Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Trong Thuần Dương Đạo Môn ở Đông Tề, Hạng Sùng hóa trang, bí mật tới nơi này, tâm thần có phần không yên.  

             Hạng Long bố trí quá lớn, kế hoạch của hắn cũng vô cùng điên cuồng. Một khi thất bãi, Bắc Yên sẽ rối như tơ vò!  

             Nhưng nếu thực hiện theo kế hoạch của Hạng Long, vạn nhất thành công, thực lực bản thân Bắc Yên sẽ tăng vọt, đồng thời chế tạo một thế cân bằng vừa mạnh mẽ vừa mỏng manh.  

             Lúc đầu sau khi nghe xong kế hoạch của Hạng Long, phản ứng đầu tiên của hắn là Hạng Long điên rồi. Nhưng cuối cùng Hạng Long vẫn đồng ý. Còn vì sao hắn đồng ý, có lẽ là vì tận đáy lòng tuy hắn hận Hạng Long vì hoàng vị mà không để ý tới tình huynh đệ nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận mấy chục năm qua Bắc Yên có thể đạt tới quy mô hiện tại đều là nhờ Hạng Long quản lý và mưu tính.  

             Hắn không phải một vị huynh đệ tốt, không phải một phụ thân tốt, nhưng lại là một đế vương hợp cách.  

             Hạng Sùng chỉ là một vũ phu nhưng vài chục năm trước, đừng nói hắn chưa có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù hắn có, một Chân Hỏa Luyện Thần cũng không thể cứu được Bắc Yên.  

             Cho nên hiện giờ, tuy hắn vẫn cho rằng kế hoạch của Hạng Long quá điên cuồng nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng, hơn nữa còn đích thân xử lý mọi chuyện.  

             Bởi vì hắn là người duy nhất mà Hạng Long tin tưởng tuyệt đối, hơn nữa cũng chỉ có thực lực và địa vị của hắn mới có thể cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.  

             Thuần Dương Đạo Môn là trạm thứ hai của hắn, trạm đầu tiên là Đại Quang Minh Tự.  

             Nguyên nhân Hạng Sùng tới Đại Quang Minh Tự rất đơn giản. Làm theo lời Hạng Long, mời Đại Quang Minh Tự tới Yên Kinh Thành thành lập chùa miếu chi nhánh, hơn nữa mượn cớ Bắc Yên nhiều giặc cỏ cướp bóc, mời cao tăng của Đại Quang Minh Tự ra mặt trấn áp đám người này.  

             Hạng Long vô cùng e ngại Đại Quang Minh Tự, nhưng lúc này hắn lại chủ động dẫn Đại Quang Minh Tự vào, trên thực tế là vì hắn còn e ngại Sở Hưu hơn nữa.  

             Tới giờ, Hạng Long đã biết mình muốn bảo Sở Hưu đối phó với Đại Quang Minh Tự, kết quả Sở Hưu lại chơi trò giả bộ lá mặt lá trái, hắn cũng không có cách nào.  

             Nếu không thể tác động bên phía Sở Hưu, vậy cũng được, hắn dẫn Đại Quang Minh Tự vào, xua hổ nuốt sói, phân tán quyền lực của Trấn Võ Đường. Với tính cách của Sở Hưu, hắn không tin y có thể nhịn được!  

             Về phần Đại Quang Minh Tự, bọn họ cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên sẽ biết ý đồ của Hạng Long. Thế nhưng bọn họ vẫn đáp ứng, nguyên nhân chỉ có một, dù sao Yên Kinh Thành cũng là trung tâm của toàn bộ Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự thu nhận đệ tử cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng chính vì vậy bọn họ cần có thật nhiều đệ tử để lựa chọn.  

             Bây giờ Hạng Long mở rộng khu vực trung tâm của Bắc Yên cho Đại Quang Minh Tự, Đại Quang Minh Tự không cách nào cự tuyệt.  

             Tuy Hạng Long đã đoán được giới cao tầng của Đại Quang Minh Tự như Hư Vân chắc chắn sẽ dặn đệ tử tập trung vào truyền đạo, đừng xung đột với Sở Hưu; nhưng Hạng Long lại cho rằng sớm muộn gì xung đột cũng nảy sinh.  

             Nguyên nhân rất đơn giản, một Phật một Ma, vốn không thể sinh sống hòa bình trong cùng một mái nhà.  

             Hạng Sùng rất muốn nói, Hạng Long làm vậy là đùa với lửa, hành động này có thể khiến cho hổ đi cửa trước, sói chui cửa sau. Nhưng kế hoạch tiếp theo của Hạng Long còn to gan hơn nữa, đây không phải đùa với lửa mà rõ ràng là nướng chính bản thân trên lửa nóng.  

             Nguyên nhân hắn tới Thuần Dương Đạo Môn cũng rất đơn giản, đó là dẫn cả Thuần Dương Đạo Môn vào trong Yên Kinh Thành.  

             Đạo Phật không hòa hợp, hai bên cùng đi vào Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự thân là rắn bản địa trên đất Bắc Yên lại có thêm một kẻ địch, cũng có thêm nguy cơ xung đột.  

             Hơn nữa Hạng Long đã tính toán kỹ lưỡng, tỷ lệ Thuần Dương Đạo Môn đáp ứng cao hơn chín thành.  

             Nguyên nhân rất đơn giản, Thuần Dương Đạo Môn sống ở Đông Tề cũng chẳng hề dễ chịu.  

             Đông Tề có hai môn phái Đạo môn lớn. Thuần Dương Đạo Môn do phong cách hành xử của bản thân nên không được ưa thích, không bằng Chân Vũ Giáo làm việc bình ổn.  

             Quan trọng nhất là Chân Vũ Giáo có hào quang của Ninh Huyền Cơ, tới nay vẫn là quốc giáo của Đông Tề.  

             Được lực lượng của cả một quốc gia ủng hộ, cho dù bây giờ thực lực của Chân Vũ Giáo không quá mạnh, Lục Trường Lưu làm người không tệ có điều tính cách hiền lành; nhưng ít nhất Chân Vũ Giáo không lo chuyện đời sau suy yếu.  

             Ngược lại Thuần Dương Đạo Môn đang gặp nguy cơ trùng trùng, cần mở một cánh cửa mới để đột phá.  

             Cho nên Hạng Sùng đích thân tới Thuần Dương Đạo Môn, thuật lại mọi chuyện cho Thuần Dương Đạo Môn, được Lăng Vân Tử đang bế quan đích thân nói đồng ý, bảo Tịch Vân Tử dẫn võ giả Thuần Dương Đạo Môn đời trước tới Bắc Yên, thành lập phân đà của Thuần Dương Đạo Môn tại Bắc Yên.  

             Sau khi đến Thuần Dương Đạo Môn, Hạng Sùng thở dài một tiếng.  

             Hắn không thể không thừa nhận, Hạng Long làm hoàng đế mấy chục năm, ít nhất trên phương diện nhìn người Hạng Long đã mạnh hơn loại võ phu tu luyện mấy chục năm như hắn nhiều.  

             Ba nhánh Đạo Phật Ma hội tụ, coi như cân bằng vấn đề nội bộ.  

             Còn về vấn đề bên ngoài, Hạng Sùng định tới Đông Hải một chuyến, gặp người của Giang Sơn Các.  

             Giang Sơn Các là một trong Nhân Hòa Lục Bang, thực ra đối phương rất ít khi hoạt động trong khu vực Trung Nguyên, bọn họ cũng không liên hệ mấy với các bang phái khác. Nói chính xác hơn có thể coi Giang Sơn Các là một tổ thức phục quốc, danh nghĩa là bang phái nhưng thực tế lại là hoàng tộc thất thế.  

             Năm xưa Trung Nguyên có rất nhiều tiểu quốc, có thể nói là vô số nước bị diệt quốc.  

             Giang Sơn Các được hoàng tộc của một tiểu quốc năm xưa xây dựng, bọn họ mang theo của cải tích lũy của cả một quốc gia, tuy chỉ là tiểu quốc nhưng vẫn là thế lực có căn cơ thâm sâu nhất trong Lục Đại Bang Phái.  

             Mấy năm gần đây Giang Sơn Các rất thông minh, hay nên nói là bọn họ tình cờ tránh được tranh chấp trên đất Trung Nguyên, ngược lại phát triển thực lực tại khu vực Đông Hải và bờ biển, tiến hành buôn bán trao đổi giữa đất Trung Nguyên và khu vực hải ngoại, phát triển cũng không tệ.  

             Không biết Hạng Long nhận được tin ở đâu, thậm chí Giang Sơn Các đã khống chế vài hải đảo, hiển nhiên thực lực của bọn họ không hề kém.  

             Việc Hạng Sùng muốn làm chính là tới Giang Sơn Các, thuyết phục Giang Sơn Các di chuyển tất cả lực lượng tới Trung Nguyên. Hạng Long có thể cho Giang Sơn Các một lời hứa, giúp họ phục quốc!  

             Hai chữ phục quốc có thể coi là chấp niệm đời đời của Giang Sơn Các. Nhưng thực lực của Giang Sơn Các càng lớn mạnh thì bọn họ càng cảm thấy tuyệt vọng với việc phục quốc.  

             Bởi vì bây giờ đã không phải thời loạn như trăm năm trước, không còn cảnh tiểu quốc san sát nhau khắp thiên hạ. Trước mắt cho dù là Tây Sở có thực lực yếu nhất trong ba nước, bọn họ cũng không thể lay chuyển được.  

             Hạng Long nói sẽ giúp Giang Sơn Các phục quốc không phải tự chuốc lấy phiền toái cho mình mà đang tìm một đồng minh chống lại Đông Tề.  

             Thứ Hạng Long định cho Giang Sơn Các không phải người hay vật mà là một mảnh đất, một mảnh đất có thể giúp Giang Sơn Các phục quốc. Nơi đó chính là Ngụy Quận.

Advertisement
';
Advertisement