Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Chương 1621 Phạm Giáo phiền toái

Ngọn lửa vừa rồi cực kỳ tà tính, nhìn như có người điều khiển nhưng thực tế chắc là ngọn lửa của thiên địa, cường đại đó thậm chí ngay cả hắn cũng không thể chống cự.

Thương Ngô Quận chỉ là một quận của Hoàng Thiên Các mà thôi, hơn nữa còn gần khu vực biên giới, không được coi trọng mấy, vì sao bên trong lại có nhiều cường giả như vậy? Ngoại trừ không có Võ Tiên ra, e rằng có thể so sánh với tổng bộ Hoàng Thiên Các hiện giờ.

Cũng như cảm nhận của Sở Hưu, bây giờ Tân Già La cũng thấy khó giải quyết.

Đúng như Sở Hưu đã nói, Phạm Giáo có nhiều chuyện cần lo lắng, không thể đi qua một vực, dẫn đông đảo cường giả tới vây công Thương Ngô Quận.

Huống chi cho dù có thể, hắn cũng không thể mở miệng.

Hắn sắp tiếp nhận chức vị điện chủ, nhiệm vụ lần này tuy không đáng chú ý nhưng lại liên quan tới thanh danh của hắn.

Nếu hắn không thể làm được chút chuyện nhỏ này mà phải về cầu viện tông môn, vậy cho dù cuối cùng mọi chuyện xong xuôi thì công lao là của tông môn hay là của ngươi, còn cần ngươi làm gì?

Cho nên trở về tông môn cầu viện chỉ là kế sách tệ nhất.

Huống chi hắn còn chưa có chứng cứ chính xác chứng minh Sở Hưu có liên quan tới Ma Lợi Kha. Dù sao hắn chưa thật sự lĩnh giáo ảo thuật, không biết có thật là ảo thuật của Ma Lợi Kha không.

Nhưng trước mắt, hắn muốn cưỡng ép bắt lấy Sở Hưu, có thể nói là không thể.

Nhìn thoáng qua rừng rậm Nam Man, Tân Già La lẩm bẩm: “Nam Man? Có lẽ có thể mượn lực lượng của bọn chúng.”

Dứt lời, Tân Già La trực tiếp vượt qua rừng rậm Nam Man, đi thẳng về phía Nam Vực.

Tuy không thể mượn lực lượng của Phạm Giáo nhưng có thể mượn lực lượng của người khác.

Ví dụ như Nam Vực và Nam Man rất gần nhau, hai bên chỉ cách nhau một khu rừng mà thôi.

So với khí hậu địa hình ở Đông Vực, Nam Vực ẩm ướt nhiều mưa, núi rừng trải rộng, có rất ít bình nguyên, cho nên một số châu phủ được xây dựng trên vách núi, còn một số tông môn ẩn nấp trong rừng núi.

Trong rừng rậm ẩm ướt nóng bức, Tân Già La đi thẳng tới, cương khí nóng rực quấn quanh người khiến những nơi hắn đi qua đều để lại một mảng hơi nước.

Nhưng càng đi về phía trước, những thứ mà hắn thấy lại càng quỷ dị.

Có gốc cây lớn đỏ như máu, bên trên treo đầy đầu lâu, có cái còn chưa kịp

khô, có cái đang mục rữa.

Còn có một cây cầu gãy, bên dưới là dòng suối đỏ tươi, thậm chí từ phía rìa cây cầu có thể thấy đây vốn không phải cầu mà là xương sườn của một sinh vật khổng lồ.

Dọc đường còn có rất nhiều pho tượng hình thù kỳ quái, cực kỳ quỷ dị, chuyện này khiến Tân Già La nhíu mày, rốt cuộc đám Cực Lạc Ma Cung này có gu thẩm mỹ như thế nào vậy?

Đi về phía trước thêm vài dặm, xuất hiện trước mặt Tân Già La là một dãy cung điện bình thường.

Toàn thân đen kịt, tỏa ra ma uy nồng đậm, khí tức đó xộc thẳng tận trời. Trong phạm vi cung điện này không có bóng dáng chim muông, hoàn toàn yên tĩnh.

Nơi này chính là Cực Lạc Ma Cung, nói chính xác hơn là một phân điện của Cực Lạc Ma Cung trấn thủ ở biên giới Nam Man, cũng là phân điện mạnh mẽ nhất, chuyên phụ trách đi vào khu vực rừng rậm Nam Man bắt một số hung thú, thậm chí là man tộc, cung cấp cho Cực Lạc Ma Cung nghiên cứu.

“Phạm Giáo Tân Già La cầu kiến!”

Một lát sau, Tân Già La được khách khí đón vào trong Cực Lạc Ma Cung. Một người trung niên mặc chiến giáp màu đen, tướng mạo âm độc đi tới cười lớn nói: “Nghe nói Tân huynh trở thành điện chủ Vishnu Điện, thật đáng mừng.”

Tân Già La lắc đầu nói: “Ta không họ Tân, ngoài ra hiện tại ta chưa phải điện chủ đâu. Chỉ có Võ Tiên mới được đảm nhiệm chức vụ điện chủ Vishnu Điện.”

Người trước mắt là điện chủ phân điện Cực Lạc Ma Cung này, Cửu U Quỷ Ma - Minh Huyền Vũ.

Tuy Minh Huyền Vũ không phải cảnh giới Võ Tiên, nhưng không chênh lệch mấy với Tân Già La, là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, đều là người có hy vọng bước vào cảnh giới Võ Tiên.

“Cũng gần rồi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

Nói đoạn, Minh Huyền Vũ cho người bưng một ấm thủy tinh lên, trong đó là một loại chất lỏng đặc dính, như máu tươi.

“Tân huynh nếm thử, đây là đồ tốt ta mới nghiên cứu ra gần đây, hội tụ tâm huyết của nhiều loại hung thú, còn đánh chết một tộc trưởng man tộc khí huyết cường thịnh, pha thêm tâm đầu huyết của hắn mới chế thành. Uống một ngụm là khí huyết sôi trào, cô đọng cơ thể thêm.’

Tân Già La khẽ cau mày: “Thôi, ta kiêng thức ăn mặn.”

Cực Lạc Ma Cung luôn thích nghiên cứu những thứ kỳ quái này, vốn đã khiến không ít người trong giang hồ lên án.

Minh Huyền Vũ uống một ngụm rồi kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải thói quen của Thiên La Bảo Tự à, Phạm Giáo các ngươi dính thói xấu này từ lúc nào?”

Tân Già La ho khan một tiếng nói: “Thói quen cá nhân ta mà thôi. Đúng rồi, ta tới tìm Minh huynh là muốn nói với ngươi một việc.”

“Ồ, chuyện gì?”

Tân Già La trầm giọng nói: ”Ta muốn mượn Cực Lạc Ma Cung vài người, hủy diệt Thương Ngô Quận ở Đông Vực, đưa quận trưởng Thương Ngô Quận đó tới Phạm Giáo.

Trên người kẻ này có một số bí ẩn liên quan tới người của Phạm Giáo ta. Ta nhất định phải bắt được hắn!”

Minh Huyền Vũ nghe vậy không khỏi nhíu mày.

Hắn và Tân Già La có quen biết, hai bên cũng có chút giao tình.

Nhưng nói thật, giao tình đó chỉ đủ cho bọn họ làm bằng hữu khi không có xung đột về lợi ích.

Nhưng nếu có xung đột lợi ích, chút giao tình đó có thể khiến bọn họ lập tức trở mặt thành không quen biết.

Minh Huyền Vũ trầm ngâm một lát rồi nói: “Cái này hơi khó rồi.

Cực Lạc Ma Cung ta ở Nam Vực, đối phương lại ở Đông Vực, chuyện vượt giới như vậy là tối kỵ. Cái này ngươi cũng biết mà.

Ngoài ra, dù sao đối phương cũng là người của Hoàng Thiên Các, ta mà động vào hắn thì không tiện báo cáo.”

Tân Già La thản nhiên nói: “Yên tâm đi, ta không nói ngươi vượt giới, không phải động thủ trong Thương Ngô Quận mà là động thủ trong khu vực Nam Man. Nơi đó không coi là địa bàn của Thương Ngô Quận.

Hơn nữa ngươi cũng không cần lo về Hoàng Thiên Các, ta vừa từ Đông Vực trở về, chắc ngươi cũng nghe về tình hình Hoàng Thiên Các rồi đấy.

Trước mắt Hoàng Thiên Các chỉ còn một Võ Tiên, bị thù trong giặc ngoài vây khốn, cho dù động thủ với một quận trưởng của bọn chúng thì có làm sao?”

Minh Huyền Vũ vẫn không nói chuyện.

Không sai, đúng là không làm sao, Cực Lạc Ma Cung bọn họ cũng không e ngại Hoàng Thiên Các.

Nhưng vấn đề là không e ngại thì không e ngại. Với giao tình giữa bọn họ, cùng lắm là sau khi Tân Già La tới nơi, hắn khách khí chiêu đãi một phen, muốn hắn đưa thêm lòng thành thì còn thiếu nhiều.

Thấy bộ dạng này của Minh Huyền Vũ, Tân Già La không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói: “Minh huynh, trong chuyện này cũng có chỗ tốt, ta đâu bảo ngươi ra tay xuông.

Không biết tên Sở Hưu kia dùng thủ đoạn gì mà có thể khống chế một bộ lạc dị tộc Nam Man, khiến bộ lạc dị tộc Nam Man đó chinh chiến cho hắn.

Ta nghĩ chắc Cực Lạc Ma Cung các ngươi cũng rất cần thủ đoạn này hay bộ lạc này chứ?”

Tân Già La vừa nói xong câu này, Minh Huyền Vũ lập tức lộ vẻ rung động.

Thật ra quan hệ giữa Sở Hưu và bộ lạc Hắc La không thể lừa được mọi người. Tân Già La đã nhận được không ít tư liệu về Sở Hưu ở chỗ Lệnh Hồ Tiên Sơn.

Bộ lạc Hắc La ra tay nhiều lần như vậy, còn có binh khí trong tay bọn họ và đủ loại quan hệ với Thương Ngô Quận, chuyện này đã có người phát hiện ra dấu vết từ lâu, nhưng không ai để ý tới.

Đối với Hoàng Thiên Các, Sở Hưu là người một nhà, chỉ cần y cam đoan Nam Man sẽ bình an là được.

Còn đối với Lăng Tiêu Tông, dù sao bọn họ cũng ở sâu trong Đông Vực, không tiếp giáp với khu vực Nam Man, cho nên không quan tâm.

Nhưng Cực Lạc Ma Cung lại cực kỳ để ý tới tin tức này, vì bọn họ rất cần đám man tộc này.

Cực Lạc Ma Cung luôn thích nghiên cứu những thứ quỷ dị, thậm chí cần dùng mạng người hay máu thịt cường giả để thí nghiệm.

Ra tay với các võ giả thì mất đi tiếng tăm, lại dễ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Cho nên bọn họ nhắm vào đám man tộc này.

Có thể khống chế một bộ lạc man tộc, đối với Cực Lạc Ma Cung chuyện này cực kỳ hữu dụng.
Chương 1622 Mai phục 1

Minh Huyền Vũ trấn thủ phân điện của Cực Lạc Ma Cung này chủ yếu là để bắt đám hung thú trong Đế La Sơn Mạch, đương nhiên cũng có lúc bắt người của man tộc đem về cho Cực Lạc Ma Cung làm đủ thứ thí nghiệm.

Cho nên sau khi nghe Tân Già La nói Sở Hưu kia có thể khống chế một bộ lạc man tộc, Minh Huyền Vũ lập tức nghĩ tới tác dụng đối với Cực Lạc Ma Cung.

Đám man tộc trong Đế La Sơn Mạch đều không yếu, hắn đối phó với một bộ lạc nhỏ còn được, vạn nhất trêu chọc phải những võ lâm lớn sẽ dẫn tới các bộ lạc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch liên thủ đối phó hắn. Như vậy sẽ rất khó xử lý.

Nếu có thể làm như tên Sở Hưu kia, khống chế một bộ lạc trong khu vực Nam Man, để bọn chúng bắt người giúp mình, sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nhưng Minh Huyền Vũ vẫn không đáp ứng Tân Già La.

Tân Già La chỉ cung cấp tình báo cho hắn mà thôi, muốn Cực Lạc Ma Cung bọn họ làm tay chân, đâu có dễ như vậy?

Cho nên Minh Huyền Vũ ra vẻ khó xử nói: “Tân huynh, nói thật thì ta cũng muốn ra tay lắm.

Nhưng bây giờ trong phân điện của ta đang thiếu nhân thủ.

Cực Lạc Ma Cung có tới vài phân điện nhưng chỉ chỗ ta là làm khổ sai, phải đi bắt hung thú, đi bắt đám man tộc.

Cho nên ngươi đừng nhìn chỗ ta đông người, thật ra còn không kiếm được ai rảnh rỗi.

Nếu ta phái người đi giúp ngươi, nhiệm vụ của ta phải làm sao?”

Tân Già La nhíu mày, thầm mắng Minh Huyền Vũ lòng tham không đáy.

Sau khi suy nghĩ cả nửa ngày, Tân Già La mới lấy từ trong hộp báu không gian ra một khúc xương.

Khúc xương đó lớn cỡ cánh tay, nhưng lại là một đoạn xương ngón tay, màu đen kịt, tỏa ra khí tức hung ác.

Ánh mắt Minh Huyền Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc: “Đây là xương ngón tay của Hắc Ma Viên?”

Tân Già La gật đầu nói: ”Đúng là xương ngón tay của Hắc Ma Viên.

Trước đây khi Phạm Giáo ta vừa tới Tây Vực, từng phát động đại lượng cao thủ tiêu diệt súc sinh này, thậm chí còn tổn thất một cường giả cảnh giới Võ Tiên.

Vốn dĩ chúng ta còn định hàng phục con súc sinh này, không nghĩ tới hung tính của nó không đổi, không có cách nào, chúng ta buộc phải dốc toàn lực giết chết nó.

Đã nhiều năm như vậy rồi, vật liệu trên người Hắc Ma Viên đã bị tiêu hao gần hết, khúc xương ngón tay này là thứ duy nhất ta còn lưu lại.

Minh huynh, ngươi cầm nó về Cực Lạc Ma Cung dâng lên, để mọi người dốc toàn lực bao vây tên Sở Hưu kia, có đủ không?”

Minh Huyền Vũ cầm xương ngón tay Hắc Ma Viên kia bỏ vào túi, gương mặt âm trầm cũng nở nụ cười.

“Đủ rồi, đương nhiên là đủ.

Nhưng Tân huynh, vẫn câu nói kia, nếu ngươi chỉ bảo ta xuất thủ cũng không sao.

Nhưng nếu ngươi muốn mượn lực lượng dưới trướng Cực Lạc Ma Cung ta, vậy không thể vượt biên.

Chuyện vi phạm như vậy là tối kỵ, Cực Lạc Ma Cung ta thật sự không muốn đối địch với những đại phái ở Đông Vực.”

Tân Già La trầm giọng nói: “Cái này dễ xử lý thôi. Ta đã nói rồi, ngươi không cần tới Thương Ngô Quận, cứ động thủ ở khu vực Nam Man, trong Đế La Sơn Mạch là được. Dù sao nơi đó cũng không được tính là địa bàn của Hoàng Thiên Các?”

“Vậy ngươi định làm thế nào để dụ đối phương tới khu vực Nam Man?”

“Rất đơn giản, chẳng phải đối phương đang khống chế bộ lạc Hắc La à? Ngươi trực tiếp phái người tới tiêu diệt bộ lạc Hắc La kia. Nhớ kỹ, không cần ra tay quá nặng, chỉ cần khiến đối phương cảm thấy có uy hiếp diệt tộc, đến lúc đó đương nhiên sẽ dụ được đối phương tới.”

Minh Huyền Vũ vung tay lên nói: “Cái này thì ta làm quen rồi, cam đoan sẽ ổn thỏa.”

Nói đoạn, Minh Huyền Vũ còn bưng một chén máu tươi sền sệt lên nói: “Mà Tân huynh không làm một ly à? Bổ lắm đáy.”

Tân Già La vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thân thể ta rất khỏe mạnh, không cần tẩm bổ.”

...

Trong Thương Ngô Quận, thời gian này Sở Hưu không bế quan mà dặn mọi người bố trí phòng ngự, hơn nữa thu thập một số tư liệu về Tân Già La kia.

Tuy đối phương không để lộ họ tên, nhưng thực lực cảnh giới nửa bước Võ Tiên, lại thêm công pháp cực kỳ nổi bật, tất cả đều cho thấy thân phận của đối phương.

Phạm Giáo, Vishnu Điện, cung chủ Thái Dương Thần Cung - Tân Già La, cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên, người thừa kế chức vị điện chủ Vishnu Điện trong tương lai, thậm chí chỉ cần hắn bước vào cảnh giới Võ Tiên, điện chủ đời trước sẽ lập tức thoái vị.

Hiển nhiên địa vị của hắn cao hơn Ma Lợi Kha nhiều.

Cho nên dẫu Sở Hưu có biết Phạm Giáo sẽ không tấn công với quy mô lớn, nhưng nếu có thêm cường giả cỡ này tới nơi, Sở Hưu cũng không chịu nổi.

Còn bên phía Thiên Hồn, Sở Hưu cũng không nói với hắn chuyện này.

Thiên Hồn bị cầm tù trong Linh Tiêu Cảnh, ngoài cái đầu ra thì chẳng làm gì được.

Sở Hưu hao phí lực lượng nguyên thần, tối đa cũng chỉ có thể thỉnh giáo hắn một số vấn đề về tu luyện.

Còn tìm hắn bày mưu tính kế, chuyện này thì xưa nay Sở Hưu chưa bao giờ nghĩ tới. Y tin tưởng năng lực của mình, huống chi y không cho rằng đối phương giỏi hơn mình.

Thiên Hồn không phải Độc Cô Duy Ngã, hắn chỉ kế thừa ký ức năm trăm năm trước của Độc Cô Duy Ngã, cho nên nếu bảo hắn đi lại con đường của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, hắn có thể có thực lực của Độc Cô Duy Ngã nhưng sẽ không có thủ đoạn của Độc Cô Duy Ngã.

Sở Hưu chém giết từ hạ giới tới giờ, chuyện này thì y lành nghề hơn.

Sau khi Sở Hưu bố trí xong xuôi mọi chuyện, bên phía Kha Sát lại có tin, bộ lạc Hắc La xảy ra chuyện!

Nghe tin này, Sở Hưu lập tức cau mày.

Trước đó y đã nói với bọn Hắc Kiệt, việc tích cóp thực lực phải tiến hành tuần tự, đừng quá cấp tiến, dễ khiến các bộ lạc trong Nam Man nhắm vào.

Chẳng lẽ Hắc Kiệt vội vàng muốn có thành tựu nên bị vây công?

Bộ lạc Hắc La là mấu chốt trong bố trí của Sở Hưu tại khu vực Nam Man, trừ phi y có thể giải quyết tất cả các bộ lạc Nam Man trong Đế La Sơn Mạch, bằng không y buộc phải sử dụng bộ lạc Hắc La.

Cho nên khi vừa nghe tin bộ lạc Hắc La xảy ra chuyện, y lập tức tới Nam Man.

Khi tới Nam Man, Sở Hưu mới phát hiện đám người Hắc Kiệt còn thảm hơn tưởng tượng của y.

Xương cốt toàn thân Hắc Kiệt đã vỡ vụn, sắc mặt trắng bệch, đã bị trọng thương.

Sắc mặt Lục Phi cũng tái nhợt, tuy không bị ngoại thương nhưng khí tức trên người đã suy yếu tới cực hạn, hiển nhiên đã bị người ta làm tổn thương nguyên thần.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Bộ lạc nào khiến các ngươi trọng thương như vậy?” Sở Hưu nhíu mày hỏi.

Lúc này Hắc Kiệt đã nói không ra lời, chỉ có Lục Phi khí tức yếu ớt nói: “Là ngoại tộc ở phía nam!”

Đương nhiên Lục Phi không nhận ra Cực Lạc Ma Cung, nhưng nếu không phải đám người ngoại tộc phía đông, vậy chắc chắn là phía nam.

Kha Sát ở bên cạnh nói: ”Đại nhân, là người của Cực Lạc Ma Cung xuất thủ!’

“Cực Lạc Ma Cung?”
Chương 1623 Mai phục 2

Sở Hưu nhíu mày, lúc còn ở hạ giới y từng gặp di tích của Cực Lạc Ma Cung, chỉ có hai ấn tượng về môn phái này, một là cố chấp, hai là quỷ dị.

Mà thực tế cũng là như vậy, trong Đại La Thiên thì tiếng tăm của Cực Lạc Ma Cung cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là bọn họ luôn thích nghiên cứu những thứ linh tinh kỳ quái, cực kỳ quỷ dị, cho nên bị toàn bộ Đại La Thiên ghét bỏ.

“Cực Lạc Ma Cung ở Nam Vực, sao lại tới đây ra tay với bộ lạc Hắc La?”

Kha Sát giải thích: “Cực Lạc Ma Cung luôn thích nghiên cứu đủ loại tà pháp, có lúc còn dùng người sống để thí nghiệm.

Bọn họ mà ra tay với đại phái thì khác nào chán sống.

Cho dù động thủ với một số võ giả tán tu không có căn cơ hay môn phái nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng hay bị người khác nhắm vào.

Cho nên bọn họ đành quay sang man tộc.

Bên phái Nam Vực, thậm chí Cực Lạc Ma Cung bố trí riêng một phân điện chỉ để săn bắt man tộc và hung thú trong Đế La Sơn Mạch.

Có lẽ bọn chúng săn bắt quá lâu, đám man tộc bên Nam Vực đã cảnh giác nên lần này bọn chúng sang dãy núi bên Đông Vực bắt người.

Sở Hưu gật nhẹ đầu, y đột nhiên hỏi: “Người của Cực Lạc Ma Cung có hạ thủ giết người không? Kẻ ra tay là ai?”

Lục Phi lắc đầu nói: “Không hạ thủ giết người, hình như bọn chúng muốn bắt sống, tộc trưởng đã bị thương nặng như vậy mà bọn chúng còn không giết người. Bằng không chúng ta cũng không thể trốn thoát.

Người ra tay chỉ là một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường, còn xa mới cường đại bằng đại nhân.

Nhưng trong tay bọn chúng có không ít thứ khắc chế tộc ta. Chúng ta chưa từng tiếp xúc với những thứ này, nhất thời không kịp quan sát nên tất cả đều trúng chiêu.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, tuy trong lòng vẫn thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn không thể nói ra được là ở đâu, có vẻ đối phương ra tay là để bắt người thật.

Còn bên phía Tân Già La, không phải Sở Hưu chủ quan mà y không để ý đến một điểm, đó là khác biệt giữa Đại La Thiên và hạ giới.

Sở Hưu ở hạ giới nhiều năm, tư tưởng Chính Ma không đội trời chung đã khắc sâu vào tận xương tủy. Trước đây không lâu y còn hủy diệt hai đại phái Phật môn.

Nhưng ở Đại La Thiên lại khác, Phật môn và Ma đạo không quá đối lập, mọi người chia ra bốn vực, Phật môn ngươi ở Tây Vực, Ma đạo ở Nam Vực, hai bên không có nhiều ân oán.

Cho dù có Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, Độc Cô Duy Ngã cũng khiến toàn bộ

Đại La Thiên căm hận chứ không riêng gì Chính đạo.

Tuy tác phong của Phạm Giáo hơi khác Thiên La Bảo Tự, nhưng cũng coi là chung nhánh Phật đạo, có thế nào Sở Hưu cũng không thể liên tưởng được chuyện này lại là cái bẫy mà Tân Già La bố trí.

Cho nên Sở Hưu nói thẳng: “Thời gian tới bộ lạc Hắc La tạm thời co cụm lại phòng ngự, giao cho ta xử lý.”

Kha Sát ở bên cạnh nói: “Đại nhân định ra tay à? Theo ta được biết đám người Cực Lạc Ma Cung kia đều là lũ điên, không dễ giao tiếp đâu.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Không dễ giao tiếp thì phải đánh. Đế La Sơn Mạch lớn như vậy, nếu bọn chúng chịu đi nơi khác, ta cũng không quản được.

Nhưng nếu bọn chúng nhất quyết muốn tới chỗ ta gây chuyện, vậy đừng trách ta không khách khí!”

Sau khi căn dặn Lục Phi xong, Sở Hưu bảo Kha Sát về báo tin, còn hắn tới chỗ Cực Lạc Ma Cung đóng quân mà Lục Phi từng nói.

Trong khu rừng u ám, ma khí cường đại lơ lửng, cực kỳ nổi bật, Sở Hưu không tốn bao nhiêu công sức đã phát hiện.

Nhưng không đợi Sở Hưu tới gần, y đã cảm thấy không đúng.

Nơi này rất gần Đông Vực, cách Nam Vực cực xa.

Cực Lạc Ma Cung bắt nhiều man tộc như vậy, chắc chắn man tộc cực kỳ căm thù bọn chúng.

Kết quả bọn chúng lại ngông nghênh như vậy, chẳng lẽ không sợ bị man tộc phát hiện rồi bao vây hay sao? Dù sao khi đối mặt với người ngoài, các bộ lạc man tộc này cũng rất đoàn kết.

Phát hiện không đúng, Sở Hưu vừa định rút lùi thì ánh thái dương vàng kim rực rỡ đã hiện lên.

Tân Già La lạnh nhạt nói: “Sở Hưu, ngươi không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta được đâu!”

Ngay khi thấy Tân Già La, Sở Hưu đã biết mình trúng kế.

Không ảo não cũng chẳng hối hận, xưa nay Sở Hưu rất ít khi có tâm trạng đó.

Binh tới thì tướng đỡ, nước lên thì đất ngăn. Xảy ra vấn đề thì giải quyết vấn đề, xưa nay trên thế gian chưa từng có thuốc chữa hối hận.

Hơn nữa, xuất hiện trước mặt Sở Hưu không chỉ có Tân Già La, Minh Huyền Vũ mà còn hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khác của Cực Lạc Ma Cung.

Phía ngoài cùng thì là các đệ tử Cực Lạc Ma Cung khác đang bày trận từ xa.

Thực lực của bọn họ quá yếu, đến gần thì một là sợ Sở Hưu phát giác, hai là sợ thương vong quá lớn, cho nên chỉ bày trận ở phía xa để chặn đường.

Sở Hưu híp mắt nói: “Tân Già La, rốt cuộc ngươi định làm gì? Ta đã nói rồi, ta không biết Ma Lợi Kha gì cả, vì sao ngươi nhất quyết dây dưa như vậy?”

“Không biết Ma Lợi Kha? Vậy ảo thuật trên người ngươi là sao? Đừng nói với ta là truyền thừa của tổ tiên ngươi, thiên hạ này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy!”

Tân Già La cười lạnh nói: “Sở Hưu, nếu ngươi thật sự không thẹn với lương tâm, vậy theo ta về Phạm Giáo một chuyến. Vishnu Điện ta có bí pháp thăm dò tinh thần, sau khi chứng minh ngươi vô tội ta sẽ tự mình bồi tội với suy nghĩ.

Bằng không, nếu ngươi phản kháng tức là chột dạ, trong lòng có quỷ!”

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng nói: “Nực cười! Ta thân là quận trưởng Thương Ngô Quận của Hoàng Thiên Các, còn là truyền nhân của Cổ Tôn, ngươi muốn thăm dò tinh thần của ta thì thăm dò à? Thế khác nào sỉ nhục!

Tân Già La, chỉ vì một chuyện có thể xảy ra mà ngươi định ra tay với ta, ngươi không sợ Hoàng Thiên Các và sư phụ ta trách tội à?”

Tân Già La cười lạnh nói: “Sợ? Nếu sợ thì lúc trước ta đã chẳng ra tay với ngươi.

Đừng nhiều lời, Sở Hưu, nếu ngươi không bó tay chịu trói thì đừng trách ta không khách khí, động thủ!’

Nói đoạn, Tân Già La vung tay, định xông tới cùng đám người Minh Huyền Vũ.

Nếu chỉ có mình Tân Già La, Sở Hưu đánh không lại nhưng vẫn nắm chắc chống đỡ được.

Nhưng lúc này có thêm Minh Huyền Vũ và hai võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thực lực không tệ, Sở Hưu thật sự không ngăn nổi.

Cho nên ngay khoảnh khắc đó, quanh người Sở Hưu tỏa ra ma khí tinh thuần, điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí xung quanh.

Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, thân hình Sở Hưu không ngừng phình to, khí tức cường đại đột nhiên hàng lâm, không khác nào ma thần.

"Thần thông!"

"Thần thông!"

Tân Già La và Minh Huyền Vũ gần như đồng thời thốt lên hai chữ này.

Hai người bọn họ đều là võ giả của đại phái đỉnh phong trên giang hồ, cũng là cường giả có hy vọng bước vào cảnh giới Võ Tiên, đương nhiên không lạ gì thần thông.

Nhưng tới giờ bọn họ còn không nắm giữ thần thông, chỉ khi đạt tới cảnh giới Võ Tiên bọn họ mới dám thử nghiệm.

Kết quả Sở Hưu đường hoàng sử dụng thần thông ngay trước mặt bọn họ, khiến bọn họ cực kỳ chấn động.
Chương 1624 Trốn thoát trong tuyệt cảnh

Hơn nữa ngay khi Sở Hưu bộc phát Pháp Thiên Tượng Địa, ánh mắt y cũng nhìn về phía các võ giả Cực Lạc Ma Cung như Minh Huyền Vũ, ánh mắt lấp lóe sát khí lạnh lùng.

Thấy cảnh này, Minh Huyền Vũ lập tức quát lớn: “Lui! Lui lại phía sau!”

Lúc này hắn cũng chửi thầm trong lòng, rõ ràng hắn tới giúp đỡ, người muốn bắt ngươi là Tân Già La, ngươi ra tay với ta làm gì?

Tuy Minh Huyền Vũ đã giao thủ với nhiều người, cũng được chứng kiến thần thông, nhưng hắn lại chưa từng đối mặt với thần thông, cũng không biết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sử dụng thần thông sẽ có uy lực ra sao. Nhưng hiển nhiên đã là thần thông thì chắc chắn không yếu.

Hắn chỉ tới giúp đỡ, không muốn mất cả tính mạng vào chuyện này, cho dù bị thương thôi cũng không đáng.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, thân hình Sở Hưu lại nhanh chóng từ lớn hóa nhỏ, thiên địa nguyên khí vừa điên cuồng thu nạp lập tức tản mác, hóa thành lực bộc phát cực mạnh, khiến thân hình Sở Hưu lướt đi vài trăm trượng chỉ trong chớp mắt!

Khoảnh khắc này sắc mặt Minh Huyền Vũ lập tức tối sầm lại, bị chơi xỏ! Hắn mà cũng bị chơi xỏ!

Đối mặt với hai vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, trong đó còn một vị là nửa bước Võ Tiên, Sở Hưu có điên mới chọi cứng với đội hình này.

Pháp Thiên Tượng Địa hoặc Thanh Thiên Chiếu Ảnh có uy lực cực kỳ khủng khiếp, nhưng cho dù là Pháp Thiên Tượng Địa với hậu quả phản ngược yếu hơn thì sử dụng thời gian dài cũng ảnh hưởng tới bản nguyên của Sở Hưu.

Cho nên dẫu Sở Hưu liều mạng xử lý một người, y cũng lỗ vốn, không chạy thì ở lại làm gì?

Lúc này Tân Già La lại không bị dọa lùi, hắn vừa đuổi theo Sở Hưu vừa phẫn nộ quát với Minh Huyền Vũ: “Ngươi chạy cái gì?”

Minh Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng nhưng không lên tiếng.

Đây là thần thông, hơn nữa còn nhắm vào hắn, đổi lại là ngươi thì ngươi không trốn chắc?

Lúc này, những võ giả Cực Lạc Ma Cung ở phía xa đã mở trận pháp, ngăn cản trước mặt Sở Hưu.

Nhưng một khắc sau, Thần Vực mở ra quanh người y, trong lĩnh vực sương mù mông lung, âm dương rối loạn, ngũ hành điên đảo, mọi thứ đều vặn vẹo.

Ánh sáng trận pháp bị lĩnh vực bóp méo biến mất không còn tăm hơi, đám võ giả Cực Lạc Ma Cung cho dù là cao thủ cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, một khi bị kéo vào lĩnh vực, thân hình cũng bị bóp méo đầy quỷ dị.

Cho dù bọn họ điên cuồng thi triển cương khí, nhưng không có bất cứ tác dụng nào, sau khi cương khí rời thân thể lập tức bị tan rã xé rách. Thân thể bọn họ cũng bị lĩnh vực kia xé tan thành một làn sương máu!

Chưa ai từng thấy lĩnh vực quỷ dị như vậy, Minh Huyền Vũ ở phía sau hét lớn: “Lui! Mau lui lại!”

Những người này là tinh nhuệ dưới trướng của hắn, một khúc xương ngón tay của Tân Già La không đủ để đổi lại tính mạng của bọn họ.

Thật ra không cần Minh Huyền Vũ nói, những võ giả Cực Lạc Ma Cung đã thối lui điên cuồng, không ai muốn chịu chết như vậy.

Tân Già La thầm mắng rác rưởi, nhưng đám người này cũng giúp hắn trì hoãn bước chân của Sở Hưu chừng một hơi thở.

Thời gian một hơi thở đã đủ rồi.

Sau lưng Tân Già La hiện lên một vầng mặt trời, ánh lửa rực rỡ ngưng tụ trong tay hắn, hóa thành một thanh trường cung.

Chỉ trong chớp mắt, thiên địa nguyên khí xung quanh điên cuồng tràn vào thanh trường cung kia, như lấy nó làm nguyên liệu, ầm ầm nổ tung, tạo ra ngọn lửa ngập trời.

Lực lượng cường đại truyền vào trường cung, Tân Già La bắn một tên ra, khoảnh khắc này tựa như mặt trời vẫn lạc.

Nơi mũi tên đi qua, cây cối rừng rậm đều bị thiêu đốt thành tro bụi, không khí cũng đang vặn vẹo, đất đá dưới chân như bị hòa tan, nung chảy như dung nham.

Sở Hưu biến sắc, đây là lực lượng nội tình của cường giả nửa bước Võ Tiên?

Chẳng trách ai cũng nói Tân Già La này bước vào cảnh giới Võ Tiên là chuyện mười phần chắc chín, chỉ với lực lượng nội tình hiện giờ của hắn, hắn bước vào cảnh giới Võ Tiên chỉ là vấn đề thời gian.

Sở Hưu xoay người, tay niết ấn quyết, lĩnh vực tản ra.

Lĩnh vực sương mù mông lung bao phủ mũi tên đó, không ngừng vặn vẹo lực lượng của mũi tên.

Nhưng lực lượng của mũi tên đó quá mạnh, cho dù Thần Vực của Sở Hưu có thể vặn vẹo mọi thứ nhưng chỉ xé rách được tầng lửa nóng rực ngoài cùng, lực lượng bên trong vẫn cực kỳ cường đại.

Nhưng lúc này ấn quyết trong tay Sở Hưu đã hoàn thành, chỉ trong chớp mắt tiếng quỷ thần kêu khóc đã vang vọng trong lĩnh vực, không trung bị xé rách, hư ảnh ma thần khủng khiếp giơ tay ra, trực tiếp chộp về phái mũi tên, muốn kéo nó vào tử địa âm trầm vô tận.

Ngay khoảnh khắc này, hai tay Tân Già La cũng niết ấn quyết, bản thân hắn cũng hóa thành ánh thái dương nóng rực, thân thể và mũi tên như có liên hệ gì đó, gần như chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mũi tên mặt trời kia.

Ấn quyết của Tân Già La giáng xuống, hào quang nóng rực nở rộ xung quanh, tầng tầng lớp lớp Phạn văn kỳ diệu bao phủ lấy hắn. Một khắc sau vầng mặt trời hàng lâm!

Ánh sáng chói mắt lan tỏa, khí tức nóng rực xé rách mọi thứ, thiêu đốt hết thảy, mặt đất như có núi lửa bộc phát, bị đốt thành một cái hố khổng lồ, bên trong còn có tinh thể màu đen do đất đá bị hòa tan.

Nhưng trong đó không có bóng dáng Sở Hưu, thậm chí không có cả thi thể.

“Chết tiệt! Quả nhiên ngươi biết ảo thuật của Ma Lợi Kha!”

Tân Già La nhanh chóng phản ứng lại, Sở Hưu đã chuẩn bị lực lượng Đại Bi Chú từ trước, lúc cuối chậm rãi kết ấn vốn không phải bản thân Sở Hưu!

Tự nhiên như vậy, khiến hắn không nhìn ra chút sơ hở nào, ngoại trừ thủ đoạn ảo thuật ngưng ảo thành thật của Ma Lợi Kha, hắn không nghĩ ra được người thứ hai.

Lúc này Minh Huyền Vũ cũng dẫn người tới hỏi: ”Chưa đuổi kịp à?”

Tân Già La không trả lời hắn mà hừ lạnh một tiếng chất vấn: “Minh huynh, ta đưa tin cho ngươi, cho ngươi bảo vật, là để ngươi giúp đỡ chứ không phải để ngươi tới xem trò. Vừa rồi ngươi chạy cái gì?”

Minh Huyền Vũ tuy xấu hổ nhưng vẫn đường đường chính chính phản bác: “Đó là thần thông đấy? Ngươi bị thần thông nhắm vào, ngươi có chạy không?

Huống chi lúc trước ta đã hỏi ngươi tư liệu về Sở Hưu, ngươi có nói hắn biết thần thông đâu?”

Tân Già La nghĩ ngợi, chính hắn cũng không biết, làm sao mà nói được?

Nhưng hiện tại nơi này không phải Tây Vực, càng không phải là Phạm Giáo, lực lượng duy nhất mà hắn vận dụng được chỉ có Cực Lạc Ma Cung.

Cho nên hắn đành cố nén cơn giận nói: ”Hòa thượng chạy được chứ miếu chạy đâu? Chỉ cần Sở Hưu còn ở Thương Ngô Quận này, không sợ hắn không ra!”

“Ngươi định làm thế nào?” Minh Huyền Vũ hỏi.

Tân Già La lạnh lùng nói: “Bộ lạc Hắc La đang trong tay hắn, hắn còn thành lập cứ điểm ở khu vực Nam Man, để bộ lạc Hắc La canh chừng.

Như vậy, xem ra hắn còn có một số mưu đồ ở Nam Man này.

Tấn công cứ điểm đó, không đánh được thì bao vây, vây tới khi đối phương lộ diện hay bỏ qua cơ nghiệp này mới thôi!”

Minh Huyền Vũ nhún vai, không thể hiện thái độ.

Dù sao hắn cũng chỉ tới làm tay chân, mọi chuyện đều do Tân Già La quyết định là được.

Nhưng hắn vẫn nói: ”Tân huynh, trước đó đã nói rồi, nơi này rất gần địa phận của Thương Ngô Quận, nếu đại phái Đông Vực như Lăng Tiêu Tông đến đây, ta sẽ dẫn người rút lui.

Vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội với võ lâm Đông Vực, không đáng.”

“Yên tâm, trong lòng ta tự biết.”

Tân Già La nói vậy nhưng lại cảm thấy khinh thường Minh Huyền Vũ.

Đối phương cẩn thận quá mức, người trong võ đạo không có trái tim dũng mãnh cấp tiến thì làm sao có thể không ngừng tiến về phía trước được?

Ngày trước tu vi của hắn và Minh Huyền Vũ không chênh lệch nhiều, kết quả hiện tại mình đã đạp nửa bàn chân lên cảnh giới Võ Tiên, còn đối phương vẫn chỉ là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, đây chính là chênh lệch.
Chương 1625 Một quyền của Trần Thanh Đế 1

Sở Hưu trốn khỏi vòng vây, sắc mặt tái nhợt.

Lực lượng của y không tiêu hao nhiều, nhưng tinh thần lực lại tiêu hao quá độ.

Tân Già La là cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên, không thôi động tinh thần lực tới đỉnh phong thi triển ảo thuật là không lừa gạt được đối phương.

Hơn nữa tới thời điểm này, cho dù y có thi triển ảo thuật ngay trước mặt Tân Già La, để đối phương thấy cũng không có gì lớn.

Tân Già La này làm việc cố chấp bá đạo tới cực điểm, chỉ cần hắn xác định rằng Sở Hưu có liên quan tới Ma Lợi Kha, hắn nhất định phải nhận được kết quả mới được, còn kết quả này còn phải do hắn nói mới tính.

Cho nên dẫu Sở Hưu có làm ra nhiều chứng cứ ngụy tạo, Tân Già La ngoài tự mình kiểm tra ký ức của Sở Hưu, còn lại đều không tin tưởng.

“Phiền toái đây!”

Sở Hưu thở dài một tiếng, trở lại bộ lạc Hắc La, lập tức đưa người của bộ lạc Hắc La tới cứ điểm mà y thành lập trong khu vực Nam Man, đồng thời báo cho Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương tới trấn giữ.

Đại phái biết quan hệ giữa y và bộ lạc Hắc La, chắc chắn sẽ lại có hành động nhắm vào bộ lạc Hắc La.

Bộ lạc Hắc La là y vất vả lắm mới bồi dưỡng được, là chân tay tâm phúc trung thành tuyệt đổi, không thể để mất như vậy được.

SAu khi đám người Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đến nơi, biết được tin này, cũng cảm thấy khó xử lý.

Lực lượng một phân điện của Cực Lạc Ma Cung, cộng thêm Tân Già La nửa bước Võ Tiên. Đứng trước lực lượng tuyệt đối như vậy, âm mưu là vô dụng.

Thương Thiên Lương suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ ngươi là người của Hoàng Thiên Các, các chủ Hoàng Thiên Các chẳng phải Võ Tiên ư, nhờ hắn ra mặt giải quyết.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy, trước mắt Hoàng Thiên Các chỉ có một vị Võ Tiên, Xung Thu Thủy rời Hoàng Thiên Các, không ai trấn thủ, Hàn Giang Thành đánh tới cửa thì ai chặn đây?

Đấy là chưa nói ta chỉ là khách khanh của Hàn Giang Thành, cho dù là Lục Tam Kim gặp nguy cơ như vậy, Hoàng Thiên Các cũng không quản.”

Trong lúc Sở Hưu đang suy nghĩ, Mai Khinh Liên lại đi tới, sắc mặt nghiêm nghị đưa một đống tư liệu ra nói: “Phiền toái, xung quanh cứ điểm phát hiện ra người của Cực Lạc Ma Cung, xem ra bọn chúng định bao vây chúng ta tới chết ở đây.”

Sở Hưu gõ đầu, cũng cảm thấy khó xử lý.

Đứng trước lực lượng tuyệt đối này, y cũng khó mà giở thủ đoạn gì.

May là trận pháp ở cứ điểm này thậm chí còn cường đại hơn ở phủ quận trưởng.

Dù sao đây cũng là con đường nối liền hai giới, trong đó có không ít đệ tử của Côn Luân Ma Giáo đang tu hành, đương nhiên Sở Hưu phải cực kỳ thận trọng, trực tiếp bố trí nơi này như tổng bộ Côn Luân Ma Giáo.

Chỉ có điều cứ bị người ta bao vây như vậy cũng không tốt, hơn nữa hắn cũng không thể mở trận pháp trong thời gian dài. Những đại trận này vận hành cũng tiêu tốn không ít tài nguyên.

Lúc này Sở Hưu vô thức lật xem những tài liệu mà Mai Khinh Liên đưa lên, ngoài liên quan tới Cực Lạc Ma Cung còn có tư liệu về hạ giới.

Thật ra cứ cách một thời gian là có tư liệu về hạ giới được đưa tới.

Đáng lẽ những tài liệu này được đưa tới trước khi y tới bộ lạc Hắc La, kết quả Sở Hưu đột nhiên tới bộ lạc Hắc La nên mới trễ nải thời gian, không kịp xem chỗ tài liệu này.

Sở Hưu đọc lướt qua, trên đó có một tin tức cực kỳ nổi bật.

Tây Sở Thiên Hạ Minh và Phong Vân Kiếm Trủng nảy sinh xung đột, Trần Thanh Đế xuất một quyền đánh trọng thương chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền - Chung Ly Mục của Phong Vân Kiếm Trủng!

Sở Hưu chỉ tin tức kia hỏi: “Chuyện này diễn ra khi nào? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Mai Khinh Liên liếc qua tin tức kia rồi nói: “À, là chuyện này, mới mấy ngày trước thôi.

Thật ra Thiên Hạ Minh vẫn tuân theo quy củ, xưa nay người không phạm ta ta không phạm người.

Nhưng vài ngày trước đệ tử Trần Thanh Đế Tạ Tiểu Lâu và đệ tử thế hệ trẻ vừa bước vào Long Hổ Bảng của Phong Vân Kiếm Trủng nảy sinh xung đột.”

“Ngươi có chắc là Tạ Tiểu Lâu không?”

Tuy đã rất lâu rồi Sở Hưu và Tạ Tiểu Lâu chưa gặp mặt, nhưng y vẫn hiểu rất rõ Tạ Tiểu Lâu, đây là người rất kiêu ngạo.

Hiện tại Tạ Tiểu Lâu hẳn là cảnh giới Chân Đan, đã không phải là võ giả thế hệ trẻ, Long Hổ Bảng đã thay đổi hai lượt, sao hắn lại có xung đột với võ giả tiểu bổi? Chắc hắn cũng khinh thường ỷ lớn hiếp nhỏ mới đúng.

“Hình như võ giả tiểu bổi của Phong Vân Kiếm Trủng nói xấu Thiên Hạ Minh, kết quả bị Tạ Tiểu Lâu trừng trị một phen.

Sau đó sư phụ của hắn tới, kết quả cũng thua trong tay Tạ Tiểu Lâu.

Nhưng cuối cùng một vị trưởng lão của Phong Vân Kiếm Trủng trực tiếp ra tay đánh trọng thương Tạ Tiểu Lâu, sau đó chọc giận Trần Thanh Đế. Hắn đích thân tới Phong Vân Kiếm Trủng đòi một câu trả lời.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, chuyện này rất phù hợp với tính cách của Trần Thanh

Đế.

Tuy ngày bình thường Trần Thanh Đế có vẻ rất nghiêm khắc với Tạ Tiểu Lâu, còn ra vẻ chướng mắt, có thể nói là thường xuyên đánh đập.

Nhưng thực tế, Trần Thanh Đế là người rất bao che.

Đệ tử của ta, chỉ ta mới có quyền đánh, người khác mà động vào là chết.

“Trần Thanh Đế tốn bao nhiêu quyền mới đánh bại Chung Ly Mục?”

Mai Khinh Liên sắc mặt kỳ quái nói: “Hai quyền, nói chính xác hơn là một quyền.

Quyền thứ nhất đánh vỡ đại trận hộ tông của Phong Vân Kiếm Trủng, trực tiếp kinh động khiến Chung Ly Mục ra mặt.

Trần Thanh Đế nói thẳng: Các ngươi là lũ đánh nhỏ thì già ra mặt, ta trực tiếp hơn, đánh người già nhất trong số các ngươi. Ta không tin Phong Vân Kiếm Trủng các ngươi còn có người chết chui từ trong mộ ra gây sự với ta.

Nói xong, Trần Thanh Đế chỉ dùng một quyền đã đánh Chung Ly Mục hộc máu.”

Nghe Mai Khinh Liên nói xong, Sở Hưu vẻ mặt kinh ngạc, mọi người ở đây cũng cùng phản ứng.

Kiếm Tôn Chung Ly Mục, đệ tử chân truyền của Kiếm Hoàng - Thẩm Thương Võ năm trăm năm trước, cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.

Khi hắn dương danh giang hồ, Ngụy Thư Nhai cũng chỉ coi là tiểu bối vừa bước chân vào giang hồ.

Vị này đã gần một trăm năm chưa từng hiện thân, lần gần nhất ra mặt là khi Sở Hưu xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, hắn và võ lâm Chính đạo đồng thời ra tay uy hiếp Sở Hưu.

Khi đó tuy Chung Ly Mục không động thủ, nhưng bọn Sở Hưu có thể khẳng định đối phương vẫn còn chiến lực nhất định, chắc chắn chưa già tới mức không thể đánh được. Kết quả bây giờ hắn lại bị Trần Thanh Đế đánh một quyền trọng thương. Rốt cuộc tu vi của Trần Thanh Đế ra sao?

Sở Hưu vuốt cằm, xem ra Trần Thanh Đế lại đột phá.

Thật ra trên toàn bộ giang hồ hiện giờ, chỉ có hai người tu luyện chân hỏa luyện thân, một là Sở Hưu, hai là Trần Thanh Đế.

Sở Hưu chỉ là phụ tu, đối với y thì chân hỏa luyện thân chỉ là một thủ đoạn tăng cường chiến lực, phát triển lực lượng cơ thể.

Còn Trần Thanh Đế lại cực đoan hơn nhiều, hắn trực tiếp từ bỏ con đường tu luyện bình thường mà hoàn toàn đi theo con đường luyện thể.

Advertisement
';
Advertisement