Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Huyết Vô Lệ lắc đầu.

Tuy hắn tự cao tự đại, thậm chí có thể nói là hơi tự luyến, nhưng trong lòng vẫn tự hiểu lấy mình, muốn trở thành môn chủ Thiên Môn không phải chuyện dễ.

Còn giúp Sở Hưu làm gián điệp trong Thiên Môn, tuy hiện tại nguy hiểm, nhưng tương lai chỉ cần Thiên Môn bị hủy diệt, hắn trở thành đường chủ Côn Luân Ma Giáo, vẫn có hy vọng nhận được tự do chân chính.

Cho nên Huyết Vô Lệ rất thức thời, trực tiếp thi lễ với Sở Hưu nói: “Thuộc hạ Huyết Vô Lệ tham kiến giáo chủ!”

Bản thân hắn vốn không mấy trung thành với Thiên Môn, lại thêm bây giờ tính mạng nằm trong tay Sở Hưu, cho nên nhanh chóng thay đổi thân phận.

Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, trực tiếp hỏi: “Chắc bây giờ Thiên Môn cũng biết ta đã trở về, nhưng trong một năm ta không có mặt, vì sao Thiên Môn không động thủ với Thánh Giáo chúng ta, bây giờ cũng không ra tay với ta?”

Huyết Vô Lệ đáp: “Vì môn chủ thụ thương, nói chính xác hơn chắc đã trọng thương.

Lần này nếu không có tin tức chìa khóa Thông Thiên xuất hiện, hơn nữa tin tức rất rõ ràng, chắc ta đã không có cơ hội.”

“Cái gì? Quân Vô Thần bị thương? ai ra tay? Chung Thần Tú à?”

Sở Hưu bị tin tức này làm cho kinh ngạc, có thế nào y cũng không ngờ bao lâu nay Thiên Môn không tới gây sự với y là vì Quân Vô Thần bị thương.

Với thực lực của võ giả hạ giới, có thể khiến Quân Vô Thần bị thương, chắc chỉ có mình Chung Thần Tú.

Chẳng lẽ giữa y và Chung Thần Tú thật sự có nhân quả gì đó nên khi Chung Thần Tú biết y bị Quân Vô Thần ám toán, hắn đã tới gây sự với Quân Vô Thần, báo thù cho y?

Huyết Vô Lệ lấy làm lạ nhìn Sở Hưu, chuyện này liên quan gì tới Chung Thần Tú?

Hắn đáp: “Không phải vì Cổ Tôn, là vì một chuyện rất kỳ quái, chuyện này ta nghe Chư Thiên Hiểu nói.

Đúng rồi, Chư Thiên Hiểu là một trong chín thần tướng của Thiên Môn, am hiểu nhất là bói toán thiên cơ, trước đây môn chủ... Quân Vô Thần dùng Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán giáo chủ ngài, chính Chư Thiên Hiểu là người tính toán phương vị của ngài.

Theo lời Chư Thiên Hiểu, lúc trước Quân Vô Thần dùng Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán ngài dường như có một bóng người thông qua liên hệ thần thông, xuất hiện trước mặt Quân Vô Thần, đánh hắn trọng thương.

Chư Thiên Hiểu không biết bóng người đó là ai, nhưng liên tưởng tới tình hình của giáo chủ lúc trước, hắn nghi ngờ bóng người kia là Độc Cô Duy Ngã!”

Sở Hưu vuốt cằm, xem ra y nghĩ quá nhiều rồi, người ra tay không phải Chung Thần Tú.

Nhưng nếu là Độc Cô Duy Ngã, mọi chuyện có thể giải thích được.

Dù sao trên người y có rất nhiều liên hệ không minh bạch với Độc Cô Duy Ngã.

Khi đó ở nơi ấy có rất nhiều ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ lưu lại sau khi giao chiến, những ấn ký đó có làm gì thì Sở Hưu cũng không thấy kỳ lạ.

“Vậy bây giờ thương thế của Quân Vô Thần còn chưa khá hơn à?”

Huyết Vô Lệ nói: “Dù sao khi ta rời khỏi Thiên Môn vẫn chưa dưỡng thương xong. Quân Vô Thần còn cố tình căn dặn, trước khi hắn khỏi hẳn, không cho phép bất cứ ai tự tiện ra khỏi Thiên Môn, thậm chí ngay cả tìm kiếm chìa khóa Thông Thiên cũng phải do hắn đích thân phê chuẩn mới được.”

Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Sở Hưu cũng thở dài một tiếng.

Nếu Quân Vô Thần còn đang dưỡng thương, vậy tạm thời không uy hiếp được y.

SAu đó Sở Hưu hỏi thẳng: “Được rồi, vậy tiếp theo ngươi nói về Thiên Môn đi, thuật lại tất cả tư liệu về Thiên Môn, chủ yếu nhất là rốt cuộc Thiên Môn bảo vệ cái cửa nào?”

Huyết Vô Lệ vẻ mặt ngơ ngác: “Ta cũng không biết.’

“Cái gì? Ngươi cũng không biết?” Sở Hưu lập tức cau mày.

Huyết Vô Lệ vẻ mặt vô tội: “Ta thật sự không biết.

Người ngoài cho rằng chắc chắn thần tướng Thiên Môn có rất nhiều quyền lợi, nhưng trên thực tế thần tướng Thiên Môn chỉ làm nhiệm vụ, đổi lại tự do nhất định mà thôi.

Nhiệm vụ của thần tướng Thiên Môn chỉ có hai, một là thu thập chìa khóa Thông Thiên, hai là gia cố phong ấn trong cung điện mình phụ trách.

Thiên Môn có mười cung điện, trong mỗi cung điện đều có một trận pháp phong ấn thời thượng cổ, không biết phong ấn cái gì.

Cửu Đại Thần Tướng và môn chủ Thiên Môn mỗi người phụ trách một trận pháp phong ấn này. Không biết vì sao cứ cách một thời gian là những trận pháp này lại xao động, cần chúng ta sử dụng lực lượng của bản thân tiến hành gia cố.”

Nói tới đây, thậm chí gương mặt Huyết Vô Lệ lộ vẻ hoảng sợ: “Một số thời điểm thì trận pháp xao động là vì bản thân trận pháp biến chất, có nơi cần

gia cố nên mới có chấn động.

Nhưng một số thời điểm khác, bên phía đối diện của trận pháp kia có thứ gì đang tấn công trận pháp nên mới tạo ra chấn động!

Hơn nữa ta có cảm giác phía đối diện của trận pháp dường như có vật sống.

Từ khi ta trở thành thần tướng, ta mới trải qua một lần chấn động trận pháp hết sức nhẹ nhàng. Nhưng ta có thể nghe loáng thoáng, phía đối diện của trận pháp có người đang nói gì đó, tuy rất mơ hồ, không thể nghe rõ đang nói gì, nhưng chắc chắn là đang nói chuyện chứ không phải âm thanh linh tinh gì!”

Thứ chưa biết mới khiến người ta sợ hãi nhất, có lẽ thần tướng Thiên Môn đều đã thích ứng với thứ này, ngược lại vị thần tướng mới thăng chức như Huyết Vô Lệ lại cực kỳ mẫn cảm về chuyện này.

Sở Hưu vuốt cằm suy nghĩ, chẳng lẽ bên kia cánh cửa mà Thiên Môn canh gác là Đại La Thiên, có một tông môn hay tồn tại gì đó đang bảo vệ?

Sở Hưu không hiểu, nhưng đối với y chuyện này cũng không quan trọng. Mà những thứ này tạm thời y cũng không thể ta xét được, cũng không có thực lực tra xét.

Tin tức hữu dụng từ miệng Huyết Vô Lệ cũng chỉ có vậy, còn Thiên Môn làm thế nào bồi dưỡng đệ tử, tranh đoạt thần tướng tàn khốc ra sao, những chuyện này đều là là trải nghiệm của Huyết Vô Lệ, tuy hết sức tỉ mỉ nhưng lại vô dụng với tên Sở Hưu kia.

Thiên Môn khống chế đám thần tướng này quá nghiêm ngặt, phải nói là chỉ có môn chủ biết rõ mọi chuyện, những thần tướng khác chỉ là công cụ mà thôi.

Nhưng thế lực của Thiên Môn đúng là khủng khiếp.

Theo lời Huyết Vô Lệ, thậm chí Thiên Môn còn có một bí cảnh khổng lồ, diện tích còn lớn hơn một quận của Bắc Yên.

Trong bí cảnh đó có vài ngàn đệ tử Thiên Môn, bọn họ được đưa tới Thiên Môn từ nhỏ.

Những đệ tử này sống trong bí cảnh chỉ có hai việc, tu luyện và chém giết, như nuôi cổ.

Mỗi lần xếp hạng thần tướng là có kẻ bị kéo xuống, cũng có người thượng vị.

Đây là lý do vì sao hầu hết võ giả Thiên Môn đều là tinh anh trong cùng cấp bậc.

Không phải bọn họ có thiên phú kinh người mà bản thân thần tướng Thiên Môn có tư cách bước chân vào giang hồ đã được lựa chọn giữa ngàn người, bộc lộ tài năng qua vô số chém giết, đương nhiên mạnh hơn võ giả cùng cấp bậc.

Cho nên Sở Hưu cũng phải cảnh giác, vạn nhất có ngày một thật sự đối chọi với Thiên Môn, vậy phải cẩn thận những đệ tử Thiên Môn trong bí cảnh.

Tuy thực lực của bọn họ không mạnh bằng thần tướng Thiên Môn, nhưng lớn lớn nhỏ nhỏ công lại, chắc chắn thực lực tổng hợp không yếu.

Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Hưu lại dẫn Huyết Vô Lệ tới hạ giới. Huyết Vô Lệ không biết chỉ trong thời gian ngắn mà mình đã đi xuyên lưỡng giới hai lần.

Ngay khoảnh khắc Huyết Vô Lệ xuất hiện ở hạ giới, trong Thiên Môn, một ngọn hồn đang nhẹ nhàng lay động một cái rồi lập tức khôi phục nguyên dạng, không hề biến hóa.

Advertisement
';
Advertisement