Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

“Anh vốn định dẫn cả em theo mà”, Tần Kiệt vội vàng kiếm cớ.  

             “Thế tại sao không dẫn theo hả? Thành thật khai báo đi, có phải anh đi tìm niềm vui mới không? Lén lút đi hẹn hò với cô gái khác sau lưng em?”, giọng nói của Tần Tuyết trong điện thoại trở nên nghiêm nghị hơn.  

             “Không có, không bao giờ có!”, Tần Kiệt lập tức thề thốt: “Nếu có, sét đánh anh chết!”  

             Phụt~  

             Tiếng cười của Tần Tuyết vang lên trong điện thoại.  

             “Đồ ngốc, trêu anh thôi! Nhưng anh cũng phải giải thích đấy, tại sao không dẫn em theo?”, Tần Tuyết nói.  

             “Ờm, là như thế này!”, Tần Kiệt cố tình đè thấp tông giọng: “Em biết hôm nay thằng béo ra ngoài để làm gì không?”  

             “Làm gì thế?”, Tần Tuyết bị khơi gợi trí tò mò.  

             “Cậu ta đại diện cho sinh viên nam lên hát, em nghe đến chuyện này chưa?”  

             “Nghe nói rồi, không phải do anh đề cử à? Sao thế?”, Tần Tuyết thấy khó hiểu.  

             “Ngày đầu tiên cậu ta đi tập luyện đã xảy ra chuyện gì, em không biết à?”  

             “Đương nhiên là biết chứ, không phải là bị...”, Tần Tuyết bỗng chốc khựng lại, dường như hiểu ra điều gì đó: “Ý anh là tên béo đó tức giận, tìm anh để xả giận hả. Anh lo lắng em ở bên cạnh anh sẽ phát khóc lên vì cậu ta nên mới...”  

             Tần Kiệt không thể không thấy khâm phục khả năng tưởng tượng của Tần Tuyết.  

             Bay thật xa!  

             Anh mới buột miệng nhắc đến thôi.  

             Tần Tuyết đã nghĩ ra cả một câu chuyện hay ho rồi.  

             Đương nhiên anh sẽ không phủ nhận.  

             “Ừm, em đoán đúng rồi. Vì chuyện này nên hôm nay anh đổ máu nhiều lắm luôn”, Tần Kiệt cố tỏ ra thê lương.  

             “Đổ máu nhiều lắm? Cậu ta đánh anh hả? Không phải chứ?”, giọng nói của Tần Tuyết trong điện thoại cũng trở nên căng thẳng.  

             “Không, cậu ta không đánh anh!”  

             “Không đánh anh hả? May rồi, may rồi, làm em sợ hết hồn!”, trong điện thoại, Tần Tuyết thở phào một hơi.  

             Cô thực sự lo lắng tên béo sẽ đánh Tần Kiệt.  

             Trương Lâu béo này to như con voi, cô biết rất rõ, nếu cậu ta thật sự đánh Tần Kiệt thì hai người như Tần Kiệt cũng không phải đối thủ của cậu ta.  

             “Thế anh mau nói đi, rốt cuộc đổ máu là thế nào?”  

             “Để an ủi tâm hồn bị thương của cậu ta, anh mua cho cậu ta và Dương Liễu, Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai mấy món đồ lên đến gần ngàn tệ!”  

             “Hả? Một... một ngàn tệ?”, giọng nói của Tần Tuyết suýt chút nữa làm lật cả viên ngói trên mái nhà.  

             Âm rung khiến Tần Kiệt vội vàng né đầu ra, nếu không chắc anh thủng màng nhĩ mất.  

             Qua một lúc, Tần Tuyết mới hỏi: “Anh ngốc hả? Bày tỏ thái độ một chút thôi thì được, chứ một ngàn tệ? Nhà anh có mỏ khoáng sản à?”  

             “Không thể nói như vậy, thực ra anh thấy một ngàn tệ kia rất xứng đáng".  

             “Tại sao chứ? Cho em một lý do xứng đáng, nếu không sau khi anh quay về, xem em xử lý tên phá gia chi tử như anh thế nào!”, giọng nói của Tần Tuyết nghe có vẻ rất giận dữ.  

             Cách một lớp điện thoại mà Tần Kiệt cũng cảm thấy lạnh như băng, lông măng dựng ngược lên.  

             “Cậu ấy dùng hóa đơn rút thăm trúng một chiếc điện thoại Motorola, sau đó...”  

             “Sao cơ? Cậu ta trúng thưởng hả? Còn là một chiếc Motorola?”  

             “Đúng vậy, cậu ta còn tặng Motorola cho Dương Liễu, nói với bọn anh là sắp chuyển ra ngoài sống cùng Dương Liễu”, Tần Kiệt nói tiếp.  

             “Sao cơ? Chuyển... chuyển ra ngoài á?”, giọng nói của Tần Tuyết trong điện thoại nghe rất kinh ngạc.  

             “Đúng vậy. Hai người họ muốn hưởng thụ thế giới hai người, thế nên anh mới bảo anh bỏ tiền ra là xứng đáng”, Tần Kiệt gật gật đầu.  

             “Hai người họ ra ngoài tận hưởng thế giới hai người thì liên quan gì đến việc anh tiêu một ngàn tệ?”, Tần Tuyết không hiểu lắm.  

             “Có chứ, ai bảo không! Em nghĩ mà xem, tên béo chết bầm kia liên tục gáy ầm ĩ trong lúc ngủ, làm anh không ngủ nổi. Cậu ta chuyển ra ngoài, sau này anh có thể ngủ ngon giấc rồi! Em nói xem có xứng đáng không?”, Tần Kiệt bịa ra một lý do rất nhảm nhí.  

             “Nghe hình như cũng có lý đấy”, Tần Tuyết thoáng nhíu mày.  

             “Đúng rồi, anh đã bảo là xứng đáng mà. Ngoài ra, còn một chuyện nữa cơ”.  

             “Còn chuyện gì nữa?”  

             “Bốn Mắt hâm mộ vì tên béo và Dương Liễu có thể hưởng thụ thế giới hai người nên cũng đòi ra ngoài thuê nhà với Thẩm Giai Giai, Thẩm Giai Giai đưa ra một yêu cầu. Em đoán xem yêu cầu đó là gì?”  

             “Là gì thế?”, Tần Tuyết tò mò hỏi.  

             “Yêu cầu Bốn Mắt tặng cô ấy một chiếc Motorola! Vì muốn hoàn thành ước nguyện nên Bốn Mắt đã thề sẽ cố gắng kiếm tiền, mua một chiếc Motorola rồi chuyển ra ngoài tận hưởng thế giới riêng với Thẩm Giai Giai. Đây cũng là phản ứng dây chuyền từ việc anh tiêu một ngàn tệ, em thấy đỉnh không?”  

             “Ừm, rất đỉnh. Nghe anh nói như vậy, xem ra một ngàn tệ này rất xứng đáng. Nhưng ký túc xá của bọn em có bốn người mà hai người chuyển đi cùng lúc, sau này muốn tìm người nói chuyện cũng không có”.  

             “Không phải vẫn còn một người sao?”  

             “Hầy, nhắc đến làm gì, cái người còn lại học hành điên cuồng, từ sáng đến tối không nhìn thấy mặt”.  

             Tần Tuyết cực kỳ bất đắc dĩ.  

             Tần Kiệt bỗng thấy hai mắt sáng ngời lên: “Hay là chúng ta cũng chuyển ra ngoài nhỉ? Vừa khéo, ngày nào anh cũng có thể nói chuyện với em, đảm bảo em sẽ hài lòng”.  

             “Anh muốn lắm à?”, giọng nói của Tần Tuyết trong điện thoại không có vẻ từ chối.  

             Tần Kiệt cảm thấy có hi vọng: “Ừm, đương nhiên rồi. Em thấy đấy, tên béo và Dương Liễu chuyển ra ngoài rồi, Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai cũng chuyển ra ngoài rồi, Dương Liễu và Thẩm Giai Giai đều là bạn cùng phòng của em, anh và tên béo, Bốn Mắt cũng là bạn cùng phòng. Thế nào hả, chúng ta không thể lạc hậu được, em nói xem có đúng không?”  

             “Được, em đồng ý với anh, nhưng có một điều kiện”.  

             “Thật hả?”, Tần Kiệt kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên, vội vàng hỏi: “Điều kiện gì thế, em nói đi?”  

             “Anh kiếm được mười triệu tệ rồi tính tiếp!”  

             “Sao cơ? Mười... mười triệu tệ?”  

             “Đúng vậy!”  

             “Nhưng mà anh...”  

             Cụp~  

             Cuộc gọi cúp rồi.  

             Tần Tuyết không chừa lại một chút thời gian nào cho Tần Kiệt.  

             Tần Kiệt đứng đó sững sờ mất một lúc mới hoàn hồn.  

             Mười triệu tệ?  

             Sao em không nói sớm.  

             Mấy hôm trước anh có mười triệu thật đấy.  

             Khi ấy em nói chắc anh đã ra ngoài thuê nhà tận hưởng thế giới hai người với em từ sớm rồi.  

             Bây giờ thì hay rồi, hiện tại anh chỉ còn mấy trăm ngàn tệ, trong thời gian ngắn, anh kiếm đâu được mười triệu tệ cho em.  

             Lòng dạ đàn bà như cây kim dưới đáy biển.  

             Không thú vị, không thú vị chút nào!  

             Tần Kiệt tỏ ra bất đắc dĩ.  

             Tên béo, Bốn Mắt và hai cô gái bước tới.  

             “Sao thế? Bị bắt nạt à?”, tên béo hỏi.  

             “Hầy, đừng nhắc nữa, nhắc đến là đau đầu. Đi thôi, chúng ta về trường thôi. Hôm nay Tết Dương lịch, tối nay còn hoạt động của lớp phải xem nữa”, Tần Kiệt không muốn giải thích.  

             “Đúng đó, tối nay là Tết Dương lịch nè, có hoạt động ngoại khóa! Đi thôi, về trường nào!”  

             Tên béo ôm Dương Liễu, bước đi trên đường cũng rất phong trần và tiêu sái.  

             Thật hết cách, ai bảo người ta dùng một chiếc Motorola đã lấy được lòng Dương Liễu, sắp chuyển ra ngoài ở và hưởng thụ thế giới hai người rồi, sau này hai người muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.  

             Bốn Mắt nắm tay Thẩm Giai Giai cười cười nói nói, dù rằng không đắc ý như Trương Lâu.  

             Nhưng chí ít người ta cũng có mục tiêu rồi.  

             Một chiếc điện thoại Motorola.  

             Là “ôm” được Thẩm Giai Giai.  

             Đến lúc đó họ cũng chuyển ra ngoài tận hưởng thế giới riêng, muốn làm thế nào thì làm.  

             Không ai quản lý được.  

             Chỉ có bản thân Tần Kiệt số khổ thôi.  

             Mười triệu tệ?  

             Sao cùng là bạn gái mà bạn gái của người ta yêu cầu thấp thế, chỉ cần một chiếc điện thoại Motorola là xong chuyện.  

             Đến lượt anh thì không phải Motorola nữa, biến thành mười triệu tệ rồi?  

             Mười triệu tệ đấy.  

             Kiếm đến ngày tháng năm nào mới đủ đây.  

             Với tình hình hiện tại, Tần Kiệt chỉ có thể trông chờ chín giờ tối nay siêu thị Kiệt Tuyết đóng cửa, thống kê doanh thu rồi tính tiếp.

Advertisement
';
Advertisement