Chỉ trong chớp mắt, Thiên Đạo Chiến Hạp đã hóa thành một thanh trường kiếm. Kiếm này hạ xuống không có kiếm khí hùng hồn, nhưng lại có một ý vị khác.
Thiên Mệnh Kiếm Đạo, tu luyện không chỉ là kiếm ý mà còn là khí vận thiên đạo. Nhát kiêm này hạ xuống chém vào lực lượng quy tắc.
Chiêu kiếm nhìn rất bình thản va chạm với kiếm khí vô cùng hùng hồn của Tàng Kiếm Sơn Trang, tạo thành chấn động khủng khiếp.
Dưới Thiên Mệnh Kiếm Đạo của Sở Hưu, kiếm khí khổng lồ kia bắt đầu rạn vỡ, chuyện này khiến đám người Trình Đình Sơn trong Tàng Kiếm Sơn Trang cực kỳ hoảng sợ.
Bọn họ biết thực lực Sở Hưu rất cường đại, nhưng chưa từng nghe nói Sở Hưu còn am hiểu kiếm pháp.
Dùng kiếm đạo đấu với kiêm đạo, bọn họ bị Sở Hưu áp đảo trên phương diện mình am hiểu nhất, cảm giác này chẳng tốt đẹp gì.
Trong lúc kiếm khí tan rã, Sở Hưu lại nhíu mày.
Y trông rất nhẹ nhàng, nhưng quanh người đã bốc lên nội lực chân hỏa để chống lại kiếm khí phun trào điên cuồng kia.
Dù sao kiếm đạo cũng không phải loại võ đạo y am hiểu nhất, hơn nữa kiếm trận là thủ đoạn nổi tiếng giang hồ của Tàng Kiếm Sơn Trang, không phải chỉ có hư danh.
Kiếm khí cường đại trong trận pháp không tha cho bất cứ sức mạnh nào khác, chỉ có kiếm khí, kiếm khí cường đại tinh thuần tới hạn.
Kiếm khí đó oanh kích, thậm chí khiến thanh trường kiếm do Thiên Đạo Chiến Hạp biến thành trở nên bất ổn, phát ra tiếng cơ quan chấn động rất nhỏ.
Bên kia Trình Đình Sơn khẽ cắn môi quát lớn: “Kiếm Vũ!”
Theo tiếng nói của hắn, vố sô thanh kiếm bắn ra rải lên trời cao như che khuất bầu trời, lại mang theo tiếng gió kinh người đánh về phía Sở Hưu.
Sở Hưu muốn tôi luyện môn võ kỹ Thiên Mệnh Kiếm Đạo nên cũng không nóng nảy, vẫn dùng môn võ kỹ Thiên Mệnh Kiếm Đạo mà mình không am hiểu để đối địch, tuy không thể phá kiếm trận nhưng trận pháp cũng không thể làm y bị thương.
Sau khi giao thủ vài chục chiêu, bên phía Thương Thiên Lương lại hừ lạnh một tiếng nói: “Thằng nhóc Sở Hưu kia, đừng đùa nữa. Ngươi không nghiêm túc thì lão phu không chơi mèo với ngươi tiếp đâu!”
Kiếm Hồn của Vô Danh Lão Nhân và Vạn Kiếm Đồ Lục của Thẩm Bão Trần gây áp lực không nhỏ lên hắn. Lúc này thương thế của hắn còn chưa lành hẳn, Sở Hưu lại đứng đó ung dung tôi luyện võ kỹ bản thân, đúng là nực cười.
Thấy Thương Thiên Lương đã bắt đầu kháng nghị, lúc này Sở Hưu mới bỏ qua suy nghĩ tôi luyện võ kỹ, cánh tay lắc nhẹ, Thiên Đạo Chiến Hạp lập tức chuyển từ trường kiếm thành chiến đao.
Phá Hải trong Thất Đại Hạn chém ra, đao thế cương mãnh cuồng bạo như muốn xé tan hết thảy, ngay ca kiếm trận trước mắt cũng vang lên tiếng nổ chói tai.
Nơi đao thế đi qua, tất cả mọi thứ đều bị nhấn chìm, nhát đao đó có thể coi là lực lượng cực hạn!
Uy thế của đao chiêu toàn lực của Sở Hưu khiến cho Tàng Kiếm Sơn Trang vừa thích ứng với thế công của Sở Hưu không kịp chuẩn bị. Chỉ trong chớp mắt đao thế kinh người đã chém cho kiếm trận suýt nữa tan vỡ, một trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang nổ tung, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một làn sương máu.
Điểm huyền diệu của Tàng Kiếm Sơn Trang ở chỗ người và kiếm đã đạt tơi tên Sở Hưu kia điểm cân bằng vi diệu. Khi kiếm trận kết thành, người mượn sức kiếm, khi bị đánh, người cũng có thể chịu thay kiếm trận.
Nhưng chính vì vậy, có thể kiếm không hao tổn gì, nhưng người sẽ bị thương.
Vị trưởng lão của Tàng Kiếm Sơn Trang kia chủ động gánh chịu lực lượng lớn như vậy, tuy giảm bớt thương tổn cho những người khác nhưng cái giá phải trả là tính mạng của bản thân mình.
Trình Đình Sơn hai mắt đỏ bừng hét lớn: “Kiếm Thuẫn!”
Kiếm trận biến đổi, trong chớp mắt vô số kiếm khí tầng tầng lớp lớp hóa thành hình tròn, chắn ngang trước mặt Sở Hưu.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Can đảm lắm, nhưng vẫn là hy sinh vô ích mà thôi.”
Ma khí tinh khiết tới kinh người ngưng tụ trong tay Sở Hưu, hóa thành cây cung ma khí giơ ngang trước mặt.
Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn ra, mũi tên mang theo lực lượng tịch diệt cực hạn như một chấm đen nhỏ điểm lên kiếm thuẫn. Màu đen kia lại như lan truyền, càng lúc càng lớn, kiếm thuẫn dần dần tan rã sụp đổ. Thậm chí luồng lực lượng tịch diệt cực hạn đó truyền vào kiếm tận, lại một trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang chủ động đứng ra gánh chịu đại đa số lực lượng, cuối cùng bị lực lượng tịch diệt kia trực tiếp đánh thành tro bụi.
Giao thủ mới mấy chiêu, Tàng Kiếm Sơn Trang đã chịu không nổi.
Sáu trưởng lão Thủ Kiếm Các không có ai sợ chết, ngược lại tranh nhau đứng ra ngăn cản thế công của Sở Hưu.
Nhưng rất đáng tiếc, chỉ trong giây lát, bọn họ đã chết tới năm người.
Nói thật, đánh tới mức này, ngay cả Sở Hưu cũng thầm kinh ngạc.
Bây giờ y đã dốc toàn lực xuất thủ, trong cấp bậc Chân Hỏa Luyện Thần đã không mấy người chống nổi y, có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Trong mắt Sở Hưu, đám người Tàng Kiếm Sơn Trang chẳng khác nào sâu kiến, y có thể túy ý đè chết.
Nhưng dựa vào trận pháp và khí thế hùng hổ máu lửa liều mạng đó, bọn họ lại có thể chống chọi trong thời gian dài như vậy, khiến Sở Hưu phải rửa mắt nhìn lại.
Nhưng Sở Hưu không phải loại người tán thưởng kẻ địch nên thả cho chúng một con đường sống.
Kẻ địch là kẻ địch, ta tán thưởng ngươi nhưng ta vẫn sẽ giết ngươi.
Khi một trưởng lão cuối cùng của Tàng Kiếm Sơn Trang lại bị nhát đao của Sở Hưu tiêu diệt, tinh thần của Trình Đình Sơn đã tan vỡ.
Cho dù trong kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang, kiếm còn quan trọng hơn người, nhưng nếu người chết hết thì còn ai điều khiển kiếm trận?
Trình Đình Sơn hai mắt đỏ bừng hét lớn: “Kiếm Tế!”
Những võ giả khác đang điều khiển kiếm trận nhìn về phía Trình Đình Sơn với ánh mắt không thể tin nổi. Chiêu này là thủ đoạn đồng quy vu tận, rút tất cả lực lượng trong thần binh ra, kiếm linh sẽ tan vỡ. Dựa vào đó kiếm trận sẽ bộc phát uy lực khủng khiếp nhất. Một khi dùng chiêu này, kiếm vỡ người chết!
Nếu Tàng Kiếm Sơn Trang không còn nữa thì còn cần kiếm làm gì. Không phải Sở Hưu ngươi muốn Lưu Quang Tà Nguyệt ư? Tàng Kiếm Sơn Trang ta thà hủy thần kiếm đi cũng không để lại cho Sở Hưu ngươi!
Tuy thường ngày Trình Đình Sơn tính toán rất nhiều, nhưng lúc này trong lòng hắn đã phủ kín sát ý điên cuồng.
Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!
Sở Hưu nhíu mày, Trình Đình Sơn và Tàng Kiếm Sơn Trang kiên cường vượt xa tưởng tượng của y.
Đúng lúc này, Bạch Tiềm đột nhiêm mở miệng nói: “Đợi đã.”
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang phía Bạch Tiềm, nhíu mày: “Sao nào, Kiếm Vương Thành định nhúng tay vào chuyện này à?”
Nói xong, Sở Hưu còn nhìn lướt qua Phương Thất Thiếu. Phương Thất Thiếu cũng chỉ nhún vai, ý là hắn cũng không biết Bạch Tiềm định làm gì.
Bạch Tiềm lắc đầu nói: “Kiếm Vương Thành chỉ có chút người thôi, có muốn nhúng tay cũng chẳng có cách nào. Ta chỉ đề nghị với Sở đại nhân thôi.
Thứ ngươi muốn là Lưu Quang Tà Nguyệt, không cần diệt sạch cả Tàng Kiếm Sơn Trang.
Quan hệ giữa Ngũ Đại Kiếm Phái tuy không chặt chẽ, nhưng bị ngươi diệt hai môn phái, truyền ra ngoài cũng chẳng dễ nghe.
Sở đại nhân, nên khoan dung độ lượng một chút. Ta giúp Sở đại nhân lấy Lưu Quang Tà Nguyệt, ngươi lưu lại đạo thống cho Tàng Kiếm Sơn Trang.
Ngươi thấy sao?”