Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

Reng reng reng.  

             Đúng lúc này, có tiếng chuông điện thoại reo vang.  

             Nó cắt ngang tiếng hát của bốn người.  

             “Điện thoại của ai thế?”, Tần Kiệt có vẻ mất hứng.  

             Đang hát đến đoạn kích động và cảm động nhất thì bị người khác ngắt lời, có khác gì hãm hại người ta không chứ.  

             “Kiệt Tử, hình như điện thoại của cậu đang reo đấy!”  

             Ngay sau đó, Trương Lâu béo chỉ vào túi áo của Tần Kiệt.  

             “…”  

             Tần Kiệt khá lúng túng.  

             Mình tự vả vào mặt mình à?  

             Anh bước tới ban công, lấy điện thoại ra xem, hóa ra là cuộc gọi từ Tần Tuyết.  

             Quay đầu liếc nhìn đám người Trương Lâu béo, thấy họ không đi theo, anh mới nhận cuộc gọi, khẽ hỏi: “Tuyết Nhi à, sao em lại gọi điện cho anh?”  

             “Tại sao không được gọi? Chẳng lẽ anh đang làm chuyện gì xấu xa à?”, ở đầu dây bên kia, giọng nói của Tần Tuyết lạnh lùng đi hẳn.  

             “Anh nào dám chứ!”, Tần Kiệt vội vàng đáp lại.  

             “Hừ, có cho anh cũng chẳng dám”, trong điện thoại, Tần Tuyết lại hầm hừ một hồi.  

             “Khà khà, Tuyết Nhi, rốt cuộc có chuyện gì thế?”, Tần Kiệt cười khà khà và hỏi.  

             “Đúng là có chuyện tìm anh thật!”, nói đến chủ đề chính, Tần Tuyết nhanh chóng nhập vai: “Sắp đến Tết Dương lịch rồi, lớp chuẩn bị tổ chức một hoạt động, bên ban tổ chức đã tính toán xong, quyết định biểu diễn vài tiểu phẩm và một số tiết mục ca hát”.  

             “Nhưng chỉ có nữ sinh lên hát thì không được, phải có nam sinh tham gia vào mới được. Nếu không thì mất cân bằng âm dương, không phải dấu hiệu tốt…”  

             Phụt~  

             Tần Kiệt không nhịn được cười.  

             “Anh cười gì chứ?”, Tần Tuyết bĩu môi.  

             “Lại còn mất cân bằng âm dương nữa chứ? Em cứ nói thẳng là nếu chỉ có con gái thì tiết mục không hay, thế cho nhanh!”, Tần Kiệt cười nói.  

             “Hừ, đang nói chính sự với anh đây này, nghiêm túc đi!”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghiêm nghị của Tần Tuyết.  

             “Rõ thưa lãnh đạo!”, Tần Kiệt lập tức đứng nghiêm như cột cờ: “Lãnh đạo cần gì cứ việc dặn dò!”  

             “Đồng chí Tần Kiệt, là tôi, Triệu Phần đây. Thế này nhé, ban cán sự lớp quyết định rút một sinh viên nam từ ký túc xá của cậu làm đại diện cho nam sinh, vì thế ngày mai cậu tới luyện tập cho tiết mục ca hát với sinh viên nữ của lớp chúng ta, cậu có đồng ý không?”  

             “Hát hả?”, Tần Kiệt nghe vậy, cố tình liếc mắt về phía Trương Lâu: “Báo cáo lãnh đạo, tôi ngũ âm không đầy đủ nên thôi đi ạ. Nhưng tôi có thể đề cử một người, cậu ấy hát hò cực kỳ được! Đảm bảo các lãnh đạo sẽ hài lòng!”  

             “Thật hả?”, Triệu Phần thấy hứng thú: “Ai thế?”  

             “Bạn học Trương Lâu”, Tần Kiệt đáp.  

             “Cậu nói thật chứ?”, Triệu Phần hỏi thêm.  

             “Đúng vậy thưa lãnh đạo, kỹ năng hát hò của bạn học Trương Lâu tốt nhất trong ký túc xá của chúng tôi. Nếu cậu không tin, có thể hỏi bạn học Vương Tinh và bạn học Khương Tiểu Nha”.  

             “Được, Trương Lâu đúng không, tôi ghi lại rồi! Tần Tuyết, cậu còn muốn nói chuyện gì với bạn học Tần Kiệt không?”, Triệu Phần hỏi trong điện thoại.  

             “Tớ đang tắm mà, không nói nữa đâu. Cúp máy đi!”  

             Cạch~  

             Cuộc gọi bị cúp giữa chừng rồi.  

             Tần Kiệt sững người.  

             Tần Tuyết đang tắm nha.  

             Chắc chắn rất đẹp.  

             Ôi~  

             Thế mà không thể tới xem được.  

             “Kiệt Tử, cậu vừa nói chuyện với ai thế?”, một giọng nói đột ngột vang lên bên tai Tần Kiệt.  

             Anh sợ tới mức suýt nữa ngã nhào.  

             “Ối đệt! Kiệt Tử, cậu đang nghĩ chuyện gì xấu xa hả, sao lại chột dạ đến mức này?”, Trương Lâu béo nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, cực kỳ hứng thú.  

             “Kiệt Tử, ban nãy có phải cuộc gọi từ Tần Tuyết không?”, cậu ấm Vương Tinh nhìn anh bằng ánh mắt rất mờ ám.  

             “Còn phải hỏi à, chắc chắn là thế rồi. Chưa biết chừng hai người này còn hôn hít qua đường dây điện thoại nữa!”, Bốn Mắt Khương Tiểu Nha nói.  

             “Ồ~ Hóa ra là thế!”, Trương Lâu béo bật cười.  

             “Ai bảo thế, Bốn Mắt, đừng nói linh tinh!”, Tần Kiệt lập tức thanh minh.  

             “Thế cậu thử nói xem, hai người nói những gì nào?”, Bốn Mắt Khương Tiểu Nha lại hỏi thêm.  

             “Là cuộc gọi của cán sự lớp Triệu Phần”, Tần Kiệt giải thích: “Cô ấy nói sắp đến Tết Dương lịch rồi, lớp định tổ chức hoạt động đón Tết, bắt tôi đề cử một học sinh nam hát hay”.  

             “Thật hả? Cậu đề cử ai thế?”, Bốn Mắt hỏi.  

             “Đương nhiên là thằng béo rồi!”, Tần Kiệt chỉ vào cậu béo Trương Lâu.  

             “Hả?”  

             Bốn Mắt và cậu ấm Vương Tinh đưa mắt nhìn nhau, ai cũng tưởng mình nghe nhầm.  

             Giọng hát của Trương Lâu béo đáng sợ đến mức nào, ban nãy hai người họ được trải nghiệm tận tai rồi.  

             Khó nghe hơn cả tiếng lợn kêu nữa.  

             Nếu cậu ta hát to, chưa biết chừng còn hét thủng cả trần nhà.  

             Thế mà cậu dám đề cử cậu ta?  

             Cậu rắp tâm phá hỏng đêm hội Tết Dương lịch chứ gì?  

             “Kiệt Tử, cậu nói thật à? Cậu đề tử tôi thật à?”  

             Thế nhưng sau khi nghe xong, Trương Lâu béo tỏ ra cực kỳ mừng rỡ.  

             Cậu ta vội vàng túm lấy cánh tay Tần Kiệt, vừa hỏi vừa cười ha ha.  

             “Ừm, tôi đã đề cử cậu rồi. Béo à, lần này là cơ hội cực kỳ tốt để cậu thể hiện bản thân trước các nữ sinh của lớp mình, cậu phải biết nắm bắt cơ hội đấy! Đừng để chúng tôi thất vọng nha!”, Tần Kiệt vỗ vỗ vài cái vào vai của tên béo rồi bước tới bên két bia, lấy ra một chai bia.  

             Cậu ấm Vương Tinh và Khương Tiểu Nha đưa mắt nhìn nhau, sau đó chỉ nhún vai, vì rằng chuyện đã rồi, còn nói gì được đây.  

             Họ vốn định nhắc nhở tên béo rằng đừng tưởng thật, nhưng nhìn Trương Lâu béo kích động như thế, họ cũng không tiện nói ra, chỉ đành lặng lẽ nói trong lòng: Béo ơi béo à, đến lúc đó cậu hãy tự cầu mong mình phước lớn mạng lớn nhé!  

             Ôi~  

             Reng reng reng~  

             Lại có tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.  

             “Của ai đấy?”, Tần Kiệt hỏi.  

             “Lần này là của tôi!”, Trương Lâu béo lôi điện thoại ra liếc một cái, hai mắt sáng ngời lên.  

             “Suỵt~”  

             Tên béo giơ tay làm động tác im lặng rồi mới nhận cuộc gọi.  

             “Bạn học Triệu Phần đấy à, có chuyện gì thế?”  

             “Bạn học Trương Lâu, qua cuộc trò chuyện của cán sự lớp, bạn sẽ trở thành đại diện cho nam sinh lớp ta biểu diễn trong đêm hội Tết Dương lịch, mời bạn từ sáu giờ chiều ngày mai đến tập trung tại cổng trường đúng giờ, chúng ta cùng nhau luyện tập”.  

             “Thật hả? Được ngay, tôi đảm bảo sẽ đến đúng giờ! Còn việc gì nữa không?”  

             “Hết rồi!”  

             Cụp~  

             Cuộc gọi đã ngắt.  

             Trương Lâu béo nhảy lên ôm lấy Vương Tinh và Bốn Mắt.  

             “Ha ha, hóa ra Kiệt Tử nói thật. Tôi trở thành đại diện biểu diễn của sinh viên nam lớp mình thật rồi. Từ chiều ngày mai tôi bắt đầu luyện tập, đến lúc đó, các anh em nhất định phải để tiếng hát của ký túc xá chúng mình len lỏi vào ký túc xá nữa của cả vườn dâu tây này nhé! Ha ha~”  

             Trương Lâu béo kích động ôm chặt Vương Tinh và Bốn Mắt, hoan hô ầm ĩ.  

             Nhưng Vương Tinh và tên Bốn Mắt thì vã mồ hôi lạnh.  

             Cái thằng Tần Kiệt này biết đào hố bẫy người khác ghê.  

             Không biết ngày mai sau khi bị đám nữ sinh tẩn cho một trận ra trò, tên béo sẽ có biểu cảm ra sao?  

             Béo à, đừng trách các anh em không nhắc nhở cậu.  

             Các anh em thực sự không nỡ đả kích tâm trạng vui vẻ của cậu.  

             Ngày mai phải cố lên nha.  

             “Béo à, nào, chai này để chúc mừng cậu trở thành tiếng hát đại diện cho nam sinh lớp chúng ta! Cạn nhé!”, Tần Kiệt đưa cho Trương Lâu béo một chai bia.  

             “Được, cạn đi!”  

             Cậu ta cụng chai với Tần Kiệt.  

             Trương Lâu béo uống ừng ực hết cả chai.  

             Tốc độ của cậu ta cứ như cơn lốc xoáy.  

             Vương Tinh và Bốn Mắt nhìn cảnh ấy mà không khỏi chặc lưỡi.  

             “Không đủ đã, thêm chai nữa đi!”  

             “Được, thêm chai nữa nào! Ha ha~”  

             Phòng ký túc xá tràn ngập tiếng cười hỉ hả của Trương Lâu.  

             Kèm theo tiếng cười nham hiểm của Tần Kiệt và hai người kia.  

             Tóm lại toàn là tiếng cười.  

             Trương Lâu béo nhanh chóng say khướt lướt, nằm vật trên giường ngủ say như con lợn chết, không hề nhúc nhích, chỉ có tiếng ngáy to như sấm dậy.  

             ...

Advertisement
';
Advertisement