Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Chương 1361 Nhân lúc cháy nhà mà hôi của

Ngụy Thư Nhai nhìn Tư Đồ Khí, lạnh lùng nói: “Tư Đồ Khí, đừng quên nhánh của bản thân ngươi cũng xuất thân từ Ma Giáo năm xưa.

Căn cơ của nhánh Ẩn Ma chúng ta là gì? Chính là chúng ta đều là người nhận truyền thừa từ Thánh Giáo, dùng truyền thừa của Thánh Giáo làm căn cơ mới thành lập được nhánh Ẩn Ma.

Ngươi giúp bọn chúng thành lập liên minh Ma đạo là đào nền móng của nhánh Ẩn Ma, cũng là bới căn cơ của Thánh Giáo.

Ngươi làm vậy mà xứng với liệt tổ liệt tông à?”

Tư Đồ Khí còn chưa kịp nói gì, Tư Vô Nhai đã nói: “Cái gì mà Thánh Giáo với không Thánh Giáo.

Đó là chuyện năm trăm năm trước rồi, Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt lâu như vậy, các ngươi còn vẫy lá cờ của nó làm quái gì?

Là người thì phải nhìn về phía trước, nếu xét theo bối phận, có ai trong chúng ta thấp hơn cái Thánh Giáo của ngươi?”

Lúc này Lục Giang Hà đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Hắn đứng dậy chỉ thẳng vào mũi Tư Vô Nhai, phun ra bốn chữ: “Đ##! Mẹ! Ngươi!”

Đám người Tư Vô Nhai đờ ra tại chỗ, có thế nào bọn chúng cũng không ngờ Lục Giang Hà lại lên tiếng chửi mắng thô bỉ như vậy ngay trước mặt mọi người.

Phải biết bọn họ đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù là bây giờ hay tám trăm năm trước, bất luận là Chính đạo hay Ma đạo, đều là người có thân phận.

Cho dù đôi bên có thù hận lớn đến đâu đi nữa, cũng không đến mức vừa gặp mặt đã chửi đ## mẹ.

Tư Vô Nhai chỉ vào Lục Giang Hà, tức tới mức tay run lẩy bẩy: “Nực cười! Đúng là nực cười!”

Lục Giang Hà nhổ nước miếng, cười lạnh khinh thường: “Một đám đê tiện!

Năm xưa khi giáo chủ thành lập Thánh Giáo, lũ ngu ngốc các ngươi cũng chẳng khác gì, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Phải giết tới các ngươi phát sợ, mới chịu quỳ xuống xin giáo chủ tha mạng, hô hào Thánh giáo thiên thu vạn tái.

Trong cả vạn năm trước, thiên hạ không có Thánh giáo ta, giới Ma đạo cũng không có ai là chính thống.

Nhưng từ khi Thánh giáo ta thành lập, từ đó đến vạn năm sau cho dù Thánh Giáo ta không còn, nhưng vẫn là chính thống trong Ma đạo!

Cái lũ rác rưởi các ngươi cũng dám đào nền móng của Thánh Giáo ta? Muốn chết phải không?”

Lục Giang Hà vừa dứt lời, khí huyết sát đã bùng lên ngập trời, một luồng vận luật vang vọng khắp đại điện, đó là tiếng máu chảy.

Đám người Tư Vô Nhai đều biến sắc, cuối cùng bọn chúng cũng không ra tay, chỉ phất tay áo bỏ đi, hừ lạnh nói: “Được được được! Các ngươi đã cứng đầu không chịu nói lý, chúng ta cũng muốn xem xem khi các ngươi bị võ lâm Chính đạo ép tới mức sơn cùng thủy tận, Thánh Giáo của các ngươi có cứu được các ngươi hay không!”

Bỏ lại một câu đe dọa, đám người Tư Vô Nhai ảo não bỏ đi.

Bọn chúng tới là để hôi của nhân lúc cháy nhà chứ không phải để tử chiến với đám người Lục Giang Hà.

Mọi người ở đây thần sắc âm trầm, hiển nhiên đang rất căm tức.

Có thể nói đám người Tư Đồ Khí đã vạch mặt triệt để với nhánh Ẩn Ma, thâm gì chí không để ý tới thể diện nữa.

Nhưng trước mắt bên nhánh Ẩn Ma còn có cường địch, không tiện ra tay với bọn chúng.

Lúc này mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Lục Giang Hà, bọn họ không ngờ Lục Giang Hà cũng có lúc bá đạo như vậy.

Từ trước tới giờ mọi người không ai cảm thấy tôn trọng vị đường chủ Huyết Ma Đường năm trăm năm trước này.

Đương nhiên với cái vẻ ngu ngốc của Lục Giang Hà, người ta muốn tôn kính cũng chẳng nổi. Nhưng hôm nay hắn lại cực kỳ bá đạo, rốt cuộc cũng có cảm giác kiêu hùng Ma đạo.

Thấy ánh mắt mọi người, Lục Giang Hà không khỏi đắc ý mỉm cười tà mị.

Thôn Thiên Hổ không phát uy, các ngươi tưởng bản tọa là mèo vườn chắc?

Nhưng nụ cười của hắn lại khiến khí thế trước đó tiêu tan triệt để. Mọi người không khỏi lắc đầu, được, Lục Giang Hà vẫn là Lục Giang Hà trước kia thôi.

Mọi người không có thời gian để trì hoãn, bây giờ ai cũng bị thương, phải nhanh chóng khôi phục thương thế, ứng phó đợt tấn công kế tiếp.

Lúc này trong Thương Mang Sơn, là hàng loạt doanh trại, đều là người của các thế lực lớn. Cũng có một số võ giả tán tu hám danh hám lợi gia nhập vào đội ngũ diệt trừ tà ma này.

Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư đứng ở phía trước, thân là người phát động chuyện lần này, có thể nói bọn họ là người chấp chưởng của toàn bộ tông môn Chính đạo, ban bố hiệu lệnh, thậm chí còn huyên náo hơn cả hai vị chưởng giáo Lăng Vân Tử và Lục Trường Lưu.

Với biểu hiện của bọn họ, cũng may là Lăng Vân Tử và Lục Trường Lưu đều không phải người nhỏ mọn, nếu không chắc chắn bọn họ phải trải qua một

lần nội đấu.

Nhìn khung cảnh xung quanh, Vân Mộng Tử đột nhiên thở dài nói: “Hàn đạo huynh, còn nhớ trận chiến tám trăm năm trước giới Đạo môn chúng ta liên thủ, trục xuất Phật môn ra khỏi Trung Nguyên không? Khi đó cảnh tượng cũng giống thế này.

Thậm chí khi đó chúng ta còn có thể điều động cả giới Ma đạo, không ngờ hôm nay lại tới phiên chúng ta đối địch với giới Ma đạo.”

Tám trăm năm trước giang hồ rối loạn, triều đình và giang hồ chinh chiến không ngừng, thậm chí còn hỗn loạn hơn hiện tại.

Trước mắt trong hai tông môn cường thịnh nhất của Phật môn, Đại Quang Minh Tự ở Bắc Địa, tám trăm năm trước đó cũng là nơi Cực Bắc lạnh giá hiu quạnh.

Còn Tu Bồ Đề Thiền Viện lại ở khu vực Nam Man ít người lui tới, bị coi là chốn man hoang.

Khi đó trong khu vực Trung Nguyên cũng có môn phái Phật môn, nhưng khi đó nhánh Phật môn bị Đạo môn liên thủ trục xuất khỏi Trung Nguyên.

Khi đó giới Ma đạo vẫn là năm bè bảy đảng, Côn Luân Ma Giáo còn chưa xuất hiện, các thế lực rời rạc, có thể nói là phe yếu nhất trong số các thế lực đương thời.

Hàn Cửu Tư trầm giọng nói: “Thực lực của Ma đạo bây giờ đúng là cường thịnh. Bái Nguyệt Giáo ở Tây Sở năm xưa chỉ là một giáo phái nhỏ ở khu vực Miêu Cương, không ngờ hôm nay lại trở thành một quái vật khổng lồ như vậy.

Còn nhánh Ẩn Ma, nghe nói bọn chúng chỉ là dư nghiệt của Côn Luân Ma Giáo, nhưng chỉ là lực lượng của dư nghiệt đã cường đại như vậy, có thể thấy năm xưa Côn Luân Ma Giáo cường đại tới mức nào. Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Tóm lại, phải cẩn thận một chút. Lần tiếp theo tấn công phải hủy diệt triệt để đối phương, sau đó báo cho triều đình Đông Tề điều động quân đội tới tấn công Bắc Yên từ khe hở này. Chuyện công thành đoạt đất cứ giao cho bọn họ.”

Tám trăm năm trước, đây là chiêu mà đám người Hàn Cửu Tư thường xuyên dùng.

Các thế lực giang hồ phụ trách tiêu diệt chiến lực cao cấp của đối phương, sau đó đại quân của triều đình đến kết thúc. Có thể nói là thế như chẻ tre.

Lần này bọn họ cũng định làm như vậy nhưng không ngờ lại gặp phải chống cự cực kỳ ương ngạnh. Tuy đối phương bị đánh bại nhưng không tan tác.

Vân Mộng Tử nhìn những thế lực nhỏ và các võ giả tán tu, hừ lạnh nói: “Tuy trong thời đại này Thuần Dương Đạo Môn ta đã suy thoái, nhưng trong số đệ tử không có hạng ham sống sợ chết.

Còn đám người này thật đáng ghê tởm, chỉ đánh những trận thuận buồm xuôi gió, gặp khó khăn là ngừng bước. Người ta còn chưa tan tác, chính bọn họ đã tan tác rồi.

Nếu không vì bọn họ, lần trước đã có thể giải quyết triệt để nhánh Ẩn Ma rồi.”

Hàn Cửu Tư lắc đầu nói: “Người trong thiên hạ đều vì chữ lợi, đám người này tới đây là vì lợi ích, chẳng lẽ ngươi mong bọn họ liều mạng chắc?

Nhưng không sao, chỉ cần ra tay là được. Người được phái tới thông báo cho Kiếm Vương Thành đã về chưa?”

Thần sắc Vân Mộng Tử lại trầm xuống nói: “Về thì về rồi, nhưng thái độ của Kiếm Vương Thành không rõ ràng.

Xem ra Kim Thiền Phong không làm gì được mấy tên hậu bối rồi, còn không có tư cách phát biểu ý kiến.

Hàn Cửu Tư vung tay nói: “Được rồi, không đợi bọn họ nữa, lực lượng của chúng ta đã đủ rồi. Lần này phải ra tay hủy diệt triệt để nhánh Ẩn Ma!”
Chương 1362 Ta đứng về phía Sở Hưu 1

Thương Mang Sơn và khu vực biên giới Đông Tề, cương khí của vài vạn võ giả lấp lóe, dị tượng hiển hiện.

Phát hiện người bên phía võ lâm Chính đạo đã động thủ, đám người Ngụy Thư Nhai cũng bất chấp thương thế đã khỏi hẳn chưa, lập tức tiến tới chống cự.

Sắc mặt Thương Thiên Lương tái nhợt, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Tâm tư của tiểu tử Sở Hưu quá sâu, đề phòng lão phu như phòng giặc.

Nếu hắn yên tâm để lão phu mang toàn bộ người trong Thương Thành ra, tu luyện một thời gian ở bên ngoài, chắc chắn sẽ là một lực lượng cực lớn.”

Lần này Thương Thiên Lương cũng dốc hết sức xuất thủ, nhưng vẫn không thể sánh được với Lăng Vân Tử cầm thần binh Thuần Dương.

Ngụy Thư Nhai cũng không biết phải nói gì, lão thở dài một tiếng: “Thương thành chủ, nếu thật sự không ngăn được, ngươi dẫn người rút lui đi, để ta đoạn hậu.”

Ngay lúc mọi người xung quanh định nói gì đó, Ngụy Thư Nhai lại lắc đầu nói: “Không cần nhiều lời, lão già ta đây không sống được mấy năm nữa, nhưng các ngươi thì khác.

Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun.

Chỉ cần có người, nhánh Ẩn Ma sẽ vĩnh viễn không đoạn tuyệt.”

Ngụy Thư Nhai có cái nhìn rất thoáng về chuyện sinh tử.

Năm xưa, bốn trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma đã chết, bốn vị đại ca giúp lão sống chỉ có một ý nghĩa, lưu lại hạt giống cho nhánh Cửu Thiên Sơn bọn họ.

Bây giờ Ngụy Thư Nhai cũng có ý này, đám người Mai Khinh Liên, Lã Phụng Tiên là hạt giống của giới Ma đạo, Sở Hưu cũng vậy. Chỉ cần bọn họ sống sót, mình có liều cái mạng già này cũng có gì đáng sợ?

Thời khắc sinh tử cực kỳ khủng khiếp, nhưng trăm năm trước hắn đã chứng kiến thời khắc khủng khiếp đó rồi.

Đám người Mai Khinh Liên đang định nói gì đó, nhưng Ngụy Thư Nhai lại chỉ về phía trước. Vân Mộng Tử, Hàn Cửu Tư đang dẫn đầu võ giả Chính đạo đánh về phía họ.

Tình thế của hai bên đã là không chết không thôi, bọn Vân Mộng Tử cũng biết giới Ma đạo sẽ không đầu hàng, mà đám người Ngụy Thư Nhai cũng biết giới Chính đạo sẽ không rút lui. Cho nên bây giờ hai bên không còn gì để nói nhảm, trực tiếp ra tay là được.

Lăng Vân Tử cầm Thuần Dương Đạo Kiếm, trực tiếp giết về phía Thương Thiên Lương.

Trên thần binh Thuần Dương bừng lên ánh sáng, thậm chí còn có một luồng vận luật ảnh hưởng tới lực lượng quy tắc xung quanh.

Đây là ấn ký Lã Tổ trên thần binh Thuần Dương, Lăng Vân Tử nhận được bí pháp từ chỗ Vân Mộng Tử, rốt cuộc cũng có thể phát huy uy lực của thần binh Thuần Dương tới cực hạn.

Xuất ba kiếm ép lui Thương Thiên Lương còn chưa dưỡng thương xong, Lăng Vân Tử lắc đầu nói: “Ta có thể nhìn ra ngươi không phải người trong giới Ma đạo, vì sao ngươi nhất định phải liều mạng giúp Sở Hưu chống trả?”

Thương Thiên Lương hừ lạnh một tiếng.

Thật ra ban đầu hắn nghe theo lệnh Sở Hưu chỉ vì muốn nhờ Sở Hưu dẫn tất cả mọi người trong Thương Thành ra ngoài.

Còn sau đó chứng kiến thực lực của Sở Hưu, hơn nữa thấy được thế lực của Sở Hưu, Thương Thiên Lương lại có tâm tư khác.

Người trong Thương Thành đột nhiên xuất hiện trên giang hồ, không đạo không phật cũng không ma, chắc chắn phải chọn một phe.

Người hắn lựa chọn chính là Sở Hưu.

Hắn tin rằng với tiềm lực của Sở Hưu, tương lai y sẽ đi xa hơn nữa, thậm chí đạt tới cảnh giới mà hắn không thể tưởng tượng nổi.

Trước mắt hắn quyết tâm giúp nhánh Ẩn Ma ăn thua đủ với giới Chính đạo, không chỉ vì Sở Hưu mà còn vì chính hắn.

Lăng Vân Tử bên phía kia thấy thái độ của Thương Thiên Lương, hắn cũng không khuyên bảo thêm, trên Thuần Dương Đạo Kiếm tỏa ra ánh sáng Thuần Dương cực hạn, chỉ trong chớp mắt, mọi người như thấy được vầng thái dương thứ hai.

Lúc này bên rìa chiến trường Chính Ma, lại có vài chục võ giả cầm kiếm đang đứng. Đó là người của Kiếm Vương Thành.

Kiếm Vương Thành được đám người Hàn Cửu Tư mời tới cùng tiêu diệt tà ma, nhưng cuối cùng bọn họ lại không động thủ.

Thật ra tính kỹ thì Kiếm Vương Thành không phải tông môn Chính đạo.

Thậm chí ở Tây Vực bọn họ còn làm nhiều chuyện thất đức, quá đáng hơn cả Ma đạo.

Cho nên trong trận chiến nhắm vào Ma đạo lần này, thái độ của Kiếm Vương Thành là có cũng được mà không có cũng không sao.

Nhưng lần Chính Ma Đại Chiến này liên quan tới việc thay đổi thế cục trong võ lâm Trung Nguyên, cho dù Kiếm Vương Thành không định xuất thủ, bọn họ cũng phải tới xem.

Lúc này bên phía Kiếm Vương Thành, một võ giả vóc dáng cao gầy để hai nhúm ria mép hừ lạnh nói: “Ta đã nói mà, đứng về phía võ lâm Chính đạo, chém giết Ma đạo, sẽ rất có ích đối với uy thế của Kiếm Vương Thành ta.

Ta hiểu rất rõ Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư, tám trăm năm trước bọn họ đã là

tuấn kiệt của Đạo môn, hôm nay bọn họ liên thủ, không lý nào lại thất bại được.

Chuyện lớn như vậy mà Kiếm Vương Thành chúng ta không nhúng ta, chỉ đứng nhìn, đúng là lãng phí!”

Người vừa nói tên là Kim Thiền Phong, là một trong những võ giả tám trăm năm trước, cũng là một trưởng lão Kiếm Vương Thành tám trăm năm trước.

Nhưng bọn Hàn Cửu Tư còn có thể nằm giữa một phần quyền lợi trong tông môn, Kim Thiền Phong lại xui xẻo hơn nhiều.

Ba vị trong Kiếm Vương Thành đều không phải hạng dễ đối phó.

Thẩm Thiên Vương tính cách mạnh mẽ bá đạo, chuyên quyền độc đoán.

Mạnh Dương Hà tính cách âm trầm cực đoan, ngoài Thẩm Thiên Vương ra thì không phục bất cứ ai.

Độc Cô Ly là võ giả thế hệ trước, còn từng là người trong vương tộc, tính khí nóng nảy, thậm chí có đôi khi hắn lên cơn, còn dám mắng cả Thẩm Thiên Vương.

Với tính cách của ba vị này, Kim Thiền Phong muốn đoạt quyền từ tay họ chỉ là nằm mơ.

Lúc trước, bên phía Chính đạo mời bọn họ xuất thủ, Kim Thiền Phong đang định đáp ứng, kết quả lại bị ba người Thẩm Thiên Vương ép phải cho không thể lên tiếng.

Đối với ba người Thẩm Thiên Vương, đúng là bọn họ rất cầm cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, phải nói là đại phái nào cũng cần.

Nhưng bọn họ cần một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nghe lời bọn họ, là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần một lòng với mình, chứ không phải một kẻ gây chuyện.

Tổ tiên tám trăm năm trước thì liên quan quái gì tới họ?

Chết rồi thì bọn họ cung kính tế bái. Sống á, xin lỗi, bây giờ không phải tám trăm năm trước, tuân thủ quy củ thì ngươi vẫn là người của Kiếm Vương Thành, không tuân thủ quy củ thì là phản nghịch, không khéo bọn họ còn ra tay thanh lý môn hộ một phen.

Lúc này, trong đám người không ai để ý tới Kim Thiền Phong.

Độc Cô Ly lại hỏi với Phương Thất Thiếu ở bên cạnh: “Thất Thiếu, ngươi cảm thấy bên nào sẽ thắng?”

Trước mặt hàng loạt đại lão trong tông môn, Phương Thất Thiếu đứng rất nghiêm chỉnh, bộ dạng cũng khá nghiêm trang.

Tuy hắn là kẻ thiếu đứng đắn nhưng vẫn có ánh mắt nhìn người, nếu lúc này hắn dám nói ra mấy lời thiếu đứng đắn, có lẽ lúc trở lại Kiếm Vương Thành, hắn sẽ chết rất thê thảm.

Nghe vậy, Phương Thất Thiếu không cần suy nghĩ, chỉ trầm giọng nói: “Ta không biết ai sẽ thắng nhưng ta biết chắc chắn nhánh Ẩn Ma sẽ không thua.”

Thẩm Thiên Vương kinh ngạc nói: “Vì sao? Vì tên Sở Hưu kia? Ngươi coi trọng tên Sở Hưu kia đến vậy à?”

Phương Thất Thiếu gật đầu nói: “Đúng là vì Sở Hưu.

Nếu Sở Hưu đã chết, ta sẽ nói chắc chắn nhánh Ẩn Ma sẽ thua.

Nhưng nếu Sở Hưu còn sống, cho dù toàn bộ nhánh Ẩn Ma chỉ còn lại mình hắn, hắn cũng có thể xoay chuyển tình thế.”
Chương 1363 Ta đứng về phía Sở Hưu 2

Kim Thiền Phong ở bên cạnh hừ lạnh nói: “Tám trăm năm trước trên giang hồ thiếu gì người tài hoa kinh thế, kết quả thì sao? Sức người sao thắng được trời, trên giang hồ thế hệ nào cũng có anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng còn mấy người sống được đến cuối cùng? Sở Hưu kia thì có gì chứ?”

Phương Thất Thiếu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Chỉ riêng chuyện Sở Hưu là người đầu tiên mà ta không dám nói mình có thể vượt qua đã đủ rồi!”

Nghe Phương Thất Thiếu nói vậy, Thẩm Thiên Vương không khỏi kinh ngạc.

Đừng nhìn lúc bình thường Phương Thất Thiếu rất thiếu đứng đắn, thậm chí bọn Thẩm Thiên Vương cũng thấy đau đầu. Nhưng bọn họ lại biết rốt cuộc thiên phú của Phương Thất Thiếu mạnh tới cỡ nào, dưới vẻ bề ngoài thiếu đứng đắn đó hắn kiêu ngạo đến đâu.

Khi Sở Hưu còn chưa thành danh, Phương Thất Thiếu đã từng giao thủ với Tông Huyền và Trương Thừa Trinh, nhưng hắn thua cả hai.

Có điều dẫu có thua, Phương Thất Thiếu vẫn không phục đối phương, xưa nay hắn chưa bao giờ cho rằng mình yếu hơn Tông Huyền hay Trương Thừa Trinh.

Cuộc đời chỉ có mấy trăm năm, nếu không hưởng lạc kịp thời thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Kiếm đạo là sở thích của hắn, nhưng uống rượu với tới thanh lâu cũng là sở thích của hắn.

Nếu Phương Thất Thiếu có thể dồn toàn bộ thời gian vào việc tu luyện kiếm đạo, với thiên phú của hắn, tương lai chắc chắn sẽ là chí cường giả trong kiếm đạo như Cừu Thiên Nhai, Khang Động Minh.

Chẳng qua mỗi người có một cách sống, Phương Thất Thiếu không muốn như Trương Thừa Trinh và Tông Huyền. Không phải hắn không chú ý tới tu luyện, mà là vì thế gian này có quá nhiều thứ thú vị, hắn không thể bỏ qua được thôi.

Thẩm Thiên Vương hiểu rất rõ suy nghĩ của Phương Thất Thiếu, cho nên lúc này thấy Phương Thất Thiếu tôn sùng Sở Hưu như vậy hắn mới kinh ngạc.

Phương Thất Thiếu nói vậy chứng minh rằng theo hắn thấy, cho dù mình như kiếm si, ngày ngày điên cuồng tu luyện, mình vẫn không thể đuổi kịp Sở Hưu.

Đúng lúc này, Phương Thất Thiếu đột nhiên nói: “Đương nhiên ta nói không cách nào vượt qua chỉ là nói thực lực. Về tướng mạo thì trừ Lã Phụng Tiên Lã huynh ra, ta chưa từng sợ bất cứ ai.

Bản công tử ngoài dùng kiếm trong tay để kiếm cơm ra còn dùng mặt mũi để kiếm cơm nữa.

Lần trước tới Hoa Nguyệt Lâu, mấy cô nương kia thấy vẻ anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng của ta, chấn động tới điên đảo tâm hồn, thậm chí còn quên cả chuyện không biết xấu hổ đòi tiền. Ta đi xa rồi mà các nàng ấy còn lưu luyến đuổi theo phía sau.”

Sắc mặt Thẩm Thiên Vương lập tức tối sầm xuống: “Kéo đi!”

Bạch Tiềm sau lưng Thẩm Thiên Vương lắc đầu, che miệng Phương Thất Thiếu rồi kéo hắn ra phía sau, không cho hắn phát ngôn mấy câu ‘đáng tự hào’ của mình nữa.

Kim Thiền Phong lần đầu thấy dáng vẻ này của Phương Thất Thiếu, không khỏi ngơ ngác, hỏi Thẩm Thiên Vương: “Vị này là người thừa kế tương lai của Kiếm Vương Thành chúng ta?”

Tuy Thẩm Thiên Vương cảm thấy mất mặt nhưng hắn vẫn hừ lạnh nói: “Thế nào, ngươi không phục à?

Sau khi Phương Thất Thiếu bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, ngươi và hắn đánh một trận. Nếu ngươi thắng được thì ta tặng chức chưởng môn Kiếm Vương Thành cho ngươi luôn!”

Kim Thiền Phong nghe vậy lắc đầu, hắn cũng tin tưởng.

Nguyên nhân rất đơn giản, với thái độ đó của Phương Thất Thiếu, nếu thiên phú kiếm đạo của hắn không tốt, chắc đã bị treo lên cột cờ ngoài cửa Kiếm Vương Thành từ lâu rồi.

Lúc này, trên chiến trường Chính Ma, tuy Phương Thất Thiếu coi trọng Sở Hưu, nhưng Sở Hưu chưa xuất hiện, nhánh Ẩn Ma cũng sắp không ngăn cản nổi.

Trận chiến này có thể nói là người của nhánh Ẩn Ma ai cũng bị thương, lần này Chính đạo lại xuất thủ, dưới áp lực này, nhánh Ẩn Ma đã rất nguy hiểm.

Trong chiến tường giằng co, bên phía nhánh Ẩn Ma đã bắt đầu tan tác.

So với tông môn bên Chính đạo, các thế lực bên nhánh Ẩn Ma đơn giản hơn, cũng đoàn kết hơn.

Trấn Võ Đường bảo vệ thế lực mà Sở Hưu lưu lại, nhánh Ẩn Ma bảo vệ ranh giới cuối cùng của Ma đạo, đám người của Bắc Yên như Hạng Sùng lại càng không thể lui.

Cho nên bên phía bọn họ đều quyết tâm tử chiến, nhưng đáng tiếc, đứng trước lực lượng tuyệt đối thì một chút quyết tâm cũng không thể cứu vãn tình thế suy tàn.

Tông môn Chính đạo có quá nhiều người, ngươi đánh lui một kẻ thì có kẻ khác lấp vào.

Bây giờ Mai Khinh Liên cũng đang có cảm giác này.

Thật ra cô nàng không am hiếu chém giết trên chiến trường, Xá Nữ Đại Pháp là bất tri bất giác mê hoặc nhân tâm. Trong chiến trường kịch liệt này, khí huyết sát ngập trời, trên người ai cũng dính một chút sát khí, ảnh hưởng tới tâm thần, cũng khiến cho hiệu quả của Xá Nữ Đại Pháp suy giảm.

Bốn võ giả cảnh giới Chân Đan điên cuồng tấn công một mình cô nàng. Hai người là võ giả của Thuần Dương Đạo Môn, Thuần Dương Cương Khí của bọn họ cực kỳ khắc chế Mai Khinh Liên. Hai người khác là võ giả cảnh giới Chân Đan của tông môn Chính đạo, thế công mãnh liệt, ép Mai Khinh Liên hóa thành một làn sương né tránh, nhưng lại bị Thuần Dương Cương Khí ép dần vào góc chết.

"Yêu nữ! Nhận lấy cái chết!"

Thấy Mai Khinh Liên đã bị ép vào góc chết, hai võ giả Thuần Dương Đạo Môn đồng thời hét lên một tiếng, Thuần Dương Cương Khí trên trường kiếm bùng lên, tru tà hàng ma!

Khoảnh khắc này, trong đầu Mai Khinh Liên khỏi khỏi hiện lên những tâm đắc của Hồng Liên Ma Tôn về Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà Lục Giang Hà đã đưa cho mình.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa, luyện tâm luyện thần, bản thân phải chịu Nghiệp Hỏa thiêu đốt trước rồi mới có thể rèn luyện ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt kẻ khác.

Khoảnh khắc này, tâm thần Mai Khinh Liên thả lỏng triệt để, Ma khí cũng theo đó tỏa ra, nhưng không phải tấn công đối thủ trước mắt mà là đắm chìm trong tâm thần của bản thân.

Chỉ trong nháy mắt, ảo giác đã xuất hiện trước mặt cô nàng, có tốt có xấu, có thứ cô mong đợi cả đời, cũng có thứ đời này cô có cầu cũng không được.

Thân là thánh nữ Âm Ma Tông, nhưng thực ra đa số mọi người gọi cô là yêu nữ.

Năm xưa khi Âm Ma Tông vẫn còn, cô có thể vô âu vô lo, dùng thiên phú của bản thân đùa bỡn những tuấn kiệt trẻ tuổi trong Chính đạo, tính tình linh hoạt kỳ quái, khác hẳn bộ dáng xinh đẹp quyến rũ bây giờ.

Đó là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của Mai Khinh Liên, kéo dài tới khi... Âm Ma Tông bị hủy diệt.

Cô là người duy nhất của Âm Ma Tông còn sống sót, trên người gánh vác truyền thừa Âm Ma Tông, tương lai của Âm Ma Tông. Nhưng thật ra có ai biết cô vốn không giỏi mấy chuyện này, nhưng vì trách nhiệm, vì những trưởng bối đã chết, cho dù không giỏi cô cũng phải gánh vác, không thể buông bỏ.

Cho nên thánh nữ Âm Ma Tông tính cách linh hoạt kỳ quái lại trở thành Mai phu nhân xinh đẹp quyến rũ, náu mình trong Quan Trung Hình Đường, nói là ẩn nhẫn chờ thời cơ cũng được, nói là kéo dài hơi tàn cũng đúng. Khi đó Mai Khinh Liên không có mục tiêu, mãi tới khi cô... gặp Sở Hưu.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô không cần phải suy nghĩ nhiều thứ nữa, chỉ cần nghe theo lệnh của Sở Hưu là được, thật ra cuộc sống như vậy rất thoải mái.

“Xem ra ta vẫn luôn là một nữ nhân ngốc.”

Mai Khinh Liên thở dài bất đắc dĩ.
Chương 1364 Mai Khinh Liên và Lã Phụng Tiên bộc phát

Ai nói thánh nữ Ma đạo phải là người âm hiểm cay độc, mưu kế đầy mình? Cô cố gắng gượng nhiều năm như vậy, có lẽ tới tận hôm nay mới thật sự thấy rõ bản thân mình.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa, luyện tâm luyện thần. Nếu không cách nào thật sự nhìn thẳng vào bản thân, làm sao có tư cách sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa? Cũng như Lý Thu Dịch, cố chấp cả đời, kết quả nhận được Hồng Liên Nghiệp Hỏa, không giống cơ duyên mà giống châm chọc.

Khoảnh khắc sau, trên hai tay Mai Khinh Liên tỏa ra Nghiệp Hỏa chói mắt, dọc theo Thuần Dương Cương Khí, không ngờ lại đốt tới cơ thể hai đệ tử Thuần Dương Đạo Môn kia.

Hai người lập tức hét thảm một tiếng, đại lượng Nghiệp Hỏa bùng lên từ thất khiếu của bọn họ, chỉ vài giây sau cả hai đã ngã xuống đất, không còn sinh cơ!

Nghiệp Hỏa luyện tâm, hiển nhiên bọn họ không qua được cửa ải này.

Hai võ giả cảnh giới Chân Đan khác thấy cảnh này trực tiếp co giò bỏ trốn.

Nhưng một khắc sau, Mai Khinh Liên lại vung tay, trên mi tâm hai người bỗng có một đóa hồng liên nở rộ, Hồng Liên Nghiệp Hỏa vô biên bao phủ lấy họ, chớp mắt đã thôn tính toàn bộ!

Hồng Liên Nghiệp Hỏa, vô sắc vô tướng, chỉ cần trong lòng ngươi có nghiệp chướng thì có trốn đến đâu, Hồng Liên Nghiệp Hỏa cũng có thể nở ra trong lòng, thiêu đốt thân thể.

Lục Giang Hà đang bị đám người Giang Sơn Các như Triệu Nguyên Phong vây công cũng tranh thủ nhìn lướt qua bên dưới, thấy Mai Khinh Liên thật sự lĩnh ngộ được Hồng Liên Nghiệp Hỏa, cũng kinh ngạc.

Năm xưa, Tứ Đại Ma Tôn trong Côn Luân Ma Giáo hết sức cường đại, bất luận là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần hay Thiên Địa Thông Huyền, bọn họ đều là người nổi bật trong cùng cảnh giới.

Trước đây Hồng Liên Ma Tôn dựa vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa tung hoành giang hồ, quỷ dị khó lường, khiến người khác khó lòng phòng bị.

Trước đó Lục Giang Hà chỉ thấy tâm cảnh của Mai Khinh Liên và Hồng Liên Ma Tôn có chỗ giống nhau nên muốn thử nghiệm một chút, giao cảm ngộ của Hồng Liên Ma Tôn cho cô nàng, không ngờ cô nàng lại luyện thành.

Đương nhiên Mai Khinh Liên chỉ có thể coi là luyện thành một nửa, vì Lục Giang Hà chỉ đưa cho cô cảm ngộ chứ không phải công pháp truyền thừa của Hồng Liên Ma Tôn.

Năm xưa Hồng Liên Ma Tôn còn có vô số bí pháp và sát chiêu, phải phối hợp với Hồng Liên Nghiệp Hỏa mới sử dụng được, bây giờ chắc chắn là không dùng được.

Lúc này Lục Giang Hà lại vô thức nhìn sang phía khác, nhưng khi hắn thấy tình thình bên phía Lã Phụng Tiên, hắn lại trợn tròn hai mắt.

Nếu nói Mai Khinh Liên đột phá là theo lẽ thường, vậy Lã Phụng Tiên lại đơn thuần là yêu nghiệt, đúng là ra bài không theo lối mòn.

Lúc này trên chiến trường, biểu hiện của Lã Phụng Tiên cũng rất bắt mắt.

Hắn được truyền thừa Ma Thần Vô Song Kích của Lã Ôn Hầu, vốn là võ kỹ phát huy tác dụng lớn nhất khi ở trên chiến trường.

Thần binh Vô Song múa lên, hất văng một đống người, đập xuống là núi non rung chuyển, có thể nói là uy thế vô song.

Bốn người Thủy Vô Tướng bảo vệ xung quanh Lã Phụng Tiên, đề phòng có người đánh lén hắn.

Lúc này bốn người bọn họ đều khôi phục tới cảnh giới Chân Đan, cùng Lã Phụng Tiên ra trận giết địch, bỗng có cảm giác giống năm xưa theo Lã Ôn Hầu chinh chiến thiên hạ.

Năm người bọn họ liên thủ, thậm chí đánh cho hơn mười võ giả cảnh giới Chân Đan từ từ lùi lại phía sau, không ai dám đánh trực diện với họ.

Chỉ một đòn uy lực hùng hồn của Lã Phụng Tiên, bọn họ mà trúng thì không chết cũng tàn phế.

Trước đó trên giang hồ, tuy Lã Phụng Tiên cũng có chút danh tiếng, nhưng chỉ là có một chút mà thôi.

Đừng nói so sánh với Sở Hưu, cho dù là những võ giả cùng thế hệ như Trương Thừa Trinh, Tông Huyền hay Phương Thất Thiếu, danh tiếng đều lớn hơn hắn.

Hơn nữa xưa nay Lã Phụng Tiên luôn khá kín tiếng, kết quả lần này vừa lên chiến trường, mọi người mới biết sự khủng khiếp của Lã Phụng Tiên.

Đặc biệt là lần này, Lã Phụng Tiên nhận được tâm đắc tu luyện cơ thể của Chiến Vũ Ma Tôn, cũng lĩnh ngộ được đôi chút, lên chiến trường là uy thế vô lượng.

Nhưng hắn ngông nghênh như vậy cũng khiến người khác chú ý.

Thủ Chân Tử thoát ly chiến trường với Ngụy Thư Nhai, để người khác tiếp tục ngăn cản lão, còn bản thân thì bước ra một bước, đi tới trước mặt Lã Phụng Tiên, giơ tay ngoắc một cái. Thuần Dương Cương Khí cường đại tới chói mắt bộc phát, không ngờ lại trực tiếp bắt lấy thần binh Vô Song mà Lã Phụng Tiên đang đập tới.

Cảm nhận được luồng lực lượng vô song kia, sắc mặt Thủ Chân Tử cũng khẽ thay đổi.

Hắn thật sự không ngờ, một võ giả cảnh giới Chân Đan cũng có lực lượng như vậy.

Nhưng chênh lệch vẫn là một cảnh giới, Thủ Chân Tử là võ giả hiếm có trong

thế hệ trước tu luyện ba trăm năm mà vẫn giữ được sức chiến đấu. Xét về mặt căn cơ lực lượng, hắn mạnh hơn Lã Phụng Tiên nhiều.

Vung một tay lên, Thuần Dương Cương Khí cường đại ầm ầm bộc phát, trực tiếp đánh bay Lã Phụng Tiên.

Nhìn Lã Phụng Tiên rút lui hơn mười trượng, Thủ Chân Tử đứng chắp tay nói: “Lã Phụng Tiên, ta từng nghe tới tên của ngươi.

Tuy ngươi luôn đi cùng tên Sở Hưu kia, nhưng ngươi chỉ nhận công pháp truyền thừa của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, không phải người trong Ma đạo chính thống.

Trước đây, những người làm hảo hữu với ngươi đều ca tụng tính cách ngươi rất nghĩa khí, vì bằng hữu mà không tiếc mạng sống.

Bao năm qua, ngươi chưa từng làm một chuyện ác nào, ta cũng tin ngươi không phải kẻ ác.

Nhưng vì sao ngươi lại trợ Trụ vi ngược như vậy?

Thuần Dương Đạo Môn ghét ác như thù, nhưng không muốn lạm sát kẻ vô tội.

Lã Phụng Tiên, ngươi đi đi, đừng đạp lên con đường sai lầm này nữa.

Đám hòa thượng kia có câu nói rất có lý, quay đầu là bờ.”

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Đạo trưởng nói sai rồi, xưa nay ta chưa từng thấy mình nghĩa khí ở chỗ nào, cũng không cho rằng bản thân là người tốt.

Khi bước chân vào giang hồ, ta từng hỏi sư phụ, thế nào là hiệp, rốt cuộc ta có nên làm một hiệp khách không?

Sư phụ chỉ nói với ta một câu, con thấy đúng thì cứ làm. Con thấy sai thì ra tay.

Vì hiệp mà hành hiệp, đó không phải hiệp thật sự.

Trong cuộc đời, chỉ cần xứng với bản tâm của mình đã là rất khó.

Lã Phụng Tiên ta xuất thân hàn vi, không hứng thú với chuyện trị quốc bình thiên hạ, cũng không có bản lĩnh gây dựng thái bình cho muôn dân, chỉ cần xứng đáng với bản tâm của mình là cuộc đời này không uổng phí rồi.

Sở huynh là Chính đạo hay Ma đạo đều không liên quan tới ta. Ta chỉ biết hắn là huynh đệ, là hảo hữu của ta. Khi ta nguy nan nhất, hắn đã cứu ta, giúp ta.

Người tốt với ta một, ta sẽ trả người mười.

Ta không biết con đường ta đang đi là đúng hay là sai. Nhưng hôm nay ta không muốn quay đầu, quay đầu cũng không có bờ!”

Sau khi dứt lời, thần binh Vô Song trên tay Lã Phụng Tiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, Ma Thần Vô Song Kích được hắn thi triển tới cực hạn, mạnh mẽ hùng hồn, mỗi đòn đánh xuống đều có uy lực như phá núi ngăn sông, thậm chí dẫn dắt mây gió gào thét giữa không trung. Uy thế đó đã rất gần với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần!

Thủ Chân Tử không muốn giết lầm người tốt, nhưng Lã Phụng Tiên chấp mê bất ngộ, hắn cũng không có cách nào.

Hắn cầm đạo kiếm trong tay, điểm nhẹ một cái. Thuần Dương Cương Khí bé nhỏ không thể so sánh được với Ma Thần Vô Song Kích uy thế hùng hồn, thế nhưng lực lượng bộc phát ra lại liên tiếp đánh bay Lã Phụng Tiên.

Nhưng ngay lúc này Thủ Chân Tử lại kinh hãi phát hiện, mỗi lần Lã Phụng Tiên bị đánh bay, ma khí gầm thét giữa không trung lại nặng nề hơn một phần.

Tới cuối cùng, thậm chí ma khí kia tạo thành một vòi rồng khổng lồ, tràn vào cơ thể của Lã Phụng Tiên, sao cảnh tượng này lại giống hệt như lúc đột phá Chân Hỏa Luyện Thần?
Chương 1365 Trở về 1

Trên giang hồ cũng từng có chuyện đột phá khi đang chiến đấu, nhưng đại đa số chỉ phát sinh ở dưới cảnh giới cảnh giới Chân Đan.

Số người trên cảnh giới Chân Đan đột phá trong chiến đấu chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Bất luận cô đọng Võ Đạo Chân Đan, hay rèn luyện Chân Hỏa Luyện Thần, những cảnh giới này đều cực kỳ nguy hiểm, có chỗ nào sai sót dẫn tới thất bại thì tu vi mất sạch.

Cho nên chín thành chính võ giả, hay nói đúng hơn là chỉ cần có điều kiện thì ai cũng tìm nơi an toàn rồi mới tiến hành đột phá.

Trạng thái đột phá khi chiến đấu không ổn định, còn có kẻ địch ở bên cạnh, làm sao bọn họ lại để ngươi yên ổn đột phá được?

Nhưng trạng thái lúc này của Lã Phụng Tiên rất giống với tình cảnh Chân Hỏa Luyện Thần, dùng nội lực chân hỏa rèn luyện nguyên thần rồi tiếp dẫn lực lượng thiên địa.

Nhưng bất luận Lã Phụng Tiên có độ phá hay không, Thủ Chân Tử đều không thể bỏ mặc.

Hắn lập tức lao về phía Lã Phụng Tiên, đám người Thủy Vô Tướng đang định chống trả nhưng bị Thủ Chân Tử lần lượt đánh bay.

Nhưng ngay lúc này, trong vòng xoáy ma khí khổng lồ trên đỉnh đầu Lã Phụng Tiên, một hư ảnh mông lung lại ẩn ẩn hiện hiện.

Hư ảnh đó mặc chiến giáp màu đen, không thấy được khuôn mặt, chỉ có ánh mắt màu đỏ tươi mơ hồ đang nhấp nháy.

Thần binh Vô Song được hư ảnh nắm trong tay, ngửa mặt lên trời hét lớn, mây gió hội tụ, thiên địa biến sắc!

Ma Thần! Lã Ôn Hầu!

Đây là ấn ký cuối cùng mà Lã Ôn Hầu lưu lại trong cơ thể Lã Phụng Tiên, sau khi hắn bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, cuối cùng nó cũng dung hợp triệt để với hắn.

Người khác đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần là rèn luyện nguyên thần của bản thân, mà Lã Phụng Tiên bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần còn rèn luyện cả ấn ký nguyên thần mà Lã Ôn Hầu lưu lại.

Hư ảnh Ma Thần giơ kích đập xuống, ma khí mãnh liệt như muốn xé tan mặt đất, uy thế không thể ước lượng nổi.

Sắc mặt Thủ Chân Tử lập tức thay đổi, chuyển từ công sang thủ, hai tay vận Thuần Dương Cương Khí liên tiếp khắc họa vô số đạo văn Thuần Dương, ngưng tụ thành một tấm vách ngăn trước mặt.

Nhưng một khắc sau, nhát kích đập xuống, đạo văn Thuần Dương thậm chí không ngăn nổi một giây đã ầm ầm tan vỡ!

Thậm chí Thủ Chân Tử cũng bị chiêu kích này đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất cách xa vài trăm trượng, không ngờ lại tạo thành một cái hố lớn.

Thủ Chân Tử giãy dụa bò lên, sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi.

Đòn vừa rồi không phải lực lượng của Lã Phụng Tiên mà là đòn thế mạnh nhất mà Ma Thần Lã Ôn Hầu lưu lại ấn ký.

Cho dù đây chỉ là một ấn ký, Thủ Chân Tử cũng không dễ gì cản nổi.

Lúc này hư ảnh ma thần bắt đầu vặn vẹo trong vòng xoáy ma khí vô biến, cuối cùng toàn bộ tràn vào cơ thể Lã Phụng Tiên.

Chỉ trong nháy mắt, lực lượng và khí thế trên người Lã Phụng Tiên không ngừng thăng hoa, cuối cùng tăng tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mới dừng lại.

Ánh mắt phân nửa chiến trường đều tập trung vào Lã Phụng Tiên.

Bước lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần khi đang giao chiến, chuyện này chẳng khác nào kỳ quan, không ngờ họ lại gặp được.

Mang theo Phương Thiên Họa Kích, thậm chí giờ khắc này Lã Phụng Tiên vẫn còn thấy mơ hồ.

Thật ra hắn còn chưa chuẩn bị tiến vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, phải nói là trước đây hắn đột phá bất cứ cảnh giới nào đều theo hai chữ: tùy duyên.”

Cần tu luyện thì tu luyện, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.

Cho nên mỗi khi hắn đột phá cảnh giới đều là nước chảy thành sông.

Có lẽ lần này Thủ Chân Tử tạo cho hắn áp lực quá lớn, cho nên Lã Phụng Tiên bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần ngay trong trạng thái này.

Đương nhiên đây cũng là chuyện tốt, bên phía nhánh Ẩn Ma có thêm một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, tuy không thể xoay chuyển càn khôn nhưng có thể giảm bớt vài phần áp lực.

Cho nên Lã Phụng Tiên cũng không quan tâm chuyện mình có thích ứng được lực lượng không, trực tiếp cầm Phương Thiên Họa Kích đánh về phía Thủ Chân Tử.

Trên chiến trường, tuy có Mai Khinh Liên và Lã Phụng Tiên liên tiếp đột phá. Nhưng tình hình chiến sự đã tới nước này, nếu không có chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ, đã rất khó xoay chuyển.

Cho nên thế cục cũng không thay đổi nhiều, nhánh Ẩn Ma vẫn ở thế yếu.

Thương Thiên Lương đã sắp không chịu nổi dưới Thuần Dương Kiếm của Lăng Vân Tử, Ngụy Thư Nhai bị ba võ giả Chân Hỏa Luyện Thần vây công, lúc này cũng không đối phó nổi.

Dù sao tuổi tác của Ngụy Thư Nhai đã không nhỏ, tuy chiến lực kinh người nhưng cứ tiếp tục hao tổn như vậy, hắn sẽ càng lúc càng bị áp đảo.

Trong đám người vây công Ngụy Thư Nhai có cả Vân Mộng Tử của Thuần Dương Đạo Môn.

Thân là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn năm xưa, Vân Mộng Tử đang ở trạng thái đỉnh phong, cho dù một chọi một với Ngụy Thư Nhai hắn cũng chưa chắc đã thất bại. Nhưng lúc này hắn lại chọn cách phối hợp với người khác vây công Ngụy Thư Nhai, là vì không muốn tổn thất quá nhiều lực lượng.

Tám trăm năm trước, giang hồ triều đình giao chiến hỗn loạn, tình huống nhiều người vây công như vậy còn thường thấy hơn một chọi một nhiều, Vân Mộng Tử cũng thích ứng với phương thức chiến đấu này hơn.

Thấy Ngụy Thư Nhai đã sắp không chống cự nổi, ánh mắt Vân Mộng Tử lóe lên sát khí.

Trường kiếm trong tay hắn tỏa ra một ánh hào quang vàng chóe tinh tế.

Một kiếm điểm ra, không ngờ Thuần Dương Kiếm Khí ngưng tụ một cách quỷ dị, tạo thành sợi tơ kiếm nhỏ bé khó lòng nhận ra, đâm về phía Ngụy Thư Nhai.

Cảm giác được lực lượng này, Ngụy Thư Nhai lập tức biến sắc.

Lão muốn ngăn cản nhưng bị hai người khác chặn lại, bản thân chậm mất một bước. Sợi tơ kiếm kia lại cực kỳ sắc bén, trực tiếp xuyên qua chân khí hộ thể của Ngụy Thư Nhai, đâm vào thân thể lão.

Chỉ trong chớp mắt, sợi tơ kiếm trở thành vật dẫn, Thuần Dương Cương Khí vô tận xuyên vào cơ thể Ngụy Thư Nhai, ầm một tiếng, trực tiếp khiến lão hộc máu bay ngược lại.

Ngụy Thư Nhai kinh ngạc nhìn Vân Mộng Tử, tuy đường lối võ công của hắn rất giống Thuần Dương Đạo Môn, nhưng đấu pháp lại có chỗ khác biệt, thậm chí còn có vẻ âm hiểm.

Lau máu tươi nơi khóe miệng, Ngụy Thư Nhai nhìn xung quanh, cho dù người có sức chiến đấu mạnh nhất trong số họ là Thương Thiên Lương cũng có dấu hiệu thất bại.

Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng, hét lớn: “Lui!”

Vân Mộng Tử hừ lạnh một tiếng nói: “Bây giờ mới nghĩ lui binh, muộn rồi!”

Sau khi dứt lời, lực lượng Thuần Dương vô tận ngưng tụ trên trường kiếm của hắn.

Kiếm này chém xuống, kết quả nhỏ bé tung hoành trăm trượng, như dải lụa múa lượn giữa không trung, dẫn dắt lực lượng thiên địa, hình thành một cơn bão màu vàng chói mắt trực tiếp đánh xuống đầu Ngụy Thư Nhai!

Lúc cần hạ thủ, Vân Mộng Tử cũng không hề do dự, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là đòn tất sát. Vị đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn này khi xuất thủ lại tàn nhẫn chẳng khác nào thích khách.

Trước đó Ngụy Thư Nhai đã nói mình sẽ lưu lại đoạn hậu, che chở cho nhánh Ẩn Ma lần cuối cùng, cũng như năm xưa trên Cửu Thiên Sơn, bốn vị huynh trưởng bảo vệ lão rời khỏi.

Advertisement
';
Advertisement