Chương 1611 Lá bài tẩy của Lục Tam Kim 2
Một tiếng nổ lớn vang lên, Hoàng Thiên Bảo Ấn vỡ vụn, Lục Tam Kim bị nhát thương này đánh bay, miệng không nhịn được chảy ra một dòng máu tươi.
Thấy cảnh này, mọi người ở đây không khỏi lắc đầu.
Lực lượng nội tình chênh lệch quá xa.
Trong trận chiến trước đó, Lã Phụng Tiên giao chiến với Hiên Viên Vô Song, tuy lực lượng nội tình của hắn không bằng Hiên Viên Vô Song nhưng lực lượng cơ thể lại cực kỳ khủng khiếp, đủ để bù đắp thế yếu về lực lượng cương khí.
Còn Lục Giang Hà giao chiến với Âm Huyết Lệ, đối phương chỉ mới bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lực lượng nội tình chẳng mạnh hơn Lục Giang Hà bao nhiêu, hơn nữa công pháp bị khắc chế hoàn toàn, có thua cũng rất bình thường.
Về phần Sở Hưu, vậy không phải người bình thường nữa rồi, lực lượng nội tình của y thậm chí còn cường đại hơn Vũ Văn Phục đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Bây giờ đổi thành Lục Tam Kim, hắn thân là người hành tẩu Đông Vực, người thừa kế tương lai của Hoàng Thiên Các, tuy thực lực bản thân hắn không kém nhưng mặt lực lượng nội tình lại kém hơn Kỳ Vô Hận nhiều, trực tiếp bị áp đảo.
Còn lúc này trong trận, Kỳ Vô Hận xuất thương đánh trọng thương Lục Tam Kim, hắn trực tiếp vung tay, trong lĩnh vực lại có cơn bão băng phong vô tận cuốn lấy bốn thanh tiểu kiếm kia. Bản thân hắn thì bước ra một bước, quanh người hiện lên tầng tầng lớp lớp băng lăng, xuất quyền đánh về phía Lục Tam Kim!
Lại một tiếng vang lớn, Lục Tam Kim trực tiếp bị đánh bay.
Tình thế sau đó là áp đảo toàn diện, trước lực lượng tuyệt đối, Lục Tam Kim vốn không có sức hoàn thủ.
Lục Giang Hà ở một bên lắc đầu nói: ”Chậc chậc, thảm quá đi thôi, tiểu tử này yếu quá, không chống nổi.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Yên tâm ngồi nhìn đi, còn sớm lắm. Người nối nghiệp của đại phái đứng đầu như Hoàng Thiên Các làm sao lại không có lá bài tẩy trên người?”
Lúc này trong mắt Kỳ Vô Hận thậm chí lóe lên sát ý, hắn đang suy nghĩ mình nên dùng cách thức nào để hạ thủ giết Lục Tam Kim ngay trước mặt mọi người.
Nhưng đúng lúc này, Lục Tam Kim vốn luôn bị áp đảo lại tỏa ra một luồng lực lượng cực kỳ cường đại, thậm chí khiến hai mắt hắn hóa thành màu vàng kim.
Đợi tới khi Kỳ Vô Hận cảm thấy không đúng, thân thể Lục Tam Kim đã phình
to, khiến bộ cẩm bào rộng rãi trên người hắn bị xé rách, để lộ làn da phủ kín ma văn màu vàng kim.
Hai mắt Lục Tam Kim lấp lóe thần quang, đột nhiên xuyên thẳng vào đầu Kỳ Vô Hận, khiến hắn kêu rên đau đớn.
Đó là tổn thương thuần túy về nguyên thần, Kỳ Vô Hận vội vàng không kịp chuẩn bị, thậm chí lỡ mất phòng ngự, còn chính hắn cũng không biết Lục Tam Kim còn am hiểu bí pháp nguyên thần.
Lúc này Lục Tam Kim lại trực tiếp xông tới, nhanh chóng ôm lấy Kỳ Vô Hận, đấm từng cú một lên người hắn, lực lượng cường đại như ma thần, khiến toàn bộ sân tỷ võ phát ra tiếng nổ vang.
Kỳ Vô Hận muốn né tránh, nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện những ma văn vàng kim trên người Lục Tam Kim lại phong tỏa toàn thân hắn, tất cả cương khí, chân khí, thậm chí lĩnh vực cũng tiêu tán!
Hơn nữa vật kia còn nóng bỏng, như một dấu ấn muốn từ trên người Lục Tam Kim khắc dấu lên người hắn!
Kỳ Vô Hận hoảng sợ, quanh người hiện lên làn sương máu, bộc phát một phần lực lượng khí huyết mới né tránh được ‘cái ôm’ của Lục Tam Kim.
Nhưng một khắc sau, ma văn quanh người Lục Tam Kim lại lóe sáng, đấm ra một quyền, trực tiếp đánh Kỳ Vô Hận văng khỏi sân tỷ võ, va nát trận pháp.
Ánh mắt Ngân Linh Tử lóe lên vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: “Hoàng Thiên Bảo Thể! Hóa ra Lục huynh chủ tu Hoàng Thiên Bảo Thể! hắn đúng là... to gan thật!”
Sở Hưu tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật nên linh giác cực kỳ cường đại, lần đầu tiên gặp Lục Tam Kim y đã cảm thấy trên người Lục Tam Kim có thứ gì đó, chắc chắn thực lực không đơn giản.
Nhưng y cũng không ngờ Lục Tam Kim bộc phát lại mạnh mẽ đến vậy, lực lượng nội tình thậm chí khiến Kỳ Vô Hận không chống nổi.
Nói chính xác hơn không phải không chống nổi mà là ma văn quỷ dị trên người hắn không ngờ còn có thể phong tỏa lĩnh vực và cương khí của Kỳ Vô Hận.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Ngân Linh Tử hỏi: “Ngân Linh Tử đạo huynh, ngươi nhận ra công pháp mà Lục huynh đang thi triển à?”
Ngân Linh Tử hơi kinh ngạc nhìn Sở Hưu, ngươi là người Hoàng Thiên Các, kết quả ngay cả công pháp của nhà mình mà cũng không biết?
Tuy hắn thấy nghi hoặc nhưng vẫn giải thích cặn kẽ.
“Hoàng Thiên Bảo Thể là bí pháp mạnh nhất của Hoàng Thiên Các, cũng là bí pháp quan trọng nhất của Hoàng Thiên Các.
Nghe nói khởi nguồn của nó là từ thượng cổ ma thần, là do tiên tổ Hoàng Thiên Các tìm được một di thể của thượng cổ ma thần, sau đó phóng to ma văn trên đó, luyện hóa vào cơ thể mình, mới hình thành Hoàng Thiên Bảo Thể.
Dưới tác dụng của ma văn này, trừ lực lượng cơ thể đơn thuần nhất còn có năng lực phong tỏa mọi lực lượng, uy lực vô cùng cường đại.
Tuy không phải là công pháp hoàn mỹ nhưng có thể khắc chế đa số các công pháp khác.
Chỉ đáng tiếc, sau này môn công pháp đó đã thất truyền.”
Sở Hưu kinh ngạc chỉ Lục Tam Kim: “Chẳng phải ngươi nói bây giờ hắn đang tu luyện Hoàng Thiên Bảo Thể à? Hơn nữa môn công pháp này là công pháp nòng cốt của Hoàng Thiên Bảo Thể, làm sao lại thất truyền?”
Ngân Linh Tử giải thích: “Bây giờ Lục huynh tu luyện thật ra là cưỡng ép tu luyện.
Những thứ của thượng cổ ma thần chỉ thuộc về thượng cổ ma thần, nhân tộc tự tiện tu luyện sẽ dẫn tới phiền toái lớn.
Cho nên tổ tiên Hoàng Thiên Các hao phí sức lực mấy đời mới nghiên cứu ra một môn bí pháp luyện thể chuyên môn chịu đựng phản phệ của Hoàng Thiên Bảo Thể.
Nhưng trước đại kiếp nạn thượng cổ, Hoàng Thiên Các gặp một nguy cơ rất lớn, tuy cuối cùng chống chọi thành công, nhưng môn công pháp luyện thể đó cũng thất truyền.
Cho nên sau này trong Hoàng Thiên Các càng lúc càng ít người tu luyện môn công pháp này, vì cho dù có tu luyện cũng không cách nào sử dụng bình thường, còn phải chịu đựng ma văn phản ngược, dùng không được bao nhiêu lần đã bị phế bỏ.
May là trong Hoàng Thiên Các cất giữ không ít bí pháp, cho dù không có Hoàng Thiên Bảo Thể cũng có thể trở thành đại phái đương thời.
Ta thật không ngờ, đã lâu như vậy rồi Hoàng Thiên Bảo Thể không xuất hiện trong giang hồ, không ngờ lại hiện thế một lần nữa.
Nhìn bộ dáng của Lục huynh, hắn đã hoàn thành việc tu luyện môn công pháp này, có thể thấy rốt cuộc hắn chịu đau đớn tới nhường nào, hơn nữa chỉ sơ ý chút thôi là bản thân bị phế bỏ!”
Sở Hưu cũng khẽ lắc đầu.
Nghe Ngân Linh Tử nói xong, Sở Hưu cũng cảm thấy Lục Tam Kim đúng là liều mạng, Hoàng Thiên Bảo Thể này phản ngược lại không khác gì thần thông.
Vừa rồi Lục Tam Kim chỉ đánh ra vài quyền, thời gian tổng cộng chưa đủ một trăm hơi thở, kết quả bây giờ ma văn trên người hắn tiêu tán, khí tức mơ hồ tới cực hạn, cố chịu đựng mới không ngã xuống.
Kỳ Vô Hận ở bên ngoài sân tỷ võ giãy dụa đứng lên nhưng lại không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa rồi hắn không kịp chuẩn bị, bị Lục Tam Kim dùng Hoàng Thiên Bảo Thể đánh bay, thật ra cũng bị thương đôi chút.
Chương 1612 Ngươi đến rồi
Nhưng so sánh ra, Lục Tam Kim đã không còn sức phản kháng, mà hắn vẫn còn sức chiến đấu.
Cho nên Kỳ Vô Hận vẻ mặt dữ tợn, định đứng dậy tiếp tục lên đài chiến đấu.
Lúc này Sở Hưu lại lạnh lùng nói: “Đánh cược võ đạo cũng phải phân sinh tử hay sao? Đã bị đánh xuống lôi đài rồi mà còn chưa tính là thua à?
Kỳ Vô Hận, nếu ngươi không phục, vậy đưa thêm chút tiền đặt cược, để ta chơi với ngươi!”
Lúc này Tần Bách Nguyên cũng ho khan một tiếng nói: “Được rồi, hôm nay là lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông ta, gây ra án mạng thì còn ra thể thống gì? Kỳ Vô Hận, Hàn Giang Thành các ngươi thua rồi chứ?”
Nghe Tần Bách Nguyên nói vậy, Kỳ Vô Hận đành hừ lạnh một tiếng, lui lại, đồng thời âm thầm tự trách bản thân quá khinh địch.
Nhưng chính hắn cũng không ngờ Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, là người thừa kế Hoàng Thiên Các đời sau, không ngờ lại bất chấp nguy hiểm đi tu luyện loại công pháp này, rõ là vô lý.
Hắn nhất thời không kịp chuẩn bị, còn muốn phản kích thì không còn kịp nữa rồi. Nếu lúc này là phân sinh tử, Lục Tam Kim đã chết từ lâu!
Sở Hưu cho người mang Lục Tam Kim đã thoi thóp xuống, giao cho Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên tạm thời chăm sóc, y thì chắp tay với Tần Bách Nguyên một cái nói: “Xem ra ván này là ta thắng, Lăng Tiêu Tông sẽ có chơi có chịu chứ?”
Tần Bách Nguyên hừ lạnh một tiếng nói: ”Yên tâm, Lăng Tiêu Tông ta thua được.”
Nói đoạn, Tần Bách Nguyên nhìn về phía mọi người ở đây, lạnh nhạt nói: “Còn có ai muốn tham gia đánh cược võ đạo không?”
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Thật ra ngày thường vẫn có không ít người đồng ý tham gia đánh cược võ đạo, dù sao ra sân tỷ võ một lần là nhận được phần thưởng, sao lại không làm?
Chỉ có điều lần đánh cược võ đạo năm nay quá tanh máu, mấy đại phái đã giao chiến nảy lửa, bọn họ cảm thấy có gì đó không đúng, không dám nhảy ra.
Thấy không ai tiếp tục tham gia, Tần Bách Nguyên lại nói vài lời khách sáo rồi tuyên bố lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông kết thúc.
Có một số tông môn quyết định rời khỏi, một số tông môn muốn nịnh bợ Lăng Tiêu Tông nên ở lại nịnh bợ.
Thương thế của Lục Tam Kim còn chưa lành, đã được Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên đưa xuống nghỉ ngơi còn Sở Hưu được Tần Bách Nguyên mang theo, đi vào trong Linh Tiêu Cảnh tu luyện.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu tới gần Độc Cô Duy Ngã như vậy, không biết vì sao trong lòng y lại thấy rung động.
Từ khi y xuyên việt đến giờ có rất nhiều câu đố, rất nhiều bí ẩn, có lẽ hôm nay mọi thứ sẽ được phá giải. Với tu vi tâm cảnh của Sở Hưu cũng không nhịn được cơn kích động.
Tần Bách Nguyên dẫn Sở Hưu đi, dọc đường mở vài trận pháp đại môn, mỗi trận pháp đều khiến cảm giác được lực lượng cực mạnh, có thể thấy nơi này thủ hộ nghiêm ngặt nhường nào.
Sau khi cánh cửa cuối cùng mở ra, thứ xuất hiện trước mặt Sở Hưu là một cánh cửa không gian.
Tần Bách Nguyên trầm giọng nói: “Lát nữa ta sẽ mở trận pháp, ngươi trực tiếp đi vào là được, nhưng ngươi chỉ có thể ở trong đó bảy ngày.
Không phải Lăng Tiêu Tông ta hẹp hòi mà là sau khi mở Linh Tiêu Cảnh, nguyên khí được tích lũy sẽ tiêu tán sạch sẽ trong vòng bảy ngày.
Nếu trong bảy ngày này còn không đóng cửa vào dẫn tới càng nhiều thiên địa nguyên khí tiêu tán, sẽ gây ảnh hưởng tới bản nguyên của động thiên phúc địa.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y tới đây không phải để tu luyện mà là tìm kiếm đáp án, thời gian bảy ngày cũng đủ.
Lúc này sắc mặt Tần Bách Nguyên đột nhiên nghiêm nghị: “Còn một chuyện ngươi phải nhớ kỹ, Linh Tiêu Cảnh không chỉ là động thiên phúc địa có thiên địa nguyên khí dồi dào nhất của Lăng Tiêu Tông ta, bên trong còn phong ấn một tồn tại cực kỳ khủng khiếp.
Tuy bây giờ hắn vẫn đang bị phong ấn, nhưng không ai biết đến gần hắn sẽ có hậu quả gì.
Cho nên ngươi có thể vào trong tu luyện, nhưng chỉ có thể ở khu vực trăm trượng bên ngoài, đừng có đi sâu vào trong.
Bằng không, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chết trong đó, cho dù vị sư phụ Cổ Tôn của ngươi hay Hoàng Thiên Các tới tìm ta đòi người cũng vô dụng.”
Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, lúc này Tần Bách Nguyên mới mở trận pháp. Sở Hưu không nói hai lời, lập tức tiến vào.
Ngay khoảnh khắc đi vào Linh Tiêu Cảnh, Sở Hưu bị một làn sương dày bao phủ.
Nói chính xác hơn đây không phải sương mù mà là thiên địa nguyên khí dồi dào tới mức hình thành làn sương mù thể lỏng!
Tu luyện trong thiên địa nguyên khí dồi dào như vậy, mỗi lần hít thở đều như nuốt một viên đan dược thất phẩm lục phẩm.
Nếu đổi lại là lúc trước, chắc chắn Sở Hưu không lãng phí chút thời gian nào, lập tức tiến hành tu luyện. Nhưng lúc này Sở Hưu lại không có ý định như vậy,
trong lòng y đã bắt đầu rung động kịch liệt.
Y có một loại cảm giác, thứ mình muốn tìm đang ở phía trước, ở ngay đó!
Loại cảm giác này hướng dẫn bước chân của y đi về phía trước. Tuy Tần Bách Nguyên đã căn dặn Sở Hưu không nên đi sâu vào trong, nhưng câu nói này đã bị Sở Hưu vứt đi đâu không biết.
Lúc này tuy Sở Hưu đi theo cảm giác của mình nhưng tinh thần lực của y cũng chẳng thẳng tới cực hạn, không dám buông lỏng chút nào.
Càng đi về phía trước, sương mù càng đậm đặc, xung quanh yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng bước chân của một mình Sở Hưu, như đang đi trong hư không vô biên vô tận.
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai y.
“Rốt cuộc ngươi đã đến, nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của ta.”
Sở Hưu lập tức sợ hãi cả kinh, y bước tới phía trước vài bước, làn sương trước mắt đã càng ngày càng mỏng manh. Thứ xuất hiện trước mặt Sở Hưu là một đại trận, một đại trận lấp lóe ánh sáng chói mắt.
Chính giữa đại trận kia là tám cột đồng khổng lồ tạo thành một vòng tròn vững chắc, mỗi cột đồng xanh khắc họa trận văn phức tạp, chia ra một sợi xích kéo tới chính giữa trận pháp.
Chính giữa trận pháp kia cũng là một cây cột đồng xanh, điểm khác biệt là trên đó có một bóng người mặc áo đen bị xích sắt trói chặt trên cây cột đồng xanh.
Vô số cương khí lôi đình, thậm chí đủ loại lực lượng địa phong thủy hỏa đánh lên người hắn. Còn hắn như người đã chết, không nhúc nhích, mà lực lượng kia cũng không thật sự đánh tan hắn.
Có lẽ cảm nhận được Sở Hưu đến, hắn ngẩng đầu lên, để lộ một gương mặt như đao tước rìu đục, không phải trẻ tuổi nhưng cũng không già nua, đôi mắt là một màu đen kịt, ma khí mãnh liệt.
Gương mặt này giống hệt Độc Cô Duy Ngã mà Sở Hưu từng thấy trong ảo cảnh!
Nơi này đúng là vị trí giam cầm Độc Cô Duy Ngã!
Thấy Sở Hưu đến, gương mặt Độc Cô Duy Ngã lộ ra ý cười, một nụ cười đơn thuần tới cực điểm, khiến người ta không nhìn ra bất cứ tình cảm gì.
Nhìn tồn tại trước mắt, Sở Hưu bụng đầy nghi vấn nhưng cuối cùng chỉ biến thành một câu: “Ngươi là Độc Cô Duy Ngã? Vậy ta là ai?”
Gương mặt Độc Cô Duy Ngã vẫn mỉm cười lắc đầu nói: ”Ta không phải Độc Cô Duy Ngã, ngươi cũng không phải Độc Cô Duy Ngã.
Ngươi là ngươi, ta là ta.
Ngươi ta, còn cả hắn, chúng ta gộp chung vào mới là Độc Cô Duy Ngã!”
Chương 1613 Chân tướng 1
Nhìn Độc Cô Duy Ngã trước mặt, nghe những lời tựa như đã có người nói với y, Sở Hưu bỗng có cảm giác hiểu ra. Độc Cô Duy Ngã mà y thấy cũng không phải cùng một Độc Cô Duy Ngã.
Y từng thấy rất nhiều Độc Cô Duy Ngã trong ảo cảnh, ngoài truyền thừa ma giáo ra, chủ yếu nhất có hai kẻ. Trong đó một là Độc Cô Duy Ngã trước mặt, một là Độc Cô Duy Ngã trong biển máu vô biên.
Bây giờ nhớ lại Sở Hưu mới phát hiện, tuy tướng mạo của bọn họ giống hệt nhau như khí chất trên người lại có phần khác biệt.
“Ngươi là ngươi, ta là ta, nhưng rốt cuộc ngươi là ai, ta là ai? Ta muốn biết đáp án.”
Sở Hưu hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Độc Cô Duy Ngã mỉm cười nói: “Đừng nóng ruột, ngươi đã tìm tới đây rồi, đương nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết.
Nên nói từ đâu đây nhỉ? Ừm, Chắc ngươi cũng biết bí thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh của Tam Thanh Điện chứ.
Hai hồn thiên địa thường ở bên ngoài, chỉ có mệnh hồn ở bản thân.
Đám đạo sĩ của Tam Thanh Điện đúng là có chút bản lĩnh, môn bí pháp này rất thú vị, ta nhận được, hay nên nói là Độc Cô Duy Ngã nhận được, sau đó cải tạo thành thuật phân hồn, nhất thể tam hồn, ba bộ hóa thân.
Ta là Thiên Hồn, còn ngươi là Địa Hồn.”
Nghe Độc Cô Duy Ngã, nói chính xác hơn là Thiên Hồn của Độc Cô Duy Ngã nói vậy, Sở Hưu không khỏi thở dài một tiếng, tâm trạng phức tạp.
Ngày trước Lục Giang Hà đã nói với y, tướng mạo của y giống hệt hóa thân Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là vậy.
Y không phải Độc Cô Duy Ngã chuyển thế mà là một phần của Độc Cô Duy Ngã, cảm giác này khiến Sở Hưu thấy thiếu tự nhiên, thậm chí còn muốn kháng cự lại.
“Vậy Mệnh Hồn thì sao? Mệnh Hồn ở nơi nào? Quan trọng nhất là ngươi muốn làm gì ta? Ngươi để lại nhiều bố trí dưới hạ giới như vậy là để tam hồn Thiên Địa Mệnh hợp nhất à? Ngoài ra những ký ức kiếp trước trong đầu ta là thế nào?”
Thiên Hồn lắc đầu nói: “Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, cái này phải nói từ từ. Ừm, bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Từ chỗ Độc Cô Duy Ngã tới Đại La Thiên nhé.
Tuy đám người ở Đại La Thiên này là kẻ đào ngũ thời thượng cổ, nhưng không thể không thừa nhận, bọn chúng cũng có chút năng lực.
Không ai là đối thủ của Độc Cô Duy Ngã, nhưng bọn chúng liên kết với nhau, lấy tất cả thần thông trong tông môn ra, cộng hưởng với nhau, lại vận dụng vô
số bí pháp và lá bài tẩy, hủy diệt cơ thể của Độc Cô Duy Ngã.
Nếu ngươi đã đến đây, chắc cũng biết tình hình trận chiến lúc đó.
Bất Diệt Ma Đan không phải bất diệt thật sự, sau khi bị hủy cơ thể một lần, nếu bị hủy thêm lần nữa thì trong thời gian ngắn không cách nào khôi phục.
Trận chiến đó Độc Cô Duy Ngã không nắm chắc chiến thắng, cho nên khi hắn đoạt xá một bộ thân thể khác, thật ra đã không phải chính mình mà là ta, là Thiên Hồn này.”
Nói tới đây gương mặt Thiên Hồn mang vẻ tự giễu: “Ta chính là kẻ chết thay, bị phong ấn ở nơi này. Đám người Đại La Thiên kia đúng là ngu ngốc, bọn chúng tự cho rằng mình đã thắng, phong ấn Độc Cô Duy Ngã, thật ra ta chỉ là một bộ phận của hắn mà thôi.
Còn ý thức thật sự của Độc Cô Duy Ngã cũng tức là Mệnh Hồn thì trốn trong Hoàng Tuyền Thiên khôi phục lực lượng. Nếu ngươi đã nhận được không ít bố trí mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại dưới hạ giới, vậy chắc ngươi đã gặp hắn.”
“Vậy còn ta? Vì sao Địa Hồn ta đây lại bị chia ra?”
Thiên Hồn nói: “Ngươi và ta khác biệt, nói chính xác hơn là ngươi quan trọng hơn ta.
Ta chỉ là kẻ chết thay, còn ngươi lại là mấu chốt trong bố trí của Độc Cô Duy Ngã!”
“Bố trí, bố trí gì?”
“Một bố cục lớn để tìm tới Trường Sinh Thiên!”
Thiên Hồn hít một hơi thật sâu: “Thế giới này có Ngũ Đại Thiên Giới, thời kỳ thượng cổ võ giả gọi là Thượng Phàm Thiên, còn một Hạ Phàm Thiên là tồn tại hoàn toàn trùng điệp với Thượng Phàm Thiên.
Đại kiếp nạn thượng cổ chỉ hủy đi Thượng Phàm Thiên, một số di tích tổn hại dung hợp với Hạ Phàm Thiên, cuối cùng biến thành hạ giới.
Hoàng Tuyền Thiên mà Mệnh Hồn Độc Cô Duy Ngã đang ở thì phủ kín lệ quỷ âm độc, chính là nơi hội tụ của lực lượng âm cực trên thế gian, thậm chí cả lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ kia cũng không thể đi vào.
Còn lại chính là Đại La Thiên mà ngươi thấy, còn một giới khác chính là Trường Sinh Thiên trong truyền thuyết.
bất tử bất diệt, vô thành, trụ, phôi, không, siêu thoát thế gian, đó là nơi siêu thoát chân chính.
Độc Cô Duy Ngã đã đạt tới Võ Tiên cửu trọng đỉnh phong, thậm chí không thể gọi là Võ Tiên nữa mà là tồn tại áp đảo bên trên cảnh giới Võ Tiên. Nhưng muốn thật sự siêu thoát, thật sự bất tử bất diệt, vậy buộc phải tiến vào Trường Sinh Thiên mới được.
Mà muốn đi vào Trường Sinh Thiên, nhất định phải tập hợp ba luồng bản nguyên.
Bản nguyên là lực lượng quy tắc cơ bản nhất của toàn bộ thế giới, chia làm hai loại âm dương bản nguyên. Bản nguyên cực âm chính là bản nguyên ma đạo, cho nên muốn đi vào Trường Sinh Thiên nhất định phải tập hợp ba luồng bản nguyên ma đạo hoặc ba luồng bản nguyên dương cực.
Trong đó bản nguyên Ma đạo ở Đại La Thiên đã bị hắn lấy được trong lúc giao chiến, chân thân Mệnh Hồn của hắn tới Hoàng Tuyền Thiên cũng có thể cướp đoạt bản nguyên Ma đạo ở Hoàng Tuyền Thiên. Cho nên bây giờ chỉ còn bản nguyên Ma đạo ở hạ giới là chưa lấy được.
Ở hạ giới, Độc Cô Duy Ngã hùng bá toàn bộ giang hồ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được bản nguyên Ma đạo của Hạ Phàm Thiên, đây là nhân quả, cũng là số mệnh.
Nhưng sau khi hắn thôi diễn Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên tới đỉnh phong, thấy được một khả năng nhỏ nhoi, năm trăm năm sau bản nguyên Ma đạo sẽ xuất hiện ở hạ giới, chỉ khi ấy mới có thể lấy được.
Thiên Hồn ta bị cầm tù ở đây, Hoàng Tuyền Thiên đi vào khó, đi ra lại càng khó, ít nhất bây giờ hắn không ra được.
Cho nên người duy nhất có thể đoạt lấy bản nguyên Ma đạo của Hạ Phàm Thiên chính là ngươi.
Hắn đưa Địa Hồn ngươi vào tinh thần luân hồi, năm trăm năm sau ngươi mới thức tỉnh.”
Những điều Thiên Hồn nói khiến Sở Hưu cực kỳ chấn động, mất cả nửa ngày sau y mới tiếp thu được chuyện này. Y hỏi: “Nói vậy thật ra ký ức kiếp trước của ta đều là giả?”
Thiên Hồn lắc đầu nói: “Ta không biết kiếp trước ngươi trải qua chuyện gì nhưng đó không phải là giả.
Khoảng thiên địa này chia làm năm thế giới, dưới ảnh hưởng của thời không luân hồi, những chuyện ngươi trải qua đương nhiên đều là thật, nhưng có một số là giả.
Sau khi tỉnh lại, có phải ngươi cho rằng mình có thể đoán trước tương lai không? Nhưng làm sao ngươi biết tương lai mà ngươi nhìn thấy là thật?
Những thứ đó chỉ là Độc Cô Duy Ngã sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật suy tính ra mà nhân quả trong tương lai, khắc sâu vào linh hồn của ngươi, tới thời điểm cần thiết thì hiện ra.
Sở Hưu khẽ híp mắt lại, rốt cuộc y cũng hiểu.
Trí nhớ của y là bị xuyên tạc, cái gọi là tương lai thật ra chỉ là nhân quả mà Thiên Tử Vọng Khí Thuật tính ra được mà thôi.
Giờ phút này tâm trạng của Sở Hưu cực kỳ phức tạp.
Lúc trước y luôn cho rằng mình là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, kết quả bây giờ y mới biết thân phận thật sự của mình còn chẳng bằng chuyển thế.
Chuyển thế thì ít nhất vẫn là chính mình, nhưng bây giờ y thậm chí không phải một ‘người’ mà chỉ là một phân thân của đối phương mà thôi.
Tình huống này khiến Sở Hưu cảm thấy kháng cự, không cách nào tiếp thu.
Lúc này Thiên Hồn lại đột nhiên nói: “Được rồi, cái cần nói đã nói, bây giờ nên nói tới chuyện của chúng ta. Nói chính xác hơn là chuyện cá nhân của hai chúng ta.”
“Chuyện gì?”
Thiên Hồn cười lạnh một tiếng nói: “Ta có thể cảm nhận được, từ khi đi vào Linh Tiêu Cảnh ngươi đã kháng cự, ngươi luôn chú ý, cố gắng tìm kiếm.
Cho nên bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, rốt cuộc ngươi muốn làm Độc Cô Duy Ngã hay muốn làm Sở Hưu?”
"Đương nhiên là Sở Hưu!"
Sở Hưu trầm giọng nói: “Năm trăm năm trước vị Ma Chủ tung hoành thiên hạ không phải ta. Năm trăm năm sau người đứng trên đỉnh phong của giang hồ mới là Sở Hưu ta!”
Thiên Hồn chợt cười lớn nói: “Quả nhiên là Địa Hồn, ngươi ta không hổ là cùng một thể, suy nghĩ giống hệt nhau.
Còn một chuyện ta chưa nói cho ngươi, bố trí của Độc Cô Duy Ngã rất hoàn mỹ, Thiên Hồn ta đây làm kẻ chết thay, đặt ở Đại La Thiên chịu cầm tù thay hắn.
Chân thân Mệnh Hồn cướp lấy bản nguyên của Hoàng Tuyền Thiên, tích lũy lực lượng, nghỉ ngơi lấy sức.
Sở Hưu ngươi thân là Địa Hồn, luân hồi chờ năm trăm năm, sau khi thức tỉnh tu luyện tới đỉnh phong, thay hắn cướp đoạt bản nguyên Ma đạo của Hạ Phàm Thiên .
Sau đó tam hồn hợp nhất, mở Trường Sinh Thiên, cuối cùng bất tử bất diệt, siêu thoát triệt để!
Chương 1614 Chân tướng 2
Nhưng thế gian này không có bất cứ thứ gì hoàn hảo, đương nhiên kế hoạch cũng vậy.
Kế hoạch của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện sơ hở!”
“Sơ hở gì?”
“Bản thân ngươi và ta chính là sơ hở!”
Thiên Hồn cười lạnh nói: “Độc Cô Duy Ngã chỉ không tính tới một điều, đó là thời gian.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, sự thần kỳ của tạo hóa là thứ hắn không thể tưởng tượng ra nổi.
Thời gian năm trăm năm quá dài, Thiên Hồn ta và Địa Hồn ngươi đều sinh ra ý thức riêng của mình.
Thật ra chuyện này là không nên, tam hồn nhất thể, thuật phân hồn chỉ là phân hồn chứ không phải là độc lập.
Nhưng năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã đi vào Hoàng Tuyền Thiên, do thế giới ngăn cách, hắn không cách nào khống chế Thiên Hồn ta đây, cho nên không biết từ lúc nào, không biết là ba trăm năm trước hay hai trăm năm trước, ta đã sinh ra ý thức riêng của mình.
Ta có tất cả mọi ký ức trước khi Độc Cô Duy Ngã đi vào Hoàng Tuyền Thiên, nhưng ta biết ta không phải Độc Cô Duy Ngã!
Còn có ngươi, Sở Hưu.
Sau khi bị phân hóa ra, tuy ta không biết ngươi trải qua những chuyện gì, nhưng ta có thể xác định là ngươi không bị Độc Cô Duy Ngã khống chế, nếu không ngươi đã chẳng tới đây.
Tác dụng cuối cùng của Thiên Hồn và Địa Hồn chỉ là bị thôn tính, hai bên không cần gặp mặt.
Trước đó ta từng sử dụng tinh thần lực để cảm ứng ngươi, nhưng cách xa tới một thế giới, chỉ có một ấn ký mơ hồ. Bây giờ ngươi đã tới trước mặt ta, rốt cuộc ta cũng xác nhận được điều này.”
Nói đến đây, biểu cảm của Thiên Hồn bỗng trở nên vặn vẹo: “Ta được Độc Cô Duy Ngã sáng tạo ra, nhưng ta ở đây bị nhốt thay hắn năm trăm năm, chịu cô đơn năm trăm năm!
Những nhân quả này ta đã trả sạch, ta không phải Độc Cô Duy Ngã cũng không phải Thiên Hồn mà là đại ma Độc Cô bị cường giả Đại La Thiên phong ấn năm trăm năm!”
Âm thanh của Thiên Hồn hay nên nói là Đại Ma Độc Cô vang vọng trong đầu Sở Hưu, khiến suy nghĩ của y bỗng tán loạn.
Y là Sở Hưu, trước kia không phải Độc Cô Duy Ngã, về sau cũng không phải Độc Cô Duy Ngã!
Nhưng khác với Thiên Hồn hoàn trả nhân quả, ý muốn của Sở Hưu lại ‘vô tình vô nghĩa’ hơn nhiều.
Y không quan tâm tới sự tồn tại của mình là do ai tạo ra, y chính là Sở Hưu, chỉ là chính mình, trong đầu của y không có chút ký ức nào liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.
Đợi tới khi Thiên Hồn phát tiết xong, Sở Hưu mới trầm giọng hỏi: “Vậy bây giờ ngươi định làm thế nào?
Thời gian năm trăm năm, ngươi vẫn biết rõ mọi chuyện còn ta đến giờ mới biết được chân tướng. Chắc ngươi có kế hoạch chứ?”
Thiên Hồn híp mắt lại nói: “Đương nhiên là có, chúng ta đều được phân hóa từ Độc Cô Duy Ngã, thật ra xét theo ý nghĩa nào đó tuy chúng ta đều sinh ra ý thức riêng, có tính cách riêng của mình, nhưng trên một số phương diện lại cực kỳ tương tự.
Ta thích bày mưu rồi mới hành động, chắc ngươi cũng vậy chứ?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, trên thực tế biểu cảm của Thiên Hồn lúc này rất giống y lúc chuẩn bị tính kế kẻ khác.
Chỉ có điều tiếp xúc trong thời gian ngắn, Sở Hưu cũng hiểu gần hết tính cách Thiên Hồn này.
Nếu nói tính cách Sở Hưu là âm trầm và tỉnh táo, rất ít khi bị cảm xúc dị dạng của bản thân chi phối, vậy Thiên Hồn là cuồng dã bá đạo, cực kỳ cá tính, không khống chế được tâm trạng của bản thân.
Hắn bị nhốt tới năm trăm năm mà nhắc lại chuyện này vẫn kích động, còn Sở Hưu tuy vừa biết được chân tướng mọi chuyện, tuy cảm xúc kích động nhưng vẫn khống chế được tâm trạng của mình, ít nhất cũng không khiến cho cảm xúc tiết lộ quá nhiều ra ngoài.
Vậy chân thân của Độc Cô Duy Ngã cũng là Mệnh Hồn sẽ là người ra sao?
Sở Hưu không khỏi nghĩ tới tồn tại trên vương tọa bằng xương trắng, chân đạp lên biển máu và vô số tà linh quỷ vật, cường đại! Vô cùng cường đại!
Từ ngữ duy nhất mà Sở Hưu có thể liên tưởng chỉ có hai chữ này!
Lúc này Thiên Hồn trầm giọng nói: “Tam hồn phân lập, nói chính xác hơn theo Độc Cô Duy Ngã ngươi và ta là kẻ phản bội, cho nên đến lúc hắn thoát khỏi Hoàng Tuyền Thiên chắc chắn hắn sẽ tìm tới dung hợp chúng ta.
Đương nhiên đối với hắn thì là dung hợp, đối với chúng ta thì là thôn tính.
Hắn sẽ lưu lại tất cả ký ức của chúng ta nhưng ý thức của chúng ta sẽ bị loạt bỏ triệt để.
Cho nên trước khi hắn tới, chúng ta phải trưởng thành tới mức có thể đối phó được với hắn!
Đúng rồi, ở hạ giới ngươi đã nhận được bản nguyên Ma đạo chưa?”
Trong lòng Sở Hưu có một suy đoán mơ hồ, nhưng y vẫn lắc đầu nói: ”Vẫn chưa, nếu ngươi không nói thậm chí ta còn không biết tới tồn tại của bản nguyên này.”
Thiên Hồn gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, chỉ cần bản nguyên Ma đạo chưa lấy được, vậy Độc Cô Duy Ngã sẽ tạm thời không động tới ngươi.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Tức là bây giờ ngươi định bảo ta thả ngươi ra?”
Thiên Hồn đột nhiên cười một tiếng nói: “ta đã nói rồi, tuy bây giờ ngươi ta đã tự có ý thức riêng, là hai người, nhưng dù sao ngày trước chúng ta cũng là đồng nguyên, trong một số chuyện suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau.
Ta có thể cảm giác được ngươi vẫn đang đề phòng ta, nhưng không sao, chuyện này rất bình thường.
Nếu ngay chút cảnh giác đó mà ngươi cũng không có, vậy cho dù những bố trí mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại cho ngươi giúp thực lực của ngươi tăng vọt, ngươi cũng không thể sống tới hiện tại, càng không thể đến Đại La Thiên.
Bây giờ ngươi không cần giúp ta bất cứ chuyện gì, ngươi cũng không giúp được ta.
Thấy những cột đồng xanh xung quanh ta không? Chúng là do các đại phái ở Đại La Thiên như Lăng Tiêu Tông, Hoàng Thiên Các, Huyền Thiên Cảnh, Tam Thanh Điện, Thiên La Bảo Tự, Phạm Giáo, Thiên Hạ Kiếm Tông, chín đại phái đương thời tập hợp lực lượng chế tạo.
Hơn nữa năm trăm năm trước các đại phái gần như đã lấy cả bảo vật ép dưới đáy hòm ra làm căn nguyên năng lượng duy trì trận pháp này, cho dù trải qua năm trăm năm trận pháp vẫn không hề suy yếu, vẫn đang trong trạng thái đỉnh phong, thậm chí lực lượng dự trữ còn có thể kéo dài một ngàn năm.
Chút thực lực của ngươi lúc này vốn không thể phá vỡ trận pháp, cũng không thể cứu được ta, cho dù là Võ Tiên thất trọng thiên trỏ xuống cũng vô dụng.”
Nghe Thiên Hồn nói vậy, Sở Hưu cũng không nhịn được líu lưỡi.
Năm trăm năm trước rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã đã giết bao nhiêu người, không ngờ lại khiến đám võ giả Đại La Thiên e ngại tới vậy, đúng là chỉ hận không thể dùng toàn bộ lực lượng củA Đại La Thiên để phong ấn hắn.
Trên thực tế lúc đó Độc Cô Duy Ngã lựa chọn không sai, nếu hắn không chọn cách tạm lui, dùng Thiên Hồn làm mồi nhử thu hút sự chú ý của mọi người trong Đại La Thiên, vậy tiếp đó rất có thể Đại La Thiên sẽ vận dụng lực lượng của cả một thế giới để đối phó với hắn.
Chương 1615 Tương lai của Sở Hưu
Độc Cô Duy Ngã là tồn tại vượt qua Võ Tiên cửu trọng, nhưng hắn không phải thần, không cách nào dùng sức mình mình đối phó với toàn bộ thế giới.
Thiên Hồn tiếp tục nói: “Cho nên bây giờ ngươi không cần quan tâm tới ta, nếu chúng ta không muốn bị Độc Cô Duy Ngã thôn tính, thật ra điểm mấu chốt nhất là trên người ngươi.
Trong tam hồn thiên địa mệnh, ý thức của Độc Cô Duy Ngã trong Mệnh Hồn là mạnh nhất.
Năm trăm năm qua đi, chắc hắn đã chữa trị thân thể, hơn nữa đoạt được bản nguyên Ma đạo của Hoàng Tuyền Thiên, còn mượn lực lượng của cả Hoàng Tuyền Thiên để tu luyện. Rất có thể thực lực của hắn đã vượt qua trạng thái khi giao chiến với các cường giả Đại La Thiên.
Không có Thiên Hồn và Địa Hồn chúng ta, Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ mất một môn bí thuật phân hồn mà thôi, sẽ không ảnh hưởng tới việc siêu thoát của hắn. Hơn nữa chuyện này không hề ảnh hưởng tới thực lực của hắn.
Còn ta đây, ngươi cũng thấy đấy, bị phong ấn ở đây, ta chỉ là một phế nhân!
Huống chi cho dù ta có đi ra, chữa trị thân thể, tu luyện lại đỉnh phong, trình độ tối đa cũng chỉ như Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, chắc chắn sẽ thảm bại dưới tay hắn.
Còn ngươi, Địa Hồn Sở Hưu, ngươi lại khác.
Ngày trước Độc Cô Duy Ngã không tìm được bản nguyên Ma đạo dưới hạ giới, hắn cho rằng chuyện này là nhân quả, nhân quả đã định là hắn sẽ không chiếm được bản nguyên Ma đạo.
Cho nên hắn chuyển tinh thần của ngươi vào thời không luân hồi, lấy đi mọi ấn ký của Độc Cô Duy Ngã trên người ngươi, để ngươi trưởng thành, để ngươi tìm kiếm bản nguyên Ma đạo.
Cứ như vậy, ngươi mới thật ra người ít chịu ảnh hưởng bởi Độc Cô Duy Ngã nhất. So với ta, ngươi càng giống một tồn tại hoàn toàn mới, cũng có được tương lai vô hạn!
Thiên Hồn chăm chú quan sát Sở Hưu nói: ”Thứ ta nhiều hơn ngươi chỉ là ký ức của Độc Cô Duy Ngã, những ký ức này có thể giúp ta phát triển nhanh hơn, dễ dàng bước qua những bình cảnh kia.
Còn lại phải dựa vào chính ngươi. Khi ngươi trưởng thành tới mức có thể sánh vai với Độc Cô Duy Ngã, hơn nữa đi lên một con đường hoàn toàn khác với hắn, lúc đó ngươi hẵng thả ta ra, sau đó chúng ta hợp sức giết chết Độc Cô Duy Ngã!
Chỉ khi hắn chết chúng ta mới là tồn tại độc lập, không cần lo sẽ có lúc bị thôn tính nữa!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đúng là Thiên Hồn hiểu rất rõ y, bây giờ mà bảo y thả Thiên Hồn ra, đúng là y không làm được.
Xưa nay Sở Hưu không tin bất cứ ai, y thích đặt mọi chuyện cần thiết trong tầm kiểm soát của bản thân.
Bây giờ y cảm thấy mình không khống chế được Thiên Hồn, cho nên y cũng không muốn thả nó ra.
Đợi tới tương lai nếu mình phát triển tới mức khống chế được mọi chuyện, lúc đó y mới thả Thiên Hồn ra.
“Nhưng ta làm thế nào để liên hệ với ngươi?
Ở Đại La Thiên ta thuộc về một thế lực khác chứ không gia nhập Lăng Tiêu Tông.
Cho nên ta chỉ có thể vào Linh Tiêu Cảnh lần này không. Hay là ta trực tiếp diệt trừ Lăng Tiêu Tông, nếu không ta không có cơ hội đi vào lần nữa.
Thiên Hồn nói: “Đơn giản thôi, tuy trận pháp này phong tỏa triệt để lực lượng cơ thể của ta, thậm chí nguyên thần cũng bị giới hạn nhất định. Nhưng những năm qua không ngờ nguyên thần của ta lại phát triển một chút cho nên có thể sử dụng bí pháp liên hệ với bên ngoài.”
Nói đoạn, Thiên Hồn trực tiếp dùng ánh kim nguyên thần huyễn hóa ra một bộ ấn quyết.
“Ghi nhớ ấn quyết này, khi cần tìm ta thì dùng lực lượng nguyên thần đơn thuần nhất kết ấn, ta có thể cảm giác được.
Nhưng ngươi phải chú ý thời gian, liên lạc bằng ấn pháp nguyên thần như vậy rất tiêu hao lực lượng nguyên thần.”
Sau khi ghi nhớ ấn pháp này, Sở Hưu mới nói: “Ta có thể ở lại Linh Tiêu Cảnh bảy ngày, vừa hay ta đang kẹt trong một bình cảnh.
Bản thân ta đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng mãi vẫn không thể ngưng tụ lĩnh vực, cho nên ta cũng không thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền một cách hoàn mỹ.”
Nếu Thiên Hồn đã nói hai bên hợp tác, vậy Sở Hưu cũng không cần khách khí với hắn.
Thiên Hồn có tất cả mọi ký ức của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, chắc chắn trình độ võ đạo của hắn vượt xa Sở Hưu.
Cho nên vấn đề quấy nhiễu Sở Hưu đã lâu, theo Thiên Hồn thấy lại chẳng phải việc gì khó.
“Cái này thì đơn giản, ngươi kể về võ đạo của mình trước đi.
Tuy nguyên thần ta có thể cảm nhận lờ mờ không ít thứ trên người ngươi, nhưng võ đạo cụ thể ra sao thì ta không cảm giác được.”
Khi Sở Hưu thuật lại đại khái võ đạo của mình cho Thiên Hồn, Thiên Hồn trầm ngâm một chút rồi nói: “Xem ra Độc Cô Duy Ngã lưu lại không ít thứ cho ngươi dưới hạ giới, nhưng ngươi vẫn tự đi lên một con đường khác.
Lĩnh vực là gì? Lĩnh vực là quy tắc mà ngươi khống chế, sau đó xây dựng ra một tầng thế giới.
Có người lĩnh ngộ lửa tới cực hạn, cho nên lĩnh vực của hắn chính là lửa.
Có người lĩnh ngộ đối với băng tới cực hạn cho nên lĩnh vực của hắn chính là băng.
Nhưng ngươi thì khác, ngươi không cần quan tâm tới những lĩnh vực phàm tục đó, sở học của ngươi hỗn tạp nhưng các loại võ đạo hội tục tới cực hạn. Nói đơn giản hơn thì chỉ có một điểm, chiến đấu sát phạt!
Đừng nghĩ mình sẽ chọn loại lực lượng nào, bất cứ lực lượng nào cũng phải tôn ngươi làm chủ.
Trong lĩnh vực này, thượng thiên hạ địa duy ngã độc tôn! Đây mới là lĩnh vực mà ngươi nên nắm giữ!”
Sau khi Thiên Hồn dứt lời, nguyên thần hắn hóa thành ánh kim, thể hiện quy tắc biến hóa giữa không trung.
Loại giảng giải trực quan này hữu dụng hơn bất cứ chỉ đạo và hướng dẫn bằng lời này, chẳng trách Thiên Hồn nói hắn có thể giúp Sở Hưu vượt qua bình cảnh.
Sở Hưu ngồi xếp bằng dưới đất, đủ loại lực lượng quanh người bắt đầu dung hợp. thiên địa nguyên khí dồi dào trong Linh Tiêu Cảnh truyền tới người Sở Hưu như điên như dại, khiến cho lực lượng và khí thế của hắn lập tức tăng vọt.