“Được! Tôi biết rồi! Hôm nay anh vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
“Ừm!”
Sau khi cúp điện thoại, mặt mày Tần Kiệt tươi roi rói.
Ba triệu ba trăm năm mươi ngàn. Ngày đầu tiên khai trương đã tạo kỳ tích rồi.
Lượng tiêu thụ lớn như vậy thì về mặt lợi nhuận, trừ đi các chi phí tuyên truyền, trả lương nhân viên, giảm giá... Chắc hẳn phải còn hơn ba trăm ngàn.
Một ngày đã lời ba trăm ngàn. Nếu ngày nào cũng như thế thì một tháng sẽ có chín triệu.
Cách Tần Tuyết đưa ra mười triệu còn thiếu một triệu, có điều cũng không quá nhiều.
Nếu thế thì thật là quá tốt.
Nhưng mà Tần Kiệt cũng không bị số liệu đó làm mờ mắt.
Hôm nay là ngày đầu khai trương, mọi người chỉ là thử cái mới nên lượng khách mới tăng vọt như vậy.
Về sau, nếu muốn giữ được lượng khách đông như thế thì quả là rất khó.
Mỗi ngày có thể đảm bảo lời được một trăm ngàn cũng rất tốt rồi.
Tần Kiệt nghĩ thế bèn thở dài.
Một triệu à.
Nhiệm vụ khó khăn ghê, đúng là gánh nặng đường xa.
Dù có khó khăn thế nào cũng sẽ dốc hết sức tìm ra cách giải quyết. Gánh nặng đường xa thì sao, Tần Kiệt tôi đã vất vả một đời rồi, nhất định sẽ đạp mọi chông gai ở dưới chân!
Chẳng phải chỉ là một triệu thôi sao?
Có thể kiếm được lần đầu thì cũng có thể kiếm được lần thứ hai.
Cố lên nào!
Cổ vũ mình xong, Tần Kiệt xoay người đi về hội trường.
Khi anh bước vào thì buổi liên hoan tết dương lịch đã sắp kết thúc.
Nhiều sinh viên bắt đầu nhấp nhổm chuẩn bị rời khỏi.
Tần Kiệt không đi mà bước về vị trí ban nãy của mình.
Sau đó, anh nhắn tin cho Tần Tuyết. Tin nhắn chỉ có một câu, nữ hoàng điện hạ, đêm nay có cần nô tài hầu hạ ngủ không ạ?
Anh nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời.
Nô tài đáng chết, háo sắc nhỉ, phải phạt.
Tần Kiệt nở nụ cười, rồi nhắn lại, nữ hoàng điện hạ muốn trừng phạt nô tài như thế nào?
Lần này, một lúc lâu Tần Tuyết mới trả lời.
Khi Tần Kiệt nhận được tin nhắn thì chỉ có một sticker nhào vô đấm.
Ý tứ không nói cũng hiểu, Tần Tuyết muốn xử cho Tần Kiệt một trận.
Tần Kiệt cười, lại nhắn lại nữ hoàng điện hạ muốn trừng phạt nô tài thì tối nay thích làm gì cứ làm, nô tài đảm bảo khiến cho nữ hoàng trừng phạt một cách hài lòng.
Tin nhắn vừa đi, chưa tới ba giây Tần Tuyết đã trả lời lại, nhưng chỉ có một chữ.
Cút.
Phụt!
Tần Kiệt không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của anh lập tức khiến cho Vương Tinh bên cạnh chú ý tới.
“Kiệt Tử, cậu cười một mình cái gì đó?”
“Ặc...”, Tần Kiệt sửng sốt rồi nói: "Không, tôi chỉ là nhớ tới một chuyền hết sức buồn cười thôi!"
“Chuyện cười?”, Vương Tinh sáp lại gần nói: "Chuyện gì buồn cười thế, kể tôi nghe với, để tôi cười chung coi!"
Tần Kiệt: "..."
Cạn mịa nó lời.
Anh rất muốn nói, cậu hai à, tôi chỉ thuận miệng nói cho có thôi, cậu còn tưởng là thật hả?
Tôi đang bận, cậu đừng có xía vô làm bóng đèn được không?
“Kiệt Tử, vẻ mặt đó của cậu là sao hả? Tôi nói sai gì à?”, Vương Tinh cau mày suy nghĩ, không cảm thấy mình nói gì sai mà nhỉ, nhưng sao vẻ mặt Tần Kiệt lại kỳ lạ như thế cơ chứ?
Vụ gì đây?
“Ặc... Tinh Tử cậu nói không sai. Chỉ là tôi cảm thấy có lẽ cậu sẽ không thích chuyện cười này của tôi nên hay là thôi đi!”, Tần Kiệt im lặng một lát rồi giải thích.
“Không sao, cậu nói đi, tôi nghe! Lỡ tôi cảm thấy thú vị thì sao!”, Vương Tinh cười nói.
Tần Kiệt: "..."
Vương Tinh này là cố ý đúng không.
Chẳng lẽ cậu ta thấy Lâu béo và Khương Tiểu Nha đều có bạn gái, có đôi có cặp tận hưởng thế giới hai người, cậu ta cô đơn một mình chán quá nên cố ý làm khó anh?
Đúng thật là, có phải anh em với nhau không thế.
Tần Kiệt rất muốn gõ cho cậu ta một cái. Nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, anh nói: "Chuyện cười chính là đếm cừu!"
“Đếm cừu?”, Vương Tinh ngẩn người: "Đếm thế nào? Đếm ở chỗ nào? Có ý nghĩa gì?"
Tần Kiệt: "..."
Sa mạc lời luôn.
Mấy giây sau, anh nói: "Cậu đếm theo tôi là được!"
“Được, cậu nói đi, tôi đọc theo!”, Vương Tinh gật đầu.
Tần Kiệt bất đắc dĩ đành phải đếm cừu: "Một con cừu!"
Vương Tinh đọc theo: "Một con cừu!"
Hai con cừu!
Vương Tinh tiếp tục đọc theo: "Hai con cừu!"
Ba con cừu!
Ba con cừu!
...
Cứ thế, khi Tần Kiệt đếm tới con tám mươi thì phát hiện Vương Tinh ngủ rồi.
Á đù!
Hóa ra đếm cừu đúng là có thể thôi miên con người ta.
Đây là phát hiện vĩ đại nhất của Tần Kiệt.
Sao trước đây mình đếm cừu lại chẳng thể nào ngủ được nhỉ.
Lẽ nào đếm cừu còn phân chia người này người kia?
Tần Kiệt không thể không giơ ngón tay cái lên với Vương Tinh.
Đúng là biết chơi ghê.
Được rồi, coi như cậu giỏi. Không so đo với cậu.
“Ặc, Tinh Tử đang ngủ hả!”, lúc này, giọng của Lâu béo truyền tới.
“Suỵt ~”, Tần Kiệt vội vàng ra dấu im lặng.
“Nói nhỏ thôi! Mới vừa ngủ à!”, Tần Kiệt nhắc nhở một câu.
“Vậy thì cũng vô dụng thôi”, Lâu Béo nói.
“Tại sao?”, Tần Kiệt khó hiểu hỏi.
“Buổi liên hoan tết dương lịch kết thúc rồi. Cậu không gọi Tinh Tử dậy thì sao cậu ta về? Lẽ nào cõng về hả? Kiệt Tử, tôi nói với cậu, muốn cõng thì cậu với Khương Tiểu Nha cõng đi, tôi còn phải đưa Dương Liễu về công viên Dâu Tây nữa!”, Lâu béo nói rồi kéo Dương Liễu đi ra ngoài.
“Tên mập chết bầm, hai người chẳng phải là ở bên ngoài à? Sao còn đi công viên Dâu Tây?”, Tần Kiệt chất vấn Lâu béo.
“Kiệt Tử, không phải cậu mệt quá rồi đó chứ? Giờ mấy giờ rồi? Cổng trường đã đóng, còn đi ra ngoài kiểu gì?”, Lâu béo nói.
“Đúng thế nhỉ!”, Tần Kiệt bỗng phản ứng lại, cảm thấy Lâu béo nói rất có đạo lý: "Khương Tiểu Nha, cậu..."
“Èo, đừng gọi. Trời tối quá rồi, tôi còn phải đưa Giai Giai về công viên Dâu Tây, bó tay thôi!”, Khương Tiểu Nha nói xong kéo Thẩm Giai Giai chạy ra ngoài.
Tần Kiệt nhìn mà muốn bùng nổ.
Hai cái tên thấy sắc quên bạn.
Cút.
Tần Kiệt trợn trừng mắt, nhìn Vương Tinh đang ngủ say, anh lại đau đầu.
Khuya thế này, hai thằng con trai đi chung với nhau trên đường, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy hình ảnh đó không phù hợp tý nào.
Sao đây ta?
“Kiệt Tử, liên hoan đã kết thúc rồi, sao anh còn không đi?”, bỗng nhiên, giọng của Tần Tuyết vang lên sau lưng anh.
Tần Kiệt quay lại nhìn, cười ha ha nói: "Không phải là đang đợi em sao!"
“Thật hả?”, Tần Tuyết không tin.
“Đương nhiên là thật, không thì em nghĩ rằng tại sao anh không đi?”, Tần Kiệt cười hỏi.
“Anh nói xạo!”, Tần Tuyết mím môi.
“Sao anh lại nói xạo?”, Tần Kiệt đau đầu, nghe mà chẳng hiểu gì.
“Anh không đọc tin nhắn em gửi cho anh hả?”, Tần Tuyết chất vấn.
“Có đọc rồi mà!”, Tần Kiệt đáp.
“Anh đọc rồi vậy tại sao lại không nhớ muốn làm cái gì?”, Tần Tuyết lại hỏi.
“Chẳng phải em nói muốn...”, Tần Kiệt đang nói bỗng ngẩn ra.
Bởi vì anh nhớ tới tin nhắn cuối cùng Tần Tuyết gửi cho anh chỉ có một chữ - cút.
Thế nhưng, bây giờ anh vẫn chưa cút mà còn đứng ở hội trường.
“Nhớ chưa?”, Tần Tuyết cười hỏi.
“Nhớ rồi!”, Tần Kiệt gật đầu.
“Vậy anh biết sai chưa?”, Tần Tuyết lại cười hỏi.
Nhưng Tần Kiệt lại cảm thấy nụ cười ấy lạnh lùng hơn hồi nãy một chút.
Anh biết Tần Tuyết sắp nổi điên lên rồi.
Tần Kiệt vội vàng giải thích: "Anh không cút là có lý do!"
“Được rồi, em cho anh ba phút để nói ra một cái lý do mà em có thể chấp nhận được!”, Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, mặt mày vô cùng nghiêm túc.
Giống như chỉ cần Tần Kiệt nói dối một câu thôi là anh sẽ biết tay cô!