Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Lần trước Hiên Viên Vô Song và Sở Hưu giao thủ nên ấn tượng của Tần Bách Nguyên về Sở Hưu cũng không được tốt.

Tuy lần trước trong tỷ võ là Hiên Viên Vô Song không tuân thủ quy củ, sử dụng sát chiêu nhưng dù sao Hiên Viên Vô Song cũng là đệ tử của Lăng Tiêu Tông bọn họ, bênh người thân không cần nói lý, nếu hắn còn thấy Sở Hưu thuận mắt, vậy đúng là thánh nhân.

Sở Hưu híp mắt nói: “rất đơn giản, nghe nói trong Lăng Tiêu Tông có động thiên phúc địa Linh Tiêu Cảnh, nơi đó thiên địa nguyên khí dư dả, nếu bên chúng ta thắng, ta muốn mượn dùng Linh Tiêu Cảnh tu luyện vài ngày, chẳng hay có được không?”

Những người khác ở đây đều không cảm thấy có gì không đúng.

Những đại tông môn đứng đầu như Lăng Tiêu Tông, chắc chắn trong tông môn có không ít động thiên phúc địa.

Động thiên phúc địa quan trọng nhất của Lăng Tiêu Tông là Lăng Tiêu Môn, đó cũng là tổ địa chân chính của Lăng Tiêu Tông, cũng là nơi bố trí những thứ quan trọng của Lăng Tiêu Tông như Tàng Kinh Các và các lá bài tẩy. Nó quan trọng nhất cho nên được cường giả như Lệnh Hồ Tiên Sơn đích thân trấn thủ.

Bọn họ cũng từng nghe tên Linh Tiêu Cảnh, nghe nói cũng là một trong những động thiên phúc địa tương đối quan trọng của Lăng Tiêu Tông, nhưng lấy ra làm tiền đặt cược cũng khá phù hợp.

Có điều Tần Bách Nguyên lại nhíu mày, hắn không ngờ Sở Hưu lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Thật ra cho Sở Hưu vào trong động thiên phúc địa của bọn họ tu luyện cũng không có gì lớn, nhưng Tần Bách Nguyên vẫn không quên chuyện mà tổ tiên Lăng Tiêu Tông giao phó lại.

Tuổi tác của Tần Bách Nguyên còn xa mới lớn bằng lão tông chủ, mới gần bốn trăm tuổi mà thôi. Khi trận chiến năm trăm năm trước diễn ra, hắn còn chưa ra đời.

Nhưng khi tông chủ đời trước bàn giao lại công việc cho hắn đã nói bên trong Linh Tiêu Cảnh giam giữ một kẻ cực kỳ đáng sợ, phải cực kỳ thận trọng, không thể có chút sơ sót nào.

Bây giờ lại cho một người ngoài đi vào Linh Tiêu Cảnh, liệu có ổn không?

Nhưng không chờ Tần Bách Nguyên lên tiếng, Hiên Viên Vô Song đã hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn vào Linh Tiêu Cảnh tu luyện? Được, nhưng điều kiện bắt buộc là ngươi phải thắng ván này!

Bằng không không những không được vào Linh Tiêu Cảnh, ngay cả những phần thưởng nên được cũng không còn!”

Sở Hưu đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, ta vẫn thua được.”

Thấy Hiên Viên Vô Song lên tiếng đáp ứng trước mình, Tần Bách Nguyên đành cau mày, khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi đã hứa tham chiến, vậy đừng có hối hận.

Ngươi đã đại diện cho Hoàng Thiên Các xuất chiến, vậy phải bốn trận toàn thắng mới được, thua một thì Hoàng Thiên Các các ngươi đã thua, đến lúc đó đừng nói Lăng Tiêu Tông ta mượn cớ ức hiếp người khác.”

Dù sao Hiên Viên Vô Song cũng là người của Hoàng Thiên Các bọn họ, hắn đã đáp ứng, nếu mình đổi ý trước mặt nhiều người như vậy sẽ lộ vẻ hẹp hòi.

Nhưng Tần Bách Nguyên không quá căng thẳng, vì khi hắn lên làm tông chủ, thật ra Linh Tiêu Cảnh đã được mở ra.

Linh Tiêu Cảnh rất lớn, vị trí phong ấn tồn tại khủng khiếp đó là ở sâu trong Linh Tiêu Cảnh, chỉ cần không phá hủy đại trận ở sâu nhất, tất cả đều dễ bàn.

Một động thiên phúc địa lớn như vậy, kết quả luôn giữ trạng thái phong tỏa, đúng là rất lãng phí.

Tần Bách Nguyên chưa từng tiếp xúc với trận chiến năm trăm năm trước, hắn cũng chưa tận mắt chứng kiến thực lực của tồn tại khủng khiếp đó, cho nên hắn đã thử mở động thiên phúc địa Linh Tiêu Cảnh, đưa một số đệ tử vào tu luyện, nhưng đều cảnh cáo bọn họ, đừng tới gần trận pháp.

Nhiều năm qua, Lăng Tiêu Tông đã đưa không ít đệ tử đi vào mà không có chuyện gì xảy ra. Cho nên toàn bộ Lăng Tiêu Tông, ngoài vị lão tông chủ Tần Bách Nguyên, những người khác đều không coi chuyện này ra gì. Cũng chỉ có hắn còn nhớ lời cảnh cáo của tông chủ đời trước.

Bây giờ cho một người ngoài như Sở Hưu vào, chỉ cần giám thị y, để ý đừng tới gần trận pháp kia là được.

Huống chi trận chiến này còn chưa có kết quả, Tần Bách Nguyên tin rằng chỉ dựa vào đám người Hoàng Thiên Các kia thì đừng hòng thắng được ván này.

Thấy Tần Bách Nguyên đáp ứng dễ dàng như vậy, bản thân Sở Hưu cũng ngạc nhiên.

Dù sao Linh Tiêu Cảnh cũng là nơi phong ấn Độc Cô Duy Ngã, y còn tưởng Tần Bách Nguyên sẽ tìm đủ đường từ chối, thậm chí Sở Hưu đã chuẩn bị khích tướng, không ngờ đối phương lại đáp ứng.

Nhưng Sở Hưu suy nghĩ cẩn thận, cũng có thể đoán được đại khái.

Trên thế giới này, lực lượng mạnh nhất là gì? Không phải lĩnh vực thần thông, cũng không phải thiên địa pháp tắc mà là thời gian.

Lực lượng có mạnh hơn nữa cũng bị thời gian hóa giải.

Ngày trước lão các chủ không muốn nhớ lại trận chiến năm xưa là vì hắn tận mắt chứng kiến trận chiến đó, nỗi sợ về Độc Cô Duy Ngã đã in sâu trong lòng hắn.

Còn bây giờ tìm khắp Lăng Tiêu Tông, kể cả lão tông chủ Tần Bách Nguyên

cũng không trải qua trận chiến đó. Không thấy, cho nên không cách nào tưởng tượng, cho nên thái độ của bọn họ đối với Độc Cô Duy Ngã tuy rất coi trọng nhưng sẽ không coi trọng tới mức hoảng sợ như lão các chủ.

Lục Tam Kim bên cạnh thấy mọi chuyện đã quyết, đành cắn môi, đứng lên theo.

Lục Tam Kim không phải người không có trách nhiệm.

Lần này là hắn mời Sở Hưu tới, bây giờ Sở Hưu đã đứng ra, hắn còn phản đối được sao?

Huống chi lần này đám người kia được Hàn Giang Thành cầm đầu, rõ ràng đang nhắm vào Hoàng Thiên Các bọn họ, tránh được lần này sẽ còn lần tiếp theo.

Sở Hưu nói với Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên: “Tên truyền nhân Lăng Thiên Kiếm Tôn kia do ta đối phó, còn lại thì các ngươi chọn một đi.”

Mọi người ở đây thấy thái độ của Sở Hưu như vậy, không khỏi lắc đầu.

Tên Sở Hưu này cuồng vọng hay vô tri đây? Dựa vào hai kẻ vô danh mà định khiêu chiến Âm Huyết Lệ và Hiên Viên Vô Song à?

Lục Giang Hà lắc cổ nói: “Cái tên đồ bỏ của Huyết Hà Giáo kia cứ giao cho ta là được.”

Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Vậy tên còn lại thuộc về ta.”

Lúc này Hiên Viên Vô Song lại cau mày nói: ”Ai muốn giao thủ với loại vô danh như ngươi? Ta muốn tái chiến với Sở Hưu!”

Sở Hưu nhìn qua phía Vũ Văn Phục, lạnh nhạt nói: “Người này muốn giao thủ với ta, người kia cũng muốn giao thủ với ta, chẳng lẽ ta còn biết phân thân hay sao?

Hay là hai người các ngươi đánh một trận trước, phân thắng bại đã rồi động thủ với ta?”

Vũ Văn Phục và Hiên Viên Vô Song đều hừ lạnh một tiếng, bọn họ không phải kẻ ngu, làm sao lại hành động ngu xuẩn như vậy chỉ vì tranh đoạt đối thủ?

Vũ Văn Phục cười lớn nói: “Hiên Viên công tử không cần phải vội, lần trước ngươi đã giao thủ với tên Sở Hưu này rồi, lần này đến lượt ta đi. Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ khiến cho hắn thua rất khó coi, cho ngươi hả giận.”

Vũ Văn Phục và Hiên Viên Vô Song, hai người một tự phụ một tự ngạo.

Nếu là trường hợp khác chưa chắc Hiên Viên Vô Song đã nhường đối phương.

Nhưng nơi này là Lăng Tiêu Tông, Hiên Viên Vô Song lại là người của Lăng Tiêu Tông, dù sao hắn cũng phải nể mặt Lăng Tiêu Tông một chút, không tiện tranh giành với Vũ Văn Phục.

Sở Hưu nhìn thoáng qua Lục Tam Kim nói: “Ngươi có nắm chắc đối phó được với Kỳ Vô Hận không?”

Advertisement
';
Advertisement