Chương 1396 Diễn xuất của Chử Vô Kỵ 2
Không có cường giả Thiên Địa Thông Huyền uy hiếp, tên Sở Hưu kia còn lật bàn được sao?
Bên ngoài thì Chử Vô Kỵ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, nhưng trong lòng lại thầm hô nguy hiểm quá.
Đám người trước mặt đã bị Sở Hưu ghi hận vài lần, ngay Chử Vô Kỵ cũng khá coi thường bọn họ.
Nhưng hắn quên, bọn họ là võ giả xuất thân từ tám trăm năm trước.
Trong thời đại đó, Độc Cô Duy Ngã chưa hùng bá giang hồ, cho nên chí bảo của giới Ma đạo đều được phân chia trong tay các đại môn phái, ai chẳng có chút bảo vật cất dưới đáy hòm.
Chử Vô Kỵ suy nghĩ cả nửa ngày rồi chợt cắn răng nói: “Vậy thì được! Ta làm cùng các ngươi, hy vọng các ngươi không khiến ta thất vọng.”
Tư Vô Nhai cười ha hả nói: “Xin Chử huynh yên tâm, chúng ta làm như vậy cũng là để tương lai toàn bộ giới Ma đạo không bị tên cuồng đồ Sở Hưu kia nắm giữ. Mọi người đồng lòng, chúng ta sẽ không thua!”
Chử Vô Kỵ gật nhẹ đầu, lại nhìn sang phía Triệu Nguyên Phong, lạnh nhạt nói: “Vị Triệu các chủ này nghe chúng ta nói nhiều như vậy, không sao chứ?”
Triệu Nguyên Phong lập tức cả kinh, vội vàng nói: “Chử huynh, ngươi tới Ngụy Quận bao lâu như vậy, ta nào có bạc đãi ngươi. Ngươi yên tâm, tính ta vốn kín tiếng, biết chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói.”
Tư Vô Nhai tùy ý xua tay nói: “Không sao, đây là dương mưu quang minh chính đại, hắn có nói cho Sở Hưu cũng chẳng có gì lớn.”
Sau khi đám người đi khỏi, Triệu Nguyên Phong lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy võ lâm Trung Nguyên thật quá nguy hiểm.
Triệu Nguyên Phong đã hối hận, đúng là khu vực hải ngoại an toàn hơn.
Nhưng nghĩ cẩn thận lại, nếu vẫn ở hải ngoại, không khéo bây giờ hắn đã theo nghĩa phụ cùng xuống địa phủ rồi.
“Đúng là nghiệp chướng!”
Triệu Nguyên Phong lắc đầu, dặn dò các đệ tử thời gian tới làm việc cẩn thận, còn hắn trực tiếp bế quan.
Ba tháng sau, tại khu vực Tây Cực.
Sở Hưu dẫn đám người Trấn Võ Đường và tinh nhuệ của nhánh Ẩn Ma xuyên qua hoang mạc Tây Cực, rốt cuộc cũng thấy dãy núi Côn Luân vắt ngang qua khu vực Tây Cực.
Khu vực Tây Cực vốn thưa người, phần lớn diện tích là hoang mạc, khí hậu thì lúc nóng lúc lạnh, không thích hợp cho con người sinh sống.
Cho nên trong khu vực Tây Cực này chỉ có một thế lực võ lâm Trung Nguyên là Kiếm Vương Thành, ngoài ra chỉ là những tiểu quốc tại Tây Cực.
Còn khu vực Tây Cực nằm ở phía tây, cao hơn mặt biển nhiều, nên mọi người có thể thấy rõ dãy núi Côn Luân được tuyết trắng bao phủ.
Ngay khoảnh khắc chứng kiến dãy núi Côn Luân, Lục Giang Hà lập tức thở dài một tiếng, nhưng không nói gì.
Hắn không phải võ giả được Côn Luân Ma Giáo bôi dưỡng từ nhỏ đến lớn mà là người nửa đường gia nhập.
Nhưng cho dù như vậy, hắn đã từng trải qua thời kỳ huy hoàng nhất của Côn Luân Ma Giáo.
Kết quả ngủ một giấc kéo dài tới năm trăm năm, núi cũng đã đổ, Côn Luân Ma Giáo không còn. Những bằng hữu, kẻ địch, những người mình không ưa, thậm chí người mà hắn yêu mến cũng không còn. Cho dù Lục Giang Hà là kẻ thiếu đứng đắn, không đa sầu đa cảm, nhưng khi chứng kiến Côn Luân Sơn, trong lòng hắn cũng ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Trước đó Lục Giang Hà vẫn khá bất mãn với Độc Cô Duy Ngã, tuy không đến mức oán hận nhưng vẫn tức chuyện Độc Cô Duy Ngã vì một ‘việc nhỏ’ như vậy mà nhốt mình tận năm trăm năm.
Nhưng bây giờ, thậm chí hắn còn thấy cảm kích Độc Cô Duy Ngã.
Nếu Độc Cô Duy Ngã không nhốt hắn trong Huyết Hồn Châu, không khéo bây giờ tới phiên những tiểu bối khác trong Côn Luân Ma Giáo đến phúng viếng hắn.
Mai Khinh Liên đứng sau lưng Sở Hưu, nói khẽ: “Lên Côn Luân Sơn luôn à?”
Sở Hưu lắc đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh: “Chử Vô Kỵ đưa tin tới, có người mắc câu rồi.
Trước khi lên Côn Luân Sơn, phải giải quyết đám người đó đã!”
Muốn lên Côn Luân Sơn, trước hết phải qua Long Môn Quan.
Con đường dẫn tới Côn Luân Sơn buộc phải qua một chỗ, là một quan ải tự nhiên, tên là Long Môn Quan.
Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo vẫn còn, từng xây dựng lại quan ải này, phái người tới trấn thủ coi như sơn môn, hành động này có thể nói là cực kỳ khí thế.
Dù sao sơn môn của những tông môn khác cùng lắm chỉ phái vài đệ tử tới trấn thủ, có khi chỉ có một tấm bảng hiệu ngoài cửa.
Lúc này bên dưới Long Môn Quan, Tư Vô Nhai và bọn Tư Đồ Khí đang ở đây, ngoài ra còn có đám người Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông.
Có thể nói trước mắt trong nhánh Ẩn Ma, không phải ở bên phía Sở Hưu thì đều ở bên này, hai bên đã tập kết tất cả mọi người.
Tần Triều Tiên nhìn sang phía Tư Đồ Khí, lạnh nhạt nói: “Tư Đồ Khí, ta cảnh cáo ngươi, lần này chúng ta tới đây không phải để đối địch với một mình Sở Hưu mà vì tương lai của toàn bộ nhánh Ẩn Ma.”
Tư Đồ Khí mỉm cười nói: “Tần tông chủ yên tâm, thời điểm này rồi đương nhiên chúng ta không làm loạn đâu.
Các ngươi nghĩ tới tương lai của nhánh Ẩn Ma, ta cũng là người của nhánh Ẩn Ma, chẳng lẽ ta không để ý tới tương lai của nhánh Ẩn Ma?”
Tần Triều Tiên liếc sang Tư Vô Nhai một cái truyền âm nói: “Vậy các ngươi cấu kết với đám người Tư Vô Nhai là có ý gì?
Chúng ta và bọn họ không phải người chung đường, hơn nữa nói đúng ra còn là kẻ địch nữa!
Ai mà biết rốt cuộc năm trăm năm trước đời sau của bọn họ bị Chính đạo tiêu diệt hay bị Thánh giáo chúng ta tiêu diệt?”
Tư Đồ Khí nói: “Tần tông chủ lo lắng quá rồi, bọn Tư Vô Nhai không nghĩ nhiều như vậy đâu.
Bây giờ tông môn của bọn họ không còn nữa, trừ phi làm một tán tu vô dục vô cầu ra, bọn họ buộc phải chọn một bên, làm Minh Ma hoặc làm Ẩn Ma.
Bọn họ không có liên hệ gì với bên Bái Nguyệt Giáo, cho nên bọn họ lựa chọn nhánh Ẩn Ma chúng ta, đây là chuyện tốt.
Dù sao Tần tông chủ chỉ cần biết là bọn họ đứng về phía chúng ta là được.”
Tần Triều Tiên nhìn đám người Tư Vô Nhai, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ.
Từ đầu đám người này đã không phải người chung đường với bọn họ, nếu không bọn họ đã chẳng nhân lúc Sở Hưu gặp nạn mà bỏ đá xuống giếng.
Chỉ có điều lần này Tần Triều Tiên đồng ý đến không phải là nhắm vào Sở Hưu mà vì chuyện Sở Hưu lên Côn Luân Sơn liên lụy quá lớn.
Đây là Thánh địa của giới Ma đạo, đại biểu cho huy hoàng cuối cùng của giới Ma đạo bọn họ.
Chuyện Sở Hưu lên Côn Luân Sơn phải nói cẩn thận mới được.
Đúng lúc này, Tư Vô Nhai đột nhiên phun ra hai chữ: “Đến rồi!”
Từ phía xa, một đoàn người chậm rãi đi đến, đương nhiên người đi đầu là Sở Hưu.
Khi Sở Hưu tới gần Long Môn Quan, mỗi bước đi của y đều như hình thành liên hệ kỳ diệu với khoảng thiên đệ này, khí thế bỗng nặng nề hẳn lên.
Khi Sở Hưu tới trước Long Môn Quan, trên không trung đã tạo thành lốc xoáy, lực lượng cuồng bạo như long xà múa lượn trên không trung, lại như đang nghênh đón Sở Hưu.
Ở đây, bất luận Tư Đồ Khí hay Tư Vô Nhai, Tần Triều Tiên đều nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt đều mang vẻ sợ hãi.
Bất luận thân phận của bọn họ ra sao, cũng bất luận bọn họ đang tính toán như thế nào, thân phận của bọn họ đều là võ giả, cũng đều đạt tới cảnh giới
Chân Hỏa Luyện Thần.
Chương 1397 Ta là Ma Chủ!
Uy thế mà Sở Hưu thể hiện lúc này khiến bọn họ không dám tưởng tượng, thậm chí đã có một chút thần vận của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!
Cường đại đến mức trong lòng đám người Tư Vô Nhai như có một tầng mây đen.
Nhưng chỉ trong giây lát, tầng mây này đã bị bọn họ quét sạch.
Kiếm đã rời vỏ, không thể thu về được.
Nếu Sở Hưu là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, tất cả âm mưu của bọn họ đều là hư vô.
Nhưng bây giờ Sở Hưu còn chưa trở thành chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, còn chưa ảnh hưởng được toàn bộ thế cục.
Tư Vô Nhai điều chỉnh lại tâm trạng, hừ lạnh một tiếng nói: “Bày ra thế trận lớn như vậy làm gì? Thị uy à?”
Không ai nói tiếp, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Sở Hưu.
Đảo mắt qua những người ở đây, hai bên im lặng cả nửa ngày, Sở Hưu chậm rãi mở miệng nói: “Chư vị tới nhận cái chết hay sao?”
Lời này vừa nói xong, bên phía Tư Đồ Khí lập tức biến sắc, ngay cả Tần Triều Tiên trước đó không định làm lớn chuyện cũng vậy.
Tư Đồ Khí lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi có ý gì?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ta có ý gì? Ta còn định hỏi chư vị có ý gì?
Ta lên Côn Luân Sơn, tông môn Chính đạo không ngăn cản thì thôi, người của nhánh Ẩn Ma cũng không cản trở, các ngươi lại ra mặt ngăn cản, bây giờ các ngươi còn hỏi ta có ý gì?
Ý của ta rất đơn giản, ai ngăn cản ta, chết!”
Sau khi Sở Hưu nói xong chữ cuối cùng, mây gió quay cuồng trên không trung bỗng nhiên nổ tung, che phủ ánh nắng mặt trời, khiến xung quanh lập tức tối sầm.
Sắc mặt Tư Đồ Khí hơi đổi, quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi còn tuân thủ quy củ hay không? Tưởng mình là truyền nhân của giáo chủ chắc?
Không phải chúng ta ngăn cản ngươi mà là ngươi phải trả lời chúng ta!
Côn Luân Sơn không phải của mình Sở Hưu ngươi mà là của nhánh Thánh giáo chúng ta.
Bây giờ tin tức giáo chủ chuyển thế đã đồn khắp giang hồ, Ma Chủ bất tử, giáo chủ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Hôm nay ngươi lên Côn Luân Sơn là chạm tới giới hạn cuối cùng của chúng ta!
Huống chi ngươi lấy thân phận gì lên Côn Luân Sơn? Truyền nhân của nhánh Ẩn Ma hay người chấp chưởng?
Lúc bình thường ngươi có giương cờ như vậy thì chúng ta cũng không phản đối, nhưng bây giờ ngươi lại muốn khẳng định địa vị này, ngươi có hỏi ý kiến chúng ta hay không?”
Tần Triều Tiên ho khan một tiếng rồi đứng ra nói: “Sở Hưu, không phải chúng ta muốn ngăn ngươi lên Côn Luân Sơn mà là phải nói cho rõ chuyện này. Rốt cuộc ngươi lấy thân phận gì lên Côn Luân Sơn?
Thật ra như vậy cũng là vì tốt cho ngươi, vạn nhất giáo chủ xuất thế chứng kiến Côn Luân Sơn đã bị người khác chiếm cứ, giận lây sang ngươi, như vậy chẳng phải lúng túng lắm sao?”
“Ta dùng thân phận gì để lên Côn Luân Sơn ư?”
Nhìn mọi người xung quanh một hồi, Sở Hưu hạ giọng trầm trầm, chậm rãi nói: “Bái Nguyệt Giáo Chính Ma Đại Chiến, là chi phái chúng ta đứng ra làm chủ liên thủ với Bái Nguyệt Giáo, thị uy cho Ma đạo chúng ta. Nhưng dù sao trận chiến này cũng không phải sân nhà của nhánh Ẩn Ma ta.
Sau đó Thuần Dương Đạo Môn và Tu Bồ Đề Thiền Viện liên thủ làm dấy lên Chính Ma Đại Chiến, cũng là ta thi triển kế hợp tung liên hoành, phối hợp thế lực nhiều bên mới thắng được trận đó.
Lần trước Đạo môn liên thủ với võ lâm Chính đạo trong thiên hạ muốn hủy diệt căn cơ Ma đạo chúng ta tại Bắc Yên. Cũng là ta thuyết phục thế lực võ lâm Đông Hải ra tay, ngăn cản liên minh Chính đạo, ép cho Đông Tề lui binh rồi làm cả liên minh tan vỡ.
Xin hỏi chư vị, những thời điểm này chư vị ở đâu? Chư vị đang ở phương nào?
Bây giờ trong thiên hạ, trong giang hồ, uy danh của nhánh Ẩn Ma là nhờ Sở Hưu ta dựng lên, cũng là Sở Hưu ta trấn áp.
Các ngươi hỏi ta dùng thân phận gì lên Côn Luân Sơn, vậy ta nói cho các ngươi biết, ta dùng thân phận người chấp chưởng toàn bộ nhánh Ẩn Ma lên Côn Luân Sơn, giương lại Ma kỳ của Thánh Giáo ta, khiến nó đứng vững trên giang hồ!
Nếu giáo chủ còn tại thế, ta sẽ giúp người chấp chưởng Thánh Giáo, bảo tồn cơ nghiệp, đợi giáo chủ chờ về.
Nếu giáo chủ không còn...”
Ánh mắt Sở Hưu đảo qua một vòng, bễ nghễ nói: “Nếu giáo chủ không còn, nhánh Thánh Giáo này, ta là Ma Chủ!”
Vừa nói xong câu này, tất cả mọi người sửng sốt ngây ra tại chỗ, thậm chí đám người phe Sở Hưu như Mai Khinh Liên cũng không ngờ Sở Hưu lại ngang nhiên nói ra những lời cuồng vọng này trước mặt mọi người.
Ý của y rất rõ ràng, y muốn dùng thân phận chủ nhân Côn Luân Ma Giáo để xưng bá Côn Luân Sơn.
Nếu Độc Cô Duy Ngã vẫn còn, vậy y chỉ là người quản lý tạm thời, đến khi
Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, y sẽ tự dâng toàn bộ Côn Luân Sơn lên.
Nhưng vạn nhất Độc Cô Duy Ngã không còn, vậy Côn Luân Sơn là của Sở Hưu, Sở Hưu, chính là tân Ma Chủ!
Từ khi Độc Cô Duy Ngã biến mất, trên giang hồ đã xuất hiện không ít kiêu hùng Ma đạo.
Nhưng bất luận là Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma trước kia hay Dạ Thiều Nam có một không hai đương thời, không ai dám so sánh bản thân với Độc Cô Duy Ngã.
Còn bây giờ, hiển nhiên ý của Sở Hưu là như vậy, có thể nói quá to gan.
“Sở Hưu, ngươi đang làm bậy!”
Tư Đồ Khí ngơ ngác cả nửa ngày rồi mới chỉ vào Sở Hưu quát lên chói tai.
Tuy đám người Tần Triều Tiên không nói gì, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng bị những lời vừa rồi của Sở Hưu làm cho giật mình.
Đám người Tư Vô Nhai không biết rốt cuộc năm trăm năm trước uy thế của Độc Cô Duy Ngã lớn tới nhường nào, nhưng bọn hắn cũng cảm thấy kỳ quái, thái độ của Sở Hưu thật quá ương ngạnh, ương ngạnh tới mức không cách nào mô tả bằng từ ngữ, cứ như y đã chuẩn bị những lời này từ trước rồi.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Làm bậy? Giáo chủ không có mặt, thiên hạ này không ai cản ngươi tự xưng là Ma Chủ, cũng không ai cản ngươi đi lên Côn Luân Sơn.
Nếu các ngươi không đồng ý, vậy được thôi. Trong các ngươi ai dám lên Côn Luân Sơn, ta sẽ tôn hắn là Ma Chủ. Tư Đồ Khí, ngươi dám không?”
Tư Đồ Khí lập tức nghẹn lời, nói thật, đúng là hắn không dám.
Hắn hiểu leo lên Côn Luân Sơn đại biểu cho điều gì. Đừng nhìn hiện tại võ lâm Chính đạo không ai để ý tới, nhưng vạn nhất tương lai võ lâm Chính đạo phản ứng lại, ai đứng trên Côn Luân Sơn sẽ trở thành bia ngắm, chờ ngày võ lâm Chính đạo vây công thôi.
Hơn nữa không chỉ võ lâm Chính đạo, cho dù trong Ma đạo cũng không mấy ai thật sự có tư cách leo lên Côn Luân Sơn, dám xưng là Ma Chủ.
Cho nên Tư Đồ Khí rất lúng túng phát hiện, tính kỹ ra ra, nếu không nhắc tới Dạ Thiều Nam mà chỉ nói trong nhánh Ẩn Ma này, người duy nhất có tư cách vẫn là Sở Hưu.
Nhìn đám người Tư Đồ Khí, Sở Hưu hừ lạnh nói: “Từ khi Thánh giáo bị hủy diệt, ma tiêu đọa trướng. Người trong giới Ma đạo thậm chí sa sút tới mức bị người ta ép không dám xuất đầu lộ diện.
Năm xưa Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma tụ nghĩa trên Cửu Thiên Sơn, nâng cao lá cờ Ma đạo. Hôm nay Sở Hưu ta dám dựng lại Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ trên đỉnh Côn Luân Sơn.
Còn các ngươi thì sao? Một lũ nhát như cáy chỉ dám nấp trong bóng tối ngáng chân bày kế với người mình, còn không dám tới trước cửa Đại Quang Minh Tự nhả một ngụm nước miếng, một lũ rác rưởi!
Giới Ma đạo hiện giờ không cần loại rác rưởi như các ngươi. Lần này ai dám cản ta, ta sẽ giết kẻ đó, coi như thanh lý môn hộ cho Ma đạo chúng ta!”
Những lời này khiến sắc mặt Tư Đồ Khí thay đổi liên tục.
Xưa nay hắn chưa từng nghi ngờ sát ý của Sở Hưu, nhưng vấn đề là giờ phút này, đối mặt với những cường giả còn lại trong nhánh Ẩn Ma, tên Sở Hưu kia có dám hạ thủ giết người không?
Hơn nữa từ khi Sở Hưu xuất hiện đến giờ, thái độ của y cực kỳ cứng rắn, thậm chí cứng rắn một cách quỷ dị. Ngoài ra, dường như bọn họ đã quên mất điều gì đó.
Chương 1398 Muốn diệt giặc ngoài phải trừ thù trong 1
Thái độ của Sở Hưu cứng rắn vượt ngoài dự đoán của của đám người Tư Đồ Khí, thậm chí Tư Đồ Khí bị Sở Hưu làm cho á họng không nói nổi một câu.
Tư Vô Nhai ở bên cạnh thấy bộ dạng của Tư Đồ Khí, không khỏi nhíu mày.
Vị này gặp Sở Hưu chẳng khác nào gặp khắc tinh, bị nói cho không còn sức mà cãi.
Rõ ràng là bọn họ đến chất vấn Sở Hưu, kết quả lại thành Sở Hưu chất vấn bọn họ, đúng là nực cười.
Nếu không phải lực lượng bên mình còn ít, cần lôi kéo thêm nhân thủ cùng hành động, hắn đã không hợp tác với loại kém cỏi như Tư Đồ Khí.
Nếu chuyện nói đạo lý, bàn quy củ mà có tác dụng, trên giang hồ đã chẳng có nhiều giết chóc như vậy. Kết quả vẫn phải dùng nắm đấm và đao kiếm để giải quyết vấn đề thôi!
Tư Vô Nhai đứng ra trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi nói những thứ như vậy đúng là nực cười, ngươi là ngươi, Ma đạo là Ma đạo, uy danh có lớn, thực lực mạnh là có thể làm Ma Chủ, vậy Dạ Thiều Nam đã lên Côn Luân Sơn từ lâu rồi.
Không thể để ngươi làm loạn nhánh Ẩn Ma được, chúng ta cũng không đáp ứng.
Hôm nay nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, cho dù thực lực ngươi có mạnh hơn nữa thì chúng ta cũng không khuất phục. Chúng ta sẽ liên kết lại, bảo vệ chút quy củ cuối cùng của Ma đạo ta!”
Nghe Tư Vô Nhai nói vậy, Tần Triều Tiên ở bên cạnh đã cảm thấy có vẻ không đúng.
Nếu người khác có thái độ này còn được, đám người tám trăm năm trước như các ngươi lôi kéo nhiều như vậy làm gì?
Tuy các ngươi cũng là người trong Ma đạo, nhưng chuyện trước mắt liên quan tới Côn Luân Ma Giáo, có quy củ hay không thì liên quan gì tới các ngươi mà ra vẻ kích động?
Nhưng không đợi Tần Triều Tiên kịp phản ứng lại, Sở Hưu bên kia sắc mặt trầm tĩnh gật đầu nói: “Nói nhảm nhiều như vậy chẳng phải kết quả vẫn là phải động thủ ư? Đã thế cứ ra đây là được, sao phải lòng vòng, muốn chết, cứ xông tới!”
Tư Vô Nhai lấy ra một thứ trông như bầu rượu nhưng bên trên phủ đầy ma văn, quát lớn với đám người Tần Triều Tiên: “Chư vị, Sở Hưu cứng đầu không chịu nói lý, chúng ta không thể ngồi chờ chết được!
Nếu cứ để bọn chúng leo lên Côn Luân Sơn, quy củ của giới Ma đạo vứt đâu? Cho dù tương lai giáo chủ có xuất hiện, chúng ta còn mặt mũi nào đến gặp giáo chủ?”
Sau khi Tư Vô Nhai dứt lời, đám người Tư Đồ Khí lập tức ép một luồng tinh huyết của bản thân ra, dung nhập vào trong Thôn Thiên Ma Hồ.
Chỉ trong chớp mắt, bên trên Thôn Thiên Ma Hồ tỏa ra một luồng lực lượng khủng khiếp, quy tắc thiên địa xung quanh đều bị ma uy của Thôn Thiên Ma Hồ làm cho thay đổi.
Đám người Tần Triều Tiên không kịp phản ứng lại, mới nói mấy câu là đã động thủ, rốt cuộc bọn họ phải giúp ai? Trước mắt bọn họ đang đứng đối lập với Sở Hưu, không thể nào giúp Sở Hưu được?
Thôn Thiên Ma Hồ của Tư Vô Nhai có thiếu hụt, một số ma văn trong đó bị tổn hại, phải dùng tinh huyết của võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần làm vật dẫn mới có thể tu bổ ma văn kia.
Trước đó Tư Vô Nhai đã tính toán, mỗi võ giả trong số họ lấy ra một chút tinh huyết, vừa không tổn hại chiến lực bản thân ma vừa tu bổ thiếu hụt của Thôn Thiên Ma Hồ.
Nhưng lúc này Thôn Thiên Ma Hồ còn chưa phát huy được hiệu quả lớn nhất, còn có người chưa xuất thủ.
Ở đây chỉ có vài người, Tư Vô Nhai nhanh chóng đoán ra ai không ra tay.
Hắn vừa định quay đầu lại hỏi, kết quả không đợi hắn quay đầu đã có một luồng khí lạnh và sát khí đánh tới.
Một lưỡi đao như vầng trăng khuyết chém tới, những nơi nó đi qua, thiên địa nguyên khí đều bị chém nổ.
"Chử Vô Kỵ!"
Tư Vô Nhai gầm lên một tiếng, trước người bùng lên làn sương đen, trong đó có tiếng yêu quỷ gào thét vang vọng khắp nơi.
Chín phần mười sức chú ý của hắn đều tập trung vào điều khiển Thôn Thiên Ma Hồ, trong lúc gấp gáp cũng không thể ngăn cản một đao ủ mưu đã lâu của Chử Vô Kỵ.
Uy thế của nguyệt nhận trực tiếp chém vào làn sương đen, ánh trăng và sát khí sắc bén ngưng tụ, không chỉ trực tiếp chém đứt yêu quỷ kia mà còn khiến cho Tư Vô Nhai phun ra một ngụm máu tươi, thân hình không nhịn được lùi về phía sau vài bước.
Hắn không dám buông lỏng tinh thần, một khi thả lỏng thì Thôn Thiên Ma Hồ sẽ hoàn toàn mất hiệu lực.
Đám người Tư Đồ Khí kinh hãi nhìn Chử Vô Kỵ, có thế nào bọn họ cũng không ngờ Chử Vô Kỵ lại phản bội ngay lúc mấu chốt như vậy!
Trước đó Tư Đồ Khí đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn không thể nói được rốt cuộc đang có chỗ nào sai.
Bây giờ hắn mới phản ứng lại, từ lúc bắt đầu, đám người Chử Vô Kỵ đã hết sức mờ nhạt.
Theo kế hoạch mà bọn họ bàn bạc trước đó, Tư Đồ Khí sẽ ra mặt đầu tiên chỉ
ra những hành động không hợp quy củ của Sở Hưu, sau đó đến phiên Chử Vô Kỵ đứng ra lên án tính cách bạc bẽo lạnh lùng của y, cuối cùng là Tư Vô Nhai đứng ra tuyên bố phối hợp với đám người Tần Triều Tiên tấn công Sở Hưu, khiến nhánh Ẩn Ma chia cắt triệt để.
Bọn họ có đánh bại được Sở Hưu hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Tư Vô Nhai cản được Sở Hưu, đám người Tần Triều Tiên cũng giao thủ với y, như vậy là bọn họ đã trở mặt với Sở Hưu, chỉ có nước đứng về phía Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai tính kế rất hay, lần trước hắn không thể động tới căn cơ của Sở Hưu, vậy lần này chỉ cần thành công, hắn có thể lôi kéo bọn Tần Triều Tiên về phía mình. Tuy đám người Tần Triều Tiên sẽ không nghe lệnh hắn nhưng cũng coi là liên minh, một liên minh đối phó với Sở Hưu.
Kết quả không ai ngờ thái độ của tên Sở Hưu kia lại cứng rắn vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, còn chưa tới phiên Chử Vô Kỵ lên tiếng, bọn họ đã trở mặt.
Lại không ngờ trong thời khắc mấu chốt, Chử Vô Kỵ luôn bị coi nhẹ lại phản bội!
Huýt sáo một tiếng, Chử Vô Kỵ cười khẽ nói: “Ta từng tiếp xúc với người của Quỷ Vương Tông, đúng là cực kỳ kém cỏi. Không ngờ tám trăm năm trước võ đạo của Quỷ Vương Tông cũng có chỗ đáng khen, như vậy rồi còn không chết.”
Lúc này vẻ mặt đám người Tần Triều Tiên chỉ có ngơ ngác, bọn họ mới là người khó hiểu nhất.
Bên phía Sở Hưu và Tư Vô Nhai đều ủ mưu riêng, chỉ có bọn họ là bị người khác dắt mũi.
Chẳng phải Chử Vô Kỵ đã trở mặt với Sở Hưu à? Sao bây giờ hắn lại ra tay với Tư Vô Nhai?
Ánh mắt Tư Vô Nhai lóe lên vẻ hung ác, hắn nhìn chằm chằm vào Chử Vô Kỵ nói: “Từ đầu ngươi đã không đoạn tuyệt với Sở Hưu, đây là âm mưu của các ngươi đúng không?”
Chử Vô Kỵ nhún vai nói: “Đoán được rồi à, tiếc là muộn mất rồi.
Ta có ăn no dửng mỡ đâu mà đi đoạn tuyệt với Sở Hưu trong thời điểm này. Hắn trở thành người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma, tương lai ta càng có địa vị, lại đỡ phải lo lắng, sao lại không theo hắn? Sao lại phải trở mặt đoạn tuyệt quan hệ?”
Chương 1399 Muốn diệt giặc ngoài phải trừ thù trong 2
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tư Vô Nhai, ngươi quá đề cao bản thân. Ta và Chử tiền bối trở mặt chỉ là để đám Chính đạo xem kịch, để bọn chúng đừng tới quấy rối ta lên Côn Luân.
Kết quả các ngươi lại lao đầu vào, đúng là tự tìm đường chết!
Muốn diệt giặc ngoài phải trừ thù trong, năm xưa Thánh giáo ta quật khởi trên giang hồ ra sao, các ngươi còn nhớ chứ?
Bước đầu tiên không phải đối phó với những tông môn Chính đạo mà là thanh lý toàn bộ đám người tầm mắt hạn hẹp trong nội bộ Ma đạo.
Cũng như những kẻ các ngươi, ngoài cản trở ra còn có tác dụng gì? Cho nên, chết cả đi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, thân hình y lao thẳng về phía Tư Vô Nhai.
Đám người tám trăm năm trước đã gây không ít phiền toái cho y.
Người bên Chính đạo kích động Đông Tề ra tay với Bắc Yên, làm dấy lên một trận Chính Ma Đại Chiến.
Đám người Ma đạo lại nhân lúc cháy nhà mà hôi của, đã sớm vượt qua giới hạn chịu đựng của Sở Hưu.
Lần này Sở Hưu cũng không nhịn nữa, vừa hay nhân cơ hội này giải quyết luôn bọn họ.
Thương Thiên Lương theo sau Sở Hưu, hắn lại rất hứng thú với Thôn Thiên Ma Hồ.
Thứ này có thể ảnh hưởng tới quy tắc của thiên địa, tuy bây giờ chưa hoàn toàn phát huy tác dụng nhưng trên thực tế đã ảnh hưởng tới hắn.
Nếu để thứ này thật sự phát huy được năng lực, không khéo nó có thể thay đổi quy tắc trong một khoảng thiên địa, khiến cho chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền không thể điều khiển thiên địa.
“Tiểu tử Sở Hưu, những người khác giao cho ngươi, lão phu rất hứng thú với bình rượu này, định chơi đùa một chút.”
Sau khi dứt lời, Thương Thiên Lương lao thẳng về phía Thôn Thiên Ma Hồ, một tay phất lên, trực tiếp xé rách ma khí vô biên.
Sở Hưu cũng không quan tâm, đối phó với đám người Tư Vô Nhai này y cũng chẳng thấy áp lực gì, không cần Thương Thiên Lương ra tay hỗ trợ.
Sở Hưu cầm Tà Nguyệt Đao trong tay, ma khí vô biên ngưng tụ trên thân đao, huyết huyệt đỏ máu vặn vẹo không gian, thôn tính tất cả mọi lực lượng.
Tư Vô Nhai quát khẽ một tiếng, quang người hắn hiện lên ba con ác quỷ dữ tợn, tiếp đó hắn niết ấn quyết, một khắc sau ba con ác quỷ dữ tợn lại bị hắn nuốt vào trong bụng.
Chỉ trong chớp mắt, trên mặt Tư Vô Nhai hiện lên vô số ma văn màu đen, khí
tức trên người cũng tăng vọt, vô cùng cuồng bạo quỷ dị.
Từng luồng khói đen bao phủ quanh người Tư Vô Nhai, không ngờ lại tạo thành một trận pháp quỷ dị dưới chân hắn, đứng trong trận pháp này, Tư Vô Nhai ngửa mặt lên trời gào thét, sắc mặt dữ tợn như ác quỷ, khí tức cũng tăng tới đỉnh phong.
Những võ giả cùng thời đại với Tư Vô Nhai như Huyết Giao đạo nhân đều nhìn về phía hắn với ánh mắt hoảng sợ.
Võ đạo của Quỷ Vương Tông theo con đường âm tà quỷ dị, cho nên khi đối địch võ giả Quỷ Vương Tông thường sử dụng các thủ đoạn vô cùng tà ác quỷ dị, khiến đối phương hao tổn tới chết.
Kết quả bây giờ Tư Vô Nhai đối mặt với Sở Hưu, không ngờ lại liên tục thi triển hai môn bí thuật của Quỷ Vương Tông, trực tiếp dốc toàn lực ra tay, bộ dáng như đang liều mạng, rốt cuộc hắn coi trọng Sở Hưu tới mức nào?
Trên thực tế bọn họ không biết, không phải Tư Vô Nhai coi trọng Sở Hưu, kế hoạch thất bại, hắn đang muốn chạy trốn.
Nhưng nhìn thái độ của đám người Sở Hưu trước mặt, nếu không liều mạng xuất thủ, thậm chí bọn họ còn không có cơ hội bỏ chạy!
Thấy Tư Vô Nhai thể hiện uy thế như vậy nhưng đao thế của Sở Hưu không hề thay đổi.
Tới khoảnh khắc đao thế hạ xuống, toàn bộ thiên địa mới thay đổi.
Thời gian ngưng đọng lại, không gian ngưng trệ, dường như toàn bộ thiên địa này người duy nhất có thể hành động chỉ có đao của Sở Hưu! Một đao không gì không phá!
Đao ý Phá Tự Quyết chém tới, bất luận là trận pháp hay hóa thân ác quỷ gì, tất cả đều bị vỡ vụn dưới đao này!
Ma văn trên mặt Tư Vô Nhai tiêu tan, một vệt máu hiện lên trên trán hắn, một khắc sau thân thể hắn đã chia thành hai nửa, ầm ầm đổ xuống!
Vô thức vẩy máu tươi vốn không dính trên thân đao, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lòe loẹt, có tác dụng gì?”
Tư Vô Nhai đánh giá quá cao bản thân, hay nên nói là hắn đánh giá quá thấp Sở Hưu.
Những người như đám Tư Đồ Khí từng giao thủ với Sở Hưu, biết sự khủng khiếp của y. Có thể nói là khi một đối một, thậm chí bọn họ còn không có dũng khí khiêu chiến với Sở Hưu, chỉ có thể dựa vào đông người mới dốc được chút can đảm vây công y.
Ngày trước khi ở hải ngoại, cho dù là Đông Hải đệ nhất chiến tướng Bách Lý Phá Binh cũng không đỡ được vài chiêu của Sở Hưu, nói chi một Tư Vô Nhai đã bị Chử Vô Kỵ đánh lén trọng thương.
Một chọi một với Sở Hưu mà còn dám liều mạng? Chẳng thà Tư Vô Nhai thiêu đốt tinh huyết bỏ trốn còn thực tế hơn.
Đúng như lời Sở Hưu đã nói, lòe loẹt, chẳng có tác dụng gì.
Sau khi xuất đao chém chết Tư Vô Nhai, những người khác đều bị dọa tới choáng váng.
Trước đó bọn họ còn tưởng mình có ưu thế về nhân số, có lẽ sẽ đối phó được tên Sở Hưu kia.
Còn tới giờ phút này, Tư Vô Nhai mất mạng, bọn họ mới biết có một số người không thể tính toán theo số lượng.
Đối phó với Sở Hưu không dễ hơn đối phó với một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Sở Hưu thu đao, lại nhìn sang phía Huyết Giao đạo nhân.
Khoảnh khắc này Huyết Giao đạo nhân đã bị ánh mắt không chút tình cảm của Sở Hưu dọa cho phát run.
Hắn vội vàng hô lớn: “Sở đại nhân tha cho ta một mạng! Tất cả đều do tên Tư Vô Nhai kia mê hoặc ta, thật ra ta cũng không muốn đối địch với Sở đại nhân!”
Lâm trận lại xin tha, chuyện này đúng là mất mặt, đặc biệt là đối với một cường giả võ đạo. Đa số thời điểm bọn họ thà liều mạng hoặc lâm chiến bỏ trốn còn hơn lâm trận lại xin đối thủ tha thứ.
Nhưng Huyết Giao đạo nhân lại không để ý tới chuyện này.
Tám trăm năm trước hắn không phải người của đại phái mà là võ giả tán tu, lần mò tu luyện tới hiện tại.
Tám trăm năm trước hắn đã vứt bỏ thể diện rồi, xin tha cũng chẳng coi là gì.
Sở Hưu mặt không biểu cảm nhìn hắn một cái, đáp lại Huyết Giao đạo nhân là pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần phóng ra ngọn lửa diệt thế.
Thấy Sở Hưu hạ quyết tâm đuổi tận giết tuyệt, Huyết Giao đạo nhân hét lớn: “Sở Hưu! Đạo gia ta liều mạng với ngươi!”
Sau khi dứt lời, quanh người Huyết Giao đạo nhân bùng lên huyết khí, cơ thể phình lên, huyết khí còn ngưng tụ thành vảy và sừng, bộ dạng như yêu ma. Khí tức trên người hắn cũng chẳng khác nào yêu thú, trực tiếp dùng cơ thể chống chọi lại ngọn lửa diệt thế thiêu đốt, lao về phía Sở Hưu.
Sở Hưu bước ra một bước, phong vân biến đổi, mặt đất dưới chân Sở Hưu không chịu nổi lực lượng cường đại của y, xuất hiện từng vết rạn.
Đấm ra một quyền, thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn!
Một quyền lực lượng cực hạn như phá tan cả thiên địa này, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Lúc này Huyết Giao đạo nhân mới kêu thảm một tiếng, một cánh tay của hắn đã bị quyền của Sở Hưu đánh nổ thành một làn sương máu!
Chương 1400 Đuổi tận giết tuyệt
Quyền thứ hai trút xuống, Huyết Giao đạo nhân miệng phát ra một tiếng gầm như long ngâm, khí huyết quanh người cô đọng khiến vảy rồng càng kiên cố, nhưng vẫn vô dụng!
Một quyền của Sở Hưu trực tiếp đánh nổ khí huyết của đối phương, đại lượng máu tươi phun ra ngoài.
Ngay lúc Sở Hưu muốn xuất quyền đánh chết đối phương, Lục Giang Hà lại xuất hiện từ chỗ nào không biết, vội vàng nói: “Để ta để ta!
Khí huyết trên người lão tiểu tử này có mùi của yêu thú, ta chưa thử hỗn huyết bao giờ, để ta nếm thử xem khí huyết của hắn có vị gì!”
Sau khi dứt lời trên người Lục Giang Hà lóe lên từng luồng huyết quang, bao phủ lấy Huyết Giao đạo nhân, chỉ trong chớp mắt Huyết Giao đạo nhân đã bị rút sạch toàn bộ máu tươi, hóa thành thây khô rơi xuống đất.
Lục Giang Hà nhếch miệng, tuy không nói gì nhưng hiển nhiên lực lượng trong máu tươi của Huyết Giao đạo nhân không lớn như tưởng tượng của hắn.
Sở Hưu không tiếp tục ra tay, vì những võ giả được Tư Vô Nhai dẫn theo đã bị thuộc hạ của Sở Hưu giết sạch.
Bọn họ cho là mình lôi kéo đám người Tần Triều Tiên đến, chiếm ưu thế về nhân số. Nhưng thực tế thuộc hạ của Sở Hưu, cho dù là Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng không phải hạng dễ đối phó.
Giết tới cuối cùng, ở đây chỉ còn hai người Tư Đồ Khí và Côn Mạc.
Chứng kiến kết cục của đám người Tư Vô Nhai, trong lòng Tư Đồ Khí đã lạnh ngắt.
Hắn cười khổ nói: “Sở đại nhân, lão hủ nhận thua, xin thoái ẩn trong rừng núi, từ nay về sau không bước chân ra giang hồ, sống nốt quãng đời còn lại.”
Nhiều lần tranh giành với Sở Hưu, cũng là từng đó lần thua. Bây giờ hắn thật sự sợ hãi, không dám tranh chấp gì với Sở Hưu nữa.
Côn Mạc ở bên cạnh cũng nói: “Lão phu cũng nguyện quy ẩn ở Tây Vực, cả đời không bước vào võ lâm Trung Nguyên một bước.”
Lúc này đám người Tần Triều Tiên cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Sở đại nhân, hay là quyết định như vậy đi. Hai người bọn họ đã tới nước này rồi, cả đời này cũng không còn tư cách tranh giành gì với đại nhân, ngươi tha cho bọn họ lần này đi.”
Trận đại chiến vừa rồi, Tần Triều Tiên cũng không xuất thủ, chỉ đứng một bên quan sát.
Hắn không phải kẻ ngu, đương nhiên biết đám người Tư Vô Nhai đang lợi dụng bọn họ, cho nên khi Tư Vô Nhai bị giết, không ai lên tiếng.
Nhưng đám người Tư Đồ Khí lại không giống, dù sao bọn họ cũng là bậc lão thành trong nhánh Ẩn Ma, chưa nói tới quan hệ với Tần Triều Tiên tốt hay xấu, dù sao cũng quen biết mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm, đương nhiên phải đối xử theo cách khác.
Huống hồ trong lòng đám người Tần Triều Tiên còn một suy nghĩ vô thức, đó là không muốn thấy Sở Hưu tàn sát người trong nhánh Ẩn Ma bọn họ ở chỗ này, chuyện này sẽ khiến họ có cảm giác thỏ chết cáo đau lòng.
Sở Hưu thần sắc lạnh nhạt lắc đầu nói: “Chư vị, các ngươi còn chưa hiểu một đạo lý. Không phải Sở Hưu ta không muốn tha cho người ta, mà thân là con người, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nói thì dễ lắm, cũng như đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự hay nói buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật, đều là nói nhảm!”
Gương mặt Sở Hưu lóe lên sát ý: “Giới Ma đạo chúng ta có lúc nào dối trá như đám hòa thượng kia không? Muốn rời khỏi giang hồ? Đầu tiên là để mạng lại!”
Sau khi dứt lời, pháp tướng Phật Ma sau lưng y hiển hiện.
Đại Nhật Như Lai tay niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, phong tỏa triệt để thân hình Tư Đồ Khí vào trong.
Trong con mắt thứ ba của pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần, ngọn lửa diệt thế vô hạn tỏa ra, trùm lên người Tư Đồ Khí.
Trong thời khắc sinh tử này, Tư Đồ Khí nổi giận cầm lên một tiếng, quanh người thiêu đốt vô số khí huyết, định liều mạng với Sở Hưu.
Nhưng hắn còn chưa kịp liều mạng thì lại kinh hãi phát hiện, khí huyết đang thiêu đốt quanh người mình lại không thể khống chế được, tản mác ra, dung nhập vào ngọn lửa diệt thế, khiến cho ngọn lửa diệt thế càng cháy dữ dội hơn.
Lục Giang Hà ở bên cạnh nhếch miệng, cảm thấy hơi khó chịu.
Vì hắn phát hiện, không ngờ trình độ Huyết Thần Ma Công của Sở Hưu còn mạnh hơn cả mình.
Nói chính xác hơn, xét theo phương diện nào đó trình độ của Sở Hưu đã vượt qua hắn.
Cũng như lúc vừa rồi, hắn cũng không phát hiện Sở Hưu dung nhập lực lượng của Huyết Thần Ma Công vào ngọn lửa diệt thế vào lúc nào.
Chỉ không tới ba giây, Tư Đồ Khí đã bị ngọn lửa diệt thế đốt thành tro bụi.
Ngay khoảnh khắc xuất thủ, Côn Mạc cũng lập tức bỏ chạy.
Quanh người hắn tỏa ra ngọn lửa màu tím đen, thân hình dung nhập vào ngọn lửa, bắt đầu tiêu tan theo cách quỷ dị.
Nhưng Thương Thiên Lương cười lạnh một tiếng, vung tay lên, phương viên vài dặm đều bị hắn giam cầm, thân hình Côn Mạc bị hắn trực tiếp kéo từ trong không gian ra, sau đó xuất quyền đánh nổ!
Chứng kiến Tư Đồ Khí và Côn Mạc đều bị người bên phe Sở Hưu giết chết, đám người Tần Triều Tiên vẻ mặt đờ đẫn.
Có lẽ bây giờ bọn họ mới biết, Sở Hưu và bọn họ đã là người của hai cảnh giới, bất luận là võ đạo hay là thế lực.
Trước đó bọn họ còn hành xử theo quy củ khi xưa của nhánh Ẩn Ma, nhưng bây giờ nhìn lại, rõ ràng là quy củ của nhánh Ẩn Ma cũng phải thay đổi, thậm chí là thay đổi hoàn toàn!
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang phía đám người Tần Triều Tiên, thần sắc lạnh nhạt nói: “Tần tông chủ, lần này là các ngươi bị mê hoặc, cho nên ta không trách các ngươi.
Nhưng bây giờ thời đại đã thay đổi, nhánh Ẩn Ma chúng ta cũng phải thay đổi.
Năm trăm năm trước Thánh giáo ta bị hủy diệt, giới Ma đạo chúng ta cũng bị chèn ép suốt năm trăm năm!
Phong thủy luân chuyển, bây giờ cũng tới phiên Ma đạo chúng ta quật khởi.
Bây giờ là thời đại nào? Anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cường giả tụ tập, chính là xu thế phong vân khuấy động, tranh đoạt thiên hạ!
Ngươi không tranh, ngươi phải chết, thời gian lưu lại cho nhánh Ẩn Ma chúng ta đã không nhiều.
Nếu cứ như lúc trước, mạnh ai người đấy đánh, cứ nghĩ tới lợi ích của bản thân, tồn vong của bản thân, chỉ có một liên minh lỏng lẻo, còn không bằng Bái Nguyệt Giáo thì lấy gì ra so sánh với Chính đạo?”
Sở Hưu chỉ lên Côn Luân Sơn, trầm giọng nói: “Hôm nay Sở Hưu ta muốn dựng lại lá Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ trên đỉnh Côn Luân Sơn, mở lại Vô Căn Thánh Hỏa, để cho nhánh Thánh giáo chúng ta một lần nữa đứng sừng sững trên giang hồ.
Cho nên bây giờ, toàn bộ nhánh Ẩn Ma không thể dung tha cho bất cứ âm thanh phản đối nào.
Ta cho chư vị hai lựa chọn, một là như Thánh giáo năm xưa, quy thuận Ma Giáo, ta là tối cao, nghe theo mệnh lệnh của ta.
Hai là từ nay về sau trở thành tán tu, đừng có dùng danh nghĩa Côn Luân Ma Giáo hành động, lần sau gặp mặt bất luận sinh tử!”
Dưới ánh mắt của Sở Hưu, đám người Tần Triều Tiên chỉ cảm thấy áp lực nặng nề, đồng thời trong lòng cũng thầm mắng, thế này mà là lựa chọn à?
Nếu bọn họ chọn làm tán tu cũng tức là cắt đứt quan hệ với Côn Luân Ma Giáo.
Lần sau gặp mặt, chỉ cần bọn họ có xung đột với Sở Hưu, chắc chắn Sở Hưu sẽ hạ thủ giết người.
Cứ nhìn kết cục của đám người Tư Đồ Khí là biết, Sở Hưu sẽ không nương tay với bọn họ, thái độ còn hung ác hơn với kẻ địch.
Trừ phi bọn họ chọn cách rời khỏi đây đến gia nhập dưới trướng Bái Nguyệt Giáo, tìm một chỗ dựa còn mạnh hơn Sở Hưu. Nếu không bọn họ chỉ có nước rời khỏi giang hồ.
Tần Triều Tiên mỉm cười chua chát, chắp tay thi lễ với Sở Hưu, trầm giọng nói: “Tại hạ... thuộc hạ tham kiến đại nhân!”
Tần Triều Tiên chọn khuất phục vì hắn cũng không biết liệu Bái Nguyệt Giáo có thu nhận hắn không. Hơn nữa trong toàn bộ giới Ma đạo, hắn cũng không tìm ra thế lực nào mạnh hơn Sở Hưu và Bái Nguyệt Giáo.
Nhưng Tần Triều Tiên chỉ gọi Sở Hưu là đại nhân chứ không gọi y là giáo chủ.
Có lẽ bây giờ Sở Hưu là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo, nhưng y còn chưa phải giáo chủ. Sở Hưu còn chưa thể thay thế vị trí của Độc Cô Duy Ngã.