Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Đoàn Thiên Lang là tiểu nhân tiêu chuẩn, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, tính cách âm hiểm tàn nhẫn, tời sinh bạc béo lạnh nhạt.

Nhưng chính vì vậy, hắn cực kỳ mãn cảm đối với nguy hiểm.

Hắn từng nghe nói về tên Lâm Huyết Y này, phân đà Thiên Sát đột nhiên xuất hiện một kẻ chỉ mất nửa canh giờ đã hủy diệt Trường Sinh Kiếm Tông, chiến tích cực kỳ huy hoàng. Hắn cũng không khỏi nghi ngờ không biết tên này có phải do Đoan Mộc Thiên Sơn âm thầm bồi dưỡng không?

Nhưng lúc này đối phương lại đang nhìn hắn, cái nhìn khiến hắn lạnh buốt tới tận xương tủy.

Đoàn Thiên Lang thậm chí không dám buông lời Hung hăng gì, trực tiếp u ám quay người bỏ đi.

Mục Tử Y hừ lạnh một tiếng nói: “Thanh Long Hội thành ra như hiện giờ, tên này chính là kẻ đầu têu! Nếu không phải hẳn mê hoặc đại long thủ, đại long thủ cũng chẳng trở mặt với phụ thân nhanh như vậy, còn giam lỏng nghĩa phụ.

Hắn thậm chí còn định mê hoặc đại long thủ giết nghĩa phụ, may mà nghĩa phụ có uy vọng rất lớn trong Thanh Long Hội, khiến cho nhiều người phản đối, chuyện này mới đành bỏ qua.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Kẻ cầu đầu? Hắn còn chưa có tư cách đấy, kẻ cầm đầu vẫn là Bộ Thiên Nam.

Đoàn Thiên Lang này chỉ đủ trình độ làm đà chủ, nhưng Bộ Thiên Nam lại đề bạt hắn lên làm một trong Thất Đại Long Thủ, còn trọng dụng như vậy, không trách Bộ Thiên Nam thì trách ai?

Thân là kẻ bề trên có thể không quản lý mọi chuyện nhưng nếu còn không biết dùng người nữa vậy rõ ràng là đáng chết.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp cùng Mục Tử Y tới gặp Đoan Mộc Thiên Sơn.

Lúc này Đoàn Thiên Lang sau khi đi khỏi lại trực tiếp tới phòng của Bộ Thiên Nam.

Hội nghị ba năm một lần sắp tiến hành, lúc này Bộ Thiên Nam đang trong phòng riêng vuốt ve một con rắn nhỏ màu vàng tinh xảo.

Con rắn vàng kim kia có vẻ không phải vật phàm, nhưng trong tay Bộ Thiên Nam nó lại như một con run nhỏ, không ngừng run cầm cập, thậm chí không dám lè lưỡi độc ra.

Thấy Đoàn Thiên Lang đi tới, Bộ Thiên Nam ngáp một cái rồi hỏi: “Ta đã bảo ngươi rồi mà, giờ tới đây làm gì? Chẳng phải còn mấy canh giờ nữa hội nghị mới bắt đầu à?”

Đối với bộ dáng hiện giờ của Bộ Thiên Nam, Đoàn Thiên Lang cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Ở cùng một cấp trên như vậy rất không có cảm giác an toàn, thế nhưng chính vì Bộ Thiên Nam hành xử như vậy nên mới giao phần lớn quyền lực của Thanh Long Hội cho hắn.

Đoàn Thiên Lang trầm giọng nói: “Đại long thủ, bên Đoan Mộc Thiên Sơn có hành động lạ!

Gần đây trên giang hồ xuất hiện một kẻ tên Lâm Huyết Y mang theo phân đà Thiên Sát chỉ dùng chưa tới nửa canh giờ đã tiêu diệt Trường Sinh Kiếm Tông. 'Thế nhưng trước đây chúng ta chưa từng nghe tới người này, chỉ có người của phần đà Thiên Sát có vẻ rất quen thuộc với hắn. Người này chắc chắn là thân tín mà Đoan Mộc Thiên Sơn âm thầm bồi dưỡng.

Đoan Mộc Thiên Sơn lại dám âm thầm bồi dưỡng một võ giả cảnh giới Chân Đan, thế nhưng chúng ta không biết gì cả, có thể thấy lão già này đang có tâm địa bất chính, nên giết!

Đại long thủ, nghe ta nói, nhân cơ hội này ngài giết chết Đoan Mộc Thiên Sơn ngay trước mặt mọi người đi. Lúc đó cho dù có kẻ phản đối thì người cũng đã chết, có phản đối cũng vô dụng!”

Bộ Thiên Nam nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: “Đoàn Thiên Lang, chuyện ngươi nên quản thì hãng quản, chuyện không nên quản thì đừng có nhúng mũi vào!”

Sau khi nói xong câu này Bộ Thiên Nam liếc mắt nhìn sang, Đoàn Thiên Lang lập tức cảm thấy một luồng sát ý cực hạn bao phủ lấy hẳn. Thậm chí đến giờ hắn vẫn không rõ sát ý trên người Bộ Thiên Nam rốt cuộc là thật sự muốn giết hắn hay bất giác tiết lộ sát khí ra ngoài.

“Lão già Đoan Mộc Thiên Sơn không sống yên ổn được mấy ngày nữa đâu. Nếu tuổi tác hắn nhỏ hơn một chút mà còn không thức thời như vậy, bản tọa đã giết chết hắn từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ mà giết chết một lão già như vậy thì vinh quang lắm à? Vô duyên vô cớ bị người khác coi thường.

Bất kể hắn bồi dưỡng Lâm Huyết Y hay Mục Tử Y gì, để lại mạng cho hắn là nể tình hắn cẩn thận phụ tá ta ngày trước, nếu hắn còn muốn gây chuyện, vậy đừng trách ta không nể tình!”

Dứt lời, con rắn vàng kim trong tay Bộ Thiên Nam vang lên cái bốp, bị hắn bóp. nát!

“Khi có thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô dụng. Tốt nhất lão già kia nên thành thật một chút, yên tâm ngồi trong Thanh Long Hội dưỡng lão là được, như vậy hắn có thể làm chức nhị long thủ tới chết.”

Đoàn Thiên Lang nghe vậy gật đầu xưng phải rồi thận trọng lui ra ngoài.

Có điều hắn vẫn luôn có cảm giác xấu, dường như có chuyện rất tồi tệ sắp xảy ra.

Đặc biệt là Lâm Huyết Y, người này tạo cho hắn một cảm giác rất kỳ lạ, vừa nguy hiểm lại vừa quen thuộc.

Lúc này trong một trạch viện khác của Thanh Long Hội, Sở Hưu rốt cuộc cũng thật sự gặp mặt Đoan Mộc Thiên Sơn.

Mặc dù hiện giờ Đoan Mộc Thiên Sơn đang bị cầm tù, thế nhưng hắn chỉ không thể ra khỏi Thanh Long Hội, tiểu viện của hắn vẫn được bố trí rất tinh xảo.

Sở Hưu thậm chí còn thấy được một số điển tịch Phật gia trong tay Đoan Mộc Thiên Sơn, không phải võ công, chỉ là điển tịch Phật tông đơn thuần.

Sở Hưu nhíu mày: “Đoan Mộc tiền bối còn thích mấy thứ đồ cũng Phật môn hay sao? Chẳng lẽ ngài muốn chuộc tội? Mấy thứ của Phật môn đại đa số là lừa mình dối người mà thôi.”

Đoan Mộc Thiên Sơn cười cười nói: “Lừa mình dối người là được rồi, sinh ra trong giang hồ này ai mà chẳng có tội, nhưng lại chẳng ai có thể định tội của ngươi. Vô câu vô thúc, vô pháp vô thiên.

Con người nếu không thấy rõ rất dễ lạc lối trong giết chóc như vậy. Theo lão phu thấy điểm hữu dụng nhất của điển tịch Phật môn chính là khiến ngươi biết thế gian này còn có thứ đáng để kính sợ, cho dù thứ này chỉ là do ngươi tự lừa mình dối ngươi tự tưởng tượng ra.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Nếu vậy xem ra loại người như ta là đại nghịch bất đạo nhất rồi. Ta tu luyện công pháp Phật môn nhưng lại chẳng kính chẳng sợ gì thần phật trên trời.”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement