Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Chương 1646 Cướp đầu người 1

Lần gần nhất Kỳ Vô Hận chứng kiến Sở Hưu xuất thủ là đánh cược võ đạo trong Lăng Tiêu Tông, khi đó Sở Hưu còn chưa thật sự bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Cho nên ấn tượng của Kỳ Vô Hận về thực lực của Sở Hưu cũng dừng lại tại thời điểm đó.

Đối với người khác mà nói, không đến một năm, chắc hẳn thực lực sẽ không thay đổi nhiều.

Nhưng đối với Sở Hưu, hắn của hiện tại và hắn khi đánh cược võ đạo, thực lực đã cách biệt một trời một vực.

Cách biệt một trời một vực này không phải vì Sở Hưu chính thức bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà vì y gặp được Thiên Hồn, chỉnh lý triệt để võ đạo của bản thân, khả năng khống chế lực lượng đã lên tới đỉnh phong.

Kỳ Vô Hận kinh hãi nhìn Sở Hưu, nhưng không đợi hắn kinh hãi xong, Sở Hưu đã lại xuất thủ.

Đao mang hung ác trên Phá Trận Tử như ngưng tụ thành thực chất, chém xuống dưới đất.

Diệt Địa trong Thất Đại Hạn được thi triển, lực lượng cường đại xuyên qua lòng đất, một khắc sau mặt đất dưới chân Kỳ Vô Hận vỡ vụn thành từng mảnh, vô số đao quang từ dưới chân hắn bắn lên, bao phủ lấy hắn.

Trong đao mang kia còn mang theo một luồng lực lượng kỳ dị, như khiến mặt đất dưới chân Kỳ Vô Hận sinh ra lực hút cực mạnh, khiến hắn không cách nào né tránh.

Một khắc sau, quanh người Kỳ Vô Hận bắt đầu xuất hiện tầng tầng lớp lớp giáp băng, ngăn cản đao mang kia.

Tuy giáp băng bị đao mang xé rách nhanh chóng, nhưng lại lập tức ngưng tụ, tiêu hao lực lượng của đao mang.

Đến cuối cùng quanh người Kỳ Vô Hận còn có một con băng long uốn lượn, quấn lấy hắn né tránh lực hút đó, đạp lên không trung.

Nhưng ngay lúc này một luồng đao quang lại mang theo phong mang cực hạn xé rách hết thảy, phá tan giáp băng quanh người Kỳ Vô Hận, còn trực tiếp xẻ chiến giáp trên người hắn.

Kỳ Vô Hận nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái nắm lấy Phá Trận Tử của Sở Hưu, bị lưỡi đao sắc bén cực hạn của Phá Trận Tử xé rách hổ khẩu.

Máu tươi đỏ thẫm chảy xuống, không ngờ lại hóa thành màu băng lam, dọc theo lưỡi đao lan xuống, khiến Sở Hưu lập tức cau mày.

Y có thể cảm giác được máu tươi băng hàn kia không ngờ lại có thể trực tiếp đóng băng khí linh của Phá Trận Tử, thậm chí còn đóng băng cơ thể cương khí của y.

Thân là người thừa kế của Hàn Giang Thành, đương nhiên trên người Kỳ Vô Hận cũng có át chủ bài.

Không phải ai cũng là Sở Hưu, có thể nắm giữ thần thông khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Nhưng như Kỳ Vô Hận, tuy bọn họ không cách nào sở hữu thần thông, nhưng lại thông qua đủ các phương thức đạt được phương pháp khống chế một bộ phận năng lực của thần thông.

Ví dụ như những thanh tiểu kiếm có lực lượng thần thông của Lục Tam Kim, hoặc Kỳ Vô Hận hiện tại, dung nhập lực lượng quy tắc vào trong máu thịt của mình, dùng lực lượng máu thịt điều động quy tắc của thiên địa.

Dưới áp chế của máu tương băng hàn kia, cho dù Sở Hưu bộc phát nội lực chân hỏa tới cực hạn cũng không cách nào hòa tan.

Lúc này quyền phải của Kỳ Vô Hận mang theo lực lượng cường đại hung hưng đập xuống, hàn y ngưng tụ, băng tinh sụp đổ!

Sở Hưu cười lạnh một tiếng, cũng giơ nắm tay trái lên, chỉ dùng lực lượng đơn thuần giao đấu nhưng không hề rơi xuống hạ phong, thậm chí còn có vẻ áp đảo Kỳ Vô Hận.

Kỳ Vô Hận đánh một lúc cũng cảm thấy không đúng.

Lực lượng cơ thể của Sở Hưu cực kỳ cường hãn, cho dù hắn là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, nhưng giao chiến như vậy cũng không chiếm được chút ưu thế nào.

Đặc biệt là tuy hắn đã luyện hóa lực lượng quy tắc vào trong máu thịt, trước mắt cũng dựa vào loại lực lượng này chèn ép khí linh thần binh và một phần lực lượng của Sở Hưu, nhưng hắn lại phải chịu tổn thất lực lượng khí huyết!

Cảm thấy có gì đó không đúng, một khắc sau trong mắt Kỳ Vô Hận lóe lên hào quang u lam, hàn ý xuyên thẳng vào tâm thần, định đóng băng nguyên thần của Sở Hưu.

Hàn Giang Thành không am hiểu bí pháp nguyên thần, loại lực lượng đóng năng nguyên thần này chỉ là một cách cách vận dụng lực lượng quy tắc.

Nhưng một khắc sau, Kỳ Vô Hận lập tức biến sắc.

Vì thần quang có thể đóng băng nguyên thần của hắn không ngờ lại trực tiếp xuyên qua thân thể Sở Hưu, hoàn toàn thất bại.

"Lại là ảo thuật!"

Kỳ Vô Hận thầm hô không ổn, hắn đã biết Sở Hưu có một loại ảo thuật cực kỳ quỷ dị, thậm chí ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra sơ hở nhược điểm.

Hắn vừa phát tán tinh thần lực ra xung quanh để thăm dò động tĩnh, nhưng chỉ giây lát sắc mặt hắn lại trầm xuống, thầm hô hỏng bét.

Vừa rồi đúng là ảo thuật, nhưng lại không phải ảo thuật như hắn nghĩ!

Chính hắn còn nắm lấy thân đao, lực lượng khí huyết dung nhập quy tắc còn đang kiềm chế lực lượng của Sở Hưu, làm sao đối phương có thể dùng ảo thuật bỏ trốn được!

Cho nên Băng Phách Thần Quang vừa rồi không phải bị Sở Hưu né tránh mà là y cứng rắn kháng cự lại, ngược lại sử dụng ảo thuật mê hoặc hắn!

Lúc này Kỳ Vô Hận đang định thu hồi tinh thần lực, nhưng đã không kịp.

Lực lượng nguyên thần cường đại như mũi tên đâm thẳng vào đầu hắn.

Đó là lực lượng nguyên thần thuần túy ngưng tụ thành mũi tên, tinh khiết tới tột cùng, không bao hàm bất cứ lực lượng phụ thuộc nào.

Nhưng chính vì vậy, mới khiến cho tinh thần lực vừa lan tỏa của Kỳ Vô Hận không cách nào phòng ngự.

Lực lượng nguyên thần nổ tung, lúc này Kỳ Vô Hận phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, tay trái cuối cùng cũng rời khỏi Phá Trận Tử.

Một khắc sau, quanh người Sở Hưu bùng lên Thái Dương Chân Hỏa nóng rực, ngọn lửa diệt thế quỷ dị cũng dấy lên, thân hình lại trực tiếp phình to, chỉ trong chớp mắt tất cả lực lượng xung quanh đã bị y nuốt trọn.

Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, lúc này Sở Hưu như ma thần cường đại thời thái cổ, truy vân trục nhật, nắm lực lượng hỏa diễm trong tay ầm ầm xuất quyền đánh xuống. Tất cả mọi lực lượng xung quanh Kỳ Vô Hận đều bị phá hủy triệt để, cương khí vỡ nát, chiến giáp tan tành, thân thể cũng bị Sở Hưu đánh bay hơn mười trượng, phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ thi triển Pháp Thiên Tượng Địa đánh một quyền, Sở Hưu đã kết thúc.

Sở Hưu đã sử dụng thức thần thông này nhiều lần, hiện tại đã có thể khống chế lực lượng trong đó tới mức gần hoàn hảo, không đến mức bị lực lượng trong đó hút khô.

Lúc này Kỳ Vô Hận đã vô cùng thê thảm.

Một quyền Pháp Thiên Tượng Địa đạt tới cực hạn, đã phá hủy phân nửa xương cốt kinh mạch của hắn, khiến hắn trọng thương.

Hắn là người thừa kế của Hàn Giang Thành trong tương lai, trên vai gánh vác hùng tâm tráng trí tương lai hủy diệt Hoàng Thiên Các, phát triển Hàn Giang Thành.

Kết quả tất cả những thứ này đều bị nắm tay của Sở Hưu đánh cho không còn cặn bã.

Đương nhiên những cảm khái bi thương đó chỉ xuất hiện trong đầu Kỳ Vô Hận trong thời gian ngắn ngủi rồi bị hắn dập tắt.

Vì bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ này, sau lưng hắn, Sở Hưu đã cầm đao chém tới!

Kỳ Vô Hận cắn răng, lực lượng còn sót lại trên người được hắn điều động tới cực hạn, khí huyết toàn thân hắn đều tỏa ra màu băng hàn cực hạn, thân hình cũng như mũi tên hàn băng, đột nhiên bắn ra.

Hơn nữa sau lưng còn lưu lại một luồng hàn khí thấu xương ảnh hưởng tới Sở Hưu, trì hoãn lực lượng và hành động của y.

Sở Hưu khẽ cau mày.
Chương 1647 Cướp đầu người 2

Thật ra lần này nếu có cơ hội, y định khiến tất cả võ giả Hàn Giang Thành đều nằm lại tại đây.

Y và Hàn Giang Thành đã trở mặt triệt để, sau khi giết Huyết Hà lão tổ, Hàn Giang Thành thậm chí chỉ muốn diệt trừ y.

Nếu nhân cơ hội này hủy diệt triệt để Hàn Giang Thành, vậy về sau mọi chuyện trên đất Nam Man sẽ bình an hơn nhiều.

Nhưng Hàn Giang Thành không phải hạng dễ đối phó, chưa nói tới Diệp Duy Không thì Kỳ Vô Hận này cũng có rất nhiều lá bài tẩy, hắn bất chấp tất cả bỏ trốn, đúng là Sở Hưu cũng không có cách nào bắt được.

Lúc này Sở Hưu cũng đang đắn đo, mình có nên sử dụng thức thần thông Thanh Thiên Chiếu Ảnh để khiến Kỳ Vô Hận nằm lại tại đây không.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh mà xuất hiện, chỉ cần Kỳ Vô Hận vẫn trong tầm mắt y, vậy chắc chắn phải chết.

Nhưng lần trước khi đối phó với Rama, Sở Hưu đã cảm nhận được uy lực và lực phản nghịch cường đại của chiêu này. Dùng nó để đối phó với Kỳ Vô Hận đúng là có cảm giác dùng dao mổ trâu giết gà, không đáng.

Ngay lúc Sở Hưu đắn đo, một tràng cười dài đột nhiên vang lên.

“Máu có biến thành xanh cũng vẫn là máu! Có Huyết Hải Ma Tôn - Lục Giang Hà ta ở đây, không ai có thể trốn thoát!”

Khí huyết vô tận hội tụ thành biển máu ngập trời uy thế hùng hồn. Từng sợi tơ máu ngưng tụ trong biển máu, tiếp đó Lục Giang Hà vung tay, những sợi tơ máu kia trực tiếp quấn lấy người Kỳ Vô Hận, dẫn dắt lực lượng khí huyết trong cơ thể hắn, khiến Lục Giang Hà cứng đờ lại tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía Lục Giang Hà tràn ngập oán hận.

Lúc này Lục Giang Hà đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, với lực lượng nội tình hắn, thậm chí sau khi đột phá trực tiếp bỏ qua giai đoạn Thiên Địa Thông Huyền sơ kỳ thích ứng lực lượng.

Lục Giang Hà có thể bước vào cảnh giới này, thật ra là nhờ vào hồn huyết của Huyết Hà lão tổ mà Sở Hưu mang về.

Hồn huyết đó chỉ có một khối nhỏ nhưng lại là để Huyết Hà lão tổ dùng để cất giữ chân linh, không hề bị ô nhiễm, ngược lại tinh khiết tới cực điểm.

Tuy Lục Giang Hà lấy được khối khí huyết đó còn oán trách Sở Hưu hẹp hòi, chỉ mang về cho hắn có chừng đó. Nhưng khi hắn bắt đầu luyện hóa nó, cảm nhận được lực lượng trong hồn huyết, hắn lập tức ngừng oán trách, quay sang bế quan.

Trước đó Lục Giang Hà đã là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong, thậm chí nếu không phải vì hắn quá lười, lười bế quan khổ tu, không khéo hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Cho nên lúc này Lục Giang Hà vừa đột phá mà lực lượng đã mạnh mẽ kinh người, toàn toàn không giống Thiên Địa Thông Huyền sơ kỳ.

Có Lục Giang Hà ngăn chặn Kỳ Vô Hận, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu tỏa ra phong mang cực hạn, xuất đao chém xuống. Kỳ Vô Hận tay niết ấn quyết chống cự nhưng ngay lập tức bị chém đứt một cánh tay.

Khảnh khắc sau, Kỳ Vô Hận nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết màu băng lam quanh người ngưng tụ trên cánh tay khác, lấp lóe lực lượng cực kỳ cường đại.

Nhưng lúc này Lục Giang Hà lại cười lạnh nói: “Nhớ ăn không nhớ đòn! Đứng trước mặt Huyết Hải Ma Tôn ta mà ngươi còn dám chơi khí huyết?”

Dứt lời, Lục Giang Hà vung tay, không ngờ khí huyết màu băng lam trên người Kỳ Vô Hận lại bắt đầu chảy ngược tán loạn, làm cho Kỳ Vô Hận hộc máu không ngừng, hơi thở suy yếu tới cực hạn.

Ngay lúc Lục Giang Hà đắc ý định nói gì đó, đao mang sắc bén tới cực điểm của Phá Trận Tử đã bổ xuống, trực tiếp chém rơi đầu Kỳ Vô Hận!

Lục Giang Hà quay sang bất mãn nhìn Sở Hưu: “Ngươi cướp đầu người của ta!”

Lục Giang Hà cực kỳ để ý tới chuyện Sở Hưu đoạt đầu người của hắn.

Hắn không phải loại quái vật như Sở Hưu, khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã giết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như giết gà, có vô số chiến tích.

Đây là lần đầu tiên hắn thật sự giết chết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, kết quả lại bị Sở Hưu nhanh chóng đoạt đầu người, đương nhiên hắn thấy bất mãn rồi.

Nhưng Lục Giang Hà còn khá thức thời, không tới báo oán mà đến bên cạnh Sở Hưu nói nhỏ: “Sở đại nhân, Sở giáo chủ, nghe ta nói này. Dù sao bây giờ ta cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có phải ngươi nên cân nhắc đổi danh hiệu của ta thành Huyết Hải Ma Tôn không?

Ngày trước dưới trướng Độc Cô giáo chủ có Tứ Đại Ma Tôn, ngươi cũng đang thiếu cơ mà?

Thế này đi, bản tọa là Huyết Hải Ma Tôn, Ngụy lão có uy danh, mấy năm gần đây cũng khổ công nhiều, chắc chắn cũng phải có một chỗ cho lão.

Lão già họ Thương tuy bản lĩnh chẳng ra sao, tính cách cũng tệ, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho hắn một chức vị Ma Tôn.

Suất cuối cùng xem xem Lã Phụng Tiên và nha đầu Mai Khinh Liên ai bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trước thì cho người đó, ngươi thấy sao?”

So với một cái đầu cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Lục Giang Hà càng để ý tới chức vị Huyết Hải Ma Tôn của hắn hơn.

Lục Giang Hà đã chấp nhất với chức vị này tới năm trăm năm, thậm chí đã sắp thành chấp niệm.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại không để ý tới Lục Giang Hà, sắc mặt nghiêm nghị nhìn lên bầu trời.

Sau khi Kỳ Vô Hận bỏ mình, Diệp Duy Không đã nổi điên!

Thật ra đối với Diệp Duy Không, Kỳ Vô Hận rất quan trọng, vì đó là người thừa kế do hắn đích thân lựa chọn, chấp chưởng Hàn Giang Thành đời sau, là tương lai của Hàn Giang Thành bọn họ.

Cho nên đối với Diệp Duy Không, thậm chí Kỳ Vô Hận còn quan trọng hơn con trai ruột của mình.

Kết quả hiện giờ Kỳ Vô Hận đã chết trong tay Sở Hưu, chuyện này mang ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa Hàn Giang Thành đã gần như không có tương lai!

Dù sao Hàn Giang Thành cũng mới quật khởi có một thế hệ, cho nên nội tình hơi kém.

Tuy chỉ cần Diệp Duy Không vẫn còn, vẫn có thể bồi dưỡng lại một người thừa kế. Nhưng thời gian đã không đủ, người thừa kế được bồi dưỡng gấp gáp có sánh được với Kỳ Vô Hận không?

Diệp Duy Không không biết, cho nên hắn thấy Kỳ Vô Hận mà chết, vậy tiền đồ tương lai của Hàn Giang Thành lại càng xa vời!

Diệp Duy Không gầm lên một tiếng, bộc phát lực lượng bản thân tới đỉnh phong, thậm chí đã gần như liều mạng. Loại khí thế lực lượng này lập tức đánh Xung Thu Thủy tới hộc máu, thậm chí cả Phương Ứng Long cũng phải nhượng bộ, không dám đối đầu.

Dù sao Phương Ứng Long cũng chỉ đến giúp đỡ, chỉ cần Hoàng Thiên Các không bị diệt, không ảnh hưởng tới cân bằng ở Đông Vực là được. Tội gì hắn phải liều mạng với Diệp Duy Không?

Cho nên trong tình huống này, Diệp Duy Không ngược lại đại triển thần uy, đánh trọng thương Xung Thu Thủy, ép Phương Ứng Long rút lui, nhưng chính hắn cũng tiêu hao không nhỏ.

Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn về phía Xung Thu Thủy và Phương Ứng Long, đồng thời còn nhìn chằm chằm vào Sở Hưu một hồi, Diệp Duy Không trực tiếp quay người bỏ đi, dẫn người của Hàn Giang Thành rút lui.

Hiện giờ tuy hắn phẫn nộ nhưng Diệp Duy Không cũng biết bây giờ mình không đi, e là không còn cơ hội.

Kỳ Vô Hận đã chết, Hàn Giang Thành không có người nối nghiệp, chỉ là tiền đồ xa vời.

Nhưng nếu hôm nay hắn bỏ mạng tại đây, vậy Hàn Giang Thành sẽ thật sự phế bỏ!

Thấy Diệp Duy Không định bỏ trốn, Sở Hưu vội vàng hô lớn với Phương Ứng Long: “Phương tông chủ! Nếu bây giờ Diệp Duy Không bình an rời khỏi đây, Lăng Tiêu Tông hậu hoạn vô cùng!”

Phương Ứng Long liếc mắt nhìn Sở Hưu, hừ lạnh nói: “Ta biết chứ!”

Tuy Phương Ứng Long và Diệp Duy Không không phải võ giả cùng thời đại, nhưng hắn biết Diệp Duy Không là kẻ có thù tất báo.
Chương 1648 Bất ngờ

Kể cả hắn không hao tổn gì về Hàn Giang Thành, hắn vẫn nghĩ cách trả thù Lăng Tiêu Tông.

Cho nên Phương Ứng Long cũng đuổi theo sau lưng Diệp Duy Không, tấn công không nhanh không chậm.

Đông Vực cần cân bằng, trừ phi Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành đồng thời hủy diệt, nếu không thì Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các cùng suy yếu, chỉ còn mình Lăng Tiêu Tông xưng bá, giữ cân bằng Đông Vực, như vậy mới tốt.

Diệp Duy Không vừa bỏ trốn, vừa phải che chở cho đệ tử Hàn Giang Thành, cho nên lúc này hắn đã bị thương không nhẹ.

Nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì tới biên giới khu vực Nam Man, tiếp cận với Lăng La Quận.

Cửu long bay lượn quanh người Phương Ứng Long, trực tiếp khống chế một khoảng thiên địa, nhốt Diệp Duy Không vào trong.

Còn Diệp Duy Không cũng cảm giác thấy đây là đợt tấn công cuối cùng của Phương Ứng Long, hơn nữa cũng là thế công mạnh mẽ nhất của hắn.

Cho nên một khắc sau, khí thế xung quanh Diệp Duy Không đều ngưng tụ lên người hắn, xuất chỉ nhẹ nhàng đánh ra. Giữa không trung, hàn khí vô tận ngưng tụ thành ngón tay khổng lồ giáng xuống. Những nơi nó đi qua, tất cả đều bị đóng băng, thậm chí ngay cả thời gian cũng vậy!

Đây là thần thông đặc biệt của riêng Diệp Duy Không, Ngưng Băng Thần Chỉ, tuy nghe rất bình thường không có gì lạ, thậm chí giống một số võ kỹ cấp thấp, nhưng đây lại là thần thông hàng thật giá thật, có thể thay đổi quy tắc thiên địa.

Chín con cự long tê thiên liệt địa bị đóng băng giữa không trung, lực lượng vô tận càn quét xung quanh. Khoảnh khắc này Sở Hưu như thấy tận thế, giữa không trung đã không còn màu sắc nào khác, chỉ có thể thấy hai luồng lực lượng xé rách hư không, hóa thành cơn bão cương khí gầm thét khắp trời.

Sở Hưu nheo mắt, thôi động Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn, muốn thấy rõ quy tắc trong trận chiến này.

Nhưng đáng tiếc, cảnh giới Võ Tiên bát trọng quá mạnh, cho dù Sở Hưu trợn đỏ hai mắt, thậm chí trong con ngươi đã có tơ máu, y vẫn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút lực lượng quy tắc yếu ớt trong đó.

Nhưng điều khiến Sở Hưu vui mừng là Diệp Duy Không sắp không chịu được.

Dù sao Phương Ứng Long cũng cao hơn hắn một tầng, hơn nữa hắn có truyền thừa tinh diệu của Lăng Tiêu Tông, cho nên lực lượng cũng mạnh hơn đối phương một chút.

Hai bên đã đánh tới nước này, cho dù Phương Ứng Long không muốn tử chiến nhưng hắn cũng không rút tay về được.

Ngay lúc Sở Hưu cho rằng hai người bọn họ sẽ phân sinh tử, sâu trong khu vực Nam Man lại có mây khói lan tỏa, khí tức cường đại đột ngột bộc phát. Không ngờ luồng khí thế đó lại có thể hòa vào khí thế hai người Diệp Duy Không và phản ứng, trực tiếp bao phủ toàn bộ những nơi mà mắt thường có thể thấy.

Luồng khí tức bộc phát từ Nam Man kia không thuộc về bất cứ ai mà là thiên địa linh khí tinh khiết.

Có khí tức này gia nhập, cũng khiến cho Diệp Duy Không và Phương Ứng Long có một bước đệm, hai người đồng thời thu hồi lực lượng.

Phương Ứng Long chỉ là sắc mặt trắng bệch, còn Diệp Duy Không thì khí tức cực kỳ không ổn định, hiển nhiên trận chiến vừa rồi hắn sử dụng thần thông đã làm tổn thương tới bản nguyên.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều lóe lên vẻ kinh ngạc, quát khẽ: “Là động thiên phúc địa!”

Thân là cường giả Võ Tiên, cũng là người chấp chưởng tông môn đỉnh phong trong Đại La Thiên, đương nhiên bọn họ là người từng trải, cũng biết có chuyện gì xảy ra.

Khí tức kia chính là khí tức của một tòa động thiên phúc địa vừa xuất thế.

Hiện tại ở Đại La Thiên, có thể nói là trong khu vực mà các đại phái nắm giữ, hầu như không có động thiên phúc địa nào chưa bị phát hiện.

Nhưng trong khu vực Nam Man chưa được khai phá, có xuất hiện động thiên phúc địa cũng rất bình thường.

Thật ra Lý Vô Tướng từng tới nơi xuất hiện động thiên phúc địa.

Khi đó man tộc xảy ra bạo động, cho nên Lý Vô Tướng ra tay trấn áp, giết không ít người, nhưng lại không phát hiện tòa động thiên phúc địa này.

Có lẽ vì lúc đó lực lượng của Lý Vô Tướng không đủ, còn lần này là hai vị cường giả Võ Tiên bát trọng giao chiến kịch liệt, còn là trận chiến sinh tức vận dụng toàn lực, khiến cho quy tắc thiên địa ở nơi này biến đổi, mới dẫn dắt lực lượng của động thiên phúc địa, khiến nó bộc phát hiện thế.

Động thiên phúc địa đã hiện thế, huống hồ Phương Ứng Long chỉ định chèn ép Hàn Giang Thành chứ không muốn ép Diệp Duy Không tới mức cá chết rách rưới, cho nên hắn không tiếp tục xuất thủ mà trực tiếp chạy về phía động thiên phúc địa kia.

Động thiên phúc địa là do thiên địa sáng tạo, lần đầu tiên mở động thiên phúc địa, có lẽ trong đó sẽ có những tạo vật cường đại của thiên địa. Tuy khá nguy hiểm nhưng động thiên phúc địa đã không biết bao nhiêu năm rồi chưa được mở ra, cũng tạo ra vô số thiên tài địa bảo!

Sở Hưu đi theo sau lưng hai người, ánh mắt cũng lộ vẻ tiếc nuối.

Tòa động thiên phúc địa này xuất hiện đúng là quá không đúng lúc. Cho dù

chỉ muộn vài chục giây thôi cũng đủ khiến Phương Ứng Long và Diệp Duy Không phân thắng bại.

Nhưng nhìn bộ dạng Diệp Duy Không, hắn đã bị tổn hại tới bản nguyên, ít nhất trong quãng thời gian tới hắn không thể xuất thủ.

Động thiên phúc địa chưa được khai thác như vậy xuất hiện, đây là cơ duyên lớn đối với tất cả mọi người. Hiện giờ cơ duyên này cũng bày ra trước mặt Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu sẽ không ngồi yên bỏ mặc.

Cho dù có Phương Ứng Long ở đây, phần lớn sẽ thuộc về vị cường giả Võ Tiên này, nhưng y đi theo uống một ngụm canh thôi cũng tốt.

Sở Hưu tiếp tục đi theo Diệp Duy Không và Phương Ứng Long tiến gửi sâu vào khu vực Nam Man, bây giờ mới thấy bộ dạng của động thiên phúc địa kia.

Động thiên phúc địa là một không gian đơn thuần, nói chính xác hơn là không gian phụ thuộc của Đại La Thiên, độc lập nhưng lại phụ thuộc vào Đại La Thiên. Những bí cảnh ở hạ giới cũng coi là một loại động thiên phúc địa, thậm chí ngay cả Lục Đô nơi Thương Thiên Lương từng ở cũng là động thiên phúc địa.

Trước đó Sở Hưu đã thấy động thiên phúc địa của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, nơi đó được tích lũy và cải tạo hơn vạn năm. Còn động thiên phúc địa thiên nhiên này khiến Sở Hưu thật sự bất ngờ.

Tòa động thiên phúc địa trước mắt không có cửa vào, nhưng nó như một nấm mồ khổng lồ, nằm dưới đất, kéo dài trăm trượng, lực lượng tinh khiết mạnh mẽ đến đáng sợ.

Phương Ứng Long nhìn chằm chằm vào nấm mồ khổng lồ kia, cau mà nói: “Trận pháp trời sinh?”

Nấm mồ khổng lồ này còn chưa lộ diện hoàn toàn, bên dưới còn ẩn giấu một trận pháp trời sinh khổng lồ.

Bình thường thì động thiên phúc địa có thể sinh ra trận pháp cỡ này thì đi cùng cơ duyên cũng là nguy hiểm tột độ.
Chương 1649 Động thiên phúc địa 1

Động thiên phúc địa đột ngột xuất hiện này không phải thứ Phương Ứng Long có thể mở ra ngay lúc này.

Phải nói tuy Phương Ứng Long có thể dùng sức mạnh phá vỡ trận pháp, nhưng rất dễ khiến động thiên phúc địa này bị hủy theo.

Nhìn Diệp Duy Không, Phương Ứng Long lạnh nhạt nói: “Diệp Duy Không, ngươi rất may mắn, dẫn người của Hàn Giang Thành các ngươi rút lui đi, nếu không Hàn Giang Thành không giữ nổi chút sinh cơ cuối cùng đâu!”

Diệp Duy Không hừ lạnh một tiếng nói: “Hàn Giang Thành ta không cách nào giữ được sinh cơ, đây là điều Lăng Tiêu Tông các ngươi mong muốn à? Lăng Tiêu Tông các ngươi tính kế quá nhiều, duy trì địa vị bá chủ Đông Vực cũng được, nhưng luôn có lúc tình thế vượt ngoài khống chế của các người!”

Nói xong câu này, Diệp Duy Không trực tiếp quay người bỏ đi, trước khi đi còn nhìn Sở Hưu một hồi lâu, ánh mắt không hề che giấu sát ý.

Sở Hưu không hề e ngại, trực tiếp nhìn thẳng lại.

Do vấn đề khu vực Nam Man, mâu thuẫn giữa hắn và Diệp Duy Không Hàn Giang Thành đã không cách nào hóa giải.

Dù sao cũng đã kết thù, có bị ghi hận cũng đã sao? Tuy cảm giác bị một cường giả cảnh giới Võ Tiên thù hận cũng chẳng tốt đẹp gì.

Phương Ứng Long lạnh lùng nói với Sở Hưu: “Căn cứ theo ước định trước đó, ta đã giúp ngươi giải quyết Diệp Duy Không, hiện tại tới phiên Hoàng Thiên Các các ngươi tuân thủ lời hứa, giao một quận ra, đừng để ta tự mình tới Bạch Đế Thành để lấy.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, chuyện Hoàng Thiên Các đã đáp ứng, chắc chắn sẽ không đổi ý.”

Dù sao quận đó cũng là của Hoàng Thiên Các, không phải của Sở Hưu, đương nhiên y sẽ không đau lòng.

Nhìn thoáng qua ngôi mộ lớn kia, Phương Ứng Long trầm giọng nói: “Động thiên phúc địa này xuất thế, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả vào trong tranh đoạt.

Đặc biệt là địa điểm động thiên phúc địa này xuất hiện lại rất khó xử, không thuộc về Đông Vực ta mà ở khu vực Nam Man.

Cho nên đến lúc đó, không khéo còn có đại tông môn và cường giả Nam Vực tới tranh giành, đương nhiên võ giả Đông Vực chúng ta phải liên kết lại, đối phó với người ngoài rồi mới phân chia lợi ích.

Chuyện này sau khi về ngươi báo với Xung Thu Thủy. Bên phía ta, sau khi về Lăng Tiêu Tông ta cũng mời một số tông sư trận pháp tới, phá giải trận pháp trời sinh trong động thiên phúc địa này.”

Sau khi nói xong Phương Ứng Long trực tiếp quay người rời khỏi.

Hắn không sợ Hoàng Thiên Các đi vào động thiên phúc địa này trước, Xung Thu Thủy cũng là cường giả cảnh giới Võ Tiên, Hoàng Thiên Các cũng có nội tình truyền thừa, hắn cũng biết hậu quả nếu cưỡng ép phá vỡ tòa động thiên phúc địa này.

Một lát sau Xung Thu Thủy từ đằng sau chạy tới.

Nhưng bộ dạng của Xung Thu Thủy khá thê thảm, sắc mặt trắng bệch, ngay cả Sở Hưu cũng có thể cảm giác được khí tức của hắn khá bất ổn.

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Các chủ, ngươi bị thương nghiêm trọng đến vậy à?”

Xung Thu Thủy hừ lạnh một tiếng nói: “Chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi về chênh lệch giữa cảnh giới Võ Tiên à? Kém một trọng thiên còn có thể bù đắp được, nhưng bọn họ hơn ta tới ba bốn trọng thiên, có thể ngăn cản lực lượng của bọn họ là tốt lắm rồi.”

Thật ra chuyện này cũng không có gì mất mặt, dù sao hai người đó một thì được công nhận là đệ nhất cường giả Đông Vực, một lại là thành chủ Hàn Giang Thành thanh danh vang dội khắp Đại La Thiên trong mấy trăm năm gần đây.

“Diệp Duy Không đi rồi?”

Sở Hưu chỉ ngôi mộ khổng lồ trước mặt nói: “Hai người bọn họ giao thủ tạo thành lực lượng quá mạnh, dẫn tòa động thiên phúc địa này xuất thế, đương nhiên không đánh được nữa.

Nhưng đây cũng là chuyện tốt, Hoàng Thiên Các chúng ta ở gần đây, sau khi tòa động thiên phúc địa này mở cũng có thể được chia chút lợi lộc.”

Xung Thu Thủy thở dài lắc đầu nói: “E là không dễ như vậy, ta thà bỏ qua động thiên phúc địa này, tốt nhất là xử lý lão già Diệp Duy Không kia đi.

Lần này lão già Diệp Duy Không trọng thương mà không chết, khi hắn xuất thủ lần nữa, e là không dễ giải quyết như vậy đâu.

Còn tòa động thiên phúc địa này, tuy cách Hoàng Thiên Các chúng ta gần nhất, nhưng là ở sâu trong khu vực Nam Man, e là sẽ đánh động đám người ở Nam Vực.

Đám người Nam Vực kia không có ai là dễ chọc.

Thời gian tới đây ta sẽ lưu lại tại nơi này, đợi người của Lăng Tiêu Tông tới rồi mới tranh đoạt.

Chuyện này liên quan tới hai vực, không phải chuyện mà một môn phải có thể quyết định được, người cầm đầu vẫn phải để Lăng Tiêu Tông.

Thân là đại phái đệ nhất Đông Vực, Lăng Tiêu Tông vốn đã rất uy phong, cho nên tới thời khắc mấu chốt Lăng Tiêu Tông cũng phải ra mặt đại diện cho Đông Vực.”

Sau khi trở thành các chủ Hoàng Thiên Các, tính cách Xung Thu Thủy cũng thay đổi nhiều, trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Xung Thu Thủy sẽ không nói những lời có vẻ hèn nhát như vậy, còn bây giờ lại cực kỳ tự nhiên. Chỉ cần bảo tồn lực lượng của Hoàng Thiên Các, có chuyện gì mà Xung Thu Thủy không làm được?

Mấy ngày sau, khu vực Nam Man cũng trở nên náo nhiệt, không ít võ giả Đông Vực nghe nói có động thiên phúc địa xuất thế, lao nhao tới xem xét. Có lẽ còn có người ôm tâm tư kiếm một chén canh, tuy rất nhiều người cũng biết, trước mặt đại phái đỉnh phong, thậm chí bọn họ còn không có tư cách uống nước canh, nhưng bọn họ vẫn tới.

Dù sao động thiên phúc địa xuất thế là chuyện rất hiếm thấy, phải nói là nhiều năm nay chưa từng thấy.

Trong thời thượng cổ, khi những tông môn này vừa tới Đại La Thiên, thật ra có không ít động thiên phúc địa tồn tại, thậm chí một số đại phái còn thành lập xung quanh những động thiên phúc địa kia.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, hầu hết động thiên phúc địa đều đã được khai quật, rất ít khi nghe tin động thiên phúc địa hiện thế. Chuyện trăm ngàn năm khó gặp một lần, đương nhiên đại đa số người trong giang hồ không muốn từ bỏ.

Trong thời gian chờ Lăng Tiêu Tông tới, Sở Hưu chỉ sắp xếp một chút chuyện về cứ điểm Nam Man của mình, chú ý ẩn giấu, ngoài ra còn liên hệ với Thiên Hồn một lần.

Thiên Hồn bảo Sở Hưu chớ đi theo con đường cũ của Độc Cô Duy Ngã, nhưng con đường cũ này là chỉ học tập bắt chước con đường võ đạo của Độc Cô Duy Ngã, còn một số kinh ngạc tu luyện võ đạo thì không quan trọng.

Thậm chí cùng một loại võ kỹ, cho dù là võ kỹ được truyền thừa từ Độc Cô Duy Ngã, chỉ cần Sở Hưu đưa võ đạo của mình vào, con đường của y trong tương lai cũng khác với Độc Cô Duy Ngã.

Khi liên hệ lại với Sở Hưu, Thiên Hồn hài lòng gật đầu: “Không tệ, rất không tệ, thực lực của ngươi đã mạnh hơn nhiều so với lúc trước.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Liên hệ nguyên thần đơn thuần mà ngươi cũng cảm giác được thực lực cụ thể của ta à?”

Thiên Hồn cười nói: “Trước đây ngươi ta vốn là một thể, đương nhiên là cảm ứng được rồi, chẳng qua ký ức của ngươi đã bị tẩy hết, cho nên ngươi không cảm ứng được ta, nhưng ta có thể cảm ứng rõ ràng về ngươi.”

Thiên Hồn nói rất hợp lý, nhưng Sở Hưu lại cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, y không muốn người khác cảm giác được mình, cho dù người này và y từng là một thể đồng nguyên.
Chương 1650 Động thiên phúc địa 2

“Được rồi, thời gian gấp rút, không nói nhảm nữa, ngươi tới tìm ta có vấn đề gì?”

Sở Hưu nói: “Không phải vấn đề tu luyện mà liên quan tới động thiên phúc địa, cũng là vấn đề bí cảnh trời sinh ở hạ giới.

Trong khu vực Nam Man mà ta quản lý vừa xuất hiện một tòa động thiên phúc địa chưa từng khai thác, chắc chắn sẽ dẫn tới rất nhiều đại phái ra tay tranh giành

Nhưng nơi đó ở sâu trong Nam Man, bất luận cuối cùng ai tới được nơi đó, chắc chắn sẽ chiếm cứ nó, ta lo cứ điểm của mình ở Nam Man sẽ bị phát hiện. Có cách cách nào phá hủy nó bằng lực lượng của ta không?”

Đây mới là chuyện Sở Hưu luôn suy nghĩ trong thời gian qua, nhưng cuối cùng không có cách nào, đành tới nhờ Thiên Hồn trợ giúp.

Thật ra có động thiên phúc địa xuất thế là chuyện tốt, cho dù nó xuất hiện ở cạnh Thương Nam Phủ, Sở Hưu cũng không quan tâm lắm, cùng lắm thì trực tiếp từ bỏ phủ quận trưởng là được.

Nhưng khu vực Nam Man liên quan tới con đường nối với hạ giới, Sở Hưu không thể từ bỏ như vậy được.

Thiên Hồn nhíu mày nói: “Ngươi định phá hủy một động thiên phúc địa? Cái này nói khó thì cũng khó, nói đơn giản thì đơn giản.

Bất luận động thiên phúc địa hay bí cảnh, thật ra đều là tiểu không gian ký sinh trên một thế giới hoàn chỉnh. Bản thân chúng tuy có nguyên khí cực kỳ dồi dào, còn có thể sinh ra đủ thứ dị tượng,, nhưng điều này cũng chứng minh bản thân chúng là không hoàn chỉnh, cực kỳ yếu ớt, chỉ cần có đủ thực lực là có thể hủy diệt nó.

Đương nhiên thực lực hiện tại của ngươi còn kém một chút, cho nên chỉ có thể sử dụng một biện pháp khác, đó là tìm thấy hạt nhân của bí cảnh.”

“Hạt nhân?”

Thiên Hồn gật đầu nói: “Thật ra mỗi bí cảnh đều có một hạt nhân, đó là điểm mà lực lượng trong bí cảnh mạnh mẽ nhất, cũng là thứ chống đỡ cho sự tồn tại của toàn bộ bí cảnh. Chỉ cần hủy diệt thứ này hay nghĩ cách đưa nó ra ngoài, bí cảnh sẽ tự hủy diệt.

Thấy cây cột đang trói ta ở phía sau không? Đó là hạt nhân của tòa Linh Tiêu Cảnh này. Chẳng qua trước đó bản thể của nó chỉ là một cây cột sắt lớn bình thường mà thôi, sau này được đông đảo cường giả Đại La Thiên liên thủ tế luyện thành hình dạng như vậy.

Nếu ngươi may mắn, hạt nhân của bí cảnh kia dễ phá hủy hay lấy đi thì tốt.

Còn nếu giống thứ sau lưng ta, kiên cố tới mức có thể chống cả một tiểu thế giới, vậy ngươi tự nhận xui xẻo thôi.”

Tuy Thiên Hồn chỉ cho Sở Hưu một con đường, nhưng con đường này phải xem vận may.

Hiện tại Sở Hưu cảm thấy có vẻ như phong thủy của Nam Man không được tốt, thường xuyên xảy ra một số chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, chẳng trách trước đây Hoàng Thiên Các không muốn phát triển ở đây.

Mấy hôm sau, Lăng Tiêu Tông lại đến, hơn nữa còn không chỉ là Phương Ứng Long đích thân tới, mà còn dẫn theo Lệnh Hồ Tiên Sơn và đại lượng tinh nhuệ của Lăng Tiêu Tông. Toàn bộ Lăng Tiêu Tông chỉ lưu lại mình Tần Bách Nguyên trấn thủ.

Tương tự bên Hoàng Thiên Các cũng do Lục Tam Kim dẫn theo tinh nhuệ của Hoàng Thiên Các tới, nhưng so với Lăng Tiêu Tông có vẻ kém hơn nhiều.

Sau khi Lăng Tiêu Tông tới, trực tiếp phong tỏa tòa động thiên phúc địa kia, bắt đầu phá giải đại trận trời sinh trong đó.

Hành động bá đạo này tuy khiến các võ giả Đông Vực khó chịu, nhưng Lăng Tiêu Tông hùng bá Đông Vực đã nhiều năm, cho dù bọn họ có khó chịu thì cũng làm được gì? Đành ngoan ngoãn tránh sang một bên.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trêu tức lại vang lên: “Nam Man này đâu thuộc về Đông Vực các ngươi. Chẳng lẽ Lăng Tiêu Tông các ngươi cho rằng mình không chỉ hùng bá Đông Vực, mà là hùng bá cả Đại La Thiên?”

Đối với âm thanh đột nhiên vang lên này, bất luận là người của Lăng Tiêu Tông hay Hoàng Thiên Các đều không lấy làm lạ.

Xảy ra chuyện như vậy, nếu người của Nam Vực không tới nhúng tay vào mới gọi là chuyện lạ.

Sau khi giọng nói này vang lên, sâu trong rừng rậm Nam Man có khoảng vài trăm võ giả xông ra, thực lực có mạnh có yếu.

Trong đó người vừa mở miệng mặc một bộ chiến giáp màu đen. Chiến giáp đó như không phải chế tạo bằng sắt thép mà là một loại xương cốt kỳ lạ, hình thù kỳ quái, mọc gai ngược, cực kỳ dữ tợn.

Nhưng chủ nhân của chiến giáp diện mạo dữ tợn này lại là một thanh niên trông khá anh tuấn, chỉ có một điểm quỷ dị là hai mắt hắn một có màu đỏ máu, một lại là màu u lam quỷ dị.

Sở Hưu truyền âm của Lục Tam Kim ở bên cạnh: “Vị này là ai?”

Lục Tam Kim biết Sở Hưu ‘quanh năm tu luyện’, không hiểu nhiều về một số cường giả nổi tiếng ở Đại La Thiên, cho nên hắn cũng hạ giọng giới thiệu: “Cung chủ Cực Lạc Ma Cung, Cực Lạc Ma Tôn - Nhan Bi Phong, chí cường giả cảnh giới Võ Tiên tứ trọng thiên.

Nhưng tên này đầu óc không được bình thường, cho nên cũng bị người ta gọi là Nhan Tam Phong, mỗi năm ít nhất cũng nổi điên ba lần.

Tuy người của Cực Lạc Ma Cung hầu như không ai đầu óc bình thường, nhưng đúng là hiếm ai không bình thường tới mức như hắn.”

Sở Hưu còn chưa lên tiếng, Lục Giang Hà ở bên cạnh đã bĩu môi khinh thường nói: “Một cung chủ mà chỉ là Ma Tôn thôi.”

Sở Hưu trừng mắt nhìn Lục Giang Hà, ý bảo hắn ngậm miệng lại.

Hắn phát hiện từ khi Lục Giang Hà bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hắn càng ngày càng ngông nghênh, lúc nào cũng tự xưng là Huyết Hải Ma Tôn.

Trước đó hắn xưng là Huyết Hải Ma Tôn còn có vẻ thiếu tự tin, còn bây giờ đã cực kỳ tự tin.

Nhưng Ma Tôn của người ta với Ma Tôn mà Lục Giang Hà hiểu là hai chuyện khác nhau.

Lục Tam Kim chỉ những người khác nói: “Những người còn lại cũng không phải hạng dễ đối phó.

Người trung niên mặc áo đen luôn chắp tay sau lưng chính là phó cung chủ của Thiên Ma Cung, Viên Không Thành, hắn vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, thực lực khoảng nhị trọng thiên đến tam trọng thiên.

Lão già lôi thôi lếch thếch kia là môn chủ Đại Thiên Môn, Càn Khôn Vạn Pháp - Đào Tiềm Minh, cảnh giới chắc khoảng Võ Tiên tam trọng thiên tới tứ trọng thiên.

Còn gã cao to da ngăm đen mặc chiến giáp kia là diên chủ của Chiến Thần Điện trong Chiến Võ Thần Tông - Tư Không Già La. Người này khá giống với thuộc hạ Kha Sát của ngươi, là hỗn huyết man tộc và nhân tộc. Nhưng đó là chuyện mấy đời trước, trong cơ thể hắn chỉ có một phần nhỏ huyết mạch man tộc.

Kinh khủng nhất lại là thanh niên trông đạm mạc ăn mặc bình thường, lưng đeo trường kiếm kia. Hắn là một trong Tam Đại Kiếm Tôn của Thiên Hạ Kiếm Tông, Thanh Lê Kiếm Tôn - Mộ Bạch Sương, Võ Tiên thất trọng thiên!

Hơn nữa Thiên Hạ Kiếm Tông là lũ kiếm điên, một khi bộc phát toàn lực có phát huy vượt qua bản thân một trọng thiên cũng không phải chuyện khó khăn gì.”

Advertisement
';
Advertisement