Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Nhưng đối mặt với đòn thế này, sắc mặt Lã Phụng Tiên lại không hề thay đổi.

Phương thiên họa kích trong tay hẳn đột nhiên đổi thành thần binh Vô Song, uy thế vô cùng hung ác cưỡng bạo. Một kích đánh ra, cánh tay ma thần ầm ầm vỡ vụn, thân thể Yến Lưu Băng cũng bị đòn thế này quất bay!

Thực lực Lã Phụng Tiên mạnh mẽ thậm chí vượt ngoài dự liệu của Sở Hưu.

'Yến Lưu Băng kia mặc dù không có tiếng tăm gì trên giang hồ nhưng cũng có chút thực lực, dám dùng ma công tu luyện khiến bản thân hóa thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, người thường chưa chắc đã hạ thủ được.

Đặc biệt là đòn Ma Thần Chỉ Thủ cuối cùng của hắn, uy lực cực mạnh, nhưng vẫn bị Lã Phụng Tiên đánh bay.

Lã Phụng Tiên lúc thường luôn rất hiền hòa, nhưng một khi xuất thủ uy thế thật sự vô cùng cuồng bạo.

Yến Lưu Băng bị đòn này của Lã Phụng Tiên đánh bay xa mấy chục trượng, mắt miệng chảy máu tươi. 

Ma khí quanh người tan hết, sắc mặt tái nhợt vẻ

“Đi!”

Yến Lưu Băng không nói hai lời trực tiếp phun ra một chữ, mang theo người của Tà Cực Tông bỏ chạy.

Hắn cũng tính là thức thời, một Lã Phụng Tiên hẳn đã không đánh nổi, nói chỉ Sở Hưu.

Quan trọng nhất là hân chứng kiến vẻ hờ hững trong mắt Sở Hưu.

Không hề e ngại, thậm chí chẳng hề để ý. Nếu hắn ngoan cố chống cự đến cùng, chắc chắn Sở Hưu sẽ ra tay giết người.

Lúc này ngay những thủ hạ Trấn Võ Đường của Sở Hưu cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lã Phụng Tiên.

Bọn họ đều biết Sở Hưu và Lã Phụng Tiên là hảo hữu, thậm chí lần này Sở Hưu cố ý tới Đông Tê chính là để cứu Lã Phụng Tiên. Phong Mãn Lâu đã sớm lan truyền chuyện này ra khắp giang hồ.

Trước đó bọn họ còn nghi hoặc, Sở đại nhân thật nghĩa khí với bằng hữu, nhưng sao lại trả giá lớn đến vậy.

Còn giờ chứng kiến thực lực của Lã Phụng Tiên, mọi nghi hoặc đều tan biến.

Cho dù dùng ánh mắt thực dụng nhất để nhìn lại, kết giao với băng hữu có thực lực như vậy cũng hết sức đáng giá.

Đúng lúc này Bạch Khiếu Thiên của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mang theo một đám đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đi ra thi lễ với Sở Hưu nói: "Đa tạ Sở đại nhân đã cứu viện”

Sở Hưu lắc đầu nói: "Không phải ta cứu viện, ta cũng không có lý do vô.

duyên vô cớ cứu giúp Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi. Ta chỉ đang giữ gìn thứ thuộc về mình mà thôi.

Bạch Vô Kỵ đã bán Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. cho ta, là thứ của ta đương nhiên ta phải giữ kỹ rồi”

Gương mặt Bạch Khiếu Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt Sở Hưu cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Khiếu Thiên.

Giờ trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ có người này có thực lực mạnh nhất, hẳn ngồi lên chức thành chủ cũng xứng danh.

Cho nên Sở Hưu muốn xem xem rốt cuộc tên này có chịu thần phục mình không.

Nếu đối phương có tâm tư khác, Sở Hưu cũng chẳng ngại giải quyết hắn ngay tại chỗ.

Dù sao y cũng chỉ căn một con chó nghe lời chứ không phải một con sói có hai lòng.

May là Bạch Khiếu Thiên không có dã tâm gì.

Cho dù Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành gặp thời khắc nguy nan nhất, Bạch Khiếu Thiên cũng không bỏ trốn hay ngồi lên chức vị thành chủ, nói chỉ hiện tại.

Cho nên Bạch Khiếu Thiên chỉ hơi ngạc nhiên rồi lập tức lên tiếng: "Nếu Vô Kỵ đã quyết định như vậy, đương nhiên tại hạ thần phục”

Theo Bạch Khiếu Thiên, Sở Hưu tiếp quản Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng là một chuyện tốt.

Chí ít với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã gây thù tứ phía, có Sở Hưu che chở có thể ngăn cản đa số những kẻ giá áo túi cơm mưu đồ bất chính.

Sở Hưu vung tay lên nói: "Bạch thành chủ, ngươi lựa chọn rất chính xác”

Bạch Khiếu Thiên lắc đầu nói: “Sở đại nhân, ngài nói sai rồi, ta không định làm thành chủ, chức thành chủ là của Vô Kỵ” 

Lời này vừa nói ra, ngay cả Bạch Vô Ky cũng hết sức kinh ngạc, hẳn vội vàng nói: “Tam thúc, giờ trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thực lực của thúc là mạnh. nhất, thúc không làm thành chủ, làm sao ta làm được?”

Bạch Khiếu Thiên lắc đầu nói: “Vô Kỵ, xưa nay ta chưa từng nghĩ tới chức vụ thành chủ này, vị trí này có thế nào cũng là của ngươi.

Giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không cần thực lực, chỉ cần ổn định.

Bối phận và danh tiếng ngươi đều có, còn ta chỉ là một đệ tử chỉ phụ mà thôi.

Mặc dù giờ thực lực ta thăng tiến, có điều uy danh chỉ có thế. Lời của ta chưa chắc đã có tác dụng bằng ngươi.

Cho nên chức vụ thành chủ vẫn là của ngươi, ta chỉ phụ trách giúp đỡ từ bên cạnh thôi là được”

Bạch Vô Kỵ còn định nói gì đó, có điều thấy ánh mắt kiên định của Bạch Khiếu Thiên, hẳn đành gật đầu đáp ứng.

Sở Hưu vỗ tay một cái nói: “Các ngươi đã giải quyết xong vấn đề của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, giờ cũng nên nói chuyện của Trấn Võ Đường ta thôi” 

Bạch Vô Kỵ rất biết điều, hắn trực tiếp cung kính chắp tay nói: "Sở đại nhân có gì căn dặn xin cứ nói thẳng.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Đi báo cho những thế lực có liên quan tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi, bảo bọn họ năm ngày sau tới Trấn Võ Đường nghị sự.

Tạm thời ngươi không cần biết nội dung nghị sự, chỉ cần biết bất luận lúc nào Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi cũng phải đứng về phía ta vô điều kiện”

Sở Hưu nhìn Bạch Vô Kỵ cùng Bạch Khiếu Thiên một hồi lâu rồi trầm giọng nói: "Thậm chí, kể cả giờ ta bảo các ngươi đi chịu chết”

Bạch Vô Kỵ hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: “Vâng thưa đại nhân!”

Nói xong, Sở Hưu dẫn người đi khỏi.

Sau khi đám người Sở Hưu đi khỏi, Bạch Vô Kỵ mới thở dài một hơi nói: “Tam thúc, thúc nói xem lần này ta quyết định như vậy có phải sai lầm hay không?”

Bạch Khiếu Thiên lắc đầu nói: "Không sai, ngươi làm tốt lắm. Toàn bộ khu vực Bắc Yên này, chỗ dựa tốt nhất chỉ có Sở Hưu, không ai thích hợp hơn hắn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement