Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

"Không được nói!", Lâu béo nghiêm mặt quát.  

             Nhưng cậu ta càng thế thì Tần Kiệt càng tò mò, càng muốn biết hơn.  

             Giục Khương Tiểu Nha mau nói.  

             Khương Tiểu nha vội vàng đem chuyện Lâu béo tập luyện, rồi sau khi biểu diễn khiến toàn trường 'kinh sợ' nói ra.  

             Theo những gì Khương Tiểu Nha nói, Lâu béo vừa cất giọng đã khiến nam nữ toàn trường muốn ngất xỉu.  

             Còn suýt chút nữa thì bị giọng ca của Lâu béo dọa cho ngã rạp xuống đất.  

             Nghe vậy Tần Kiệt ôm bụng cười bò.  

             Tay chỉ Lâu béo như vừa phát hiện ra một lục địa mới, cười sấp cười ngửa.  

             Tưởng tượng lúc Lâu béo đang tập luyện, nữ sinh thì mong chờ, nam sinh thì đợi Lâu béo sẽ mang về vinh quang cho đám sinh viên nam.  

             Kết quả Lâu béo vừa cất giọng đã khó nghe hơn cả tiếng heo kêu, giống như tiếng nước cống chảy bên dưới thành phố vậy, làm ô nhiễm hết cả tai mắt của mọi người.  

             Cảnh tưởng đó chắc chắn rất thảm.  

             Thảm đến nỗi làm cho mọi người đều phát ói.  

             Chẳng trách Lâu béo vừa nhìn thấy mình đã trợn trừng mắt, biểu cảm như đang trách anh vì sao lại tiến cử cậu ta đại diện cho nam sinh tham gia biểu diễn.  

             Tần Kiệt sau khi biết ngọn nguồn sự việc thì bỗng nhiên cảm giác rất đáng khi đã bỏ ra một nghìn tệ.  

             "Không được cười, nghe rõ chưa!", Lâu béo hét lên.  

             "Không được, thật sự rất mắc cười, cho tôi cười thêm chút nữa đi!", Tần Kiệt vẫn không nhịn nổi.  

             "Cậu còn cười nữa, tôi sẽ khiến cậu mất máu thêm lần nữa đó!"  

             Vừa dứt lời, Tần Kiệt quả nhiên ngậm chặt miệng.  

             Đùa gì chứ, anh mở siêu thị là để kiếm tiền chứ không phải dùng để bản thân suốt ngày móc tiền túi ra bù.  

             Không cười thì không cười nữa vậy.  

             Dù sao thì cũng không đọ được với tiền.  

             Hơn nữa cũng cười đủ rồi.  

             "Mau nghe xem, bắt đầu rút thăm trúng thưởng rồi! Chúng ta qua xem sao đi!", Thẩm Giai Giai hào hứng kéo Khương Tiểu Nha đến khu rút thăm trúng thưởng.  

             “Lâu béo, chúng ta cũng qua đó đi!”, Dương Liễu lôi Lâu béo lao đi như bay.  

             Tần Kiệt bất đắc dĩ đành đi theo.  

             Lúc đến nơi, khu rút thăm trúng thưởng đã bị quây chật như nêm, Tần Kiệt thấy vậy, không muốn tốn sức nữa nên chỉ đứng bên ngoài đợi.  

             Một lát sau, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai đi ra trông có vẻ vô cùng hưng phấn.  

             "Kiệt Tử, tôi quyết định rồi, tất cả các ngày lễ sau này đều đến siêu thị Kiệt Tuyết mua sắm!"  

             "Tại sao?", Tần Kiệt không hiểu lắm.  

             "Mua đồ giá rẻ thôi đã đành, lại còn mua đủ năm trăm tệ sẽ được rút thưởng một lần! Tôi vừa thấy có một bà dì rút được một cái nồi cơm điện đó!"  

             Tần Kiệt bĩu môi, cảm thấy Khương Tiểu Nha có chút ngây thơ quá.  

             Người ta hay nói phụ nữ khi yêu thì chỉ số thông minh thường thẳng tắp như mặt phẳng, Khương Tiểu Nha thân là đàn ông mà cũng sụt giảm như vậy.  

             Không nên mà.  

             Hoạt động rút thăm trúng thưởng của siêu thị, phàm là những người sỏi đời một chút đều biết tỉ lệ trúng thưởng rất thấp.  

             Đều là cả trăm người mới có một người trúng.  

             Mục đích chỉ là kích thích lòng tham của người tiêu dùng thôi.  

             Để họ cảm thấy mua được đồ rẻ lại còn được trúng thưởng, sẽ tình nguyện đến mua tiếp.  

             Nhỡ đâu lại trúng thưởng thì sao.  

             Chẳng phải là trúng mánh rồi sao?  

             Nhưng những gì bọn họ nghĩ thì cũng chẳng có thương nhân nào là không tính đến cả.  

             Tỉ lệ trúng thưởng đều đã được định sẵn trước rồi.  

             Rút trúng được đều là do may mắn.  

             Có điều nói thì như vậy, nhưng hoạt động rút thăm trúng thưởng này đúng là vẫn rất thu hút người tiêu dùng.  

             Đôi Khương Tiểu Nha đã ra ngoài được cả nửa tiếng rồi mà đôi Lâu béo vẫn chưa thấy đâu.  

             Trong hoạt động này, người trong khu vực trúng thưởng liên tục thay đổi, rất được mọi người yêu thích.  

             Có thể thấy đôi Khương Tiểu Nha rất mong đợi!  

             "Không được, chúng ta vào xem sao đi, tên Lâu béo đó chắc chắn có gì đó!", Khương Tiểu Nha lại kéo Thẩm Giai Giai chen chúc vào trong.  

             Tần Kiệt lắc đầu chán nản chẳng buồn để ý nữa.  

             Vẫy tay với đội trưởng đội bảo vệ Uông Gia Bân ở bên ngoài.  

             Uông Gia Tân sớm đã nhìn thấy Tần Kiệt rồi nhưng thấy Tần Kiệt đang mua sắm cùng bạn bè nên anh ta cũng không tiện làm phiền.  

             Lúc anh ta thấy Tần Kiệt đang vẫy tay với mình liền vội vàng chạy tới nói: "Giám đốc Tần, có gì cần dặn dò ạ?"  

             Tần Kiệt hỏi: "Tất cả nhân viên vẫn đang tập trung chứ?"  

             "Lúc đầu thì có hơi chưa quen, đông khách quá, nhưng bây giờ đã quen rồi đều đang làm việc rất tốt ạ!", Uông Gia Tân nói rồi đánh mắt nhìn về khu vực rút thăm trúng thưởng, cẩn thận hỏi: "Giám đốc Tần, có cần điều thêm người không ạ?"  

             Tần Kiệt quét mắt một cái rồi nói: "Khá đông người, hay là như vậy đi, lát nữa anh nói với giám đốc Châu một tiếng, mở khu vực Spike, tản bớt người ra! Đừng để quá đông người tập trung ở một chỗ, nhỡ xảy ra chuyện thì khó xử lý!"  

             "Còn gì nữa không ạ?", Uông Gia Tân hỏi.  

             "Còn gì nữa?"  

             "Ví dụ như chuyện bạn của anh rút thăm trúng thưởng, có phải..."  

             Nghe Uông Gia Bân nói vậy, Tần Kiệt đã hiểu anh ta định nói gì.  

             Là muốn âm thầm tác động để đám Lâu béo và Khương Tiểu Nha trúng thưởng, lấy lòng Tần Kiệt một chút.  

             Nếu như là chuyện khác thì có thể Tần Kiệt sẽ đồng ý thật.  

             Nhưng chuyện âm thầm tác động quả nhiên Tần Kiệt không phê duyệt.  

             Một khi làm vậy thì không khí ở siêu thị về sau sẽ càng ngày càng kém.  

             Tương lai sẽ không dễ xử lý.  

             Cuối cùng cũng vẫn là tổn hại đến lợi ích căn bản của Tần Kiệt.  

             Chính vì vậy mà Tần Kiệt cũng không thể dễ dàng làm bừa được.  

             "Không được. Chuyện này tuyệt đối không được làm bừa! Anh nhớ kỹ cho tôi đó. Đừng có giở chiêu trò gì. Như nào thì cứ để thế. Nếu không anh cứ liệu hồn!", Tần Kiệt thận trọng cảnh cáo Uông Gia Tân.  

             Uông Gia Tân toát mồ hôi hột.  

             Vốn dĩ anh ta muốn xu nịnh Tần Kiệt, lấy lòng Tần Kiệt, ai ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què.  

             Ngược lại còn khiến Tần Kiệt tức giận.  

             "Giám đốc Tần, tôi sai rồi, anh yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi! Tuyệt đối không làm bừa ạ!"  

             "Nhớ kỹ thì tốt, mau đi làm việc của anh đi!", nói rồi Tần Kiệt xua tay.  

             "Vâng giám đốc Tần!"  

             Uông Gia Tân kính cẩn thận trọng.  

             Vừa nãy đối mặt với Tần Kiệt, nói thật lòng là anh ta rất lo lắng Tần Kiệt mà tức giận thì sẽ đuổi việc anh ta.  

             Hôm nay lại còn là ngày khai trương nữa chứ.  

             Nếu như bị Tần Kiệt đuổi việc.  

             Thì sau này anh ta còn lăn lộn được thế nào nữa đây?  

             Hơn nữa, tiền lương mà Tần Kiệt trả còn nhiều hơn một ngàn tệ so với các siêu thị khác, có đốt đèn lồng tìm cũng khó mà tìm được chỗ thứ hai như vậy.  

             Nếu như bị đuổi việc.  

             Thì anh ta cũng muốn tự tẩn cho chính mình một trận.  

             Vẫn may Tần Kiệt không trách tội anh ta, chỉ cảnh cáo anh ta một chút.  

             Lần cảnh cáo này đã khiến anh ta hiểu ra sau này tuyệt đối không được giở mánh khóe trước mặt Tần Kiệt, nếu không chỉ có mình anh ta chết thôi.  

             Nhìn theo bóng lưng của Uông Gia Tân, Tần Kiệt nhíu chặt mày.  

             Ngày khai trương đã xảy ra chuyện như vậy.  

             Xem ra thu lượm phế phẩm ở trường học và nơi làm việc khác biệt không hề nhỏ.  

             Tâm tư của người trong xã hội và sinh viên đúng là khác biệt quá lớn rồi.  

             Sau này bản thân phải đề phòng hơn một chút, chú ý hơn mới được.  

             Lắc lắc đầu, Tần Kiệt đi tìm Lâu béo và Khương Tiểu Nha.  

             Đột nhiên, tiếng phát thanh vang lên.  

             "Chúc mừng anh Trương Lâu và cô Dương Liễu đã trúng được một chiếc điện thoại di động Motorola!"  

             Tần Kiệt: "..."  

             Vừa mới răn đe Uông Gia Tân một trận được bao lâu chứ?  

             Lâu béo và Dương Liễu đã trúng thưởng?  

             Còn là một chiếc Motorola nữa chứ?  

             Mặc dù anh có tiền, cũng không để bụng một chiếc điện thoại di động.  

             Nhưng anh vừa cảnh cáo trước mặt thế mà vẫn giở trò mờ ám, rõ ràng không coi lời nói của anh ra gì, coi như gió thoảng qua tai.  

             Tên Uông Gia Tân này, chắc là trí nhớ không tốt à?  

             Lá gan cũng to gớm.  

             Không được.  

             Phải nghiêm khắc phạt.  

             Việc này mà căng lên thì sau này siêu thị sẽ loạn mất.  

             Đến lúc đó, muốn nắm lòng người trong tay còn khó hơn lên trời!  

             Tần Kiệt tức giận đi tìm Uông Gia Tân!

Advertisement
';
Advertisement