Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

“Cậu chỉ mong sao chuyện của chúng ta thất bại thôi đúng không?”, Tần Kiệt nhìn bằng nửa con mắt.

“Ha ha, đâu có, tôi còn đang lo không hết đây này, nói mau, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?”, Trương Lâu béo cười đùa cợt nhả.

“Tìm một công ty môi trường…”

Nghe Tần Kiệt nói như vậy, nhìn chung Trương Lâu béo cũng đã hiểu ra Tần Kiệt muốn làm gì.



Làm như vậy, tương đương với việc bọn họ sẽ bỏ qua tên họ Tiêu, tự do làm một mình.

Lợi nhuận còn nhiều hơn.

Đương nhiên Trương Lâu béo cầu còn không được.

“Sớm nên làm như vậy rồi. Kiệt Tử, cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”, Trương Lâu béo tự tin vỗ ngực.



“Đừng có mà nói toác ra như vậy, cậu cứ lặng lẽ mà tìm là được! Hiểu ý của tôi không?”, Tần Kiệt cố ý nhắc nhở, anh không muốn bị rò rỉ tin tức.

“Ừm, tôi hiểu rồi. Vừa hay sáng nay không phải đi học, bây giờ tôi đi ngay đây!”

“Được, tìm được nói với tôi một tiếng!”

“Ok!”

Trương Lâu béo hồ hởi rời đi.

Tần Kiệt đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi thu dọn xong, anh nhận được một cuộc gọi từ Tần Tuyết.

“Còn có 5 ngày nữa là thi rồi, em còn có thời gian gọi điện thoại cho anh sao?”, Tần Kiệt hỏi.

“Làm sao? Em kiểm tra anh một chút không được à? Thành thật khai báo đi, có phải là đang ở chung một chỗ với cô gái nào không?”, âm thanh chất vấn của Tần Tuyết phát ra từ trong điện thoại.

“Đâu có đâu, anh đang đi vệ sinh này, có muốn nghe không?”, Tần Kiệt đùa giỡn nói.

“Anh thật buồn nôn. Quên đi, mặc kệ anh đó. Em cúp máy đây!”

“Đợi đã!”

“Anh có chuyện gì sao?”

“Em gọi điện thoại cho anh, thật là chỉ muốn kiểm tra anh thôi à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Bằng không thì sao?”, Tần Tuyết nói.

“…”

Tần Kiệt hết chỗ nói.

“Được rồi, em học đi, đến hôm đó anh đưa em đến chỗ thi!”

“Xì! Cũng không phải thi ở nơi khác, thi tại trường mà, lắm trò như vậy để làm gì? Không có chuyện gì em cúp máy đây!”, Tần Tuyết không để ở trong lòng.

“Ừm, học hành chăm chỉ nhé! Bye Bye!”

“Bye bye!”

Cúp điện thoại xong, Tần Kiệt mỉm cười, lắc lắc đầu, trở lại giường.

Kí túc xá to như thế giờ phút này chỉ có một mình anh.

Tháng sau là tháng sẽ diễn ra kì thi CET-4 và CET-6 được tổ chức mỗi năm một lần.

Khương Tiểu Nha sẽ tham gia kì thi CET-6, bây giờ đã sớm đi học rồi.

Gần đây không biết Vương Tinh bận cái gì, cả ngày không thấy tăm hơi đâu cả.

Còn Trương Lâu béo thì đang đi làm việc giúp anh.

Một mình Tần Kiệt ở trong kí túc xá, trái lại anh có chút không quen.

Anh đành phải gọi điện thoại cho Châu Phàm.

Châu Phàm nói là anh ta đang giải quyết giấy tờ thôi việc, nhưng cấp trên vẫn chưa phê duyệt.

Cấp trên nói rằng anh ta chỉ có thể thôi việc sau khi người kế nhiệm nhận chức.

Tần Kiệt thúc giục cũng không được, đành phải tán gẫu với Châu Phàm một lúc rồi cúp máy.

Nóng vội không làm nên chuyện.

Nên đến, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ đến.

Tần Kiệt tự an ủi bản thân, lấy sách tiếng Anh đại học ra chuẩn bị ôn lại bài tập.

Leng keng~

Chuông điện thoại anh đột nhiên vang lên.

Nhìn màn hình hiển thị, anh choáng váng.

Là Ôn Thanh Thanh gọi đến.

Kể từ lần cuối cùng anh giải vây giúp Ôn Thanh Thanh và quen biết cô ở Tiểu Tứ Xuyên, anh đã không liên lạc với cô ấy.

Không ngờ lúc này Ôn Thanh Thanh lại chủ động gọi điện thoại cho anh.

Tần Kiệt do dự không biết có nên nghe máy hay không.

Nếu nghe máy, không biết bên cạnh Ôn Thanh Thanh có ai hay không, ngộ nhỡ có ai, truyền ra, bị Tần Tuyết biết được, không chừng cô ấy sẽ nổi máu ghen.

Nếu không nghe, bình thường ở lớp học môn chung, anh thường xuyên vô tình gặp cô ấy ở cầu thang phòng học, ngẩng đầu gặp cúi đầu cũng gặp, đến lúc đó sẽ có chút khó xử.

Đắn đo nhiều lần, cuối cùng Tần Kiệt vẫn nghe máy.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”, lời nói của Tần Kiệt rất đúng mực, không có gì không ổn cả.

“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao?”, Ôn Thanh Thanh nói trong điện thoại.

“Ách… Khụ Khụ, đương nhiên có thể. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”, Tần Kiệt nói.

Ôn Thanh Thanh: “…”

Tần Kiệt đang luyện nói sao?

“Tối mai là sinh nhật tôi, tôi đặt phòng ở Vọng Tương rồi, cậu có thể đến không?”

“Sinh nhật cậu?”, Tần Kiệt ngẩn ra, trầm mặc không nói gì.

Một cô gái chủ động đề cập chuyện này với anh có ý gì?

Tần Kiệt có chút luống cuống.

Do dự hồi lâu, anh cũng không lên tiếng.

“Nếu không tiện thì cậu không cần đến nữa đâu! Không sao! Không có chuyện gì nữa tôi cúp máy đây!”

Trong điện thoại, nghe qua giọng nói của Ôn Thanh Thanh có chút thất vọng.

Tần Kiệt có thể nghe ra, anh nói: “Đợi đã!”

Ánh mắt Ôn Thanh Thanh chợt lóe lên: “Cậu còn có gì muốn nói sao?”

“Có!”, Tần Kiệt dừng một chút: “Ngày mai tôi sẽ đến!”

“Thật sao?”, rất dễ nhận thấy trong giọng nói của Ôn Thanh Thanh hiện lên vẻ vui mừng ngạc nhiên.

“Ừm, tối mai gặp!”

“Ừm. Tôi đợi cậu đến đó!”

Lạch cạch~

Cúp điện thoại.

Một nụ cười đã lâu không thấy hiện lên trên trên gương mặt của Ôn Thanh Thanh.

Cuối cùng cậu ấy cũng đã đồng ý.

Cậu ấy thật sự đã đồng ý rồi.

Kể từ lần cuối cùng chia tay, cô chưa có thêm cơ hội để nói chuyện riêng với anh.

Cuối cùng tối mai có thể rồi.

Ôn Thanh Thanh vô cùng kích động.

Cô tưởng tượng cảnh tối mai mình sẽ được nói chuyện với Tần Kiệt.

Tần Kiệt nhìn cái tên Ôn Thanh Thanh hiển thị trên điện thoại, trầm mặc hồi lâu.

Tùy cơ ứng biến! Anh là một thằng đàn ông, sợ cái gì chứ?

Anh khích lệ động viên chính mình sau đó bắt đầu ôn bài.

Kiếp trước, cho đến khi tốt nghiệp đại học, anh chỉ mới thi đỗ CET-4.

Anh thi CET-6 hai lần, nhưng đều bị trượt.

Có thể nói đó là một sự tiếc nuối trong cuộc đời học đại học của anh.

Mặc dù nói có thể thi đỗ CET-6, nhưng trong cuộc sống thực, nó không hữu ích cho lắm.

Nhưng ở môi trường đại học, có thể thi đỗ CET-6 thì đó chính là biểu tượng của sức mạnh.

Ít nhất nó có thể chứng minh bạn đã chăm chỉ, siêng năng trong quá trình học tập.

Có ý chí phấn đấu, tiến thủ.

Để bù đắp sự tiếc nuối này, Tần Kiệt mở giáo trình tiếng Anh ra.

Anh hăng say học tập không để ý đến thời gian.

Trong lúc bất tri bất giác, anh không biết bây giờ là mấy giờ.

Tinh tinh tinh~

Một hồi chuông đột nhiên vang lên kéo Tần Kiệt trở lại hiện thực.

Anh nhìn vào màn hình hiển thị.

Là một đoạn tin nhắn.

Do Trương Lâu béo gửi đến.

Nội dung đại khái là cậu ta đã tìm được một công ty môi trường ở thung lũng Đông Hồ, cũng đã nói chuyện với người phụ trách công ty đó, nhưng cậu ta cảm thấy rằng người phụ trách không có hứng thú cho lắm.

Cậu ta chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, muốn Tần Kiệt cho cậu ta thêm chút động lực.

Tần Kiệt trực tiếp lắc đầu.

Tên béo chết tiệt, tôi cũng không phải là Lương Tịnh Như, cho cậu dũng khí cái rắm.

Anh vốn muốn trả lời như thế, nhưng nghĩ lại, khó thấy Trương Lâu béo làm việc dốc sức như vậy, không thể đánh đổ sự hăng say của cậu ta, anh chỉ đành nhắn lại 7 chữ.

Cố lên, trông chờ vào cậu đó!

Sau khi tên béo nhận được đoạn tin nhắn, quả nhiên cậu ta trở nên say mê, hừng hực khí thế hơn.

Cậu ta lập tức đáp lại.

Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Ông chủ ngồi đợi tin tốt từ tôi nhé.

Oh Yeah!

Tần Kiệt: “…”

Anh không muốn thấy những lời nói ngây thơ ấu trĩ của Trương Lâu béo thêm một lần nào nữa.

Anh dự định sẽ tắt nguồn, để hoàn toàn thoát khỏi tác động của ngoại cảnh, chuyên tâm học hành.

Nhưng anh vẫn chưa kịp tắt nguồn.

Thì lại nhận được một đoạn tin nhắn.

Lần này, không phải Trương Lâu béo gửi đến.

Mà là Tạ Quan Lâm.

Tần Kiệt lập tức ấn vào.

Sau khi đọc xong, suýt chút nữa anh phun hết dịch axit trong dạ dày ra ngoài.

Bởi vì trên đoạn tin nhắn Tạ Quan Lâm gửi đến nói rằng.

Sáng nay, Đào Kỳ đưa bạn gái đến một cửa hàng KFC bên ngoài Hoa Nông để ăn gà KFC.

Nửa chừng cậu ta và bạn gái vào toilet.

Sau khi trở lại cậu ta và bạn gái tiếp tục ăn KFC...

----------------------------

Advertisement
';
Advertisement