Chương 1491 Chuyện trước trận tỷ võ 2
Đây là quán rượu để ăn cơm uống rượu, bố trí hùng vĩ trang nghiêm như vậy làm gì? Mất cả cảm giác thèm ăn.
Ba tầng cuối cùng của Cửu Tầng Lăng Tiêu Tháp không mở cho người ngoài, chỉ có giới cao tầng của Lăng Tiêu Tông mới có thể đi vào.
Cho nên Lục Tam Kim dẫn thẳng mọi người lên tầng sáu.
Sau khi gọi một đống đồ ăn, Lục Tam Kim giới thiệu: “Đám người Lăng Tiêu Tông này rõ là nhàm chán, làm đồ ăn cũng vậy.
Món nào cũng cực kỳ thô kệch, không có chút kỹ thuật nào, ưu điểm duy nhất là tất cả nguyên liệu đều là sơn hào hải vị trong Đế La Sơn Mạch, nếu may mắn còn có thể ăn thịt hung thú cấp cao.”
Nói đoạn, Lục Tam Kim liếc mắt nhìn xung quanh, nháy mắt ra hiệu rồi nhỏ giọng nói: “Bây giờ là lúc hai phái tỷ võ, nếu là lúc bình thường nơi này còn có ca cơ vũ cơ ở bên ngoài tới biểu diễn.
Nói là ca cơ vũ cơ nhưng thực ra gặp tuấn kiệt trẻ tuổi, tự tiến cử giường chiếu cũng là chuyện bình thường.
Sở huynh và Ngân Linh Tử đạo huynh là quá đủ tư cách, chắc bây giờ vẫn còn một số ca cơ vũ cơ chưa đi, có cần ta tìm vài người giúp các ngươi không?”
Ngân Linh Tử mỉm cười lắc đầu nói: “Tiểu đạo không gần nữ sắc.”
Lục Tam Kim kinh ngạc nói: “Đạo môn các ngươi cũng chú ý mấy thứ này từ bao giờ vậy? Bắt chước đám lừa trọc ở phía tây à?”
Ngân Linh Tử lắc đầu nói: “Nhị sư thúc nói, sư thúc bảo nữ nhân đều là hổ cái, không chạm được, cũng không thể chạm được.
Ải tình ái là khó vượt qua nhất, như hàng long phục hổ, không có tâm cảnh như vậy thì đừng qua cửa ải ái tình!”
Lục Tam Kim vuốt mũi nói: “Thật ra có thể không bàn chuyện tình cảm mà chỉ cần tiền, chỉ đơn giản là quan hệ thể xác thôi.”
Ngân Linh Tử tiếp tục lắc đầu nói: “Nhị sư thúc còn nói, nhục dục chốn hồng trần là thứ dễ làm tâm cảnh lạc lối nhất, có dục mà vô tình là loại tầm thường.
Hai chữ tình dục, tình trước dục sau, chớ làm điên đảo.”
Lục Tam Kim phục hẳn, rõ ràng là chuyện rất phong lưu, kết quả hắn lại ngồi thảo luận với Ngân Linh Tử chững chạc đàng hoàng.
“Nhị sư thúc của ngươi đúng là kỳ tài, nghe nói Linh Bảo Quan hay xuất hiện kỳ tài, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lục Tam Kim đưa mắt nhìn sang Sở Hưu nói: “Sở Hưu, ngươi có cần không? Yên tâm, chắc chắn huynh đệ ta đây sẽ chọn một người thật tốt cho ngươi. Khổ tu trong rừng rú mấy chục năm, hôm nay khó khăn lắm mới được ra ngoài, cũng nên buông thả bản thân chứ?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta cũng giới sắc.”
Lục Tam Kim vẻ mặt ngạc nhiên, hai tên này đều thích bắt chước đám lừa trọc phía tây?
Sở Hưu liếc hắn một cái nói: “Đừng quên mấy hôm nữa là tỷ võ rồi, trong thời điểm này lại lãng phí tinh lực lên người nữ nhân, có ổn không? Lần trước ngươi tham gia tỷ võ cũng như vậy à?”
Lục Tam Kim lúng túng ho khan một tiếng, lần tỷ võ trước hắn cũng không dám làm như vậy, vì lần đó là các chủ đích thân dẫn người đến, quản hắn rất chặt.
Nhưng lần trước hắn ra tay nặng như vậy cũng trách các chủ.
Nếu không phải các chủ quản lý hắn nghiêm ngặt như vậy, khiến hắn nghẹn một bụng lửa, hắn đã chẳng ra tay nặng như vậy trong lúc tỷ võ.
Đang lúc Lục Tam Kim định nói gì đó, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Dù sao kết quả cũng là thua, trước khi tỷ võ có làm gì mà chẳng được, sao phải căng thẳng như vậy.”
Sở Hưu khẽ cau mày, còn chưa thấy bộ dạng của người vừa lên tiếng, nhưng vẻ cuồng ngạo và phách lối trong giọng điệu của hắn đã đập thẳng vào mặt.
Hơn nữa giọng điệu của người này không chỉ là phách lối và cuồng vọng không có đầu óc, mà là cực kỳ tự tin.
Sở Hưu rất không thích giao tiếp với loại người này, vì bình thường cách suy nghĩ của bọn chúng đã chẳng giống với người bình thường, rất dễ hành động cảm tính.
Nhưng nghe giọng nói này, sắc mặt Lục Tam Kim lại lập tức sầm xuống.
“Hiên Viên Vô Song! Sao tên này lại ở đây? Thật đáng ghét!”
Sở Hưu nhíu mày, Hiên Viên? Đây là lần đầu tiên y nghe thấy dòng họ hào nhoáng như vậy.
Khi Sở Hưu thấy Hiên Viên Vô Song, y cũng đoán được rốt cuộc đối phương là người ra sao.
Đúng là kiêu ngạo cuồng vọng tới mức không để bất cứ ai trong mắt.
Nhưng, đối phương cũng có tư cách và thực lực để làm vậy.
Sở Hưu đồng tu Chân Hỏa Luyện Thần và chân hỏa luyện thân, căn cơ và thực lực có thể sánh ngang với cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Nhưng đó chỉ là so với võ giả vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, còn không tính Lăng Vân Tử, còn lại phần lớn mọi người vẫn có lực lượng và căn cơ cao hơn Sở Hưu.
Nhưng trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu chưa từng thấy ai có lực lượng và căm cơ cao hơn y, kể cả Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh cũng không.
Còn bây giờ Sở Hưu đã thấy, căn cơ và lực lượng của Hiên Viên Vô Song này thậm chí không thua Sở Hưu.
Lục Tam Kim ở bên cạnh bí mật truyền âm cho Sở Hưu nói: “Sở huynh, cẩn thận một chút với tên trông như kiểu tinh thần có vấn đề này, tuy trên thực tế đúng là tinh thần hắn có vấn đề thật.”
Sở Hưu truyền âm hỏi: “Hắn họ Hiên Viên? Hậu duệ của Nhân Hoàng?”
Ở hạ giới, Sở Hưu chưa từng thấy họ Hiên Viên, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết thời thái cổ, nghe nói khi xưa thủy tổ của nhân tộc mang họ kép Hiên Viên.
Lục Tam Kim bĩu môi nói: “Hậu duệ của Nhân Hoàng cái quái gì!
Họ này là tự hắn lấy, thậm chí tên cũng là hắn tự đặt.
Theo lời hắn, hắn là độc nhất vô nhị trên trời dưới đất, thiên hạ vô song, họ của mình không thể như những người khác được!
Người bình thường ai mà làm mấy chuyện này? Đầu óc hắn không có vấn đề thì đầu óc ai có vấn đề?
Tuy đầu óc hắn có vấn đề nhưng kẻ này thật sự là quái vật.
Nghe nói hắn là thể chất vô mạch trời sinh, toàn thân không hề có kinh mạch, vốn không thể tu luyện được chút chân khí nào.
Khi hắn vừa được dẫn về Lăng Tiêu Tông, người phụ trách thu nhận đệ tử còn bị cấp trên mắng một trận, cho là dẫn một tên rác rưởi về.
Nhưng Lăng Tiêu Tông làm việc vẫn khá phúc hậu, không trực tiếp đuổi hắn đi mà định đợi sau khi hắn thành niên mới đuổi.
Kết quả không ai ngờ dược tuy lúc đầu tên này không thể tu luyện ra chân khí, nhưng dựa vào một bộ công pháp nhập môn, hắn lại tự mở lối đi riêng, khiến lực lượng tuần hoàn trong máu thịt của cơ thể.
Hắn không có kinh mạch, nhưng máu thịt xương cốt chính là kinh mạch, bất luận là tích lũy hay vận hành cương khí đều mạnh mẽ tới mức đáng sợ. Trong các đệ tử thế hệ đó, có thể nói là không ai có thể sánh được với hắn, còn khi đó Hiên Viên Vô Song mới chưa đến mười tuổi.
Sau đó hắn được Lăng Tiêu Tông thu nhận thành truyền nhân trực hệ, có thể nói là tu vi đột nhiên tăng mạnh, bất luận vô cùng điển tịch gì tới tay hắn, hắn có thể học xong trong một canh giờ, một ngày là tiểu thành, ba ngày là lĩnh ngộ được chín phần mười thần vận!
Tuy đầu óc tên này có vấn đề, nhưng về mặt võ đạo không thể không nói hắn đúng là thiên tài.
Trước đó ta nghe nói hắn đang bế quan thử xung kích lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, không ngờ hôm nay lại xuất quan. Sở huynh, phải thật cẩn thận.”
Chương 1492 Hiên Viên Vô Song cuồng vọng
Nghe Lục Tam Kim mô tả một tràng, Sở Hưu cũng thấy giật mình.
Khi còn ở hạ giới, y cũng gặp không ít thiên tài.
Ví dụ như Lã Phụng Tiên với vận may kinh người, Phương Thất Thiếu với kiếm đạo trời sinh, Trương Thừa Trinh ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan, Tông Huyền tu luyện một thức Minh Vương Ấn tới mức xưa nay chưa từng có. Nếu đặt ở Đại La Thiên, những người này cũng là nhân vật hạng nhất.
Nhưng như Hiên Viên Vô Song, mười tuổi đã có thể sửa đổi công pháp, đi lên con đường võ đạo riêng của mình, đây đúng là yêu nghiệt!
Hiên Viên Vô Song nhìn lướt qua Lục Tam Kim, lạnh nhạt nói: “Lục Tam Kim, ta biết chắc chắn ngươi đang truyền âm phỉ báng ta. Nhưng không sao, cường giả sẽ không tức giận vì lời chửi bới và kêu gào của kẻ yếu, vì ngươi chỉ có thể làm đến được vậy mà thôi.”
Da mặt của Lục Tam Kim vốn rất dày, trước đó hắn thiếu chút nữa trở mặt với Sở Hưu, nhưng khi biết ‘thân phận thật sự’ của Sở Hưu, hắn lập tức thay đổi thái độ.
Nhưng lúc này đối mặt với Hiên Viên Vô Song, Lục Tam Kim lại tức tới mức cánh tay run rẩy.
Những lời này của Hiên Viên Vô Song không phải đang giễu cợt hắn mà là thuật lại một sự thật, hắn thật sự nghĩ như vậy, cho nên Lục Tam Kim mới nổi giận.
Gặp phải tên tâm thần này, ngươi có mắng cũng chẳng mắng thắng được đối phương.
“Hiên Viên Vô Song, còn vài ngày nữa mới bắt đầu tỷ võ, ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ định đánh một trận trước khi tỷ võ?”
Hiên Viên Vô Song liếc sang Lục Tam Kim một cái, lạnh nhạt nói: “Ta tới không phải là tìm ngươi.”
Nói xong hắn đưa mắt nhìn sang Sở Hưu nói: “Ngươi chính vị truyền nhân của Cổ Tôn đã đáp ứng làm khách khanh của Hoàng Thiên Các?”
Sở Hưu vuốt mũi, gật nhẹ đầu.
Người khác thì có lẽ Sở Hưu còn đoán được suy nghĩ, nhưng đối mặt với loại người như Hiên Viên Vô Song, y không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Hiên Viên Vô Song gật đầu nói: “Rất không may, ngươi đã lựa chọn sai lầm rồi.
Lão các chủ đời trước của Hoàng Thiên Các đúng là một người tài, nhưng đã già mất rồi.
‘Thiên Vương’ Lý Vô Tướng cũng tạm được, nhưng Hoàng Thiên Các còn có thêm một ‘Địa Tôn’ Xung Thu Thủy.
Hai người tranh chấp, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Lại nhìn xuống thế hệ trẻ, cỡ như Lục Tam Kim mà còn trở thành người hành tẩu Đông Vực, có thể thấy Hoàng Thiên Các đã không có người nối nghiệp.
Lúc này ngươi lại chọn gia nhập Hoàng Thiên Các, là rất thiếu sáng suốt.
Nhưng ngươi cũng rất may mắn, gặp được ta.
Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, gia nhập Lăng Tiêu Tông ta, trở thành khách khanh.
Những thứ Hoàng Thiên Các có thể cho ngươi thì Lăng Tiêu Tông ta cũng có thể cho ngươi. Hoàng Thiên Các không thể cho ngươi, Lăng Tiêu Tông ta cũng có thể cho ngươi.”
Lục Tam Kim không ngờ Hiên Viên Vô Song lại dám vạch trần nhược điểm của Hoàng Thiên Các ngay trước mặt mình, không khỏi tức giận quát: “Hiên Viên Vô Song, ngươi có ý gì? Chửi bới Hoàng Thiên Các ta là sợ lúc tỷ võ sẽ thất bại quá thảm à?
Nói năng bừa bãi, ngươi tưởng Hoàng Thiên Các ta không có ai hay sao?”
Hiên Viên Vô Song vẫn dùng thái độ cực kỳ lạnh nhạt nhưng lại hết sức ngạo nghễ nói: “Kết cục đã định rồi, sao ta lại phải sợ thua? Chẳng qua ta muốn thắng đẹp một chút mà thôi.
Khi tỷ võ có ba trận, ta muốn ba trận toàn thắng. Vạn nhất vị truyền nhân của Cổ Tôn mà ngươi tìm tới gặp phải đám đệ tử Lăng Tiêu Tông khác, e là đám rác rưởi kia không cản được hắn ta.”
Lúc này Sở Hưu đã cực kỳ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên y thấy kẻ kỳ quái như Hiên Viên Vô Song, điên lên còn chửi luôn cả người bên mình.
Sau khi hắn nói xong câu đó, đám võ giả Lăng Tiêu Tông sau lưng Hiên Viên Vô Song ai nấy sắc mặt đen kịt, còn đen hơn cả Lục Tam Kim.
Bây giờ Sở Hưu đã tin tưởng thực lực của Hiên Viên Vô Song trong Lăng Tiêu Tông.
Loại người nói năng hành xử không hề cố kỵ như hắn, nếu không có thực lực e là người khác đã đánh chết từ lâu rồi.
Hơn nữa thực lực của hắn còn rất mạnh, thậm chí mạnh tới mức bất chấp âm mưu quỷ kế, bằng không rất dễ bị người ta bày mưu hại chết.
Sở Hưu vuốt mũi một cái nói: “Xin lỗi, làm người phải giữ chữ tín. Sở Hưu ta nói lời phải giữ lời, đã đáp ứng gia nhập Hoàng Thiên Các làm khách khanh, đương nhiên sẽ không đổi ý.”
Hiên Viên Vô Song nhún vai nói: “Cũng được, thế gian luôn có người lựa chọn sai lầm rồi lạc lối tới một đi không trở lại.
Ngươi gia nhập Hoàng Thiên Các không phải là sai, nhưng cái sai là khi ngươi gia nhập Hoàng Thiên Các lại gặp phải phải đối thủ là ta.
Đương nhiên ngươi có thể coi ta là đối thủ, còn đối thủ của ta chỉ có ở tương
lai.”
Nói xong Hiên Viên Vô Song trực tiếp dẫn người đi khỏi.
Đối với hắn, trước trận tỷ võ đã ra tay gây sự với bọn Sở Hưu, không đáng.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng sử dụng bất cứ âm mưu quỷ kế nào, cho dù gặp chuyện gì hắn cũng dùng thực lực của bản thân đánh tan, đây mới là phương thức làm việc của hắn.
Sau khi đám người đi khỏi, Ngân Linh Tử nhịn cả nửa ngày mới lên tiếng: “Trước đây vẫn nghe nói vị thiên tài Hiên Viên Vô Song của Lăng Tiêu Tông có tính cách khó tả, bây giờ nhìn lại, quả đúng là vậy.”
Lục Tam Kim cười lạnh nói: “Còn nói khó tả gì, nói thẳng ra là bị tâm thần đi!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Thằng điên với thiên tài chỉ cách nhau một ý nghĩ.
Đúng như ngươi nói, tên này, khó đối phó.
Với phương thức hành xử của hắn mà tới giờ vẫn sống rất thoải mái, đây là minh chứng tốt nhất.”
Lục Tam Kim buồn bực gật nhẹ đầu, đợi món ăn lên, mời Sở Hưu và Ngân Linh Tử rồi bắt đầu ăn.
Tâm trạng đang vui vẻ lại bị tên Hiên Viên Vô Song kia quấy nhiễu.
Nhưng hảo cảm của Lục Tam Kim đối với Sở Hưu cũng tăng thêm không ít.
Loại người như Lục Tam Kim, trông thì ai cũng có thể làm quen, ai cũng có thể làm bằng hữu, nhưng trên thực tế chỉ là hắn giỏi giao tiếp mà thôi.
Thực ra số người mà hắn thật sự coi là bằng hữu không nhiều.
Trước đó thái độ của Lục Tam Kim đối với Sở Hưu cũng như vậy, hắn thân là người hành tẩu Đông Vực, phát hiện trong địa bàn nhà mình xuất hiện một vị truyền nhân của Cổ Tôn, có lôi kéo cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lần này Sở Hưu từ chối lời mời chào của Lăng Tiêu Tông, khiến hắn thấy cảm kích.
Vì Hiên Viên Vô Song nói không sai, Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông đấu đá nhau nhiều năm như vậy nhưng thực ra đa số là Hoàng Thiên Các bị ép xuống hạ phong.
Còn bây giờ, cũng là lúc Hoàng Thiên Các bị ép xuống hạ phong.
Nếu Hoàng Thiên Các chiếm thượng phong, lần trước Lục Tam Kim phế bỏ đệ tử Lăng Tiêu Tông đã chẳng bị trách mắng, cũng chẳng bị cấm tham gia tỷ võ lần này.
Hoàng Thiên Các hoàn toàn có thể nói là đao kiếm không mắt, quyền cước vô tâm, không khéo lúc về còn ban thưởng cho Lục Tam Kim.
Nhưng thực lực không bằng người ta, còn cho người ta cái cớ gây sự, vậy chỉ có nước tạm thời nhẫn nhịn.
Ba ngày sau, trận tỷ võ giữa Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các được cử hành.
Chính giữa Lăng Tiêu Thành là một quảng trường khổng lồ, dài rộng đều tới ngàn trượng, tại đó bố trí vô số trận pháp, bốn phía là bốn pho tượng. Nghe nói đây là tượng của bốn vị sư tổ có cống hiện lớn nhất cho Lăng Tiêu Tông.
Đây chính là nơi tiến hành tỷ võ của Lăng Tiêu Tông, những lúc khác thì là nơi cường giả của Lăng Tiêu Tông giảng đạo.
Trong quá khứ tỷ võ giữa hai phía là để giải quyết ân oán cá nhân, nhưng sau này phát triển thêm, dần dần có ước định, hình thành quy củ, thậm chí còn có không ít võ giả bên ngoài tới xem lễ.
Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các hai bên một nam một bắc, vị trí đông tây là lưu lại cho người tới xem lễ.
Sở Hưu ngồi trong đám người của Hoàng Thiên Các, đánh giá tình hình xung quanh. Lúc này Lục Tam Kim lại tới gần nói: “Sở huynh, lát nữa sẽ có cường giả Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông tới giảng đạo, chắc ngươi chưa từng nghe. Chú ý nghe một chút, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Sở Hưu nghe vậy ánh mắt lại sáng lên.
Chương 1493 Võ Tiên giảng đạo, tỷ võ bắt đầu 1
Trước đây Sở Hưu đã có một số dự tính và suy đoán về cảnh giới Võ Tiên.
Dù sao ở hạ giới, chỉ có bốn người mà Sở Hưu có thể xác định là đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên, đó là Độc Cô Duy Ngã, Ninh Huyền Cơ, Chung Thần Tú và Quân Vô Thần.
Hơn nữa thậm chí Sở Hưu còn nghi ngờ, trong cảnh giới Võ Tiên, Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ cũng là cường giả tuyệt đỉnh.
Chỉ có điều trong cảnh giới Võ Tiên còn chia ra mấy cảnh giới nhỏ thì Sở Hưu cũng không biết.
Trước đó, trong những điển tịch mà y vơ vét tại Phương Lâm Quận, kể cả những ghi chép của Văn Phong Các đều không có tin tức gì về phương diện này.
Sở Hưu lo lắng thân phận bị nghi ngờ nên không hỏi dò Lục Tam Kim và Ngân Linh Tử, nhưng chắc hai người đều biết.
Nếu lúc này có thể thấy được cường giả Võ Tiên chân chính, Sở Hưu cũng có thể suy đoán đại khái rốt cuộc cảnh giới này là trình độ ra sao.
Trong quảng trường rộn rã cả nửa ngày, một lát sau mới đột nhiên im lặng.
Đông đảo đệ tử Lăng Tiêu Tông mặc áo trắng đi ra, trong đó người đi trước nhất là một lão già và một người trung niên mặc áo giáp Kỳ Lân Quang Minh màu trắng bạc.
Lục Tam Kim giới thiệu: “Người già hơn là tông chủ Lăng Tiêu Tông đời trước, Tần Bách Nguyên. Vị mặc chiến giáp là đệ nhất chiến tướng của Lăng Tiêu Tông hiện tại, phụ trách bảo vệ Lăng Tiêu Môn, Đấu Chiến Thần Quân - Lệnh Hồ Tiên Sơn.
Vị này cũng không phải hạng phàm, Lăng Tiêu Môn chính là động thiên phúc địa quan trọng nhất của Lăng Tiêu Tông. Trong Lăng Tiêu Môn còn cất giấu tất cả điển tịch và báu vật quý giá của Lăng Tiêu Tông.
Thậm chí có thể nói là tông chủ Lăng Tiêu Tông có thể chiến tử, nhưng Lệnh Hồ Tiên Sơn là thành lũy cuối cùng thủ hộ Lăng Tiêu Tông, hắn mà chết thì Lăng Tiêu Tông cũng bị hủy diệt.”
Sở Hưu vuốt cằm, y không hỏi nhiều nhưng cũng tính được đại khái thực lực của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các.
Hoàng Thiên Các có hai vị Võ Tiên, lần lượt là các chủ thế hệ trước và các chủ thế hệ này Lý Vô Tướng.
Còn Lăng Tiêu Tông có thể chèn ép Hoàng Thiên Các, bây giờ đã để lộ ra hai vị Võ Tiên, còn một vị môn chủ chưa xuất hiện.
Hơn nữa sau khi gặp được hai vị này, rốt cuộc Sở Hưu cũng có thể xác nhận lại, đúng là bốn người mà y từng suy đoán đều đạt tới cảnh giới Võ Tiên.
Ít nhất theo cảm giác về khí tức của Sở Hưu, thực lực của Chung Thần Tú tuyệt đối mạnh hơn hai vị này, phải nói là sâu không thấy đáy.
Còn thực lực của Quân Vô Thần cũng mạnh hơn Tần Bách Nguyên già nua kia nhiều, chỉ xét về khí tức thì kém Lệnh Hồ Tiên Sơn không nhiều.
Đương nhiên đây chỉ là Sở Hưu phán đoán dựa trên giác quan của bản thân, sai lệch rất lớn. Nếu thật sự giao chiến, rốt cuộc thực lực của Lệnh Hồ Tiên Sơn và Quân Vô Thần ai mạnh ai yếu vẫn là ẩn số.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy kinh khủng.
Trước đó Sở Hưu đã đoán là thực lực của Đại La Thiên mạnh hơn hạ giới, không phải là vì con người mà vì hoàn cảnh.
Kết quả bây giờ nhìn lại, Sở Hưu mới biết nước dưới hạ giới sâu hơn mình tưởng tượng.
Có thể đạt tới cảnh giới Võ Tiên ở nơi như hạ giới, sau khi tới Đại La Thiên thì thực lực sẽ mạnh tới mức nào?
Lúc này người của Lăng Tiêu Tông hàn huyên vài câu, sau đó giảng đạo đã bắt đầu.
Lần này người giảng đạo là Tần Bách Nguyên, thực ra đa số những võ giả giảng đạo trong Đại La Thiên đều là người đời trước có thực lực có uy danh như Tần Bách Nguyên.
Có lẽ về mặt chiến lực bọn họ không bằng cường giả đang lúc tráng niên như Lệnh Hồ Tiên Sơn, nhưng hiển nhiên kiến thức về võ đạo của họ thâm sâu hơn hẳn.
Tần Bách Nguyên đi tới chính giữa quảng trường, ngồi xếp bằng dưới đất rồi mở miệng nói: “Đạo về võ, thông thiên nhập địa, tu luyện tự thân, cảm ngộ thiên đại.
Trước đây giảng đạo nhiều, cũng có nhiều thứ bị người ta nói mãi phát chán rồi. Lần này lão già ta đây cũng muốn nói mấy thứ mới mẻ.”
Nhìn một lượt xung quanh, Tần Bách Nguyên trầm giọng nói: “Hôm nay ta muốn nói tới đạo về chiến đấu!”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều lộ vẻ hứng thú.
Lăng Tiêu Tông có chiến lực cường hãn, đây là chuyện rất nhiều người biết.
Cho nên khi cường giả của Lăng Tiêu Tông giảng giải đạo lý về chiến đấu, bọn họ cũng càng hứng thú.
“Kẻ chiến đấu thì dùng binh khí giao chiến, múa binh khí.
Võ giả chém giết chiến đấu là khống chế đối với võ kỹ, đổi với thay đổi về tâm cảnh, mỗi thay đổi dù nhỏ bé nhất cũng cực kỳ quan trọng...”
Hiển nhiên Tần Bách Nguyên đã rất quen với chuyện giảng đạo về mặt này, hắn chậm rãi nói trên quảng trường, người khác nghe mà như si như say, nhưng Sở Hưu nghe xong một đoạn lại khẽ lắc đầu.
Không phải Sở Hưu kiêu ngạo, nghe không lọt tai lời giảng đạo của Võ Tiên,
mà là những thứ Tần Bách Nguyên giảng giải không có tác dụng gì với Sở Hưu.
Thực lực của Sở Hưu đều là chém giết trong gió tanh mưa máu, nếu nói tới đạo về chém giết, y không kém hơn bất cứ ai. Nhưng điểm khác biệt là bảo y động thủ thì được, nhưng bảo y chậm rãi giảng giải như Tần Bách Nguyên thì y lại không làm được.
Hơn nữa y còn phát hiện, chẳng trách đám võ giả Đại La Thiên này thích giảng đạo như vậy, thật ra bọn họ cũng chẳng lấy ra thứ gì có ý nghĩa.
Cũng như có người nói với ngươi chỉ cần phấn đấu là có thể thành công, sau đó tùy ý nhắc tới vài người làm ví dụ, nhưng khi ngươi bắt tay vào làm, ngươi mới phát hiện, mấu chốt của vấn đề không phải ngươi có phấn đấu hay không, mà là ngươi nên phấn đấu như thế nào.
Loại giảng đạo này sẽ không tiết lộ cơ mật của bản môn, còn thu được danh tiếng, sao lại không làm.
Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp một số cao thủ cường giả sẽ lấy ra một số thứ có ý nghĩa.
Tần Bách Nguyên giảng giải tận nửa canh giờ, nói xong những thứ này rồi nhìn sang phái Hoàng Thiên Các, lạnh nhạt nói: “Phó các chủ, lão già ta nói xong rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, bên phía các ngươi ai ra tỷ võ trước?”
Xung Thu Thủy vung tay, một võ giả thân hình cao lớn, sắc mặt ngạo nghễ trực tiếp đi tới giữa lôi đài.
Sở Hưu chợt phát hiện, trong số các đệ tử đại phái ở Đại La Thiên, có vẻ như ai cũng ngông nghênh, không dễ gì tìm được người khiêm tốn lễ độ như Ngân Linh Tử.
Chuyện này có liên quan tới hoàn cảnh của Đại La Thiên, diện tích rộng lớn, đại đa số võ giả du lịch giang hồ cũng chỉ là đi trong địa bàn nhà mình, ít khi gặp chuyện gì nguy hiểm, đi đâu cũng được người khác đối xử cung kính, cuối cùng tạo thành tính cách như vậy cũng không có gì là lạ.
Còn ở hạ giới, những tuấn kiệt Long Hổ Bảng đợt trước như Sở Hưu, từ nhỏ đã tranh đấu với đủ loại người, tranh chấp giữa Đạo và Phật, giao chiến giữa Chính và Ma, đấu đá âm mưu giữa các thế gia. Ai cũng biết trên người còn có người, trên trời còn có trời, có muốn kiêu ngạo cuồng vọng cũng chẳng kiêu ngạo cuồng vọng nổi.
Bên phía Lăng Tiêu Tông cũng vung tay, lập tức có người xuống tham gia trận tỷ võ.
Sở Hưu nhìn thoáng qua hai người kia ra tay, cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Chương 1494 Võ Tiên giảng đạo, tỷ võ bắt đầu 2
Thực ra đại đa số võ giả cùng cấp ở Đại La Thiên đều có sức chiến đấu thực sự thấp hơn võ giả hạ giới.
Thực lực của hai người kia đừng nói là đấu với Sở Hưu, cho dù là võ giả vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần như Chử Vô Kỵ hay Lã Phụng Tiên cũng có thể tùy ý giải quyết.
Đương nhiên điều duy nhất khiến người ta kinh ngạc là tuổi tác của bọn họ.
Hai người giao thủ không tới nửa khắc đồng hồ, võ giả bên Hoàng Thiên Các đã bị đánh bại.
Võ đạo của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các rất tương tự, đều là loại cương mãnh hùng dũng tới cực hạn, cho nên khi hai bên giao thủ thật ra là tỷ thí căn cơ lực lượng.
Đến lượt thứ hai, Xung Thu Thủy vung tay, người ra trận là Hoàng Giác bị Sở Hưu đánh hộc máu trước đó.
Tuy lúc trước tên này chịu một quyền của Sở Hưu, nhưng trong Hoàng Thiên Các có không ít đan dược quý giá, mấy ngày thôi là đã hồi phục.
Còn thấy Hoàng Giác ra trận, Hiên Viên Vô Song bên Lăng Tiêu Tông cũng sửng sốt.
Trước đó Hiên Viên Vô Song còn tưởng bên Hoàng Thiên Các sẽ giở trò, cho người mạnh nhất đánh bại người yếu nhất bên họ, sau đó đưa một tên rác rưởi ra đánh với hắn.
Kết quả ai ngờ bọn họ lại để vị truyền nhân của Cổ Tôn kia cho hắn, là bọn họ định bỏ cuộc hay quá đề cao tên truyền nhân của Cổ Tôn kia?
Hiên Viên Vô Song cười khẽ một tiếng, không tiếp tục suy nghĩ.
Dù sao hắn cũng thấy chỉ cần mình ra sân là kết quả xác định rồi, không cần phải nghĩ.
Lúc này trong sân đấu, Hoàng Giác và võ giả Lăng Tiêu Tông đã giao thủ.
Chẳng trách lúc trước Lục Tam Kim truyền âm cho Sở Hưu nói tên Hoàng Giác này khó đối phó tới mức nào. Tuy lực lượng và căn cơ của tên này kém xa Sở Hưu, nhưng chiến lực của bản thân cũng không yếu, trực tiếp áp đảo đối phương, chỉ mất một khắc đồng hồ đã chiến thắng.
Hai bên một thắng một thua, Hiên Viên Vô Song hừ lạnh một tiếng nói: “Rác rưởi!”
Vốn dĩ theo ý tưởng của hắn tuy là ba trận hai thắng nhưng quy củ là cả ba trận đều phải ra tay, cho nên ba trận này nhất định phải toàn thắng. Không ngờ còn chưa gặp Sở Hưu thì bên bọn hắn đã thua một.
Đệ tử Lăng Tiêu Tông vừa thua trận sắc mặt giận dữ, nhưng không dám nói gì.
Trên khán đài, Tần Bách Nguyên nhíu mày nói: “Tính cách của Vô Song cần
phải thay đổi, đối đãi với người mình nên ôn hòa hơn một chút, vì sau cứ nói năng nặng lời như vậy? Cứ tiếp tục như vậy, tương lai nếu giao Lăng Tiêu Tông cho hắn chấp chưởng, làm sao người ta phục được?”
Lệnh Hồ Tiên Sơn lạnh nhạt nói: “Không làm tông chủ Lăng Tiêu Tông được thì làm người giữ cửa như ta cũng được.
Canh giữ Lăng Tiêu Môn, không phải lo chuyện âm mưu đấu đá chẳng tốt hơn à?”
Tần Bách Nguyên cười khổ một tiếng, tuy người giữ cửa của Lăng Tiêu Tông cũng rất quan trọng, nhưng hiển nhiên chức vụ tông chủ thống lĩnh toàn bộ Lăng Tiêu Tông mới là quan trọng nhất.
Tới trận tỷ võ thứ ba, Hiên Viên Vô Song leo lên sân đấu, khiến xung quanh bàn tán xôn xao.
Đừng nói trong phạm vi Đông Vực này, cho dù đặt ra toàn bộ Đại La Thiên, tiếng tăm của Hiên Viên Vô Song cũng cực lớn, đương nhiên là loại nửa khen nửa chê.
Còn tới khi Sở Hưu cũng lên sân đấu, tất cả mọi người đều sửng sốt, vị này là ai? Đệ tử mà Hoàng Thiên Các mới bồi dưỡng?
Tới khi tuyên bố thân phận của Sở Hưu, mọi người mới giật mình, hóa ra là truyền nhân của Cổ Tôn.
Từ sau chuyện Hàn Giang Thành, khách khanh thay mặt cho đệ tử nhà mình đã không phải chuyện lạ, cho nên lần này Sở Hưu đại diện cho Hoàng Thiên Các tham chiến cũng rất bình thường.
Nhưng mọi người cũng đang nghi ngờ thân phận Sở Hưu, rốt cuộc là truyền nhân của vị Cổ Tôn nào?
Không có nhiều Cổ Tôn thời thượng cổ ẩn cư nơi rừng núi, nhưng cũng không ít, hơn nữa thi thoảng lại có đệ tử của họ bước chân vào giang hồ, cho nên các đại phái cũng biết tên họ của đa số các Cổ Tôn.
Nhưng có một điểm kỳ lạ, bên Hoàng Thiên Các không công bố truyền thừa của Sở Hưu.
Tuy bên phía Hoàng Thiên Các không nói rõ truyền thừa của Sở Hưu, nhưng nếu Hoàng Thiên Các đã phái một vị truyền nhân của Cổ Tôn ra mặt, vậy chắc hẳn thực lực của đối phương cũng không yếu.
Nói chính xác hơn, mỗi vị truyền nhân của Cổ Tôn bước chân vào giang hồ đều có thực lực không yếu.
Đương nhiên không yếu chỉ là so với võ giả bình thường mà thôi, đối với những đại phái như Lăng Tiêu Tông, thứ gì truyền nhân của Cổ Tôn có, bọn họ cũng có, truyền nhân của Cổ Tôn không có, bọn họ lại có.
Trong hoàn cảnh như vậy, đệ tử được bồi dưỡng ra cũng không yếu hơn truyền nhân của Cổ Tôn.
Hiên Viên Vô Song đạp lên sân đấu, nhìn Sở Hưu, lắc đầu nói: “Rất đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn sai lầm.
Nhưng ngươi cũng rất may mắn, vì trong tỷ võ không thể ra tay quá nặng.
Tên ngu ngốc Lục Tam Kim kia không khống chế được cơn tức giận của mình, ra tay quá nặng, kết quả bị trách mắng trừng phạt. Tội gì phải khổ như vậy? Ra oai với kẻ yếu thì vẻ vang gì chứ. Ngươi yên tâm, chẳng mấy chốc là xong thôi.”
Mọi người xung quanh nghe Hiên Viên Vô Song nói vậy, biểu cảm trên mặt đều khác nhau.
Tuy bọn họ đã nghe vị thiên tài của Lăng Tiêu Tông có tính cách kỳ quái, nhưng bọn họ thật sự không ngờ hắn lại kỳ quái tới mức độ này.
Sở Hưu cũng nhíu mày, y không phải người dễ bị chọc giận, nhưng lúc này đối mặt với Hiên Viên Vô Song, sự nhẫn nại cũng y cũng gần tới cực hạn.
Sở Hưu cầm Phá Trận Tử trong tay, khoảnh khắc đao rời vỏ, thiên địa nguyên khí xung quanh không ngờ lại bị lưỡi đao quy nguyên thành lực lượng cực âm.
Không biết có phải vì thiên địa nguyên khí trong Đại La Thiên quá dồi dào hay không, Sở Hưu phát hiện sau khi tới Đại La Thiên, Phá Trận Tử của y đã xảy ra một số biến hóa, có vẻ như lực lượng quy nguyên đã mạnh hơn một chút.
Lục Tam Kim ở trên đài nhíu mày, quả nhiên Sở Hưu này am hiểu nhất là đao pháp.
Khóe miệng của Hiên Viên Vô Song nở nụ cười tự tin nói: “Đao không tệ.’
Sau khi dứt lời, Hiên Viên Vô Song bước lên một bước, quanh người lập tức bùng lên cương khí chói mắt.
Gần như chỉ trong chớp mắt, thiên địa nguyên khí trong phương viên ngàn trượng đều bị Hiên Viên hấp thụ toàn bộ, tất cả đều bị hắn nắm trong tay, khiến cho toàn thân Hiên Viên Vô Song rực rỡ như vầng mặt trời.
Mọi người ở đây đều kinh hãi, bàn tán ầm ĩ.
Hiên Viên Vô Song trời sinh vô mạch, đáng lẽ phải là phế nhân.
Kết quả hắn lại dựa vào tư chất đó, tự sáng tạo ra công pháp và phương thức tu luyện thích hợp nhất với bản thân, lúc này ra tay cả lực lượng và căn cơ đều cường hãn tới kinh người.
Cho dù là một số cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở đây cũng không dám cam đoan mình có thể điều động lực lượng thiên địa mạnh hơn Hiên Viên Vô Song.
Tuyệt thế thiên tài và thằng điên rác rưởi chỉ cách nhau một ý nghĩ, kết quả là tạo ra loại người như Hiên Viên Vô Song.
Như vầng mặt trời chói chang giáng xuống, lực lượng cường đại trực tiếp ép về phía Sở Hưu.
Thường thì khi đối phó với người khác, Hiên Viên Vô Song cũng chẳng muốn
bỏ nhiều công sức, cứ trực tiếp dùng thủ đoạn đơn giản nhất áp đảo đối phương là được.
Chương 1495 Phá Trận trảm thiên tỏa hào quang
Nhưng lần này hắn đối mặt với một ‘truyền nhân của Cổ Tôn’ như Sở Hưu, cho nên hắn dùng nhiều sức hơn một chút.
Sở Hưu nheo mắt, Phá Trận Tử trong tay chém ra, chỉ trong chớp mắt, ánh sáng sắc bén đã lóe lên chói mắt.
Khoảnh khắc này thời gian như ngưng bặt lại, đao của Sở Hưu xuyên qua thời gian và không gian. Mọi người ở đây thậm chí còn chưa nháy mắt nhưng một khắc sau đao của Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt Hiên Viên Vô Song!
Dưới đao này, không gì không phá.
Sự sắc bén của đao đạo được đao chiêu của Sở Hưu phát huy tới cực hạn, dùng Phá Trận Tử làm trung tâm, thiên địa vạn vật như đều bị chia cắt thành hai nửa.
Cương khí cường đại bị xẻ đôi chỉnh tề, vầng mặt trời cũng bị chia cắt.
Ánh mắt Hiên Viên Vô Song đầy hoảng sợ và không thể tin nổi.
Có thế nào hắn cũng không ngờ thực lực của người đối diện lại mạnh tới như vậy, mạnh tới mức này!
Trong lúc gấp rút, hắn quát lên một tiếng chói tai, tay kết ấn quyết, cương khí màu bạc chuyển hóa thành phù văn, ngưng tụ thành một hư ảnh thần môn giữ không trung.
Lăng Tiêu Nam Thiên Môn!
Lực lượng của thần môn ngưng thực nặng nề, bên trên gánh bầu trời, bên dưới tiếp đất.
Nhưng Sở Hưu chém ra đao này có thể nói là đỉnh phong cực hạn trong đao đạo của y.
Một đao hoàn mỹ dung hợp cả Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết, đâu có dễ ngăn cản như vậy?
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ sân đấu đều chấn động, ánh sáng trận văn lóng lánh, ngăn cản lực lượng xung kích.
Sau khi cơn bão cương khí tan đi, mọi người mới phát hiện Sở Hưu vẫn đứng tại chỗ còn Hiên Viên Vô Song lại bị đao vừa rồi của Sở Hưu chém bay ra ngoài.
Thấy cảnh này, mọi người ở đây lập tức xôn xao, sắc mặt không thể tin nổi.
Tuy bọn họ đều bó tay đối với tính cách của Hiên Viên Vô Song, nhưng sự cường đại của Hiên Viên Vô Song đã nổi danh khắp Đông Vực, hay thậm chí là toàn bộ Đại La Thiên.
Kết quả lúc này chỉ vừa giao thủ, hắn lại bị Sở Hưu xuất một đao chém bay, rốt cuộc tên Sở Hưu này là quái vật gì?
Lục Tam Kim há hốc mồm, sau đó nhìn sang phía Hoàng Giác.
Lúc này sắc mặt Hoàng Giác cũng tái nhợt, thậm chí trong lòng còn thấy may mắn.
May mà lần trước hắn và Sở Hưu động thủ là dùng nắm đấm chứ không phải dùng đao, nếu không cho dù có Cửu Chuyển Thần Đan cũng không cứu nổi hắn.
Trên đỉnh cao nhất của khán đài Lăng Tiêu Tông, Tần Bách Nguyên nhíu mày nói: “Tiểu tử này có lai lịch ra sao mà thực lực cường đại như vậy?
Sao ta cứ thấy đao vừa rồi có cảm giác quen quen? Hình như ta đã đọc được trong ghi chép hay điển tịch nào đó.”
Lệnh Hồ Tiên Sơn vung tay, cho người đi tìm hiểu tài liệu cặn kẽ về Sở Hưu, còn hắn thì thản nhiên nói: “Truyền nhân của Cổ Tôn, cũng rất bình thường.
Đám người đó náu mình trong rừng sâu bao nhiêu năm, trả giá nhiều như vậy, thể nào chẳng có kẻ may mắn, bồi dưỡng được vài nhân kiệt đương thời, Mạnh Tinh Hà cũng là người như vậy.”
Trong lúc nói chuyện đã có người dâng tư liệu tỉ mỉ về Sở Hưu lên.
Sau khi xem xong, Lệnh Hồ Tiên Sơn lắc đầu nói: “Là truyền nhân của Cổ Tôn, từng được Linh Bảo Quan và Hoàng Thiên Các thừa nhận, xem ra lai lịch không nhỏ.
Nhưng bị người khác đánh bại rồi không rửa nhục là không được để lộ họ tên, cái gã quái đản này là ai?
Tuy đám Cổ Tôn kia ai cũng kỳ quái, nhưng không mấy ai quái đản tới mức này.”
Linh Bảo Quan và Hoàng Thiên Các đã thừa nhận nên Lệnh Hồ Tiên Sơn không nghi ngờ gì về thân phận của Sở Hưu.
Hoàng Thiên Các tạm không bàn, nhưng trong số rất nhiều thế lực ở Đại La Thiên, Linh Bảo Quan vẫn có tiếng tăm không tồi.
Ngân Linh Tử đã tự mình thừa nhận, sẽ không ai nghi ngờ Sở Hưu là giả.
Nhìn vào sân đấu, Tần Bách Nguyên cau mày nói: “Nhưng thực lực của tiểu tử này đúng là kinh khủng, trận chiến này thắng bại chưa rõ.”
Lệnh Hồ Tiên Sơn điềm nhiên nói: “Thua thì thua, không có gì lớn, thua nhất thời không sao, đừng thua cả đời là được.”
Tần Bách Nguyên thở dài nói: “Ta sợ Vô Song không nghĩ thoáng được, ngược lại tâm cảnh bị đả kích.”
Khóe miệng Lệnh Hồ Tiên Sơn giật một cái: “Tâm cảnh của hắn bị đả kích thì đã làm sao? Cho dù tính cách đại biến đi nữa, liệu còn tệ hơn hiện giờ được à?”
Tần Bách Nguyên ngạc nhiên, sau đó cười khổ một tiếng, cũng đúng.
Tính cách của Hiên Viên Vô Song đã ác liệt tới mức này rồi, cho dù có thay đổi cũng đâu thể tệ hơn được?
Lúc này trên sân đấu, Hiên Viên Vô Song bò dậy từ đống bụi mù, ánh mắt đầy tức giận và không thể tin nổi.
Hắn phẫn nộ vì mình chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, lại không thể tin nổi vì thực lực của kẻ trước mặt lại mạnh đến vậy.
“Được! Được lắm! Được lắm!
Ngươi đã chọc giận ta rồi, vốn dĩ ta không định sử dụng toàn lực, tránh ngộ thương ngươi rồi lại bị trách phạt như tên ngu ngốc Lục Tam Kim kia.
Nhưng bây giờ, ngươi đã chọc giận ta...”
Hiên Viên Vô Song còn chưa dứt lời, thân hình Sở Hưu đã phát động, lại xuất đao chém xuống, lại là Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết hợp nhất, luồng đao ý cường đại như muốn chém tan thế giới này lập tức khiến cho Hiên Viên Vô Song nuốt ngược những lời còn lại.
Cái miệng của tên này quá đáng ghét, Sở Hưu không muốn nghe hắn lải nhải tiếp.
Hiên Viên Vô Song thần sắc nghiêm nghị, hai tay vung lên, thiên địa nguyên khí cường đại bị hắn khống chế triệt để. Hai bên phải trái, thiên địa nguyên khí như cự long bị hắn nắm vào hai tay, giao thoa với nhau, phá ra từng tiếng long ngâm lao về phía Sở Hưu cắn xé.
Đao ý Phá Tự Quyết cắt đứt hết thảy, nhưng hai con cự long bằng nguyên khí này lại giao hòa với nhau, lực lượng xoắn ốc không ngừng tiêu hao lực lượng từ đao này của Sở Hưu.
Lúc này Hiên Viên Vô Song lại lấy binh khí của mình ra khỏi hộp báu không gian.
Đó là một thanh Phương Thiên Họa Kích hoa lệ tới cực điểm, trên kích là một con kim long lượn vòng, lưỡi đao hình trăng khuyết lấp lánh ánh sáng sắc bén.
Thanh Lăng Tiêu Trấn Long Kích này là Lăng Tiêu Tông chế tạo cho Hiên Viên Vô Song sau khi hắn trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ của Lăng Tiêu Tông. Để chế tạo nó, Lăng Tiêu Tông đã phải bỏ ra vô số tài liệu quý giá, mời một vị Cổ Tôn am hiểu rèn đúc binh khí chế tạo riêng cho Hiên Viên Vô Song, có thể nói là thần binh cực phẩm.
Trong Lăng Tiêu Tông, không mấy võ giả được đãi ngộ như vậy.
Tay cầm Tăng Tiêu Trấn Long Kích, quanh người Hiên Viên Vô Song là cương khí màu bạc mờ ảo, thân thể như ma thần thượng cổ, ánh sáng vàng bạc đan xen, một kích đánh xuống đối chọi trực tiếp với Phá Trận Tử, lập tức bộc phát ra một chấn động lực lượng càng cường đại. Thậm chí mặt đất có thể chống chọi trước uy áp của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không chịu nổi luồng lực lượng này, bắt đầu tan vỡ.
Lực lượng cơ thể và lực lượng cương khí của Sở Hưu đều đã đạt tới cực hạn trong cùng cảnh giới.
Còn Hiên Viên Vô Song tuy lực lượng cơ thể hơi kém hơn Sở Hưu, nhưng hắn là thể chất vô mạch trời sinh, lực lượng cương khí đã truyền vào xương cốt máu thịt của hắn, lực lượng cương khí hùng hồn tới cực hạn, thậm chí vượt xa Sở Hưu. Khoảnh khắc này không ngờ hai người lại vào thế giằng co.
Hiên Viên Vô Song lạnh lùng nói: “Ta đã nói mà, ép ta dùng toàn lực là ngươi...”
Hắn còn chưa dứt lời, một luồng lực lượng cực âm lạnh lẽo tới cực điểm đã ầm ầm bộc phát, bao phủ lấy Hiên Viên Vô Song vào trong.
Một khắc sau, ngọn lửa diệt thế bùng cháy kịch liệt, trùm lấy Hiên Viên Vô Song.
Sở Hưu tay phải cầm đao, tay trái xuất chưởng đánh ra, ma khí hùng hồn tới cực điểm hội tụ, hóa thành đại thủ ấn lớn tới hơn mười trượng, trực tiếp đánh bay Hiên Viên Vô Song ra ngoài.
Thiên Ma Chưởng!