Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Phương gia chỉ là một gia tộc nhỏ tại Lâm Trung Quận, cơ ngơi cũng chẳng rộng rãi có điều lúc này lại đầy người với người, nhốn nháo chen chúc xô đẩy không ngừng.

Phần lớn mọi người thật ra chỉ đến xem náo nhiệt, muốn thấy Huyết Ngọc Linh Lung chí bảo Ma đạo thượng cổ rốt cuộc trông ra sao.

Trong đó còn có người của Thanh Thần Phái cùng Kim Đao Môn. Lúc này người của hai phái đã cực kỳ hối hận, sớm biết như vậy bọn họ nên buông bỏ ý định tranh đoạt, trực tiếp xuất thủ với gia tộc đối phương, cứ cướp Huyết Ngọc Linh Lung lại đã rồi nói.

Kết quả giờ bọn họ chỉ có thể trợn mắt nhìn chí bảo rơi vào tay Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bản thân lại chẳng dám nói một lời.

Hai phái bọn họ đặt tại Lâm Trung Quận còn tạm được, nhưng so với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành khác nào châu chấu đá voi.

Lúc này Sở Hưu giả bộ làm một võ giả giang hồ bình thường lẫn vào trong đó, không hề nổi bật, đi qua đi lại đồng thời tra xét tình huống động tĩnh của toàn bộ Phương gia.

Sau khoảng hơn một canh giờ một đội người từ bên ngoài tới, dẫn đầu là một người trung niên tuổi hơn bốn mươi mặc trường bào da hổ trắng như tuyết, tướng mạo lạnh lùng lẫm liệt, gương mặt có một vết sẹo đao dữ tợn kéo dài từ trán qua ma phải, xem ra không phải người dễ nói chuyện.

Bên cạnh có người bàn luận: “Là thập tam gia của Bạch gia ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Nộ Diễm Cuồng Đao - Bạch Cầm Hổ! Vị thập tam gia Bạch gia này xuất thân chi phụ nhưng từ bé đã theo trưởng bối giết chém giết vì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, tới giờ đã lên tới Ngự Khí đỉnh phong, có thực lực gần với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Địa vị trong nội bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thua gì võ giả chi chính.

Xem ra Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng cực kỳ coi trọng Huyết Ngọc Linh Lung này, còn phái một cao thủ như vậy đích thân tới nghênh đón.”

Lúc này gia chủ Phương gia bên kia cũng tự mình ra nghênh tiếp, mỉm cười mừng rỡ thi lễ với Bạch Cầm Hổ: “Không ngờ lại phiền tới thập tam gia đích thân tới đây, thật vẻ vang cho kẻ hèn Phương gia.”

Gương mặt Bạch Cầm Hổ cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc nói: “Nếu Phương gia đã quyết định gia nhập dưới trướng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đương nhiên Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta sẽ bảo vệ Phương gia cả đời bình an phú quý.

Nếu Phương gia tin tưởng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta, vây Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta cũng sẽ không thất tín. Từ nay về sau Phương gia được Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta bảo đảm, bất kỳ kẻ nào dám có ý đồ với Phương gia vậy cũng là đang gây hấn với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta!”

Nói xong ánh mắt Bạch Cầm Hổ quét qua bốn phía, trong hai mắt y như có ánh lạnh lóe lên nuốt trọn tâm thần người ta, khiến mọi người xung quanh đáy lòng phát lạnh.

Đặc biệt là người của Thanh Thần Phái cùng Kim Đao Môn. Bọn họ sợ người của Phương gia sau khi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành làm chỗ dựa sẽ ra tay trả thù.

Thấy tình hình lúc này, Sở Hưu thầm nhíu mày, lần này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trực tiếp phái một đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất tới đây, xem ra bên Thiên Tội đà chủ sợ là phải phiền toái một chút.

Có điều phiền toái thì phiền toái, dẫu sao nhiệm vụ bên kia cũng không phải do y làm. Thiên Tội đà chủ đã nắm chắc xuất thủ vậy chắc hắn cũng đã nghĩ tới chuyện phải đối phó với từ hai cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất trở lên.

Những lời Bạch Cầm Hổ nói cũng rất có thâm ý, lời này không phải chỉ cho người của Bạch gia nghe mà còn cho người giang hồ khác nghe.

Phát biện bí bảo định tư tàng, đây chính là tai họa phá gia diệt môn.

Còn nếu hiến tặng cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ thì sẽ được che chở, được địa vị nhưng bên nào thích hợp hơn không cần phải nói nhiều.



Sau khi người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành được nghênh tiếp vào Phương gia, Sở Hưu cũng lặng lẽ lui lại, chui vào hậu viện Phương gia.

Lúc này bất luận người của Phương gia hay những người giang hồ khác đều chỉ chú ý tới phía trước nội viện, chờ sau đó người của Phương gia sẽ cầm Huyết Ngọc Linh Lung chính thức giao cho người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Mặc dù đây chỉ là một nghi thức, có điều lại là nghi thức được cử hành ngay trước mặt mọi người, còn có Tụ Nghĩa Trang làm nhân chứng.

Nếu ngày sau Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bội bạc không che chở Phương gia, đó là phá hư quy củ. Không riêng gì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mất mặt, ngay cả Tụ Nghĩa Trang cũng phải lên tiếng trong chuyện này, đòi lại công bằng cho Phương gia. Đây là tác dụng của nhân chứng, cũng giống như đại hội rửa tay chậu vàng của Diêu Nam Khiêm lúc thiền sư Hằng Thiện đứng ra làm nhân chứng.

Trong hậu viện, Sở Hưu giấu mình dưới một hòn non bộ, lúc này phần lớn người của Phương gia đều ở tiền viện, hậu viện không ai qua lại, huống hồ cho dù có người tới bọn họ cũng không thể phát hiện được Sở Hưu.

Lúc này một đệ tử Phương gia hơn hai mươi tuổi cầm một cái hộp lén lén lút lút đi trong hậu viện, dáo dác nhìn xung quanh.

Sở Hưu giơ trường kiếm trong tay lên gõ gõ theo tiết tấu lên hòn non bộ mấy cái, người trẻ tuổi kia hai mắt sáng lên, lập tức chạy tới bên Sở Hưu kín đáo đưa hộp cho y rồi thận trọng nói: “Đã mang đồ đến cho ngươi rồi, đi mau đi. Trực tiếp ra từ hậu viện, phía ngoài tiền viện đều là võ giả, ta không thể đi quá lâu nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

Nói xong võ giả trẻ tuổi kia định đi khỏi.

Có điều lúc này Sở Hưu nhận xong cái hộp lại thoáng có cảm giác không đúng.

Y trực tiếp mở hộp ra, trong hộp là một viên huyết ngọc lớn cỡ nắm nay hình dạng không theo quy tắc nào, ẩn chưa từng vệt huyết tuyến tinh xảo, có vẻ vô cùng thần dị, chính là hình dạng của Huyết Ngọc Linh Lung trong truyền thuyết.

Thấy Sở Hưu mở cái hộp ra, người trẻ tuổi sốt sắng vội vàng nói: “Ngươi còn đứng đây làm gì? Mau cầm đồ đi đi, bằng không lát nữa nếu bị phát hiện hai chúng ta đều gặp xui xẻo đấy!”

Nhìn Huyết Ngọc Linh Lung, đột nhiên vươn tay bóp thẳng lên cổ võ giả kia, lạnh lùng nói: “Đây vốn không phải Huyết Ngọc Linh Lung!”

Võ giả Phương gia kia giãy dụa nói: “Ngươi làm gì vậy? Đây chẳng phải Huyết Ngọc Linh Lung thì là cái gì? Thả ta ra, chẳng lẽ các ngươi định chơi trò hắc ăn hắc à?”

Nhìn võ giả Phương gia, ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ lạnh lùng, võ giả Phương gia này đang nói láo, thậm chí cả kế hoạch của Thiên Tội đà chủ cũng có vấn đề!

Vốn trong nội dung cốt truyện gốc Sở Hưu chưa từng thấy Huyết Ngọc Linh Lung, kiếp này y cũng chưa từng thấy qua, chỉ nghe mọi người nói lại. Vật trong hộp chứa này giống hệt mô tả về Huyết Ngọc Linh Lung, vì sao lại cho rằng nó không phải Huyết Ngọc Linh Lung?

Nguyên nhân rất đơn giản, y đã ngưng tụ ra khí huyết sát, nhưng khí huyết sát này không hề cộng minh với lực lượng trong Huyết Ngọc Linh Lung!

Bí pháp Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt trên người Sở Hưu chính là võ công Huyết Hà Phái, có thể nói là cùng nguồn gốc với Huyết Ngọc Linh Lung này.

Kết quả vừa rồi Sở Hưu không hề cảm giác được chút lực lượng của Huyết Hà Phái trong Huyết Ngọc Linh Lung này. Sau đó y trực tiếp mở hộp ra lấy khí huyết sát thăm dò, viên Huyết Ngọc Linh Lung trong đó cũng không hề cộng minh.

Một bảo vật được môn phái dùng bí pháp luyện chế nhưng lại không thể dẫn động võ công của môn phái đó, không hề có cộng minh, đây chẳng phải hàng giả thì là gì?



Hơn nữa sau khi phát giác Huyết Ngọc Linh Lung này có vấn đề, Sở Hưu lúc này mới nhận ra kế hoạch của Thiên Tội đà chủ cũng có chút vấn đề.

Lúc trước khi Thiên Tội đà chủ thuật lại kế hoạch, Sở Hưu đã cảm thấy có chỗ không đúng nhưng y lại không nghĩ ra chỗ nào không đúng.

Tới giờ Sở Hưu mới biết không đúng ở đâu, bởi vì kế hoạch này quá thuận lợi!

Kế hoạch được sắp xết cẩn thận không vấn đề, vấn đề ở chỗ Thiên Tội đà chủ chỉ cần mua một võ giả trực hệ của Phương gia đã có thể thay xà đổi cột, mang Huyết Ngọc Linh Lung chân chính ra.

Trong quá trình này Huyết Ngọc Linh Lung quả thật sẽ lại rơi vào tay Phương gia, nhưng tuyệt đối không thể nào do một người của Phương gia quản lý, chắc chắn phải có rất nhiều người, trong đó thậm chí còn có thể có đệ tử Tụ Nghĩa Trang. Dù sao Mạnh Nguyên Long lần này không chỉ tự thân tới mà còn mang theo không ít đệ tử.

Nếu đổi Sở Hưu vào thành đệ tử Phương gia, với thực lực và bí pháp trong tay Sở Hưu, tỷ lệ y có thể thành công đánh tráo Huyết Ngọc Linh Lung chỉ không đến một thành, đệ tử Phương gia này dựa vào cái gì mà đòi đánh tráo Huyết Ngọc Linh Lung dễ dàng như vậy? Cho dù hắn là con trai ruột của gia chủ Phương gia cũng không thể.

Hơn nữa đệ tử Phương gia trước mặt chỉ có Ngưng Huyết cảnh, nhìn tâm cơ thì cũng chẳng sâu sắc gì, ngược lại còn quá nóng vội. Nếu Thiên Tội đà chủ định dựa vào hắn để trộm Huyết Ngọc Linh Lung ra, vậy đúng là chuyện cười!

Nhìn võ giả Phương gia kia, ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh.

Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thi triển ra, hai mắt Sở Hưu như biến thành một vực sâu vô biên vô tận, ánh mắt võ giả Phương gia bất giác hãm sâu vào trong đó, cuối cùng càng lún vào sâu, rơi vào vực sâu vô tận, hoàn toàn lạc mất bản thân.

Với tu vi của Sở Hưu hiện tại dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đối phó với môt võ giả Ngưng Huyết cảnh quả thật rất đơn giản.

“Huyết Ngọc Linh Lung có phải đồ thật không?” Sở Hưu nhỏ giọng hỏi.

Võ giả Phương gia dùng giọng đờ đãn trả lời: “Là giả. Huyết Ngọc Linh Lung thật được hai vị trưởng lão Phương gia ta cùng vài vị đệ tử Tụ Nghĩa Trang trông coi. Mặc dù ta là trực hệ nhưng căn bản không có tư cách đến gần.”

Thần sắc Sở Hưu lạnh băng, tiếp tục hỏi: “Vậy sao ngươi lại đưa ta thứ này?”

“Là vị đại nhân kia giao cho ta, bảo ta tới hậu viện vào thời điểm này, giao đồ cho một người, đồng thời coi đồ vật trong hộp như Huyết Ngọc Linh Lung thật. Nhất định phải tận mắt nhìn thấy hắn cầm đồ vật ra khỏi Phương gia mới được. Chỉ có thời gian nửa khắc, đối phương nhất định phải rời khỏi phạm vi Phương gia.”

“Vị đại nhân kia là ai?”

“Không biết, nhưng hắn cho ta rất nhiều công pháp và tài nguyên tu luyện, sau đó ta có thể cầm những thứ này rời khỏi Phương gia, sống tiêu dao phú quý.”

“Hắn có còn dặn dò ngươi cái gì không?”

“Không, chỉ có thế thôi.”

Sở Hưu sắc mặt âm trầm trực tiếp bóp chết võ giả Phương gia kia. Lúc này y đã có thể xác định mình bị chơi khỏi. Chính xác hơn y bị Thiên Tội đà chủ coi như một con cờ, hay nói chính xác hơn, là con tốt thí!
Advertisement
';
Advertisement