Bố ngồi xuống rồi hỏi tôi: "Con thấy thế nào?"
Tôi thấy thế nào cơ?
Thế nào là thế nào?
Sao tự dưng tôi lại có cảm giác mình quan trọng thế nhỉ, lắm chuyện thật! Ăn cơm thì không thể ngậm miệng lại được à?
Tôi nên nói gì đây?
Nhớ lại những thông điệp em gái để lại, dường như chỉ còn một điều chưa dùng đến.
[Bố là kẻ lười biếng vô dụng, nhưng anh nhất định đừng để bố biết anh biết chuyện này.]
Bây giờ là lúc phải nịnh bố sao?
Anh họ rất giỏi việc này.
"Con cảm thấy bố thật sự rất siêng năng và tài giỏi! Có một người bố như bố thật sự là phúc đức mà con đã tu tám kiếp mới có được." Nói xong, tôi nháy mắt với anh họ, anh ấy lập tức hiểu ý tôi.
"Cậu ơi, trời ơi, đây là món cá muối do chính tay cậu làm sao?! Cháu sao có thể xứng đáng được ngồi trước món cá muối tuyệt vời như thế này? Cháu cảm thấy con cá muối này đang phát ra ánh sáng thần thánh, đang thanh lọc tâm hồn cháu! Cậu ơi, chính đôi bàn tay cần cù của cậu đã làm ra món cá muối này để chúng cháu được hưởng lợi cả đời, cháu không dám quên ơn lớn của cậu, kiếp sau cháu xin làm trâu làm ngựa để báo đáp!"
Anh họ, đủ rồi đấy. Tôi không thể nghe thêm được nữa. May mà bố rất hài lòng với những lời tâng bốc của anh họ.
Hiện tại đương nhiên không phải là lúc ăn cơm, tôi đứng dậy, kéo anh họ đi về phía cửa ra vào. Giống như tôi dự đoán trước, mẹ lập tức xông lên, chắn ở cửa, ngăn cản chúng tôi đến gần tay nắm cửa.
Nhìn sang bố ông ấy vẫn đang yên lặng ăn cá, không quan tâm đến chuyện này.
Mẹ ngăn cản, bố cho phép.
Bây giờ chính là thời điểm thích hợp để ra ngoài. Nhưng làm thế nào để thoát khỏi mẹ trước khi bố mất kiểm soát?
Mẹ cứ như bị dính vào cửa, mặc cho anh họ kéo thế nào cũng không được.
“Mợ ơi, người ta nói "có thực mới vực được đạo", dì ăn cơm trước rồi hẵng đóng vai câu đối Tết, sắp Tết rồi, câu đối mà dán chặt thì khó gỡ lắm đấy."
Đúng lúc này, tôi nghĩ ra một cách.
Tôi lấy một chai rượu trắng từ trên giá đưa cho bố và hỏi: "Bố, ngày vui thế này mà không uống vài chén sao ạ? Bố uống rượu con có thể đi rửa bát được không?"
Bố liếc nhìn tôi, đáp: "Được."
Khi bố rót rượu, tôi thấy rõ mẹ biến sắc.
"Mẹ, mẹ đi rửa bát thay con được không?" Tôi bước đến trước mặt mẹ và nói.
Mẹ ngẩn người ra một lúc, rồi gật đầu đồng ý. Sau khi mẹ rời khỏi cửa, tôi kéo anh họ, mở cửa và chạy ra ngoài. Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi cửa, mọi thứ xung quanh tan biến như sương khói.
Mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Em gái tôi đang ăn cơm trên giường bên phải, còn Thang Vũ nằm giường bên trái, hình như cũng vừa tỉnh lại.
"Hai đứa con trời đánh này, cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi, làm mẹ lo muốn chết!" Giọng mẹ tôi vang lên.
Bố mẹ tôi đang ngồi cạnh giường tôi, còn bố của anh họ tôi đang ngồi cạnh giường của anh họ tôi. "Con nói ba con đi chơi, sao lại gặp tai nạn xe cộ? Ta thật sợ con và em họ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!"
Tai nạn xe à? Tôi vội vàng nhìn vào tay anh họ. Bàn tay phải của anh Thang Vũ mất đi một ngón. Anh giơ tay lên nhìn, dường như chẳng hề ngạc nhiên về việc mình thiếu mất một ngón tay.
"Em họ này, giờ thế là tốt lắm rồi." Anh Thang Vũ quay sang cười với tôi.
"Chít chít." Một tiếng kêu phát ra từ trong lòng anh. Anh Thang Vũ thò tay vào túi áo, lôi ra một con chuột.
Là con chuột B mà trước đây chúng ta còn giữ lại. Tôi và anh họ nhìn nhau mỉm cười.
Đúng vậy. Giờ thế này là tốt lắm rồi