Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Người của Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đã tới, đương nhiên không thể thiếu người của Giang Sơn Các.  

             Nhưng Giang Sơn Các chỉ có lẻ tẻ vài người, là đến nói chuyện với Hạng Long. Dù sao Giang Sơn Các dự định tiếp quản Ngụy Quận, trong đó còn có đại kế liên quan tới chuyện phục quốc của Giang Sơn Các bọn họ, dù sao bọn họ cũng phải coi trọng một chút.  

             Trên con tuấn mã, ba người sóng vai, đều mặc hoa phục, khí thế bất phàm.  

             Trong ba người có một võ giả tướng mạo khoảng hơn ba mươi tuổi, có phần tuấn tú. Hắn nhìn đám người của Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự nói: “Đại ca, lần này hoàng đế Bắc Yên nói sẽ giúp Giang Sơn Các phục quốc, xem ra hành động của hắn cũng không nhỏ, ngay cả Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự cũng bị hắn kích động, không biết rốt cuộc hắn định làm gì.”  

             Người được gọi là đại ca dáng vẻ như mới hơn năm mươi nhưng vẻ tang thương trên hai hàng lông mày lại không cách nào che giấu, không khác gì những lão nhân nhìn thấu sự đời.  

             Người này là các chủ của Giang Sơn Các hiện tại, Triệu Nguyên Phong.  

             Triệu thị của Giang Sơn Các vốn xuất thân hoàng tộc, thậm chí toàn bộ nòng cốt của Giang Sơn Các đều quay quanh dòng họ Triệu và hậu duệ của những trung thần trung thành với họ Triệu năm xưa.  

             Triệu Nguyên Phong trầm giọng nói: ”Nguyên Nghị, ngươi đừng dính tới chuyện nội bộ Bắc Yên, ngươi chỉ cần nhớ một điều là được. Từ khi Giang Sơn Các chúng ta thành lập đến giờ, chúng ta luôn muốn đoạt lại giang sơn của Triệu gia chúng ta.  

             Triều đình Bắc Yên, giang hồ Bắc Yên không liên quan gì tới Giang Sơn Các chúng ta. Hôm nay Giang Sơn Các chúng ta đến đây chỉ vì phục quốc.”  

             Lúc này sau lưng Triệu Nguyên Phong lại có một giọng nói già nua đột nhiên vang lên: “Nguyên Phong, không phải thúc tổ ta nói ngươi, nhưng ngươi nghĩ vậy là sai rồi.  

             Giang Sơn Các ta muốn phục quốc, vậy ba nước đương thời sẽ thành bốn nước.  

             Bất luận Đông Tề, Tây Sở hay Bắc Yên đều là kẻ địch tương lai của Giang Sơn Các chúng ta, sao lại không quan tâm được?”  

             Triệu Nguyên Phong khẽ cau mày, lạnh nhạt nói: “Đã hiểu, thúc tổ.”  

             Triệu Nguyên Phong chỉ hơi khó chịu với ông lão sau lưng, đệ đệ của hắn Triệu Nguyên Nghị lại là căm ghét.  

             Đối phương là người của trưởng lão hội trong Giang Sơn Các.  

             Cái gọi là trưởng lão hội theo Triệu Nguyên Nghị chỉ là nơi tụ tập của mấy lão già không chịu chết, không có năng lực mà lại thích khoa chân múa tay.  

             Tuy Giang Sơn Các là hậu duệ của hoàng thất, nhưng thật ra tới giờ đã chẳng còn dáng vẻ của hậu duệ hoàng thất, ngược lại giống như thế lực lai giữa tông môn và thế gia giang hồ.  

             Nếu theo cách làm của hoàng thất, ai quan tâm ngươi là trưởng lão hay không trưởng lão, chỉ cần không phải hoàng đế thì ngoan ngoãn làm tay chân đi, can thiệp tới hoàng quyền là chuyện tối kỵ.  

             Nếu theo cách làm của giang hồ, trong Giang Sơn Các có không ít cao thủ khác họ, là hậu duệ của những trung thần năm xưa, nên đề bạt lên vị trí cao.  

             Nhưng chính vì những lão già này nói cái gì mà Giang Sơn Các chỉ có thể nằm dưới sự khống chế của bản thân, sao lại giao cho nô tài? Cho nên rất nhiều cao thủ của Giang Sơn Các tâm tro ý lạnh, rời xa hải ngoại hoặc trung nguyên, cắt đứt với Giang Sơn Các.  

             May mà đại ca nhà mình Triệu Nguyên Phong có năng lực xuất chúng, thiên phú kinh thiên, bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, có thể coi là có tư cách khiêu chiến trưởng lão hội. Nhờ đó đại ca mới có thể gạt bỏ ý kiến khác, hơn mười năm nay tập trung phát triển thế lực ở hải ngoại, chiếm cứ nhiều hải đảo, lại trắng trợn mời chào thủ hạ, giúp thực lực của Giang Sơn Các tăng thêm một bậc.  

             Nhưng theo Triệu Nguyên Nghị, chắc chắn đại ca nhà mình có thể sánh vai với mười hạng đầu của Phong Vân Bảng. Nếu mấy lão già này không giở trò, Giang Sơn Các đâu chỉ phát triển thêm một bậc? Không khéo còn leo lên hẳn đỉnh cao.  

             Thấy Triệu Nguyên Nghị còn muốn nói gì đó, Triệu Nguyên Phong trực tiếp vung tay lên nói: “Được rồi, đừng nói nữa, vào thành thôi.”  

             Nghe đại ca nhà mình nói vậy, Triệu Nguyên Nghị mới rầu rĩ không vui cùng vào thành.  

             Tại cửa thành, Sở Hưu đã đứng đó chờ người của Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn vào thành.  

             Nhìn Sở Hưu mặc áo đen đứng chắp tay, xung quanh là những binh sĩ thủ thành thận trọng đứng núp một bên, Hư Ngôn và Tịch Vân Tử cùng nhíu mày.  

             Bọn họ biết lợi ích khi vào Bắc Yên truyền đạo, cũng biết cả hậu quả.  

             Trước đây khu vực trung tâm của Bắc Yên là Yên Kinh Thành luôn là địa bàn của Sở Hưu. Chỉ cần đi vào Yên Kinh Thành, nhúng tay vào sự vụ giang hồ của Bắc Yên, vậy không chỉ là cạnh tranh với đối phương mà còn đắc tội với Sở Hưu. Hạng Long làm vậy là mượn đạo giết người.  

             Bọn họ biết nhưng bọn họ vẫn tới, không phải vì bọn họ coi thường Sở Hưu mà là vì Hạng Long đưa ra điều kiện quá hấp dẫn, hấp dẫn tới mức bọn họ không cách nào từ chối.  

             “Hư Ngôn đại sư, đã lâu không gặp. Tịch Vân Tử đạo trưởng, không ngờ lần này lại là ngươi tới. Thuần Dương Đạo Môn đã xuống dốc tới nước này rồi à?”  

             Sở Hưu tươi cười chào hỏi hai người bọn họ, nụ cười đó xán lạn như ánh mặt trời. Sở Hưu đứng ở cổng thành như một công tử trẻ tuổi vô hại nhưng Hư Ngôn và Tịch Vân Tử lại biết rốt cuộc dưới nụ cười nhìn như vô hại của Sở Hưu chôn giấu bao nhiêu máu tươi và giết chóc.  

             Tịch Vân Tử thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Tại hạ chỉ là một đệ tử Thuần Dương Đạo Môn bình thường, xưa nay không cảm thấy mình có chỗ nào đặc biệt. Tông môn đã có yêu cầu, đương nhiên tại hại phải mặt rồi, có gì lạ ư?”  

             Đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đi cùng Tịch Vân Tử đều ngạc nhiên nhìn sang phía hắn.  

             Trong Thuần Dương Đạo Môn, vị tiểu sư thúc này không được ưa thích, đại đa số đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đều cho rằng người này hành động phô trương, không giống chân nhân của Đạo môn.  

             Nhưng lúc này, một khi làm chính sự, Tịch Vân Tử lại biết ra vẻ, ít nhất không làm mất mặt của Thuần Dương Đạo Môn.  

             Hư Ngôn lại lắc đầu nói: “Sở đại nhân, chắc chắn ngươi cũng biết chúng ta tới Yên Kinh Thành làm gì. Ngươi tới đây làm gì, chúng ta cũng biết.  

             Sở đại nhân là người thông minh, chắc ngươi cũng biết trọng tâm của chuyện này không phải chúng ta. Bây giờ Đại Quang Minh Tự không có ý đối địch với ngươi, chẳng qua là người trong giang hồ không thể làm theo ý mình, hy vọng ngươi hiểu cho.”  

             Sở Hưu lắc đầu nói: “Người trong giang hồ không thể làm theo ý mình. Nói hay lắm, Hư Ngôn đại sư nhìn nhận rất rõ ràng.”  

             Giọng nói lại thay đổi, sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm xuống: “Nhưng Sở Hưu ta cũng là người trong giang hồ, ta có thể làm theo ý mình không?  

             Giang hồ Bắc Yên là Trấn Võ Đường ta quản lý đã vài năm, đã thiết lập trật tự. Bây giờ hai vị đến đây phá hỏng trật tự này, ta có thể nhịn nhưng toàn bộ Trấn Võ Đường của ta không nhịn được!”  

             Hư Ngôn chắp tay trước ngực niệm Phật hiệu rồi nói: “Sở đại nhân, ta chỉ có thể cam đoan Đại Quang Minh Tự ta sẽ không gây chiến.”  

             Tịch Vân Tử ở bên cạnh cũng nói: “Chưởng giáo sư huynh đã nói, trận chiến lần trước, tạm thời bỏ qua nhân quả giữa hai bên.  

             Lần này Thuần Dương Đạo Môn ta tới không phải để đối địch với Sở đại nhân.”
 

Advertisement
';
Advertisement