Chẳng phải chỉ hỏi thôi sao, sao lại khóc rồi?
“Tôi nói cậu này Tinh Tử, cậu bị sao vậy? Một thằng con trai mà khóc cái gì? Cậu cũng chẳng thất tình, khóc cái lông ý! Có thấy mất mặt hay không?”, Tần Kiệt bật đèn lên.
Anh nhìn về phía Vương Tinh.
“Mẹ nó!”
Ngay sau đó, Tần Kiệt buột miệng chửi thề.
Nguyên nhân không phải điều gì khác.
Bởi vì anh thấy mắt trái của Vương Tinh bị bầm.
Đen thui.
Rất đáng sợ.
“Chuyện gì thế này?”
Tần Kiệt nhìn Béo và Bốn Mắt.
“Cậu ta bị phụ nữ đánh!”, Lâu Béo nói.
“Hả?”, Tần Kiệt ngạc nhiên hỏi: “Phụ nữ nào đánh? Tại sao lại đánh?”
Bốn Mắt tiếp lời: “Dì quản lý đại lễ đường!”
Tần Kiệt: “…”
Anh nghĩ thầm, chắc không phải đâu.
“Bốn Mắt, cậu nói thật à?”, Tần Kiệt không tin lắm.
“Thật mà!”, Béo đáp.
“Tại sao?”, Tần Kiệt tò mò hỏi.
“Sau khi dì quản lý đại lễ đường dọn dẹp mọi thứ chuẩn bị đóng cửa thì nghe được tiếng ngáy! Dì ấy đi theo nơi phát ra tiếng ngáy thì tìm được Tinh Tử. Thế nên đến gần gọi Tinh Tử dậy! Cậu đoán xem Tinh Tử làm gì nào?”, Béo hỏi.
“Cậu ta làm gì?”, Tần Kiệt rất tò mò.
“Tinh Tử nói, người đẹp, tôi rất thích cậu!”, ngừng một chốc, Béo nói: “Sau đó Tinh Tử giơ cái tay heo của cậu ta ra…”
“Sau đó dì quản lý nổi giận tát cậu ta một cái! Tinh Tử bị tát tỉnh, mơ màng nhìn dì quản lý!”
“Cậu ta nói, Tiểu Yến Tử, thật sự là cậu. Cậu biết tôi thích cậu nhất không, hôn một cái nào!”
“Kết quả dì quản lý tức quá, đấm cậu ta một cái! Tinh Tử vỡ mộng đẹp Tiểu Yến Tử của cậu ta, cậu ta tỉnh luôn. Mắt thành ra như vậy, sau đó thấy người phụ nữ trước mặt là dì quản lý!”
“Cậu ta ngây cả người! Muốn nói gì đó nhưng cậu ta còn chưa nói gì, dì quản lý đã nói cái tên khốn này, cậu nằm mơ đang sàm sỡ bà phải không? Còn không cút đi, có phải muốn bà đây đấm cậu thêm cái nữa không?”
“Lúc đó Tinh Tử mới ý thức được cậu ta đã làm ra hành động gì. Cậu ta nào dám ở lại, chạy như bay ra khỏi đại lễ đường! Ha ha~”
Tần Kiệt: “…”
Không ngờ mình chỉ rời đi nửa tiếng mà Vương Tinh lại trải qua chuyện vừa đặc sắc vừa quanh co như vậy.
Vô lễ với dì quản lý, còn đòi hôn dì ấy.
Bị dì quản lý tát một bạt tai, còn đấm một cái nữa.
Chuyện này…
Ực ~
Tần Kiệt nuốt nước bọt, không thể không phục.
Anh đưa ngón cái về phía Vương Tinh: “Tinh Tử, cậu là hình mẫu của tôi, phục cậu ghê!”
“Ha ha ~”
Béo và Bốn Mắt không nhịn được bật cười.
Suýt nữa cười phụt nước bọt vì câu nói của Tần Kiệt.
Nghe vậy, Vương Tinh trùm chăn lên đầu.
Cậu ta thật muốn khóc nhưng không khóc được.
Chẳng phải chỉ nằm mơ thôi sao?
Mơ thấy Tiểu Yến Tử mà thôi.
Sao người trong mơ lại biến thành dì quản lý?
Nghĩ đến dì quản lý hơn bốn mươi tuổi, cậu ta lại thấy rùng mình, muốn nôn.
“Tinh Tử, cậu là đàn ông, mạnh mẽ lên chút xem nào. Chẳng phải sàm sỡ thôi sao, có gì to tát đâu!” Tần Kiệt nói.
“Cậu nói thì hay lắm, sàm sỡ một bà già thì có gì hay đâu. Cậu muốn, vậy thì cậu đi đi!”, Vương Tinh hét lên.
Tần Kiệt: “…”
Anh gãi cằm, lúng túng nói: “Thật ra chuyện này không phải không có lợi cho cậu!”
“Có lợi cái rắm!”, Vương Tinh hoàn toàn không tin.
“Thật sự có lợi mà!”, Tần Kiệt nói.