Chương 1591 Trận chiến của Võ Tiên
Nói xong hai người trực tiếp đánh ra bên ngoài, trong phạm vi Hoàng Thiên Các vẫn có thể cảm nhận được chấn động lực lượng cường đại kia.
Sở Hưu thản nhiên nói với những võ giả phe Xung Thu Thủy: “Ta nói này, các ngươi còn chờ gì nữa? Đại nhân vật đã ra ngoài giao thủ rồi, các ngươi không giải quyết đối phương đi? Chẳng lẽ các ngươi còn tưởng có thể giữ bọn họ lại?”
Xung Thu Thủy sẽ tuyệt đối không truy cứu những người lựa chọn trung lập, vì bọn họ mới là lực lượng chân chính của Hoàng Thiên Các.
Nhưng nhất định phải giải quyết những kẻ lựa chọn đứng về phía Lý Vô Tướng, trung thành tới chết với hắn.
Nghe Sở Hưu nói vậy, những người bên phe Xung Thu Thủy mới phản ứng lại, lập tức giao chiến kịch liệt.
Sở Hưu nói với Giải Anh Tông: “Giải huynh, nếu ngươi muốn gia nhập phe Xung Thu Thủy thì ra tay luôn đi, nếu muộn thì không có cơ hội đâu.”
Giải Anh Tông cắn răng một cái, lập tức tham dự chiến đấu.
Tuy Giải Anh Tông không phải người của Lý Vô Tướng, nhưng ham muốn quyền lực vẫn rất nặng, nói chính xác hơn ham muốn quyền lực của hắn là muốn được điều về tổng bộ Hoàng Thiên Các tu hành.
Khi Lý Vô Tướng còn tại vị, xưa nay hắn chưa từng thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với Lý Vô Tướng, cho nên nếu muốn được gọi về tổng bộ Hoàng Thiên Các, hắn phải trả giá không nhỏ.
Nếu trận chiến này Xung Thu Thủy thắng, có lẽ hắn không cần phí hoài thời gian ở Phương Lâm Quận nữa, có thể trực tiếp được gọi về tổng bộ Hoàng Thiên Các.
Trận chiến này đôi bên cũng không có gì bất ngờ, số người đứng về phía Xung Thu Thủy thật ra còn nhiều hơn phe Lý Vô Tướng, cũng mạnh hơn hẳn.
Cho nên Sở Hưu cũng lười nhúng tay vào trận chiến này, y không chọn quy thuận Xung Thu Thủy mà chọn hợp tác với Xung Thu Thủy.
Y lôi kéo Lục Tam Kim nói: “Cường giả cảnh giới Võ Tiên đại chiến, rất hiếm khi có cơ hội chứng kiến, đi ra xem thử.”
Lục Tam Kim vẻ mặt phức tạp theo Sở Hưu ra ngoài, thật ra hắn không muốn thấy Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy tàn sát lẫn nhau.
Có điều hắn cũng không phải người ngây thơ, nếu Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy vẫn là Hoàng Thiên Các song hùng, hai bên tín nhiệm lẫn nhau, mọi chuyện đã chẳng tới mức như hiện tại.
Nhưng bây giờ hai bên đã đối lập, vậy nhất định phải có một người thắng, nếu không Hoàng Thiên Các sẽ vĩnh viễn không có ngày yên lành.
Hơn nữa trong lòng Lục Tam Kim, hắn vẫn hy vọng Xung Thu Thủy là người thắng, vì hắn đã cực kỳ thất vọng về Lý Vô Tướng.
Trong tay Lý Vô Tướng, cuối cùng Hoàng Thiên Các trở thành như vậy, nếu đối thành Xung Thu Thủy lên làm chủ, dẫu có tồi tệ nhưng chẳng lẽ còn tồi tệ hơn nữa được sao?
Lúc này bên ngoài Hoàng Thiên Các, Xung Thu Thủy và Lý Vô Tướng đã bắt đầu giao chiến kịch liệt.
Rốt cuộc cảnh giới Võ Tiên cường đại hơn cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở đâu, Sở Hưu cũng không nói rõ được.
Cho dù y đã xem nhiều điển tịch của Hoàng Thiên Các nhưng vẫn không có manh mối, bởi vì đa số mọi người chỉ miêu tả không rõ ràng, thậm chí chỉ là quan điểm của một cá nhân.
Còn bây giờ chứng kiến Xung Thu Thủy và Lý Vô Tướng giao thủ, Sở Hưu mới hiểu được đại khái rốt cuộc thế nào là Võ Tiên.
Lúc trước người đặt tên cảnh giới này là Võ Tiên, thật ra cũng là miêu tả cụ thể cảnh giới này. Tiên nhân trong võ đạo!
Có thể làm việc mà người khác không thể, chính là tiên nhân.
Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có mạnh hơn nữa thì lực lượng trong tay bọn họ, lĩnh vực của bọn họ, mọi thứ mà họ nắm giữ đều bắt nguồn từ thiên địa này.
Còn cấp độ Võ Tiên lại vượt ngoài phạm trù thiên địa này.
Thần nói phải có ánh sáng, lực lượng của cường giả Võ Tiên thậm chí có thể ảnh hưởng tới lực lượng quy tắc, khiến ánh sáng sinh ra giữa đêm tối.
Ngày trước Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành tới gây sự với Sở Hưu, khi hắn triển khai lực lượng, Thương Ngô Quận chưa từng có tuyết rơi nhưng lại xuất hiện tuyết bay đầy trời. Thậm chí mãi cho tới khi Diệp Duy Không rời khỏi, nhiệt độ ở Thương Ngô Quận vẫn giảm xuống nhiều, nửa tháng sau mới dần khôi phục.
Loại lực lượng như vậy đúng là không khác gì tiên nhân.
Chẳng trách đại đa số võ giả Đại La Thiên đều cho rằng chỉ Võ Tiên mới có tư cách nắm giữ thần thông.
Đó là vì thần thông là cụ thể hóa lực lượng quy tắc, thật ra có chung nguồn gốc với lực lượng thay đổi quy tắc của Võ Tiên.
Bây giờ Sở Hưu cũng hiểu, rốt cuộc thần thông là từ đâu tới.
Nếu một vị cường giả Võ Tiên khống chế triệt để một quy tắc của thiên địa này, vậy hắn có thể cụ thể hóa nó thành một môn thần thông.
Nhưng số cường giả Võ Tiên có thể làm được điều này không nhiều, ít nhất Sở Hưu chưa từng nghe có vị Võ Tiên nào có thể trực tiếp sáng tạo ra thần
thông.
Có lẽ có một, đó chính là... Độc Cô Duy Ngã!
Cho dù trong số đông đảo điển tịch của Hoàng Thiên Các, Sở Hưu cũng chưa từng thấy môn thần thông Thanh Thiên Chiếu Ảnh.
Giữa không trung, Xung Thu Thủy và Lý Vô Tướng giao thủ tạo ra chấn động, thậm chí đã có cảm giác xé rách hư không.
Lực lượng quy tắc giữa không trung không ngừng bị xé rách, lại không ngừng tịch diệt.
Lực lượng chấn đông cường đại tầng tầng lớp lớp, trùng trùng điệp điệp bộc phát, chẳng khác nào thiên băng địa liệt.
Hai mắt Sở Hưu tỏa ra thần quang, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới mức cực hạn, bắt đầu điên cuồng suy đoán lực lượng và chấn động mà hai người tạo ra khi giao thủ.
Nhưng rất đáng tiếc, những chỗ Sở Hưu có thể hiểu được lại rất ít, dù sao hai bên hơn kém nhau đâu chỉ một cảnh giới, bây giờ Sở Hưu còn chưa chạm tới rìa của cảnh giới Võ Tiên.
Còn Lục Tam Kim ở bên cạnh còn thảm hại hơn, hắn hầu như không hiểu gì cả. Giao thủ cấp bậc này đã vượt ngoài lý giải của hắn, hắn đứng ở đây chỉ như đợi kết quả thắng thua.
Hai bên đã giao thủ không biết bao nhiêu chiêu, khoảng nửa khắc đồng hồ sau thắng thua đã rất rõ ràng.
Lý Vô Tướng đã bị Xung Thu Thủy đánh hộc máu, hầu như không có lực hoàn thủ.
Lý Vô Tướng vẻ mặt kinh hãi nhìn Xung Thu Thủy, có thế nào hắn cũng không thể tin nổi mình bước vào cảnh giới Võ Tiên sớm hơn đối phương nhiều, thậm chí còn nhiều lần lợi dụng thiên địa nguyên khí cường đại trong Nguyên Hoàng Cảnh để tu luyện, kết quả bây giờ hắn lại không địch nổi Xung Thu Thủy.
“Xung Thu Thủy, tốt lắm, ngươi làm tốt lắm. Ta thật sự không ngờ ngươi có thể đi tới ngày hôm nay.”
Hai mắt Lý Vô Tướng lóe lên vẻ không cam lòng: “Đừng ép ta dùng thứ kia, ngươi đi đi, dẫn người của ngươi đi đi. Hôm nay chúng ta chia đôi hai đường!”
Ánh mắt Xung Thu Thủy toát lên vẻ khinh thường: “Lý Vô Tướng, ngươi đúng là kẻ ích kỷ.
Nếu hôm nay chúng ta đổi chỗ cho nhau, cho dù ta có thua cũng thua tâm phục khẩu phục, bảo người của mình ngừng chống cự, lưu lại thực lực cho Hoàng Thiên Các.
Còn ngươi thà để Hoàng Thiên Các phân liệt cũng không muốn nhận thua. Người như ngươi mà xứng làm các chủ? Trao trả mọi thứ mà Hoàng Thiên Các đã cho ngươi đi!”
“Đây là ngươi tự tìm đường chết!”
Ánh mắt Lý Vô Tướng lóe lên vẻ lạnh lùng, hắn vốn không định sử dụng thứ đó, vì khi sử dụng nó phải trả giá rất lớn. Hơn nữa sau khi sử dụng phải tĩnh dưỡng một thời gian, hắn còn định sử dụng khi chống lại Hàn Giang Thành, không muốn đưa lá bài tẩy ra sớm như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn lại, không sử dụng là không được rồi.
Lý Vô Tướng lấy từ trên người ra một thanh trường kiếm rách nát, vỏ kiếm phủ đầy vết han rỉ, có vẻ cực kỳ cũ kỹ.
Lục Tam Kim biến sắc, hạ giọng nói: “Đây là chí bảo truyền thừa của Hoàng Thiên Các chúng ta, Hoàng Thiên Kiếm!
Nghe nói tổ tiên Hoàng Thiên Các ta từng dùng kiếm này giết chết Thượng Cổ Ma Thần, bên trên có dính máu tươi của ma thần, trở nên cực kỳ hung bạo, người bình thường không cách nào khống chế.”
Lý Vô Tướng đặt tay lên Hoàng Thiên Kiếm, ánh mắt lóe lên sát ý, nhưng khoảnh khắc sau hắn lập tức biến sắc.
Khi hắn rút Hoàng Thiên Kiếm ra, bên trong nào có kiếm gì? Chỉ còn lại có chuôi kiếm!
Chương 1592 Mọi chuyện đều kết thúc 1
Lý Vô Tướng dây dưa ở đó cả nửa ngày, kết quả chỉ rút ra một chuôi kiếm, chuyện này đúng là khôi hài.
Nhưng đây không phải chỗ để cười, Lý Vô Tướng nhìn chuôi kiếm, quay sang Xung Thu Thủy với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi đánh tráo ư?”
Xung Thu Thủy khẽ vươn tay, một thanh cổ kiếm đồng xanh xuất hiện trong tay hắn, bên trên loang lổ vết máu, tỏa ra lực lượng cường đại, khiến người khác rùng mình.
Xung Thu Thủy cười lạnh nói: “Lý Vô Tướng, ngươi còn không bảo vệ được chí bảo của Hoàng Thiên Các ta, vậy ngươi có tư cách gì mà làm các chủ?
Ngươi thậm chí còn không biết rốt cuộc người bên cạnh mình có đáng tin cậy hay không, có vẻ như trong số các đời các chủ, không tìm được ai yếu kém hơn ngươi.”
Ánh mắt Lý Vô Tướng lóe lên vẻ phức tạp.
Có lẽ cho tới bây giờ hắn vẫn không thể tin nổi mình lại thua trong tay Xung Thu Thủy.
Trong cảm nhận của hắn, Xung Thu Thủy là người làm việc cực đoan, nóng nảy lỗ mãng, nói đơn giản hơn thì hắn chỉ là một kẻ vũ phu. Tuy thiên phú không tệ, ngộ tính cũng cao nhưng lấy gì để so sánh với mình?
Nhưng hôm nay hắn mới biết, con người sẽ thay đổi. Không biết từ lúc nào Xung Thu Thủy đã trở nên xa lạ, khiến hắn cũng không thể nhận ra.
Cũng như lúc này, hắn không biết Xung Thu Thủy bước vào cảnh giới Võ Tiên từ lúc nào, cũng không biết Xung Thu Thủy ủ mưu bao lâu, càng không biết Xung Thu Thủy đánh tráo Hoàng Thiên Kiếm lúc nào.
Thực lực thua, những điểm khác cũng thua, hắn thua triệt để, thất bại thảm hại!
Lý Vô Tướng nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết quanh người ầm ầm bộc phát, toàn bộ thiên địa đều hóa thành lĩnh vực đỏ máu vô biên vô hạn, một pháp tướng sinh ra từ lĩnh vực đỏ máu đó.
Pháp tướng đó như thông thiên triệt địa, có thân thể ma thần cường đại, nhưng tướng mạo uy nghiêm, như thần tướng thiên vương. Chấn động lực lượng cường đại khuấy động hư không, chớp mắt giữa không trung đã chi chít lôi vân!
Thần thông!
Cảm giác đầu tiên của Sở Hưu là ý vị của thần thông.
Nhưng đây không chỉ có thần thông, thậm chí Lý Vô Tướng đã dung nhập công pháp khác của bản thân vào, khiến nó càng cường đại.
Pháp tướng thiên vương tay niết lực lượng lôi đình thiên địa, hóa thành hai thanh trường thương trực tiếp đánh về phía Xung Thu Thủy.
Lực lượng lôi đình chói mắt thậm chí khiến Sở Hưu không nhịn được nhắm mắt lại, chỉ có thể dùng linh giác cảm ứng mọi thứ.
Một khắc sau, quanh người Xung Thu Thủy nổi lên từng tầng gợn sóng.
Sau đó hắn nắm tay thành kiếm chỉ xuống, những nơi đi qua gợn sóng nổi lên, nhưng bất luận lực lượng thiên địa hay lực lượng sấm sét khủng khiếp kia chạm vào gợn sóng đều tiêu tan một cách quỷ dị.
Không phải lực lượng triệt tiêu mà trực tiếp biến thành hư vô, cứ như lực lượng này vốn không tồn tại trên thế gian.
Sấm sét tiêu tan, pháp tướng thiên vương vỡ nát, lĩnh vực đỏ máu cũng không cách nào che phủ bầu trời.
Kiếm chỉ của Xung Thu Thủy trực tiếp cắm vào trước ngực Lý Vô Tướng, nhưng quỷ dị là không chút máu tươi chảy ra. Có lẽ ngay cả máu tươi cũng bị lực lượng của chỉ này làm cho tiêu tán.
Lý Vô Tướng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn Xung Thu Thủy, không ngờ còn nở nụ cười.
“Đây là thần thông của tiên tổ đời hai Hoàng Thiên Các ta, Tịch Không. Ngươi học được lúc nào?”
Xung Thu Thủy mặt không biểu cảm nói: “Nếu ta nói là trước khi ta bước vào cảnh giới Võ Tiên, ngươi có tin không?”
Lý Vô Tướng cười ha hả nói: “Tin, đương nhiên là tin. Quả nhiên, từ đầu ta đã không bằng ngươi!”
Đến thời khắc cuối cùng này, Lý Vô Tướng mới biết thật ra xưa nay mình luôn ghen tị Xung Thu Thủy.
Hắn là đệ tử trực hệ Hoàng Thiên Các, Xung Thu Thủy chỉ là người mà lão các chủ tùy ý nhặt về, dựa vào đâu mà hắn sánh vai với mình?
Nhưng không ai ngờ tốc độ tu luyện của Xung Thu Thủy lại nhanh chóng tới vậy, nhanh tới mức lúc nào cũng tiếp cận hắn. Cho nên Lý Vô Tướng chỉ có thể tu luyện càng điên cuồng, không muốn bị hắn vượt qua.
Ngày qua ngày, năm qua năm, tu vi của hai người càng ngày càng mạnh. Thế nhưng không ai ngờ cái gọi là Hoàng Thiên Các song hùng có thực lực và tiến bộ nhanh chóng như vậy chính là vì một không muốn thua kém người còn lại, khiến lão các chủ thất vọng; một lại bắt nguồn từ ghen tị, không muốn bị vượt qua.
Khi tranh đoạt chức vị các chủ, Lý Vô Tướng không có lòng tin.
Hắn biết thiên phú của Xung Thu Thủy cao hơn mình một chút, lúc đó hai bên gần như không chênh lệch, hắn không có lòng tin mình có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên trước Xung Thu Thủy, cho nên hắn mới nói xấu sau lưng Xung Thu Thủy.
Có lẽ từ đó trở đi, Lý Vô Tướng mới thật sự thay đổi, chỉ suy nghĩ về cho chính mình, hắn không muốn bất cứ ai vượt qua!
Giữa hắn và Xung Thu Thủy, giao tình không có trăm năm thì, cũng không có mấy chục năm mấy chục năm, thậm chí còn không có một năm.
Từ đầu hắn đã ghen tị với Xung Thu Thủy, trong lòng hắn không thể chứa được bất cứ ai.
Nhìn xuống trước ngực mình, Lý Vô Tướng lẩm bẩm: “Ta cho rằng ta đã sớm diệt trừ tâm ma, không ngờ trái tim ta vẫn luôn bị tâm ma chiếm cứ.”
Lý Vô Tướng vừa dứt lời, sinh cơ trên người hắn cũng nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng ngã xuống dưới đất.
Tận mắt chứng kiến vị cường giả Võ Tiên này, còn là các chủ Hoàng Thiên Các đời trước chết trước mặt mình, Sở Hưu lại không có gì kinh ngạc, chỉ cảm thấy thổn thức một chút mà thôi.
Thật ra đến cuối cùng Lý Vô Tướng vẫn không hiểu được chính mình.
Hắn cho rằng lựa chọn của mình là bị tâm ma quấy phá, nhưng hắn lại không nghĩ ra, thật ra đó chính là suy nghĩ thật sự của hắn.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Công pháp có thể tu luyện, cảnh giới có thể tăng cường, nhưng chỉ có tính cách con người là không dễ gì thay đổi, người như Xung Thu Thủy rõ ràng chỉ là số ít.
Lúc này Xung Thu Thủy cũng đứng yên tại đó nửa ngày không nói một câu, không biết vì hắn dùng thần thông tiêu hao quá độ hay vì thổn thức đối thủ kiêm bằng hữu dây dưa với mình hơn trăm năm rốt cuộc đã chết trên tay mình.
Lúc này trận chiến trong đại điện cũng đã kết thúc, tâm phúc của Lý Vô Tướng hoặc đã chết hoặc đầu hàng. Hoàng Thiên Các chỉ rối loạn không tới một canh giờ rồi ổn định lại.
Đương nhiên Xung Thu Thủy chuẩn bị mọi chuyện cũng mất tới vài năm, thậm chí hơn mười năm.
Quay lại nhìn Lục Tam Kim, Xung Thu Thủy trầm giọng nói: “Những lời ta nói lúc trước vẫn có hiệu lực, vị trí các chủ Hoàng Thiên Các do ngươi đảm nhiệm.
Thật ra có một điểm Lý Vô Tướng không nói sai, đúng là ta làm việc quá cực đoan, dễ bị người khác ảnh hưởng. Làm chưởng môn một phái, bảo thủ không phải sai lầm, cấp tiến quá mức mới là sai lầm.
Ngươi là người hành tẩu Đông Vực mà lão các chủ đích thân lựa chọn, là người thừa kế các chủ đời sau. Thậm chí trong thế hệ thanh niên ở Đại La Thiên này ngươi cũng có danh tiếng. Ngươi đảm nhiệm chức vị này thích hợp hơn ta.”
Chương 1593 Mọi chuyện đều kết thúc 2
Lục Tam Kim cười khổ lắc đầu nói: “Ta không ngồi được.
Vị trí các chủ Hoàng Thiên Các không chỉ là ảnh hưởng lên nội bộ Hoàng Thiên Các mà còn liên quan tới đối ngoại.
Chút thực lực của ta mà ngồi lên chức vị các chủ, chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ.
Các chủ Hoàng Thiên Các phải là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, cũng chỉ có thể là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên.”
Có ai không muốn chức vị các chủ Hoàng Thiên Các? Lục Tam Kim đương nhiên cũng muốn, tuy hắn là người hành tẩu Đông Vực, theo lý luận thì là người thừa kế các chủ Hoàng Thiên Các, nhưng đây chỉ là lý luận mà thôi. Không phải người hành tẩu Đông Vực thế hệ nào cũng trở thành các chủ.
Nhưng, Lục Tam Kim cũng tự biết lấy mình.
Không phải ai cũng có thể lên ngồi trên chức vị các chủ Hoàng Thiên Các, đợi tới khi Hoàng Thiên Các đối ngoại, những tông môn khác đều phái Võ Tiên tới, kết quả hắn chỉ là một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chẳng phải thành trò cười ư?
Cho nên chức vị này nhất định phải để Xung Thu Thủy lên ngồi.
Xung Thu Thủy trầm giọng nói: “Nếu đã vậy, ta cũng không nhún nhường.
Ta không phải Lý Vô Tướng, ta đã nói thì không đổi ý.
Lục Tam Kim, ngươi vẫn là người hành tẩu Đông Vực, người thừa kế chức vị các chủ, không ai có thể tước đoạt của ngươi. Tương lai chỉ cần ngươi bước vào cảnh giới Võ Tiên, ta sẽ lập tức thoái vị. Chức vị này, ta tạm thời bảo quan giúp ngươi.
Còn những người khác, mọi người đang làm gì thì cứ làm cái đó. Tuy Hoàng Thiên Các đổi các chủ, nhưng trời vẫn không đổi.”
Xung Thu Thủy lúc này và Xung Thu Thủy nóng nảy lỗ mãng cực đoan ngày trước đã như hai người, ít nhất những gì hắn bố trí đều rất có lý, không để Hoàng Thiên Các có nhiều xao động.
Vốn đã có thay đổi lớn, cho nên lúc này không thay đổi chính là cách ứng phó thích hợp nhất.
Tang lễ của lão các chủ tiếp tục được cử hành, nhưng vị trí an táng đã đổi thành Nguyên Hoàng Cảnh.
Theo Lý Vô Tướng, lãng phí một cơ hội vào Nguyên Hoàng Cảnh để hạ táng một người chết là không đáng.
Nhưng theo Xung Thu Thủy, lão các chủ đã chết, đây là điều mà hắn nên nhận được, người khác không có quyền, cũng không có tư cách tước đoạt.
Nhưng cứ như vậy, mọi người cũng càng yên tâm về Xung Thu Thủy.
Đây là một người biết nhớ tình xưa.
Lão các chủ có ơn với Xung Thu Thủy, cho dù đã qua nhiều năm, cho dù lão các chủ đối xử bất công với Xung Thu Thủy, hắn vẫn không hề thay đổi. Như vậy hắn cũng không ra tay giải quyết những người không đứng về phái hắn.
Sau khi tang lễ kết thúc, Sở Hưu chào từ biệt Xung Thu Thủy, chuẩn bị về Thương Ngô Quận.
Xung Thu Thủy vung tay lên nói: “Cứ về đi, bên phía Thương Ngô Quận ta đã đưa tin, toàn bộ Thương Ngô Quận, bao gồm cả khu vực Nam Man mà ngươi đánh chiếm được, tất cả đều thuộc về ngươi. Có tin gì ngươi muốn báo về tổng bộ thì cứ báo, bổ nhiệm nhân sự thì ngươi tự quyết.”
Lục Tam Kim ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Sở Hưu, lúc này hắn mới biết Xung Thu Thủy dùng điều kiện này để đổi lại Sở Hưu đứng về phía mình. Nhưng Sở huynh muốn có nhiều quyền lực như vậy để làm gì? Dù sao cuối cùng hắn cũng về trong rừng sâu núi thẳm tu luyện, có mang theo được đâu?
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy đa tạ các chủ. Nhưng các chủ định ngăn cản người của Hàn Giang Thành như thế nào? Ta đoán không bao lâu sau Hàn Giang Thành sẽ nhận được tin, rất có thể sẽ tới gây chuyện với Hoàng Thiên Các.”
Ánh mắt Xung Thu Thủy toát lên vẻ lạnh lùng nói: “Làm sao ngăn ư? Ngăn không được thì liều mạng! Lão các chủ chú trọng ổn định, Lý Vô Tướng lại là kẻ hèn nhát.
Hoàng Thiên Các ta truyền thừa nhiều năm như vậy, sao lại không có chút lá bài tẩy?
Ta không thể địch nổi Diệp Duy Không, nhưng Hàn Giang Thành của hắn mà muốn diệt Hoàng Thiên Các ta, vậy ta có liều mạng cũng phải đánh gãy răng đối phương, cho hắn dính đầy máu!
Phải biết Đông Vực này không phải chỉ có một đại phái Hoàng Thiên Các ta!”
Thật ra tính cách như Xung Thu Thủy là thích hợp nhất với Hoàng Thiên Các hiện tại.
Vì tính cách hắn cực đoan, vì hắn không sợ hãi, vì hắn hành xử điên cuồng.
Lão các chủ già rồi, Lý Vô Tướng lại suy nghĩ quá nhiều, cho nên luôn nhượng bộ trước mặt Hàn Giang Thành.
Còn Xung Thu Thủy lại khác, thái độ liều mạng của hắn có thể khiến Hàn Giang Thành sợ ném chuột vỡ bình.
Dù sao hiện tại Hàn Giang Thành còn có Diệp Duy Không, đang trong thời kỳ cường thịnh, không cần liều mạng với Hoàng Thiên Các trong thời điểm này.
Với căn cơ và lá bài tẩy của Hoàng Thiên Các hiện tại, đúng như lời Xung Thu Thủy đã nói, có liều chết cũng phải đánh gãy răng Hàn Giang Thành, khiến bọn họ dính đầy máu.
Đông Vực còn Lăng Tiêu Tông còn cường đại hơn đang nhìn chằm chằm vào, vạn nhất Hàn Giang Thành vì chuyện này mà tổn thương nguyên khí, chắc chắn Lăng Tiêu Tông cũng không ngại diệt trừ Hàn Giang Thành, bớt một phiền toái trong tương lai.
Bên phía Sở Hưu, sau khi y trở lại Thương Ngô Quận, đám người Từ Phùng Sơn cũng nhận được tin.
Nói thật, lần này bọn họ cũng kinh ngạc.
Chức vị các chủ Hoàng Thiên Các đổi chủ, chuyện lớn như vậy mà chỉ phát sinh trong một ngày ngắn ngủi, khi bọn họ nhận được tin, hầu hết mọi người đều ngây ngốc.
Hơn nữa điều khiến Từ Phùng Sơn sửng sốt nhất là chuyện mệnh lệnh về Sở Hưu.
Tổng bộ Hoàng Thiên Các đưa tin xuống, quyền lợi trao cho Sở Hưu không khác nào để y tự xưng vương ở Thương Ngô Quận, chỉ là trên danh nghĩa Thương Ngô Quận vẫn thuộc phạm vi quản lý của Hoàng Thiên Các.
Chuyện này khiến bọn Từ Phùng Sơn có một số suy đoán, chắc chắn trong lần phản loạn này Sở Hưu đóng vai trò hết sức quan trọng.
Đương nhiên những điều chi tiết liên quan tới vụ phản loạn ở Hoàng Thiên Các sẽ không tùy tiện để lộ ra bên ngoài, chỉ thi thoảng có một vài tin đồn nhỏ lộ ra mà thôi.
Mà những điều này cũng không liên quan gì tới Sở Hưu nữa, từ nay về sau, cho dù là tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng không có tư cách tới khu vực Nam Man khoa tay múa chân với y, theo lý mà nói, không khác gì y đứng ra tự lập.
Trong Thương Ngô Quận, những người khác còn đang bế quan, tranh thủ thời gian mượn bảo địa Đại La Thiên để tăng cường tu vi, còn Thương Thiên Lương đang trồng rau, chỉ có Lục Giang Hà đi dạo loanh quanh không có việc gì.
Sở Hưu hỏi hắn nguyên nhân, Lục Giang Hà lại thẳng thắn nói mình bị nhốt trong hạt châu kia đã năm trăm năm, bế quan cũng bế đủ rồi, ra ngoài giết người hút chút máu, lực lượng nhận được còn tốt hơn nhiều so với bế quan.
Ngay lúc Sở Hưu định bế quan, Viên Cát đại sư lại đưa tin tới nói mình đã hoàn thành trận pháp dịch chuyển Vô Căn Thánh Hỏa, hỏi hắn nên xử lý hai người Triều Hoàng và Gia Cát Thanh Sơn ra sao.
Sau khi nhận được tin, Sở Hưu tạm thời bỏ qua việc bế quan, chạy về hạ giới, Lục Giang Hà cảm thấy nhàn rỗi buồn chán cũng đi theo Sở Hưu về hạ giới.
Trong cứ điểm ở khu vực Nam Man, Viên Cát đại sư vẻ mặt đắc ý, cố tình chờ Sở Hưu tới để khoe khoang thành tích.
Chương 1594 Phiền toái trong tương lai
Thật ra trận pháp dịch chuyển Vô Căn Thánh Hỏa là dựa vào ý tưởng đột phá của Triều Hoàng và tu vi trận đạo vững chắc của Gia Cát Thanh Sơn, tác dụng lớn hơn Viên Cát đại sư nhiều. Nhưng ai bảo hắn mới là người phe mình, cho nên Sở Hưu có khen thưởng cũng là khen thưởng hắn nhiều nhất.
Khi Sở Hưu và Lục Giang Hà tới nơi, quả nhiên việc đầu tiên Sở Hưu làm là nói với Viên Cát đại sư: “Không tệ, làm tốt lắm.”
Viên Cát đại sư hưng phấn xoa tay, hắn biết Sở Hưu không mấy khi khen ngợi, nhưng chỉ cần y khen tức là ngươi làm thật sự không tệ.
Gia Cát Thanh Sơn ở bên cạnh lại chắp tay nói: “Sở giáo chủ, tới nay trận pháp đã hoàn thành, chẳng hay bần đạo có thể trở về Chân Vũ Giáo không?
Xin Sở giáo chủ cứ yên tâm, chắc chắn bần đạo sẽ giữ kín miệng, sẽ không nói ra những gì mình thấy ở khu vực Nam Man này.”
Gia Cát Thanh Sơn ở chỗ Sở Hưu đã lâu.
Hắn vốn là bị uy hiếp ép tới, chứ không đường đường một chân nhân của Đạo môn, không ngờ lại ở lẫn với một đám người Ma đạo, hỏi làm sao hắn chịu nổi.
Cho nên trong thời gian nghiên cứu trận pháp này, hắn không hề lười biếng, trực tiếp phát huy toàn bộ sở học của bản thân, cố gắng hết sức hoàn thành trận pháp cho Sở Hưu, như vậy hắn cũng có thể được giải thoát sớm hơn.
Vì vậy bây giờ rốt cuộc hắn cũng hoàn thành được trận pháp, chỉ đợi được giải thoát. Hắn mở to mắt nhìn Sở Hưu, hy vọng Sở Hưu có thể thả hắn về.
Sở Hưu túy ý vung tay lên nói: “Thời gian này đã vất vả cho Gia Cát đại sư rồi. Đại sư muốn về thì cứ về đi, khi nào đại sư muốn tới Côn Luân Sơn ta làm khách, ta cũng hoan nghênh.”
Nghe xong câu này, Gia Cát Thanh Sơn vội vàng rời khỏi.
Côn Luân Sơn? Cái loạt ma quật như vậy, kiếp sau hắn cũng không muốn tới.
Một tông sư trân đạo mà thôi, tuy rất mạnh nhưng Sở Hưu không hề để ý. Gia Cát Thanh Sơn muốn đi thì cứ đi, dù sao hắn cũng không thấy những thứ thật sự cơ mật, cho dù hắn không giữ được miệng cũng không quan trọng.
Sở Hưu chuyển ánh mắt sang phái Triều Hoàng, y nói thẳng: “Triều Hoàng đại sư, bây giờ ngươi có muốn về Đông Tề cũng không được nữa rồi, chưa chắc Đông Tề đã dám thu nhận ngươi.
Hay là ngươi gia nhập Thánh giáo đi? Chỉ cần những thứ Triều Hoàng đại sư làm ra có thể khiến ta hài lòng, xưa nay Thánh Giáo ta chưa từng bạc đãi người mình.”
Triều Hoàng vốn chỉ một lòng nghiên cứu trận đạo, hắn lười quan tâm tới phân tranh Chính Ma gì đó.
Cho nên nghe vậy hắn nói thẳng: “Vậy có thể cho ta tất cả truyền thừa trận pháp của Thiên Khốc Ma Tôn hay không?”
Sở Hưu nói: “Có thể cho ngươi một phần, đợi tương lai nếu ngươi có thể nghiên cứu ra càng nhiều trận pháp cho Thánh Giáo ta, những truyện thừa trận đạo tiếp theo của Thiên Khốc Ma Tôn đều có thể cho ngươi.”
Triều Hoàng không buồn do dự nói thẳng: “Thành giao.”
Đối với hắn, Côn Luân Ma Giáo đã đủ mạnh, cũng đủ lớn, chắc chắn có thể cung cấp cho hắn càng nhiều tài nguyên, giúp hắn chuyên tâm vào nghiên cứu trận pháp hơn nữa.
Quan trọng nhất là còn có truyền thừa trận đạo của Thiên Khốc Ma Tôn, đây là thứ Triều Hoàng khao khát đã lâu, trước đó hắn chỉ nhận được một phần, nhưng chỉ riêng phần đó thôi cũng khiến hắn được lợi không nhỏ.
Trận pháp nổi liền hai giới đã hoàn thành cho nên mỗi ngày tin tức ở hạ giới đều được đưa tới khu vực Nam Man ở Đại La Thiên, sau đó lại từ khu vực Nam Man đưa tới trận pháp trong Nam An Phủ, cuối cùng lại chuyển đến Thương Ngô Quận.
Tuy quá trình hay khá rườm rà, nhưng có thể cam đoan mọi chuyện gió thổi cỏ lay ở hạ giới đều không gạt được Sở Hưu, cho nên dù không tới hạ giới, Sở Hưu cũng có thể nắm được mọi tin tức liên quan tới hạ giới.
Thời gian gần đây hạ giới vẫn khá yên ổn, sau khi Sở Hưu hủy diệt hai đại tông môn Phật môn, y bắt đầu biến thành cuồng ma xây dựng trong khu vực Nam Man, điên cuồng xây dựng phân đường, dáng vẻ như muốn bố trí khu vực Nam Man thành Côn Luân thứ hai.
Đối với hành động này của Côn Luân Ma Giáo, đại đa số người trong giang hồ chỉ thở dài một tiếng.
Rốt cuộc Côn Luân Ma Giáo cũng ngừng khuếch trương, đối với bọn họ như vậy cũng là bớt đi một tầng uy hiếp.
Nhưng một số võ giả có kiến thức nghe tin này lại càng lo lắng.
Năm trăm năm trước khi Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh phong, các phân đường cũng được mở trên khắp giang hồ, thậm chí cả Tây Vực cũng có phân đường của Côn Luân Ma Giáo.
Đến lúc Côn Luân Ma Giáo xâu chuỗi các phân đường ở khắp nơi, từ từ xâm chiếm, cũng là lúc toàn bộ giang hồ tan rã.
Đương nhiên những người cảm giác được nguy cơ như vậy chỉ là số ít.
Không ít người còn cảm thấy Sở Hưu khá coi trọng chữ tín. Ít nhất y nói sau khi diệt Phật sẽ không tới gây sự với các thế lực võ lâm khác, y cũng làm như vậy.
Hạ giới không có chuyện gì, Sở Hưu vốn định trở về Đại La Thiên, nhưng đi
nửa đường lại ngừng.
Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Ngươi không định về Đại La Thiên à? Định giải quyết triệt để đám dư nghiệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện hay sao?”
Tuy Sở Hưu diệt phật, nhưng Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn còn một số dư nghiệt sót lại.
Thời gian này Sở Hưu luôn bận rộn ở Đại La Thiên, y không có thời gian tiêu diệt bọn họ.
Sở Hưu nghe vậy lắc đầu nói: “Không liên quan gì tới Phật môn, ta chỉ đột nhiên nghĩ ra, ở hạ giới chúng ta vẫn còn một kình địch, một kình địch trong tương lai.”
“Thiên Môn?” Lục Giang Hà cau mày nói.
Sở Hưu gật nhẹ đầu.
Ở hạ giới, xét tới thế lực có thể nói Sở Hưu đang đứng trên đỉnh cao.
Xét theo thực lực, hiện giờ Sở Hưu chỉ chưa nắm chắc đối phó với vài người. Một là lão thiên sư không biết sâu cạn, tuy đã già nhưng càng già càng mạnh, càng có tinh thần.
Còn một thì gần như đạt tới cực hạn của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Dạ Thiều Nam.
Còn người cuối cùng chính là Quân Vô Thần của Thiên Môn, bất luận bản thân Quân Vô Thần hay Thiên Môn đều rất khó đối phó.
Đương nhiên còn phải thêm cả Chung Thần Tú, nhưng có thêm hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần ngươi không chủ động trêu chọc Chung Thần Tú, không chạm vào nhân quả của hắn, hắn sẽ không làm khó ngươi.
Trong ba người này, lão thiên sư và Sở Hưu không ân oán gì, lập trường của Thiên Sư Phủ cũng không quá cực đoan.
Còn Dạ Thiều Nam theo đuổi cực hạn võ đạo, tuy hai bên đều là Ma đạo, nhưng ít nhất khi Chính đạo hoàn toàn suy bại, sẽ không có chuyện đôi bên động thủ.
Chỉ có Quân Vô Thần là kẻ khiến Sở Hưu e ngại nhất.
Đinh Đầu Thất Tiễn lần trước cực kỳ quỷ dị, Sở Hưu thậm chí còn không thấy người mà thiếu chút nữa mất mạng.
Lục Giang Hà nói hai chữ Thiên Môn xong cũng gãi đầu một cái, cảm thấy khó giải quyết.
Năm trăm năm trước Thiên Môn mới là không cần để mắt tới nhất, một thế lực suýt nữa bị giáo chủ giết sạch, có gì mà đắc ý?
Nhưng đó là năm trăm năm trước, không phải hiện tại.
Giáo chủ Sở Hưu tuy cũng là giáo chủ nhưng hiển nhiên không góp sức nhiều bằng Độc Cô giáo chủ năm trăm năm trước.
Lục Giang Hà trực tiếp lắc đầu nói: “Ngươi định giải quyết Thiên Môn ngay bây giờ ư? Khó lại càng khó, chỉ riêng Quân Vô Thần thôi, ngươi định giải quyết ra sao?”
Sở Hưu cũng lắc đầu nói: “Không có cách nào giải quyết Quân Vô Thần, ở Đại La Thiên ta cũng đã gặp vài chí cường giả cảnh giới Võ Tiên. Ta dám khẳng định Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy đều không bằng Quân Vô Thần.
Cũng chỉ có Diệp Duy Không là ta không cách nào phân biệt được giữa hắn và Quân Vô Thần ai mạnh ai yếu.
Cho dù chúng ta không thể đánh được Quân Vô Thần, bây giờ cũng phải nghĩ cách tìm hiểu tình hình của Thiên Môn. Bằng không một khi Thiên Môn xuất thủ, chúng ta còn không có cơ hội chống trả.”
Chương 1595 Truy tung 1
Chuyện Thiên Môn đã đặt trong lòng Sở Hưu rất lâu, không giải quyết thì luôn là một uy hiếp lớn.
Thời gian này Thiên Môn không ra tay với Côn Luân Ma Giáo, cho dù Sở Hưu không có mặt suốt một năm, Thiên Môn vẫn không động thủ. Còn bây giờ Sở Hưu đã trở về, Thiên Môn vẫn không có bất cứ phản ứng gì, cho nên Sở Hưu suy đoán Thiên Môn gặp vấn đề gì, tạm thời không thể ra tay.
Cho tới nay Thiên Môn luôn rất thần bí, thậm chí bọn họ rất ít khi có hơn hai vị thần tướng xuất hiện trên giang hồ, có chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng Thiên Môn không ra tay, Sở Hưu lại không thể giả bộ không biết, bằng không ai biết sẽ xảy ra chuyện vào lúc nào.
Lục Giang Hà vẻ mặt nghi hoặc nhìn Sở Hưu: “Thế thì ngươi định làm gì? Với thực lực của Thiên Môn, tới cửa chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Không cần tới cửa, ta chỉ cần biết tình báo chi tiết của Thiên Môn trong mọi thời điểm là được.
Không thể đối phó được với Quân Vô Thần, chẳng lẽ không đổi phó được với thần tướng Thiên Môn hay sao?”
Có vẻ như Lục Giang Hà đã hiểu tính toán của Sở Hưu.
Nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng ngươi đi đâu tìm thần tướng Thiên Môn đây? Thậm chí bây giờ ngươi còn không biết rốt cuộc thần tướng Thiên Môn có xuất hiện trong giang hồ hay không. Ngươi cũng không thể trực tiếp đứng dưới chân núi Tây Côn Luân chặn người được?”
“Chúng ta không biết nhưng có lẽ có người biết.”
"Ai?"
"Phong Mãn lâu!"
Lúc này Phong Mãn Lâu cũng không biết bọn họ đã bị Sở Hưu để ý đến.
Nam Lương Thành ở Đông Tề, trên tầng cao nhất của Phong Mãn Lâu, lâu chủ Phong Mãn Lâu và phó lâu chủ Tề Nguyên Lễ mỗi người một ghế ngồi ngoài trời uống trà phơi nắng.
Đây là thói quen của Tề Nguyên Lễ, không biết Phương Phi Phàm bị nhiễm từ lúc nào.
Đương nhiên trên thực tế là thời gian vừa qua Sở Hưu trở về, liên tiếp hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, đủ thứ chuyện phát sinh dồn dập, lượng tin tức quá kinh khủng.
Cho nên vừa rồi Phong Mãn Lâu luôn vận hành ở mức quá tải, chỉnh lý thu thập các thứ tin tức, tới giờ bọn họ mới rảnh rỗi phơi nắng uống trà.
“Hai vị thật có nhã hứng, còn có thời gian ở đây uống trà phơi nắng.
Người như ta cả ngày tắm trong gió tanh mưa máu, liều mạng chém giết với người ta, nào có an nhàn thoải mái như vậy.
Ngươi không tu luyện thì người khác sẽ giết ngươi, không thể nhàn rỗi, cũng không dám nhàn rỗi.”
Thân hình Sở Hưu từ trên không hạ xuống, trận pháp của Phong Mãn Lâu phát hiện luồng sức mạnh cường đại này, nhưng một quầng sáng vừa dâng lên đã thấy Sở Hưu vung tay, ánh sáng trận pháp trực tiếp dập tắt, hủy diệt cực kỳ gọn gàng dứt khoát.
Thấy Sở Hưu đột nhiên đến, Phương Phi Phàm và Tề Nguyên Lễ đều giật nảy mình.
Phương Phi Phàm thậm chí còn đánh đổ ấm trà trước mặt mình, nước trà nóng hổi vẩy xuống quần, đau tới mức hắn nhếch miệng.
Tuy hắn cũng là người tập võ, thậm chí còn có thực lực cảnh giới Chân Đan, nhưng ai lại nhàn rỗi đi tu luyện chỗ đó cứng như gang thép, đều là nam nhân, chỗ phải đau thì vẫn đau.
“Sở giáo chủ đại giá quang lâm, sao không báo trước một tiếng? Chúng ta không tới nghênh đón, mong Sở giáo chủ thứ tội.” Tề Nguyên Lễ vội vàng chắp tay nói.
Sở Hưu vung tay lên nói: ”Đều là người quen cũ, không cần đa lễ.
Ta cũng không thừa nước đục thả câu với hai vị, nói thẳng ra ta tới Phong Mãn Lâu là muốn nhờ các vị hỗ trợ.”
Vừa nghe câu này, Tề Nguyên Lễ và Phương Phi Phàm đều âm thầm nhìn nhau cười khổ.
Trước mắt trên giang hồ, những người có quan hệ dính tới tên Sở Hưu kia đều không có kết cục tốt.
Có điều, vấn đề là tuy bọn họ muốn cự tuyệt nhưng liệu bọn họ có can đảm làm vậy hay không?
Cho nên Phương Phi Phàm đành chắp tay hỏi: “Chẳng hay Sở giáo chủ muốn Phong Mãn Lâu ta làm gì? Phong Mãn Lâu ta sẽ dốc toàn lực, tuyệt đối không chối từ.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Rất đơn giản, giúp ta tìm một người thôi.”
Phương Phi Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là tìm người, may quá Phong Mãn Lâu ta am hiểu chuyện này. Chẳng hay người mà Sở đại nhân muốn tìm là ai?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Thần tướng Thiên Môn!”
Vừa nghe câu này, Phương Phi Phàm và Tề Nguyên Lễ thiếu chút nữa bật ngửa ra ghế.
Cho dù Sở Hưu bảo bọn họ đi tìm dư nghiệt của Đại Quang Minh Tự và Tu
Bồ Đề Thiền Viện, bọn họ cũng không ngại.
Phong Mãn Lâu không phải người trong giới Chính đạo, nói chính xác hơn thì bọn họ chỉ là người buôn tin giang hồ, ai thực lực mạnh, ai đưa ra nhiều lợi ích hơn thì bọn họ cung cấp tin tức cho người đó.
Nhưng bây giờ Sở Hưu lại bảo bọn họ đi điều tra tin tức về thần tướng Thiên Môn, bọn họ thật sự không dám.
Không phải không thể mà là không dám.
Trên giang hồ này, Phong Mãn Lâu là có nhiều tin tức nhất.
Thậm chí một số bí mật của các tông môn khác, chính bọn họ cũng quên rồi nhưng Phong Mãn Lâu vẫn giữ lại.
Nhưng biết càng nhiều, bọn họ lại càng kính sợ đối với những thứ chưa biết.
Đối với Phong Mãn Lâu, Thiên Môn chính là một thế lực như vậy.
Bao năm qua, Phong Mãn Lâu chỉ nhận được rất ít tư liệu liên quan tới Thiên Môn, thậm chí đến bây giờ bọn họ cũng không biết rốt cuộc Thiên Môn là thế lực ra sao.
Trong ấn tượng của Phong Mãn Lâu, Thiên Môn luôn rất cường đại mà thần bí, đối với thế lực như vậy, Phong Mãn Lâu thật sự không muốn trêu chọc.
Thấy biểu cảm của bọn họ, Sở Hưu nhíu mày nói: “Sao vậy, có gì khó à?”
Phương Phi Phàm cười khổ nói: “Đúng là hơi khó.
Phải biết thần tướng Thiên Môn rất ít khi xuất hiện trong giang hồ, có xuất hiện thì đa số thời điểm cũng chỉ một mình.
Hơn nữa Phong Mãn Lâu ta thậm chí không thu thập đủ tài liệu về thần tướng, bây giờ tìm một thần tướng Thiên Môn không khác nào mò kim đáy biển.’
Sở Hưu lắc đầu nói: “Phương lâu chủ, ngươi vẫn không nói thật với ta.
Có khó khăn không có nghĩa là không làm được đúng không? Xem ra Phong Mãn Lâu các ngươi vẫn không muốn giúp ta rồi.”
Phương Phi Phàm lập tức biến sắc, hắn vội vàng nói: “Đâu có đâu có! Ta không có ý này, Sở giáo chủ nghe ta nói đã...”
Sở Hưu vung tay, trực tiếp ngắt lời hắn nói: “Thật ra con người ta rất không thích uy hiếp kẻ khác, vì chuyện này chẳng có chút kỹ thuật nào.
Ngươi không làm việc cho ta, ta giết ngươi. Mấy câu thế này mà nói nhiều thì chẳng còn ý nghĩa nữa. Hơn nữa con người ta rất thích nói lý, đại đa số thời điểm ta luôn thích giao dịch chứ không phải uy hiếp. Dù sao dưa còn xanh có hái cũng không ngọt mà.”
Nói đến đây, gương mặt Sở Hưu nở nụ cười như có như không: “Hay là thế này đi, bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé?
Các ngươi đoán thử xem,các ngươi không giúp ta thì chết. Rốt cuộc câu nói này là thật hay giả?
Đoán đúng, bây giờ ta sẽ đi ngay, các ngươi thấy sao?”
Sở Hưu vừa dứt lời, gương mặt Phương Phi Phàm lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Đừng đừng đừng, Sở đại nhân, chúng ta không chơi, chúng ta đáp ứng. Ta sẽ lập tức lệnh cho tất cả người buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu tạm thời bỏ qua công việc hiện tại, giúp Sở đại nhân tìm kiếm tung tích thần tướng Thiên Môn.”
Hái dưa còn xanh thì không ngọt, nhưng có thể giải khát.
Ít nhất Sở Hưu nói xong câu này, Phương Phi Phàm lập tức ngoan ngoãn, có khó khăn thì khắc phục khó khăn, có thế nào cũng phải làm.