Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Chương 1386 Mắc câu 1

Trước đó Đỗ Trọng Phương phế bỏ mệnh căn của một đệ tử trực hệ Hạ Hầu thị ngay trước mặt mọi người, đối với Hạ Hầu thị, đây là sỉ nhục rất lớn.

Đánh người không đánh vào mặt, Hạ Hầu thị bị vả thẳng mặt đương nhiên sẽ không buông tha cho Đỗ Trọng Phương.

Đối phương chỉ là một tán tu Ma đạo mà thôi, không có bất cứ chỗ dựa nào, Hạ Hầu thị đối phó với hắn cũng không cần e ngại điều gì.

Thấy người của Hạ Hầu thị từ từ áp sát, Đỗ Trọng Phương vừa nắm chặt hay thanh trường thương sau lưng vừa cười lạnh nói: “Hạ Hầu thị các ngươi thật không biết xấu hổ, lại phái nhiều người như vậy bao vây một mình tiểu gia ta.

Tên rác rưởi lần trước một chọi một với ta đã thua, các ngươi lại tới vây công, đúng là vô sỉ.

Tính khí như thế mà đòi lên Long Hổ Bảng, ta thấy đám đệ tử Hạ Hầu thị các ngươi có lên Xà Miêu Bảng cũng chẳng được!”

Người của Hạ Hầu thị không buồn nhiều lời với hắn, trực tiếp xông tới bắt đầu xuất chiêu, dáng vẻ như muốn chém Đỗ Trọng Phương thành muôn mảnh.

Đỗ Trọng Phương có thể bước lên hạng năm Long Hổ Bảng, đương nhiên cũng có chút thực lực, có thể nói là trong cùng cấp độ hiếm người địch nổi.

Nhưng dù sao Long Hổ Bảng thế hệ này không phải Long Hổ Bảng yêu nghiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp như thời của Sở Hưu, hầu như ai trong năm hạng đầu cũng có thể dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất vượt cấp đối phó với cảnh giới Chân Đan.

Bị nhiều người vây công như vậy, Đỗ Trọng Phương sắp không chống nổi, thậm chí một thanh trường thương trong ta hắn cũng gãy nát.

Ngay lúc Đỗ Trọng Phương cắn răng định thiêu đốt tinh huyết liều mạng xuất kích.

Kiếm quang lạnh lẽo xuất hiện trong hẻm nhỏ.

Chỉ trong chớp mắt, thân hình những võ giả Hạ Hầu thị bao vây Đỗ Trọng Phương chợt ngưng bặt, sau đó đầu rơi xuống đất.

Chỉ một luồng kết quả đã giết chết đám cao thủ cường giả bao vây, Đỗ Trọng Phương kinh hãi nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trong con hẻm nhỏ hai bên đều có một người đang đứng, đều mặc áo đen, đầu đội mũ sắt rộng vành màu đen, đeo mặt nạ sắt đen. Điểm khác biệt là một bên mặt cười, một bên mặt khóc.

Thanh Long Hội!

Đỗ Trọng Phương lập tức nhận ra thân phận của đối phương, dù sao trên giang hồ chỉ có Thanh Long Hội là ăn mặc như vậy.

“Tiểu tử, đi theo chúng ta.” Tống Tiếu mở miệng nói.

Hai vị tông sư võ đạo của Thanh Long Hội đích thân tới tìm mình, tuy Đỗ Trọng Phương không hiểu vì sao nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.

Hắn đang định nói gì thì thấy Tống Tiếu mở miệng nói: “Tiểu tử, bây giờ ngươi không còn lựa chọn nào khác.

Vừa rồi nếu ta không cứu ngươi, bây giờ ngươi đã chết trong tay đám người Hạ Hầu thị. Cho nên bây giờ mạng của ngươi là của chúng ta.

Nghe lời thì trả mạng lại cho ngươi, không nghe lời thì ta lấy cái mạng ngươi đi. Như vậy cũng là ngươi sống lâu thêm một thời gian, coi như có lời rồi.

Cho nên bây giờ, rốt cuộc ngươi nghe lời hay không đây?”

Giọng nói của Tống Tiếu mang theo ý cười, nhưng lời nói lại khiến người ta rùng mình.

Tuy tính cách của Đỗ Trọng Phương rất ngang ngược, nhưng hắn không phải kẻ ngu ngốc.

Đứng trước lực lượng tuyệt đối như vậy, hắn không có tư cách lựa chọn.

“Ta chọn nghe lời.” Đỗ Trọng Phương ngoan ngoãn đáp lời.

Tống Tiếu gật đầu nói: “Nghe lời là được, ngươi yên tâm, tính mạng của ngươi không đáng tiền, ta cũng chẳng muốn.

Chỉ cần ngươi làm một việc cho chúng ta là được.”

Nói đoạn, Tống Tiếu lấy ra một tấm bản đồ, chỉ một điểm trong đó rồi nói: “Thấy chỗ này chưa? Nhớ thật kỹ cho ta, tuyệt đối không được quên.

Chẳng phải ngươi rất thích gây chuyện ư? Chuyện ta bảo ngươi làm cũng là năng khiếu của ngươi thôi, gây chuyện.

Bất luận là Đạo môn hay Cửu Đại Thế Gia hay những tông môn võ lâm khác, ngươi nghĩ trêu chọc ai thì cứ chọc người đó.

Nhưng nhớ cho kỹ, sau khi trêu chọc, đừng tùy ý chạy lung tung như lúc trước, ngươi chỉ cần dẫn người đến nơi này là được. Đã hiểu chưa?”

Đỗ Trọng Phương vội vàng gật đầu, nhưng trong mắt hắn đầy nghi hoặc.

Không phải chuyện này quá khó mà là quá đơn giản, đúng là không có chỗ nào khó.

Nhưng chính vì quá đơn giản nên hắn mới sinh lòng nghi hoặc.

Ngay lúc Đỗ Trọng Phương đang định hỏi thêm, Tống Tiếu lại trực tiếp xua tay nói: “Tiểu tử, cái gì nên biết thì biết, không nên biết thì cho dù có biết cũng phải giả bộ hồ đồ cho ta!

Nhớ cho kỹ, đừng hỏi, cũng đừng nói, chỉ cần làm là giữ được mạng rồi!”

Đỗ Trọng Phương đang muốn hỏi lại lập tức rụt về, vội vàng gật đầu bỏ đi.

Thật ra cho dù Đỗ Trọng Phương có hỏi thì Tống Tiếu cũng không biết nên trả lời ra sao, vì hắn cũng không biết vì sao.

Sở Hưu giữ bí mật chuyện này tới cực hạn, chỉ có số ít người được biết.

Hàn Khốc và Tống Tiếu chỉ biết bọn họ định làm gì chứ không biết vì sao bọn họ lại làm như vậy.

Nhưng chuyện này không quan trọng, làm sát thủ Thanh Long Hội đã nhiều năm cho dù là Tống Tiếu lắm lời cũng học được cách quản lý cái miệng và lòng hiếu kỳ của mình.

Nhìn bóng lưng Đỗ Trọng Phương đi khỏi, Tống Tiếu không khỏi lắc đầu nói: “Tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng thế hệ này đúng là chẳng ra làm sao, đúng là không thể sánh được với thế hệ của Sở đại nhân.

Dù sao Đỗ Trọng Phương này cũng là hạng năm trên Long Hổ Bảng, nhưng chỉ có thể nói là thiên phú không tệ, tính cách lại có sơ hở quá lớn.

Năm xưa khi Sở đại nhân còn trên Long Hổ Bảng, ngài ấy đã có thể khuấy động phong vân trên giang hồ rồi.”

Hàn Khốc ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Cho nên thế gian này chỉ có một Sở đại nhân.”

Nói xong hai người trực tiếp bỏ đi.

Nhiệm vụ của bọn họ chỉ đơn giản như vậy, chuyện này biết càng ít càng tốt.

Lúc Đỗ Trọng Phương đi khỏi, hắn còn có ý định trực tiếp bỏ đi, không quan tâm tới nhiệm vụ của Hàn Khốc và Tống Tiếu, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn lại không dám.

Đỗ Trọng Phương dám đắc tội với những võ lâm Chính đạo, một phần là vì hắn vốn là người trong giới Ma đạo, cho nên có xung đột với những võ giả Chính đạo cũng rất bình thường.

Ngoài ra, trừ lần này hắn đắc tội rất nặng với Hạ Hầu thị, những người trong võ lâm Chính đạo khác đều không coi hắn ra gì, những đại phái cũng không so đo với tiểu bối Ma đạo như hắn.

Nhưng bây giờ hai vị tông sư võ đạo của Thanh Long Hội giao việc cho hắn, nếu hắn dám trốn, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Thanh Long Hội trải rộng khắp giang hồ, hơn nữa sau lưng Thanh Long Hội còn có một chỗ dựa. Đó chính là kiêu hùng trong giới Ma đạo bọn họ, là tồn tại mà Đỗ Trọng Phương không thể trêu vào. Cho nên cuối cùng hắn đành cắn môi, đi thực hiện nhiệm vụ mà Hàn Khốc và Tống Tiếu giao phó.

Xét trên phương diện thu hút thù hận, đại tướng quân đúng là không tệ. Chỉ không đến một tháng, hắn đã đắc tội với vài tông môn Chính đạo tại Đông Tề.

Cuối cùng thậm chí vài đệ tử tâm ma Chính đạo được đệ tử trực hệ của Thuần Dương Đạo Môn trong thế hệ này, Trương Phù Liễu dẫn dắt, phối hợp với nhau cùng truy sát Đỗ Trọng Phương.

Trương Phù Liễu là đạo sĩ, nhưng hắn không liên quan gì tới Trương gia ở Long Hổ Sơn mà là một trong những đệ tử Thuần Dương Đạo Môn thu nhận khi tới Bắc Yên. Hắn vốn là người của thế gia võ đạo, tuy là tiểu thế gia nhưng không bạc đãi Trương Phù Liễu, hắn có căn cơ vững chắc, sau khi gia nhập Thuần Dương Đạo Môn đã nhanh chóng phát triển.
Chương 1387 Mắc câu 2

Đây là lần đầu tiên hắn xuống núi, kết quả gặp Đỗ Trọng Phương, chịu thiệt đôi chút.

Cho nên hắn mượn danh tiếng đệ tử trực hệ của Thuần Dương Đạo Môn, triệu tập không ít người đi gây sự với Đỗ Trọng Phương.

Nhưng đối phương lại cực kỳ gian xảo, bọn họ đuổi theo đối phương nhiều ngày nhưng vẫn loanh quanh ở vùng núi hoang, không tìm được hắn.

Một đệ tử Chân Vũ Giáo trẻ tuổi sau lưng Trương Phù Liễu nói: “Trương đạo huynh, tên kia chạy nhanh thật, mấy ngày rồi mà chúng ta vẫn không đuổi kịp, không thì đã xong rồi.”

Trương Phù Liễu hừ lạnh nói: “Hắn có nhanh hơn nữa cũng chỉ có một mình, chúng ta liên thủ có thể mài chết hắn!

Để cho lại gian tặc Ma đạo này đứng song song với chúng ta trên Long Hổ Bảng đúng là sỉ nhục, không giết chết hắn thì làm sao xứng với lời dạy bảo của sư môn chúng ta?”

Đương nhiên Trương Phù Liễu còn có lời ở trong lòng, không giết Đỗ Trọng Phương thì làm sao mình lên mười hạng đầu trong Long Hổ Bảng được?

Đúng lúc này, Trương Phù Liễu đột nhiên cảm giác được điều gì, hắn chợt ngẩng đầu lên nói: “Trong khu rừng hoang này có một luồng ma khí nhàn nhạt, chẳng lẽ đây là hang ổ của tên Đỗ Trọng Phương kia?”

Thuần Dương Đạo Môn thu nhận những đệ tử hết sức mẫn cảm với lực lượng Thuần Dương, đương nhiên Trương Phù Liễu cũng vậy. Hắn mẫn cảm với lực lượng Thuần Dương, cũng càng mẫn cảm với ma khí.

Đám người đi dọc theo hướng ma khí, tới trước một hang động.

Mọi người nhìn nhau, Trương Phù Liễu chém một luồng kiếm khí Thuần Dương thăm dò, nhưng vừa tới trước cửa hang động thì ánh sáng trận đạo đã lóe lên, ma khí bộc phát tới hơn mười dặm. Uy áp cường đại đó lập tức khiến dọa cho đám người Trương Phù Liễu ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Rốt cuộc bọn họ tìm được nơi nào thế này?

Lúc này Đỗ Trọng Phương đang ở bên ngoài khu rừng hoang. Hắn cũng đang do dự, có phải dẫn bọn họ tới nơi này là hắn đi được rồi không?

Một khắc sau, hắn chứng kiến cảnh tượng ma khí bộc phát tới chín tầng trời, chuyện này khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Sắc mặt Đỗ Trọng Phương đổi tới vài lần, cuối cùng hắn trực tiếp quay người bỏ đi.

Lòng hiếu kỳ của hắn rất lớn, nhưng nhìn uy thế này có hiếu kỳ đến mấy cũng bị dọa cho phát sợ, đây không phải chuyện hắn có thể tham dự vào.

Uy thế khổng lồ như vậy đủ khiến phân nửa Đông Tề chú ý tới.

Với thực lực của đám người Trương Phù Liễu, đương nhiên không thể mở hang động này, cho nên bọn họ trực tiếp trở về báo cáo cho tông môn.

Nhưng trong thời gian này đã có không ít tin tức lan truyền, nói là Đông Tề có truyền thừa Ma đạo cường đại xuất thế. Có người nói là truyền thừa của kiêu hùng Ma đạo thượng cổ, cũng có người nói là truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo, dù sao cũng có rất nhiều lời đồn đại, khiến vô số võ giả tới nơi.

Cũng có người ra tay thăm dò, kết quả lại bị trận pháp kia trực tiếp giết chết. Ít nhất dưới cảnh giới Chân Đan không có tư cách chạm vào trận pháp kia.

Bảy ngày sau, Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, Hạ Hầu thị, Thương Thủy Doanh thị, thậm chí cả cường giả Đông Tề cũng chạy tới thăm dò động tĩnh bên trọng.

Những võ giả tán tu và đệ tử của các tiểu môn phái khác tới thám thính đều tránh sang một bên, đám người Lăng Vân Tử thì đứng trước hang động nghiên cứu trận pháp.

Vốn dĩ lần này Lăng Vân Tử không định tới đây, nhưng sau khi nghe Trương Phù Liễu miêu tả trận pháp ngoài hang động, Thủ Chân Tử đột nhiên nói thứ này rất giống Côn Luân Ma Giáo năm xưa lưu lại.

Chuyện liên quan tới Côn Luân Ma Giáo hết sức mẫn cảm nên Lăng Vân Tử mới đích thân đến điều tra.

Lăng Vân Tử vốn không am hiểu trận pháp cho nên người tới thăm dò trận pháp không phải hắn là là Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo.

Sau khi quan sát cả nửa ngày, Lục Trường Lưu thở dài một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc có vẻ do dự.

Lăng Vân Tử cau mày nói: “Lục chưởng giáo, có chỗ nào sai à?”

Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Trận pháp thì không có gì sai, mấu chốt là người bày trận.

Nếu điển tịch của Chân Vũ Giáo không có sai lầm, người bố trí trận pháp này chắc là một trong Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, Thiên Khốc Ma Tôn!”

Câu này vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao, mọi người đều sửng sốt.

Tiếng tăm của Côn Luân Ma Giáo không phải chỉ dựa vào mình Độc Cô Duy Ngã, năm xưa Tứ Đại Ma Tôn cũng có uy danh hiển hách.

Lúc bình thường, truyền thừa của một vị đường chủ trong Côn Luân Ma Giáo xuất hiện đã đủ tạo ra sóng to gió lớn, kết quả lần này còn là truyền thừa cấp bậc Tứ Đại Ma Tôn xuất thế. Tin tức lần này đủ chấn động giang hồ.

“Lục chưởng giáo không nhìn sai đấy chứ?” Lăng Vân Tử vội vàng nói.

Lục Trường Lưu cười khổ nói: “Làm sao mà nhìn nhầm được.

Ngày trước trong Côn Luân Ma Giáo, Thiên Khốc Ma Tôn được coi là đệ nhất nhân về trận pháp trong giới Ma đạo.

Thực ra với tu vi trận đạo của Thiên Khốc Ma Tôn, cho dù tính khắp cả giang hồ, hắn cũng là hạng nhất.

Trận pháp mà hắn bố trí có đặc điểm rõ rệt, điển tịch của Chân Vũ Giáo có ghi chép lại, có thể nhận ra rất đơn giản.”

Lăng Vân Tử nhíu mày, hắn còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào với hang động trước mặt, nên trực tiếp phong tỏa rồi phá hủy hay đi vào thăm dò một phen.

Thật ra theo suy nghĩ của Lăng Vân Tử, những thứ liên quan tới Ma đạo càng ít xuất thế càng tốt, cho dù có bị phát hiện cũng nên phong tỏa ngay lập tức, để cho nó vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Đây mới là cách ổn thỏa nhất.

Nhưng bây giờ có biết bao người tới nơi, vị lão tổ của Thương Thủy Doanh thị vẫn luôn nhìn về phía hang động, dáng vẻ rất hứng thú.

Còn có Hách Liên Trường Phong của Bạch Hổ Đường cũng đến đây, hắn lại càng hứng thú với những thứ trong hang động.

Tuy Bạch Hổ Đường không phải người trong giới Ma đạo, nhưng hiển nhiên Hách Liên Trường Phong cũng không ngại chuyện tu luyện công pháp Ma đạo.

Đúng lúc này, một giọng nói bình thản chậm rãi vang lên: “Lăng Vân Tử đang lo lắng về truyền thừa của Ma Tôn phải không? Lấp kín không bằng khai thông, hôm nay ngươi có thể phong tỏa, tương lai sẽ có người phá giải phong tỏa của ngươi. Chẳng bằng xuống dưới điều tra một phen, chia đều những hung vật Ma đạo đó, mang về nhà rồi phong ấn sau.”

Lăng Vân Tử ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ Rama cũng đến, hơn nữa còn có không ít thế lực bên phía Tây Sở tới đây.

Lão thiên sư của Thiên Sư Phủ không đến, nhưng Huyền Long Tử và Trương Đạo Linh lại tới.

Tọa Vong Kiếm Lư và Phong Vân Kiếm Trủng đều phái người đến, Trần Thanh Đế đã lâu chưa ra khỏi Tây Sở cũng đích thân tới đây.

Đương nhiên những người khác đến là vì truyền thừa của Ma Tôn chứ Trần Thanh Đế chỉ vì ở lâu trong Tây Sở phát chán, ra ngoài tham gia trò vui.

Lăng Vân Tử nhìn Rama một chút rồi gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, chỉ cần không để những tà vật này hiện thế đã là công lớn cho giang hồ rồi.”

Thật ra các đại phái phong ấn không ít vật dụng của Ma đạo, có điển tịch, cũng có binh khí.
Chương 1388 Đóng kịch

Theo lý mà nói, thật ra có những thứ trực tiếp tiêu hủy thì tốt hơn là phong ấn. Nhưng thân là võ giả, cho dù là võ công Ma đạo nhưng cũng có chỗ tham khảo được. Hơn nữa có nhiều thứ không cách nào tiêu hủy, chỉ có thể phong ấn.

Những thứ này đều bị bọn họ phong ấn ở vị trí sâu nhất trong tông môn, chỉ cần tông môn không bị diệt, chắc chắn những thứ này sẽ không xuất thế.

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng lại vang lên: “Đám người tông môn Chính đạo các ngươi không cần đến thì là tà vật, phải phong ấn, hóa ra đạo lý là do các ngươi định đoạt à?”

Theo sát âm thanh kia là Sở Hưu dẫn đám người Thương Thiên Lương xuất hiện ở phía ngoài, đám võ giả vây xem vô thức né tránh.

Chính Ma Đại Chiến lần trước cũng là trận đại chiến giữa Bắc Yên và Đông Tề. Sở Hưu ra tay ngay lúc mấu chốt ngăn cơn sóng dữ, thanh thế càng vang dội trên giang hồ.

Khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Lăng Vân Tử đã không thể bắt được Sở Hưu. Bây giờ hắn lên tới Thiên Địa Thông Huyền nhưng vẫn không bắt được Sở Hưu. Thậm chí trên giang hồ đã có tin đồn nói Sở Hưu là khắc tinh của Lăng Vân Tử.

Thấy Sở Hưu xuất hiện, Lăng Vân Tử khẽ cau mày, như không ngờ Sở Hưu tới nhanh như vậy.

Thật ra đây đã là Sở Hưu cố ý đi chậm lại, để không lộ ra sơ hở, y tính toán để những người khác đến trước rồi y mới không nhanh không chậm tới nơi.

“Ha ha! Nói đúng lắm! Tuy bản tọa không liên quan gì tới Côn Luân Ma Giáo nhưng vẫn rất kính trọng Ngũ Đại Thiên Ma năm xưa. Bái Nguyệt Giáo ta cũng muốn nhận lấy truyền thừa mà bọn họ lưu lại, thuận tiện tế bái một phen.”

Những tông môn võ lâm Chính đạo trong khu vực Tây Sở đều tới, đương nhiên không thể thiếu Bái Nguyệt Giáo.

Nhưng lần này Dạ Thiều Nam không tới, chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất tới.

Có lẽ theo Dạ Thiều Nam, cho dù là Tứ Đại Ma Tôn năm xưa cũng không bằng hắn, đã vậy cần gì phải tới?

Thấy phân nửa cường giả đại tông môn trên giang hồ đều xuất hiện ở đây, Rama và Lăng Vân Tử cũng nhíu mày.

Sở Hưu ở đằng đó rất khó đối phó. Bên Bái Nguyệt Giáo tuy Dạ Thiều Nam không đến nhưng cũng khó đối phó, có điều với thực lực của bọn họ vẫn có thể trấn áp được.

Vấn đề là còn những thế lực trung lập như Trần Thanh Đế hay Thương Thủy Doanh thị, bọn họ rất hứng thú với hang động của Ma Tôn này. Nếu cưỡng ép phong tỏa, chắc chắn những người này cũng thấy bất mãn.

Rama vung tay lên nói: “Mở trận pháp ra đi.”

Cản cũng không được rồi, nhưng nếu trong hang động kia có hung vật gì đó của Ma đạo thì ra tay cướp lấy là được.

Rơi vào tay đám người Doanh gia cũng không sao, chỉ cần không rơi vào tay đám người Ma đạo như Sở Hưu là được.

Sở Hưu ở một bên cười nói: “Những trận pháp này đều là tiền bối Côn Luân Ma Giáo chúng ta lưu lại, đương nhiên chúng ta quen thuộc nhất rồi. Hay là để chúng ta dẫn đầu, đi phá trận trước nhé?”

Lục Trường Lưu hừ khẽ một tiếng nói: “Những trận pháp này là Thiên Khốc Ma Tôn tự tay bố trí, năm xưa hắn không để lại truyền thừa, nhánh Ẩn Ma lấy đâu ra phương pháp phá trận? Định chiếm tiên cơ hay sao?”

Thấy bọn Lục Trường Lưu đã chủ động cho rằng nơi này là di tích truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn, Sở Hưu cười thầm trong lòng, y đang muốn kết quả này.

Nhưng ngoài mặt thì Sở Hưu vẫn cười lạnh nói: “Không nhận ý tốt thì thôi, các ngươi không sợ thương vong thì tự đi mà làm. Trận pháp do Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại cũng không dễ giải quyết đâu.”

Những trận pháp trước mắt đều là Sở Hưu bảo Viên Cát đại sư bố trí cẩn thận theo truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn.

Trong hang động ở Đông Hải, Thiên Khốc Ma Tôn đã trọng thương sắp chết, hơn nữa vật liệu thiếu thốn nên thật ra uy lực của trận pháp được bố trí còn không cường đại bằng trận pháp phục chế của Viên Cát đại sư.

Lục Giang Hà và những võ giả Chân Vũ Giáo bày trận phía trước hang động, tốn bao công sức mới phá bỏ trận pháp trong hang.

Sau khi đám người đi vào hang động, dọc đường lại gặp đủ loại cạm bẫy và trận pháp nguy hiểm. Theo phán đoán của đám người Lục Trường Lưu, đây đều là thủ đoạn của Thiên Khốc Ma Tôn.

Từ đầu mọi người đã không hề nghi ngờ, lúc này những thứ gặp được dọc đường càng khiến bọn họ kiên định hơn, cho rằng đây là di tích mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại.

Đám người vất vả lắm mới phá bỏ được những trận pháp cạm bẫy ác độc kia, chứng kiến con rắn đen trấn thủ đại điện, ai nấy hít một hơi lạnh.

Bây giờ trên giang hồ đã rất hiếm thấy hung thú, chỉ có Thập Vạn Đại Sơn còn lại một chút, nhưng chỉ cần xuất hiện là bị đám võ giả coi như kho báu di động, ra tay bao vây.

Con rắn khổng lồ trước mắt đã sắp hóa giao, chưa ai trong số bọn họ từng thấy.

Trần Thanh Đế thậm chí còn vuốt cằm, cảm thán: “Con rắn lớn thế này, chắc mật rắn phải bổ lắm đây?”

Những người xung quanh đều nhìn về phía Trần Thanh Đế, suy nghĩ của vị này đúng là khác với người thường.

Lúc này sắc mặt Thủ Chân Tử lại nghiêm nghị nói: “Ta từng đọc trong điển tịch tông môn, nghe nói năm xưa trong Côn Luân Ma Giáo, Vô Tâm Ma Tôn từng nuôi một con rắn đen lớn.

Hắn là kẻ tàn nhẫn hiếu sát, làm đủ chuyện ác, thường xuyên tàn sát võ giả tông môn Chính đạo chúng ta. Nếu ta không đoán sai, chắc con rắn đen trước mắt là thú nuôi của Vô Tâm Ma Tôn.

E là nơi này không chỉ là di tích mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại!”

Mọi người ở đây đều hít một hơi lạnh, hai vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo đều để lại di vật ở đây, rốt cuộc đây là đâu?

Trong lúc mọi người ở đây còn đang ngạc nhiên, Sở Hưu đã để tâm ma lặng lẽ phát tán lực lượng, bám vào đầu Tiểu Hắc.

Trước đó Tiểu Hắc đã bị Sở Hưu phá hủy tinh thần lực, hoàn toàn là rắn thực vật.

Còn lực lượng của tâm ma rất kỳ lạ, không phải tinh thần lực nên không bị người khác phát giác.

Hơn nữa nó còn có linh trí, vừa vặn điều khiển được con rắn lớn kia.

Trước đây Sở Hưu tốn bao công sức mang Tiểu Hắc về chính là để dành cho lần này.

Được tâm ma điều khiển, Tiểu Hắc chậm rãi ngẩng đầu mở mắt, gầm lên một tiếng với mọi người, đại lượng nọc độc phun ra khỏi miệng nó.

Rama vung tay, một phật ấn chữ Vạn hiện lên, ngăn cản nọc độc dễ như trở bàn tay.

Cùng lúc đó, Thuần Dương Kiếm trên tay Lăng Vân Tử bùng lên vạn luồng sáng, lập tức chém về phía Tiểu Hắc. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ hang động đã bị kiếm mang bao phủ.

Vô số vảy rắn bay tứ tán, Tiểu Hắc lăn lộn kêu la thảm thiết.

Sở Hưu nhíu mày, tâm ma đúng là chuyên nghiệp, đóng kịch cũng không tệ.

Bây giờ nó chỉ điều khiển một cái xác không hồn, vốn không có cảm giác đau, kết quả bây giờ nó đang diễn y như thật.

Sau lưng Rama hiện lên Phật tông Phật Đà, tay niết Bảo Bình Ấn, phật quang vô biên ập xuống đầu rắn. Theo ấn quyết đánh xuống, bảo bình co lại, chớp mắt đã phá tan đầu rắn.

Tinh thần lực của tâm ma trở lại trong đầu Sở Hưu, miệng nói nhỏ: “Hòa thượng này ra tay đúng là hung dữ, sao bảo người xuất gia lòng dạ từ bi cơ mà? Đúng là chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào.”
Chương 1389 Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử 1

Cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng chia ra mạnh yếu khác nhau, bây giờ Sở Hưu đã chứng kiến không ít cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng có thể nhận ra trong những chí cường giả trên giang hồ, rốt cuộc ai mạnh ai yếu.

Không nói tới Chung Thần Tú và Quân Vô Thần, Dạ Thiều Nam cường đại đến đâu thì mọi người đều biết, lão thiên sư và Rama hẳn là cường giả hiếm có, đủ tư cách giao thủ một chọi một với Dạ Thiều Nam.

Còn ngoài những vị này ra, những người khác đều yếu hơn một chút. Có thể nói Thương Thiên Lương và Lăng Vân Tử là những người yếu nhất.

Lăng Vân Tử yếu là vì hắn vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, tích lũy còn kém một chút.

Còn Thương Thiên Lương có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở Lục Đô, tuy điều này đủ chứng minh thiên phú kinh người của hắn, nhưng khổ nỗi thiếu thụt bẩm sinh là không thể tránh được.

Lần trước trong Chính Ma Đại Chiến, nếu Lăng Vân Tử không dùng Thuần Dương Kiếm, Thương Thiên Lương đã không thua thảm như vậy.

Nhưng một khi Lăng Vân Tử sử dụng thần binh Thuần Dương Kiếm, Thương Thiên Lương không ngăn cản nổi.

Lúc này Tiểu Hắc bị Rama giết chết, đầu cũng không còn, không ai có thể nhận ra sợ hở.

Sau khi mọi người bước vào trong đại điện, chứng kiến thi thể của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, tất cả lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Hai vị Ma Tôn!

Đây là hai vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo hàng thật giá thật, là cường giả đứng trên đỉnh cao của giang hồ, cũng mang tới vô số sợ hãi trong võ lâm Chính đạo.

Không ai nghi ngờ thi thể này là giả, cho dù hai vị Ma Tôn đã chết thì khí thế này cũng không thể làm giả được.

Sở Hưu đứng ra lạnh lùng nói: “Chư vị, đây là hai đại tiền bối trong Thánh Giáo ta, bây giờ bọn họ vẫn lạc ở đây, chúng ta nhất định phải mang thi thể của bọn họ về an táng.

Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, người cũng đã chết, những nhân quả năm xưa cũng theo đó mà đi.

Nếu các ngươi định sỉ nhục thi thể của bọn họ tức là gây thù không chết không thôi với nhánh Ẩn Ma chúng ta!”

Trong mắt đa số mọi người, thái độ của Sở Hưu rất bình thường.

Trong giới Ma đạo, tuy bọn họ thường xuyên đấu đá lẫn nhau, không mấy đoàn kết, hơn nữa hành xử không theo quy củ, nhưng không thể chạm tới một số giới hạn cuối cùng.

Cũng như lần trước Ngũ Đại Kiếm Phái dùng Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ dụ dỗ giới Ma đạo xuất thủ, cũng là chọc giận giới Ma đạo.

Vì Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ đại biểu cho Ma đạo chính thống.

Còn bây giờ thi thể của hai vị Ma Tôn cũng đại diện cho chính thống của Côn Luân Ma Giáo, đương nhiên không thể khinh thường.

Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Có thể cho các ngươi thi thể, nhưng các ngươi không thể lấy những thứ trên thi thể.

Đám Ẩn Ma các ngươi chưa từ bỏ ý đồ phục hưng Côn Luân Ma Giáo, nếu để các ngươi đoạt được truyền thừa của Tứ Đại Ma Tôn năm xưa, chắc chắn sẽ là đại kiếp nạn của giang hồ!”

Sở Hưu đứng ra đáp thẳng mặt: “Thế nào là đoạt được? Đây vốn là vật của nhánh Ẩn Ma chúng ta!”

Lăng Vân Tử lạnh lùng nói: “Năm trăm năm trước thì đúng, bây giờ thì không!”

Sau khi Lăng Vân Tử dứt lời, không ngờ Sở Hưu lại trực tiếp chém một đao tới, ma khí cuồng bạo làm dấy lên sóng gió ập về phía Lăng Vân Tử.

Tuy hiện giờ Sở Hưu ra vẻ hùng hổ dọa người, nhưng tất cả mọi người ở đây lại không cảm thấy có gì không đúng.

Dù sao chuyện này liên quan tới giới hạn cuối cùng của Sở Hưu và thể diện của nhánh Ẩn Ma. Hơn nữa bây giờ Sở Hưu gần tương đương với người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma, y ra vẻ kích động như vậy mới là bình thường.

Thực ra Sở Hưu không muốn bọn họ quan sát cẩn thận xung quanh, tránh cho bọn họ phát hiện có dấu vết gì không đúng.

Hang động này vốn là Sở Hưu dựa theo trí nhớ, sai khiến Viên Cát đại sư tốn bao công sức bố trí ra, y tự nhận là không có kẽ hở nào.

Nhưng thực tế thì giả chỉ là giả, tuy bề ngoài không có sơ hở nhưng ai biết có chi tiết nào xảy ra vấn đề gì không?

Cho nên nhất định phải giải quyết dứt khoát mới được.

Lần trước giao thủ với Sở Hưu, Lăng Vân Tử chưa thể bắt được y, đã bị rất nhiều người trong giang hồ lên án, nói Sở Hưu là khắc tinh của Lăng Vân Tử.

Dù sao Lăng Vân Tử đã hai lần dẫn Thuần Dương Đạo Môn ra tay, đều phải lùi bước trong tay Sở Hưu, khi ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã vậy, tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng vậy.

Tuy trong đó có ẩn tình, không phải Lăng Vân Tử không thể thắng Sở Hưu mà là tình thế không cho phép hắn tiếp tục đánh. Nhưng đa số người trong giang hồ vô tri lại không nghĩ như vậy.

Người lùi bước tức là ngươi đánh không lại, tuy ngươi không bại nhưng ngươi cũng không thắng.

Cho nên, thậm chí có người nói Lăng Vân Tử không xứng danh chí cường giả.

Tuy Lăng Vân Tử không coi trọng tới tiếng tăm trong giang hồ, nhưng cũng không chịu được miệng lưỡi thế gian.

Thấy Sở Hưu động thủ, trường kiếm trong tay Lăng Vân Tử lóe lên vạn ánh hào quang, chớp mắt đã chiếu rọi toàn bộ hang động. Ánh sáng Thuần Dương nóng rực như lồng giam bao phủ lấy Sở Hưu.

Hôm nay hắn không sử dụng thần binh Thuần Dương, Tịch Vân Tử cũng không ở đây, cho nên hắn không cách nào khống chế Thuần Dương Kiếm.

Nhưng cho dù chỉ dùng một thanh thần binh bình thường, với thực lực của hắn, muốn áp đảo Sở Hưu cũng không thành vấn đề.

Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, đao cương ma khí quét qua, xé tan tất cả.

Hai mắt Sở Hưu đỏ bừng, vừa ra tay đã vận dụng sát chiêu, bộ dạng còn điên cuồng hơn khi Chính Ma Đại Chiến.

Lục Giang Hà ở một bên thấy vậy không khỏi nhếch miệng, tiểu tử này đóng kịch càng ngày càng giỏi.

Hắn biết thật ra Sở Hưu không hề kính nể gì đối với Côn Luân Ma Giáo, y còn dám lợi dụng thi thể hai vị Ma Tôn, làm gì có chuyện liều mạng giữ gìn tôn nghiêm và giới hạn cuối cho Côn Luân Ma Giáo.

Vừa chửi rủa, Lục Giang Hà vừa đánh về phía tông môn Chính đạo.

Sở Hưu và Lăng Vân Tử giao thủ cực kỳ đột ngột, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, hai người đã chiến đấu.

Hơn nữa sau khi bọn họ giao chiến, thuộc hạ của Sở Hưu và người của Thuần Dương Đạo Môn cũng bắt đầu giao thủ.

Theo Đông Hoàng Thái Nhất, tuy bọn họ không phải người của Côn Luân Ma Giáo, nhưng tông môn Chính đạo luôn muốn đuổi tận giết tuyệt giới Ma đạo bọn họ, hiển nhiên không muốn bọn họ nhận được bảo vật. Cho nên Đông Hoàng Thái Nhất cũng dẫn người của Bái Nguyệt Giáo, trực tiếp xuất thủ.

Thương Thiên Lương ở bên kia vừa dưỡng thương xong, lúc này lại phải đối mặt với Rama thực lực cường đại nhưng vẫn kiên quyết xông tới.

Tuy thực lực của hắn tăng cường nhưng đối mặt với cấp bậc như Rama vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ vài chiêu đã bị Rama đánh bay.

Còn bên phái Doanh gia lão tổ, chứng kiến mọi người giao thủ, hắn lại đi thẳng về phía thi thể hai vị Ma Tôn kia.

Đúng lúc này, Rama lại đột nhiên vươn tay ra, pháp tướng Phật Đà ầm ầm hàng lâm, nhặt hoa mỉm cười, phật quang bừng bừng, ngăn cản Doanh gia lão tổ.
Chương 1390 Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử 2

“Doanh lão tiên sinh, phải cẩn thận mấy thứ của Ma đạo.

Truyền thừa của Thương Thủy Doanh thị các ngươi đã không yếu rồi, chuyển sang tu luyện Ma đạo là được không bù nổi mất.”

Lão tổ Doanh gia cười ha hả nói: “Ai bảo ta tu luyện Ma đạo? Võ đạo cần tham khảo, ta lấy để nghiên cứu không được hay sao?”

Nói xong, lão tổ Doanh gia cũng lao tới giao chiến với pháp tướng Rama.

Rama lấy một địch hai nhưng vẫn ngăn cản cả hai người, có thể nói là không dễ dàng gì.

Những võ giả bên dưới thấy mọi người đã giao thủ, ai nấy lao nhao ra tay, tranh giành đánh đấm hỗn loạn.

Trần Thanh Đế vốn không định xuất thủ, hắn chỉ định xem trò.

Võ đạo của hắn không cần công pháp gì khác tăng cường, cũng không cần tham hảo, hắn chỉ cần kiên trì theo con đường của mình là được.

Nhưng nơi này vốn chật hẹp, không biết ai ra tay khiến một luồng kiếm cương chém về phía Trần Thanh Đế. Chuyện này đã chọc giận, khiến hắn đấm ra một quyền, lực lượng cường đại lập tức quét ngang qua đám người.

Sau khi Trần Thanh Đế gia nhập, đám người giao chiến hỗn loạn.

Cường giả Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ như bài sơn đảo hải, kết quả tới đây lại phải thu liễm lực lượng.

Nhưng cho dù thu liễm lực lượng, nơi này cũng chỉ là một hang động nho nhỏ, cho dù có trận pháp gia cố cũng không chịu nổi sức mạnh cường đại như vậy.

Cho nên mới chốc lát sau, toàn bộ hang động đã rung chuyển, thậm chí thi thể ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng đồng xanh cũng lắc lư, một tảng đá xanh đột nhiên rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘cộc’ vang giòn, khiến đám người đang giao thủ ngưng bặt.

Bọn họ đều thấy được phiến đá kia rơi ra từ thi thể của Thiên Khốc Ma Tôn, hiển nhiên trước đó nó nằm trong tay hắn.

Trước khi chết Thiên Khốc Ma Tôn vẫn luôn cầm nó trên tay, liệu có phải chí bảo gì không?

Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu như phát điên trước mặt, hắn trầm giọng nói: “Sở Hưu, dừng tay lại, tiếp tục đánh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chắc ngươi cũng biết truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo đại diện cho điều gì, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua.

Nhưng truyền thừa của bản thân ngươi đã đủ kinh khủng rồi, thậm chí còn có bí pháp truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã. Đối với ngươi thì truyền thừa của hai vị Ma Tôn chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, tiếp tục đánh ngươi cũng chẳng được lợi lộc gì.

Thế này đi, ta có thể hứa với ngươi, chúng ta sẽ không làm tổn hại thi thể của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, để ngươi mang ra ngoài. Ngươi thấy sao?

Bằng không, tiếp tục giao chiến toán loạn như vậy, thi thể hai vị Ma Tôn sẽ bị hủy diệt, truyền thừa cũng có thể tổn hại, mọi người ai cũng chịu thiệt, không ai nhận được thứ gì.”

Sở Hưu chần chừ một chút, có vẻ ‘cực kỳ’ khó nhọc gật nhẹ đầu. Lúc này mọi người mới ngừng tay, cùng nhau nhìn về phía phiến đá kia.

Đang thời khắc mẫn cảm như vậy, không ai dám ra tay trước, chỉ có các cường giả như Rama lại gần xem chữ viết trên phiến đá đó.

Nhưng sau khi bọn họ đọc được chữ viết, ai nấy hít một hơi lạnh, bị nội dung trên phiến đá làm cho kinh hãi không nói nên lời.

"Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử!"

Tám chữ này như một cơn ác mộng khắc sâu vào lòng bọn họ.

Ma Chủ bất tử, chẳng lẽ năm trăm năm qua rồi mà Độc Cô Duy Ngã còn chưa chết?

Xung quanh lập tức im bặt, nửa ngày sau Trương Đạo Linh của Long Hổ Sơn mới chần chừ nói: ”Ta nghe nói hình như Thiên Khốc Ma Tôn là người tinh thông bói toán thiên cơ nhất trong Ma đạo? Tám chữ này chắc là nội dung mà hắn tính ra?”

Rama nhìn Tiêu Ma Kha sau lưng, trầm giọng nói: “Tới kiểm tra xem.”

Hai mắt Tiêu Ma Kha đã mù nhưng phương diện tính toán thiên cơ lại tiến bộ thêm một bước.

Lần này người của Đại Quang Minh Tự không tới, trong số mọi người hắn là người có năng lực cao nhất về mặt tính toán thiên cơ.

Tiêu Ma Kha cầm phiến đá, hai mắt vốn vô thần lúc này lại tỏa ra từng điểm thần quang.

Một khí tức huyền ảo tới cực điểm truyền vào trong phiến đá kia, chỉ trong chớp mắt ánh sáng đã bùng lên, một khí tức càng thêm huyền ảo lan tỏa.

Tuy khí tức này trông rất huyền ảo nhưng thực chất là lực lượng Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Có điều đây không phải suy tính bất cứ thứ gì mà là lực lượng nhân quả đơn thuần tới cực điểm, dung nhập vào thiên địa này, tạo thành lực lượng.

Loại suy tính này dính tới lực lượng nhân quả, đa số mọi người ở đây đều không hiểu được.

Nửa ngày sau Tiêu Ma Kha mới dừng tay, ánh sáng tiêu tán, hắn cười khổ nói: “Đọc không hiểu, xem không rõ, lực lượng này đã dính tới thiên cơ nhân quả, cảnh giới còn cường đại hơn ta. Thiên Khốc Ma Tôn đích thân tính toán ra kết quả, chúng ta vốn không thể nhìn thấu được, trừ phi có một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tinh thông bói toán nhân quả ra tay mới có thể nhìn thấu được.”

Nghe Tiêu Ma Kha nói vậy, trong lòng mọi người đều trầm xuống, kể cả Đông Hoàng Thái Nhất cũng vậy.

Phải nói trên giang hồ hiện tại trừ nhánh Ẩn Ma ra, không ai hy vọng Độc Cô Duy Ngã lại xuất hiện, vì chuyện này mang ý nghĩa sẽ có một chúa tể của toàn bộ giang hồ đè trên đỉnh đầu bọn họ.

Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử.

Không ai nghĩ Độc Cô Duy Ngã bại, thực ra cho tới bây giờ tất cả mọi người vẫn cho rằng kết quả khả thi nhất của trận chiến năm trăm năm trước là Ninh Huyền Cơ hy sinh bản thân mình, liều mạng đồng quy vu tận với Độc Cô Duy Ngã.

Nhưng Ma Chủ bất tử thì giải thích thế nào? Chẳng lẽ Độc Cô Duy Ngã vẫn còn sống? Hắn đang ở đâu?

Rama khẽ nhíu mày nói: “Không đọc được chút tin tức vụn vặt nào sao?”

Tiêu Ma Kha lắc đầu nói: “Không nhìn ra.”

Đúng lúc này, Tiêu Ma Kha đột nhiên nói: “Bên dưới có cái gì đó.”

Hắn vung tay, hai luồng chân khí đẩy vương tọa bằng đồng xanh ra, để lộ những thứ Sở Hưu giấu bên dưới.

Để tăng tính chân thực, Sở Hưu để không ít đồ tốt ở bên dưới, thậm chí còn có một bộ phận truyền thừa nguyên bản của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn.

Những công pháp điển tịch kia đều được chôn bên dưới vương tọa, mọi người tuy đỏ mắt nhưng không ai di chuyển, lúc này bọn họ đều nhìn về phía một dải lụa.

Trên dải lụa này không có lực lượng gì, nhưng chính vì vậy bọn họ mới càng nghi hoặc.

Một tấm vải rất bình thường không dính ma khí nhưng lại đặt chung với hàng loạt ma công cường đại, ai thấy cũng nghi ngờ.

Rama vung tay, cương khí dẫn tấm vải trải ra, khiến cho những chứ trên đó xuất hiện trước mặt mọi người, đó một đoạn văn được viết theo giọng điệu Thiên Khốc Ma Tôn.

“Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử!

Đây là tương lai của Thánh Giáo mà lão phu tiêu hao chút tâm huyết của của tính toán ra.

Năm Giáp Thân năm trăm năm sau, Ma Đan của giáo chủ bất diệt, chân linh chuyển thế, trải qua vạn kiếp trở về.

Truyền thừa nơi đây lưu lại cho hậu nhân của Ma đạo chúng ta, kẻ nhận được truyền thừa của ta phải đi theo giáo chủ, lên trên Côn Luân, lại mở ra

căn cơ vạn thế của Thánh Giáo ta!

Thánh hỏa bất diệt, Ma đạo vĩnh tồn!”

Advertisement
';
Advertisement