Giày Vò

Còn gì đau khổ hơn việc tưởng chừng như hạnh phúc đang gần kề, nhưng đột nhiên chỉ trong thoáng chốc tất cả lại tan biến, những thứ còn sót lại chỉ còn là kí ức.

Diệp Hầu đã gần như phát điên sau cái c.h.ế.t của Mộc Miên.

Không một câu từ biệt, chẳng một lời tiên tri, nàng tự tay thiêu rụi toàn bộ tất cả, nơi nàng từng sống suốt mười mấy năm, nàng giường như muốn xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của nàng trên cõi đời này.

Nghĩ đến điều ấy, Diệp Hầu không ngừng dằn vặt.

Mới buổi sáng, hắn còn cùng nàng kề má tựa vai, vậy mà chỉ một đêm, cảnh còn người mất.

Mộc Miên đã ở bên cạnh hắn lâu đến nỗi, hắn đã quên đi mối thù hận giữa hai người.

Ba ngày liên tục, Diệp Hầu chẳng thể lên triều. Một kẻ chăm chỉ làm vua như hắn lại có lúc bỏ bê triều chính.

Bên trong Ngự thư phòng. 

Diệp Hầu ngồi trước án thư, trên người hắn vẫn là bộ long bào ngày ấy. Trên tay hắn nắm chặt một chiếc khăn tay thêu hoa đào, nét thêu vụng về nhưng lại được hắn cầm theo bao năm, giữ như trân bảo.

Lúc sau, bên ngoài có một ám vệ đi vào, bày ra trước mắt hắn một bức mật thư. Hắn xem xong, mắt không chút động, chỉ nói một câu khiến cả không gian rét lạnh.

"Cả nhà Trịnh gia, bán nước cầu vinh, không đáng sống, toàn bộ g.i.ế.c chết."

"Riêng Trịnh Tô, ngũ mã phanh thây."

Nói xong, cả hắn như bị rút cạn sức lực. Cả người đổ rầm ra phía sau.

Toàn cung điện rơi vào hỗn loạn.

Sau một trận gió tanh mưa máu, vài cuộc thanh lọc triều chính, vài gia tộc đã bị hủy diệt, Diệp Hầu dường như đã khỏe lại.

Hắn vẫn là hắn, thế nhưng dường như cũng đã có vài thứ đã thay đổi.

Hắn trở nên cực kì thâm trầm, vui giận thất thường.

Năm năm sau, một thiếu niên anh theo hắn lên triều, Diệp Hầu tuyên bố kẻ này sẽ là thái tử.

Triều thần có nghi hoặc, có không phục, nhưng lại không kẻ nào dám đứng ra phản đối.

Diệp Hầu mất thêm ba năm bồi dưỡng thái tử, khiến hắn trở nên cứng cáp, đủ sức để có thể gánh vác giang sơn hắn vất vả gầy dựng.

Lúc này, triều thần đều đã đồng loạt ủng hộ hắn.

Vào một đêm tuyết rơi phủ bạc là Hoàng thành.

Diệp Hầu nằm bất động trên long sàng.

Giờ đây, hắn chẳng còn vẻ kiêu hùng như ngày nào, chỉ có ánh mắt vẫn luôn thâm trầm nhìn vào khoảng không.

Nỗi lo lắng cho giang sơn của hắn giúp hắn chống đỡ qua mấy năm. Tâm bệnh đã rút cạn sức lực của hắn. Hắn nằm đó, hơi thở nặng nề mở miệng.

"Cuộc đời ta, không con không cái, không cha không mẹ, cô độc từ khi còn nhỏ. Thứ ta quan tâm chỉ có nàng, và giang sơn này."

Nói đến đây, hắn nghiêng đầu nhìn về phía thái tử đang quỳ bên cạnh.

"Ta dốc lòng để ngươi ngồi vào vị trí ấy, chính là vì ta tin tưởng ngươi, đừng khiến ta thất vọng, hãy bảo vệ giang sơn này thật chu toàn."

"Những gì ta đã nói, sau khi ta c.h.ế.t hãy giúp ta thực hiện."

Nói xong, Diệp Hầu trút ra một hơi nhẹ nhàng, hắn nhắm nghiền hai mắt, hơi thờ dần mong manh, chầm chậm tan biến.

Thái tử đáy mắt dưng dưng, quỳ xuống thật sâu.

"Cuối cùng, người đã có thể buông bỏ, có thể đi tìm nàng rồi."

Năm Nguyên Vũ thứ hai mươi, hoàng đế băng hà, thái tử đăng cơ. Tiếp tục một thời thịnh thế của Hoàng Triều quốc.

Trên ngọn núi Vân Trường, dưới gốc cây Hương thụ khẳng khiu đã phủ đầy tuyết trắng.

Thái tử chôn xuống một bình tro, bên cạnh đặt một tấm khăn tay thêu bông hoa đào đã có chút sờn.

Tuyết trắng bay bay, gió thổi vun vút, hơi lạnh thấu tận xương.

Hồi ức quá vãng, cứ thế mà xa xăm.

Advertisement
';
Advertisement