ Tiên? Bên cạnh ngươi còn một vị nửa bước Võ Tiên?” Viên Không Thành không nhịn được hỏi.

Trước đó khi Sở Hưu ngăn cản Vạn Ma Triều Bái thì Viên Không Thành không có mặt, nhưng hắn đã nghe người khác kể lại chuyện này.

Khi đó Sở Hưu còn chưa bước vào cảnh giới nửa bước Võ Tiên, bây giờ mới được bao lâu mà y đã đột phá rồi. Ngay cả Võ Tiên như Viên Không Thành cũng không thể không kinh hãi trước tốc độ này.

“Hai cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên, khi tổng tiến công tổng bộ Cực Lạc Ma Cung, chúng ta sẽ cùng ra tay.

Chỉ cần Thiên Ma Cung hạ quyết định, ta có thể bố trí giúp Thiên Ma Cung đối phó với Cực Lạc Ma Cung, sẽ không để Thiên Ma Cung tổn thất quá nhiều.’

Sở Hưu chỉ vào đầu mình nói: “Tuy trong một số thời điểm ta thích dùng nắm đấm và đao sắc giải quyết vấn đề, nhưng khi cần động não vẫn sẽ động não.”

Những thủ đoạn mà Sở Hưu sử dụng ở hạ giới, lên tới Đại La Thiên lại không có đất dụng võ.

Nguyên nhân rất đơn giản, thực lực của y không đủ.

Điều kiện bắt buộc khi động não, chơi âm mưu là ngươi phải có thực lực. Nếu không sẽ gọi là thông minh quá bị thông minh hại.

Còn bây giờ, hiển nhiên Sở Hưu đã có tự tin đối phó với Võ Tiên.

Viên Không Thành suy nghĩ một chút rồi đứng dậy nói: “Mời Sở tiểu hữu đợi thêm một thời gian, chuyện này liên quan trọng đại, ta cần về Thiên Ma Cung xin chỉ thị của cung chủ rồi mới quyết định được.”

...

Nam Vực, trong Thiên Ma Cung.

Vị trí của Thiên Ma Cung là một di tích ma quật, trước đó chắc là một tiểu thế giới, sau này không biết vì lý do gì mà tiểu thế giới vỡ vụn, dung hợp vơi sử dụng, khiến cho phạm vi mười dặm xung quanh Thiên Ma Cung đều bị những dãy núi đen nhánh kỳ quái bao phủ, không có một ngọn cỏ, sinh linh khó lòng sống sót, nhưng lại tỏa ra ma khí kinh người, rất thích hợp cho võ giả Ma đạo tu hành.

Tổng bộ của Thiên Ma Cung được xây dựng trong đó, dựa vào núi đá, tất cả cung điện đều dùng loại đá đen nhánh kia, khiến cho Thiên Ma Cung cũng có cảm giác ma khí ngập trời.

Trong một tòa cung điện sâu nhất Thiên Ma Cung, Viên Không Thành đứng ở đó, phía trước là một lão già áo đen râu tóc bạc phơ, có vẻ rất già nua.

Nhưng điểm kỳ dị là hai chân hắn như hóa đá, dung hợp với đại điện của Thiên Ma Cung.

Người này chính là cung chủ hiện tại của Thiên Ma Cung, Đại Hoang Ma Tôn - Tà Khâu Lương, là cường giả Võ Tiên bát trọng thiên, ngày trước từng tung hoành Nam Vực.

Advertisement
';
Advertisement