Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

“Hả?”  

             Lưu Tuấn Mai sững sờ.  

             Sở dĩ bà buột miệng nói vậy không phải vì điều gì khác, mà là bởi vì cảm thấy Tần Kiệt còn quá trẻ, chỉ trạc tuổi con trai mình, nên trong lòng luôn cảm thấy không đáng tin cậy.  

             Nhưng bây giờ Tần Kiệt đã trực tiếp đề nghị ứng trước một năm tiền lương, ý tứ rõ ràng là để bà dùng để giải quyết việc gấp trong nhà trước.  

             Bà cảm thấy xấu hổ.  

             Mất một lúc lâu, bà mới đáp lại Tần Kiệt.  

             “Được, tôi đồng ý vào Kiệt Tuyết làm việc!”  

             “Vậy mới phải chứ!”, Tần Kiệt cười, rồi nháy mắt với Châu Phàm, đưa tay ra: “Chào mừng dì gia nhập đại gia đình Kiệt Tuyết chúng tôi!”  

             “Cảm ơn tổng giám đốc Tần!”, Lưu Tuấn Mai bắt tay Tần Kiệt, lại hỏi: “Không biết khi nào có thể bắt đầu làm việc ạ?”  

             “Siêu thị chúng tôi sẽ khai trương vào đúng Tết Dương lịch, ngày 31 tháng này, dì có thể đến siêu thị để làm quen môi trường làm việc trước”, Tần Kiệt nói.  

             “Vâng! Ngày 31 tôi sẽ đến!”  

             “Được!”  

             Hai người lại nói thêm mấy câu nữa, Lưu Tuấn Mai mới ra về.  

             Châu Phàm nhìn Tần Kiệt, “Tổng giám đốc Tần, vừa rồi vì sao anh lại…”  

             “Con người mà, làm sao tránh khỏi những lúc làm sai chuyện, nói sai lời, chỉ cần tính tình không xấu, nhân phẩm tốt là được rồi. Lúc vừa vào đây, Lưu Tuấn Mai đã cẩn đối chiếu hình ảnh trên chứng minh nhân dân, từ đó cho thấy dì ấy là một người rất cẩn thận! Người làm tài vụ cần phải cẩn thận như thế mới được!”  

             “Trong nhà bà ấy có sự cố, trong lòng rất khẩn trương, nên nói chuyện lỡ lời, âu cũng là chuyện dễ hiểu. Tôi đương nhiên là muốn giữ bà ấy lại làm việc rồi!”  

             “Tuyệt!”, Châu Phàm không thể không bật ngón cái: “Tôi bội phục sếp!”  

             “Bớt nịnh!”, Tần Kiệt cười: “Xem còn khuyết vị trí nào nữa thì nhanh chóng tìm bổ sung cho tôi đi! Tết Dương lịch chúng ta chính thức khai trương rồi đấy!”  

             “Anh khỏi phải nói, đúng là còn thiếu vài vị trí!”, Châu Phàm nói.  

             “Thế à? Vị trí nào thế?”  

             “Người thanh niên lần trước anh giao cho tôi đấy!”   

             “Ồ hiểu rồi. Nhanh nhanh lên nhé!”  

             “Vâng!”  

             Tần Kiệt và Châu Phàm bận rộn mãi đến giờ nghỉ trưa.  

             Lúc từ trung tâm giới thiệu việc làm đi ra, đã hơn 12 giờ trưa.  

             Bụng Tần Kiệt và Châu Phàm đều kêu réo sốt cả ruột.   

             Hai người chọn đại một nhà hàng vào ăn cơm, dù sao cũng phải giải quyết cho no bụng trước đã.  

             Reng reng reng~  

             Vừa ra khỏi nhà hàng, di động của Tần Kiệt reo inh ỏi.  

             Lấy ra xem, là Lâu béo gọi đến.  

             “Lâu Béo à, có việc gì thế?”  

             “Kiệt Tử, cậu đang ở đâu vậy?”, trong điện thoại, giọng Lâu béo có vẻ rất kích động.  

             “Tôi đang ở bên Quang Cốc, sao thế?”  

             “Cậu đang ở Quang Cốc à? May quá, tôi vừa mới ra khỏi công ty tái chế phế liệu, đang định ra vòng xoay Quang Cốc bắt xe về, chính xác là cậu ở chỗ nào, tôi qua đó tìm cậu!"  

             “Tôi đang ở phố đi bộ!”  

             “Được rồi, chờ tôi một chút!”  

             Cạch~  

             Cúp điện thoại, Tần Kiệt nhún vai với Châu Phàm: “Một người bạn học của tôi qua đây, Giám đốc Châu, anh cứ về trước làm việc đi!”  

             “Được, anh còn có việc, tôi sẽ không làm phiền nữa, có điều anh phải nhớ ngày 31 nhé, dù thế nào cũng phải đến siêu thị xem thử một chuyến!”  

             “Yên tâm đi, mấy ngày này, ngày nào tôi cũng sẽ đến!”  

             “Tôi chỉ chờ mỗi câu này thôi đấy!”  

             Tần Kiệt: “…”.  

             Cái anh này.  

             Cảm giác mình như cá mắc câu.  

             Được thôi.  

             Dù sao cũng là siêu thị của mình, đi thăm chừng là việc nên làm mà.  

             Anh nhìn theo Châu Phàm rời đi.  

             Một mình Tần Kiệt chờ đợi trong buồn chán.  

             Không lâu sau Trương Lâu trong bộ đồ hàng hiệu OHO chạy tới.  

             “Sao rồi? Đàm phán thế nào?”, Tần Kiệt hỏi.  

             “Đâu vào đấy hết rồi!”, Lâu béo kích động nói: “Tôi, Tào Bác và Giang Lỗi đã ký thỏa thuận hợp tác, còn bàn về quy định và điều lệ của tổ chức liên minh 3 trường, v.v. Tất cả đều ở trước mặt tổng giám đốc công ty tái chế phế liệu! Cậu đoán thử xem nào?”  

             “Cậu đừng có úp mở nữa, mau nói ra cho tôi, rốt cuộc là thế nào rồi?”, Tần Kiệt bước lên xe bus, giục Lâu béo.  

             “Ông tổng của công ty bảo vệ môi trường ấy chỉ vừa liếc qua chữ ký của ba người chúng tôi, liền không nói hai lời vội vàng gọi thư ký của ông ta mang hợp đồng ra liền! Trên đó ghi đầy đủ giá cả, giá thấp hơn ít nhất 5 xu so với giá lúc đầu chúng ta bán cho tên họ Tiêu!”   

             Lâu béo liến thoắng.  

             “Năm xu? Nhiều vậy à?”, Tần Kiệt hơi bất ngờ.  

             “Chính xác. Mà mới là chai lọ này nọ thôi, ngoài ra hàng sắt thép đều giữ nguyên giá. Sau khi tôi xem xong mới biết bị tên họ Tiêu kia lừa không biết bao nhiêu tiền rồi. Tên họ Tiêu đáng chết, đúng là không ra gì, chỉ giỏi kiếm tiền dơ thôi, đồ lòng lang dạ sói! Lần này chúng ta hất cẳng được hắn thật sự là việc quá đúng đắn!"  

             Lâu béo nói say sưa đến nỗi nước bọt văng tứ tung.  

             Nhưng mà Tần Kiệt hơi ngượng một chút.  

             Anh ngượng là vì giá tiền anh đã bán cho tên họ Tiêu kia, nhưng đó là ban đầu, khi anh tự mình đàm phán.  

             Lúc đó chỉ vừa mới chân ướt chân ráo bước vào ngành phế liệu này thôi, chỉ cần kiếm ra tiền là được.  

             Hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ dấn sâu hơn một bước, trực tiếp bán cho công ty tái chế phế liệu, lợi nhuận sẽ lớn tới mức nào.  

             Bây giờ xem ra, ban đầu anh suy nghĩ quá đơn giản rồi.  

             Cũng may mà chỉ giao dịch với tên họ Tiêu có ba tháng, rút chân ra kịp thời, không tính là quá muộn.  

             “Ừ, vậy là được rồi. Cậu nhớ nhé, sau này cậu và hai người Tào Bác, Khương Lỗi nhất định phải giữ quan hệ thật tốt đấy! Ngàn lần không được để người ngoài đâm bị thóc chọc bị gạo nhé! Đã có một Đào Kỳ rồi, tôi không muốn thấy một Đào Kỳ thứ hai, cậu hiểu ý tôi chứ?”, Tần Kiệt nhìn Lâu béo với vẻ mặt nghiêm túc.  

             “Ừ, tôi biết rồi, cứ yên tâm đi!”, Lâu béo gật đầu.  

             “Được rồi, đi về thôi! Bắt đầu từ ngày mai, chuyện tái chế phế liệu này tôi sẽ không tham gia vào nhiều nữa!”  

             “Hả? Như thế sao được?”, Lâu béo không thể hiểu nổi.  

             “Không được cũng phải được, nếu như cậu cảm thấy cậu làm không được, vậy tôi bảo Mã Dương làm nhé!”, Tần kiệt nói.  

             “Bớt nhảm! Tôi tất nhiên làm được! Cậu nằm mơ đi!”, Lâu béo trừng mắt liếc Tần Kiệt.  

             Tần Kiệt cười phá lên.  

             Cái anh cần chính là lời khẳng định này của Lâu béo.  

             Bây giờ Lâu béo đã thực sự trưởng thành rồi.  

             Dự án tái chế phế liệu này anh không cần quá lo lắng nữa.  

             Có thể tập trung toàn bộ sức lực vào mảng siêu thị và khu vui chơi thể thao.  

             Hôm nay là ngày 26, bắt đầu từ ngày mai là có thể chuyên tâm vào chuyện siêu thị rồi.  

             Một giờ sau, xe bus dừng lại trước trạm xe đường Mã Hổ.  

             Lúc Tần Kiệt và Lâu béo cười ha ha bước về phía cổng trường, từ xa đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.  

             “Kiệt Tử, là tên họ Tiêu và Đào Kỳ! Tại sao bọn họ lại đến đây?”, Lâu béo cau mày.  

             “Thì đến kiếm chuyện chứ làm gì!”, Tần Kiệt nói: “Không cần quan tâm bọn họ, vào thôi!”  

             “Ừ!”  

             Hai người bước vào trong trường.  

             “Đứng lại đó!’  

             Ông chủ Tiêu vô cùng tức giận khi thấy hai người Tần Kiệt nhìn họ, nhưng lại làm ra vẻ không quen biết, không chào hỏi mà đi vòng qua.  

             “Ông có việc gì?”, Tần Kiệt lạnh nhạt hỏi.  

             "Nhóc con, cậu là đồ qua cầu rút ván, cậu đá tôi với Đào Kỳ ra thì thôi đi, còn lén lút thành lập cái gì liên minh ba trường gì đó, cậu muốn tôi hít không khí mà sống à? Món nợ này, cậu bảo tôi phải tính thế nào hả?"  

             “Không sai!”, Đào Kỳ tức giận chỉ vào Tần Kiệt: “Thảo nào từ lần trước gặp cậu, mọi việc đều không suôn sẻ, thì ra bị cậu ngấm ngầm chơi xấu. Tần Kiệt, tôi cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không cho tôi và ông chủ Tiêu một câu trả lời rõ ràng thì cậu không xong với tôi đâu!”  

             “Fuck!”, nhắc tới chuyện lần trước gặp Đào Kỳ, Lâu béo chỉ thấy muốn văng tục.  

             Lần trước nếu không phải Tần Kiệt ngăn anh lại, anh đã cho tên này một trận rồi.  

             Bây giờ Đào Kỳ như con chim phượng hoàng đã gãy cánh, thất thế lại dám đến trước cổng trường Đại học Công nghiệp Hồ diễu võ dương oai.  

             Lâu béo càng càng nhìn càng ngứa mắt.  

             Sắc mặt cậu ta đanh lại, tức giận chỉ vào Đào Kỳ, thân hình phốp pháp run lên, quát lớn: “Con mẹ nó cậu còn dám nói thêm một lần nữa, có tin tôi nghiền cậu ra bã không hả?”

Advertisement
';
Advertisement