Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Bên phía Tiêu Ma Kha lại có ngàn vạn phật ảnh xoay quanh, tắm mình trong vầng sáng của mặt trời, không chỉ không bị thương mà còn hấp thu lực lượng của mặt trời.  

             Nhưng đúng lúc này, biến cố lại đột nhiên nảy sinh.  

             Pháp tướng Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu đột nhiên thay đổi.  

             Mi tâm pháp tướng đó xuất hiện một điểm đen, tiếp đó điểm đen dần dần mở rộng. Đại Nhật Như Lai dáng vẻ nghiêm trang hóa thành pháp tướng phẫn nộ, sau lưng hiện lên hai cánh tay, cùng kết ấn. Chỉ trong chớp mắt thôi điểm đen đã phủ kín Đại Nhật Như Lai, biến thành Đại Hắc Thiên Ma Thần!  

             Đại Nhật Như Lai, Đại Hắc Ám Thiên!  

             Ánh sáng cực thính rồi tới bóng tối. Đại Hắc Thiên Ma Thần tụng niệm Phật âm nhưng lại mang tới bóng tối vĩnh hằng. Chỉ trong chớp mắt, phía trước Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha tối sầm. Lực lượng tịch diệt vô tận ăn mòn quanh người bọn họ, dưới uy thế như vậy, bọn họ không cảm giác được mọi thứ xung quanh, chỉ có thể sử dụng tất cả lực lượng của bản thân để ngăn chặn.  

             Y Ba Tuần ở bên đã lấy được thứ mình muốn, vừa rồi hắn vẫn luôn quan sát trận chiến giữa Sở Hưu và Hư Tĩnh, Tiêu Ma Kha.  

             Hắn không phải người của nhánh Ẩn Ma, cho nên Sở Hưu muốn cướp bảo bối, hắn cũng không tới giúp.  

             Nhưng hắn là người của nhánh Ma đạo, hơn nữa còn là người của Đệ Lục Thiên Ma Tông có thù hận với nhánh Phật tông.  

             Cho nên hắn đã chuẩn bị, nếu Sở Hưu rơi xuống hạ phong hay có nguy hiểm gì, hắn sẽ ra tay hỗ trợ, vừa trả thù Phật môn vừa kiếm được ân tình của nhánh Ẩn Ma.  

             Nhưng sau khi thấy Sở Hưu ra tay, hắn biết chắc mình chỉ có thể xem trò, Sở Hưu có thể đối phó dễ dàng.  

             Chẳng trách lão quái vật Ngụy Thư Nhai lại coi Sở Hưu là người nối nghiệp của mình, thậm chí vận dụng toàn bộ quan hệ và lực lượng của mình để đẩy Sở Hưu lên vị trí người thừa kế nhánh Ẩn Ma.  

             Cái khác không nói, về mặt võ đạo, y là người có thiên phú kinh khủng nhất mà Y Ba Tuần từng gặp.  

             Vừa rồi Sở Hưu chỉ mới chứng kiến chân dung Đại Hắc Thiên Ma Thần, Y Ba Tuần cũng chỉ phiên dịch cho y Đại Hắc Thiên Ma Thần chính là Đại Nhật Như Lai.  

             Kết quả không bao lâu sau Sở Hưu đã nghĩ ra một tầng sâu hơn, khiến hai loại sức mạnh liên hệ, ngộ tính thiên phú cao tới kinh người.  

             Đồng thời điều này cũng chứng minh trước đó Sở Hưu đã tu luyện môn công pháp Phật môn này tới trình độ cực hạn, bằng không y đã chẳng thể chuyển  

             đổi tự nhiên như vậy.  

             Thấy Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha khổ sở chống đỡ lực lượng tịch diệt kia, Sở Hưu đi tới trước quyển sách, vung tay lên, bỏ vào trong túi.  

             Không phải y không muốn giết hai người này mà là không giết được.  

             Trước mắt bọn họ chỉ tranh đoạt bảo bối chứ không phải tử chiến, tuy hai người bị y tạm thời áp đảo, nhưng vẫn còn thủ đoạn chưa dùng tới.  

             Dù sao nơi này cũng là Nam Man, coi như phạm vi thực lực của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Sở Hưu cũng không muốn để lâu, ai biết liệu Rama có đột nhiên giết tới không?  

             Cho nên sau khi lấy được thứ mình muốn, Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi.  

             Y Ba Tuần thấy Sở Hưu bỏ đi, đương nhiên hắn cũng không ở lại lâu.  

             Đến khi Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha rốt cuộc cũng triệt tiêu hoàn toàn lực lượng tịch diệt trước mặt, lại thấy trong đại điện không có một ai. Hư Tĩnh đột nhiên thở dài một tiếng: “Trước đó ngươi nói ngươi tính sai nhân quả về Sở Hưu, nhưng bây giờ ta bỗng có cảm giác, ngươi không tính sai.”  

             Tiêu Ma Kha kinh ngạc nói: “Nghĩa là sao?”  

             Gương mặt mập mạp của Hư Tĩnh không còn nụ cười như Phật Di Lặc nữa, ngược lại mang vẻ u sầu: “Với thiên phú và tiềm lực của tên Sở Hưu này, quan trọng là tính cách tàn nhẫn của hắn. Ta lo tương lai hắn sẽ trưởng thành tới mức độ Độc Cô Duy Ngã.  

             Nếu thật sự đến lúc đó, đừng nói Tu Bồ Đề Thiền Viện của ngươi, các tông môn đương thời đều có nguy cơ bị diệt môn.”  

             Tiêu Ma Kha ngơ ngác, sau đó hắn lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể! Hơn vạn năm trên giang hồ mới xuất hiện một ma đầu như Độc Cô Duy Ngã, sao lại xuất hiện thêm một ma đầu mới nhanh như vậy được?”  

             Đúng là thiên phú và tiềm lực của Sở Hưu rất kinh người, nhưng Độc Cô Duy Ngã đã đạt tới mức khiến người ta tuyệt vọng.  

             Tiêu Ma Kha có đánh giá cao Sở Hưu đến đâu đến nữa cũng không coi Sở Hưu ngang cấp với Độc Cô Duy Ngã.  

             Hư Tĩnh cười khổ: “Hy vọng là ta lo lắng thái quá.”  

             Sau khi nghĩ ngợi một lúc, hai người cũng đi khỏi.  

             Nhưng Hư Tĩnh lại trực tiếp trở về Đại Quang Minh Tự, còn Tiêu Ma Kha cho người tiếp quản di tích Đại Hắc Thiên Ma Giáo này.  

             Tuy nơi này đã bị đám người vơ vét sạch trợn, nhưng ai mà biết liệu có thứ gì bị đám người coi nhẹ không. Dù sao cũng đáng để lục soát lại một lần nữa.  

             Lúc này ở bên ngoài, Sở Hưu tìm một chỗ không người lấy quyển sách ra xem. Nhưng sau khi mở ra y lại vỗ đầu một cái, tính sai rồi.  

             Y chỉ cảm thấy thứ này có liên hệ với ngọn lửa diệt thế mà y lĩnh ngộ được, nhưng y quên mất tất cả mọi thứ trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo đều được viết bằng Phạn văn, công pháp này cũng không ngoại lệ.  

             Đúng lúc này, Y Ba Tuần đi ra từ làn sương đen như xuất quỷ nhập thần, mỉm cười nói: “Sở đại nhân đang lo chuyện công pháp à?  

             Nếu Sở đại nhân tin tưởng ta, ta có thể giúp Sở đại nhân phiên dịch quyển công pháp này. Ban đầu công pháp của Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta cũng được viết bằng Phạn văn, tối nghĩa khó hiểu, phải cố gắng mất mấy đời mới phiên dịch hoàn toàn.  

             Muốn phiên dịch những lời nói bình thường kia còn mất chút công sức, nhưng bảo ta phiên dịch công pháp, ta dám cam đoan sẽ rất chính xác.  

             Hơn nữa Sở đại nhân không cần lo chuyện ta học trộm công pháp này. Tuy Đệ Lục Thiên Ma Tông có cùng nguồn gốc với Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nhưng dù sao võ đọa của đôi bên cũng hoàn toàn khác biệt.  

             Truyền thừa của Đệ Lục Thiên Ma Tông ta cũng không kém hơn Đại Hắc Thiên Ma Giáo. Chuyển sang tu luyện công pháp khác cũng không có lợi. Dù sao trên giang hồ không phải ai cũng như Sở đại nhân, có thể tam tu Đạo Phật Ma.”  

             Y Ba Tuần xuất hiện ở đây không có ác ý gì, chẳng qua chỉ muốn tạo thêm ân tình thiện duyên.  

             Phiên dịch công pháp chỉ là việc tiện tay, ngộ tính và thiên phú mà Sở Hưu vừa thể hiện, rất đáng để y đầu tư.  

             Sở Hưu không hề nghĩ ngợi trực tiếp nói: “Vậy xin nhờ Y tông chủ.”  

             Đừng nói y không lo Y Ba Tuần học trộm, cho dù Y Ba Tuần trực tiếp chép lại một bản công pháp khác, y cũng không lo lắng.  

             Cùng một công pháp, cho dù là hai người cùng tông môn học tập, hiệu quả cũng khác biệt.  

             Ví dụ như Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu, trên giang hồ có không ít người dùng, nhưng khi sử dụng lại có vận luật võ đạo của riêng y.  

             Công pháp Đại Hắc Thiên Ma Giáo này cũng vậy, y lấy được chân lý võ đạo của ngọn lửa diệt thế trong tượng thần Shiva nên mới lấy công pháp này về. Cho nên trên khắp giang hồ này, chỉ có y mới thật sự lý giải được chân lý võ đạo trong đó. Thậm chí y không lo Y Ba Tuần vô ý hay cố ý phiên dịch sai, vì cảm giác chân lý võ đạo mới là đáng tin cậy nhất.

Advertisement
';
Advertisement