Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

Trong siêu thị chủ yếu sử dụng tiền mặt, vừa nhanh vừa an toàn.

Ngoài ra, dựa vào ký ức của kiếp trước.

Sau khi quy mô của khu đô thị mới Nam Hồ được mở rộng, có đến ba trăm nghìn người ở đây, nhiều siêu thị cỡ lớn đã được mở thêm.

Có các thương hiệu nước ngoài như Carrefour, Wolf, Metro,...



Trong nước thì có Tô Quả (Suguo), Tân Nhất Gia,...

Việc làm ăn buôn bán đều rất tốt.

Nhưng trước mắt, những chiếc siêu thị này vẫn chưa tập trung lại.

Nếu bản thân đi trước một bước sẽ nắm được ưu thế.



Đợi vài năm nữa, sau khi quy mô của khu đô thị mới Nam Hồ được mở rộng, danh tiếng của siêu thị do mình mở đã vang xa, thương hiệu cũng trở nên quen thuộc hơn với mọi người. Đến lúc đó chẳng sợ gì nữa.

Nhưng phải suy xét đến hai sự lựa chọn khi mở siêu thị.

Một là tự mình lập thương hiệu, hai là gia nhập chuỗi cửa hàng.

Chọn gia nhập chuỗi cửa hàng thì đơn giản, tìm một siêu thị cỡ lớn rồi đưa họ phí gia nhập, mỗi năm nộp chút tiền quản lý các thứ là được rồi. Có thể nhờ vào danh tiếng của thương hiệu để nhanh chóng mở rộng.

Tuy nhiên, nếu như lựa chọn gia nhập chuỗi cửa hàng sẽ phải đối mặt với một vấn đề lớn.

Đó là phải chịu sự quản lý của công ty thương hiệu, không thể phát triển theo ý mình.

Phát triển đến một mức độ nào đó sẽ xuất hiện nút thắt cổ chai*.

*Nút thắt cổ chai là điểm tắc nghẽn trong hệ thống sản xuất.

Còn nếu như lựa chọn tự thành lập thương hiệu, cần phải bỏ ra nhiều sức để gây dựng danh tiếng.

Cần một nguồn vốn rất lớn nên rất khó khăn.

Nhưng về lâu về dài, chỉ cần hình tượng thương hiệu được thiết lập thành công, vậy con đường phát triển trong tương lai sẽ rộng mở hơn, hơn nữa còn có thể mở rộng ra ngoài tỉnh đúng theo ý muốn của mình.

Cái gì cũng có hai mặt của nó.

Tần Kiệt cân nhắc một lúc, quyết định tự mình thành lập thương hiệu.

Chọn tự thành lập thương hiệu rồi, vậy chọn tên siêu thị như nào cho hay nhỉ?

Còn việc mở một chuỗi khu vui chơi thể thao trong tương lai nữa, cái này cũng cần một cái tên thích hợp mới được.

Đặt thế nào được nhỉ?

Tần Kiệt hơi đau đầu.

Tắm xong rồi nhưng anh vẫn chẳng nghĩ ra được cái tên nào cho phù hợp.

Đành gác lại qua một bên vậy.

Đợi một ngày đẹp trời nào đó có linh cảm rồi tính tiếp.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng sớm hôm sau, Tần Kiệt vội vã đến tòa nhà Thái Tử.

Hôm nay có buổi hẹn với các sinh viên xuất sắc của Viện Nghệ thuật thuộc trường đại học thành phố Hán nên anh không được phép tới trễ.

Lúc đến nơi, anh nhận thấy các sinh viên xuất sắc còn đến sớm hơn cả mình.

Sau khi mời các sinh viên xuất sắc ăn bữa sáng, Tần Kiệt dắt bọn họ đi khảo sát thực địa.

Sau khi đi tham quan nhà để xe và từ tầng một lên tầng ba xong, các sinh viên xuất sắc bắt đầu xôn xao bàn luận, bày tỏ ý kiến của mình.

Thể hiện những ý kiến trái chiều nhau ngay trước mặt Tần Kiệt.

Điều này khiến Tần Kiệt nhớ đến cảnh tượng bách gia tranh minh thời xuân thu chiến quốc cách đây hơn hai ngàn năm.

Anh rất tò mò nên không làm phiền bọn họ, mặc kệ các sinh viên xuất sắc thảo luận cùng nhau, anh chỉ đứng lặng lẽ một bên nghe họ nói.

Đương nhiên thi thoảng anh cũng nhắc một chút đến yêu cầu của mình.

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã hết một buổi sáng.

Các sinh viên xuất sắc bàn tán sôi nổi với nhau cả một buổi sáng, cuối cùng cũng có được phương án thiết kế ban đầu.

Khi cầm được bản phương án thiết kế ban đầu, Tần Kiệt xem tỉ mỉ một lúc, cảm thấy rất ổn nên vô cùng hài lòng.

Phương án mà các sinh viên xuất sắc thiết kế ra, bao gồm cả ba hệ thống: siêu thị, tầng hầm để xe và khu vui chơi thể thao.

Có thể nói là một hệ thống nhiều tầng.

Không thể thiếu một tầng nào.

Bọn họ không những suy xét đến những vần đề cần chú ý khi lượng khách tăng trong tương lai.

Mà còn suy nghĩ đến việc sáp nhập ba hệ thống này lại thành một.

Có thể nói đây là một phương án thiết kế rất hoàn hảo.

Hệ thống này còn thích hợp hơn cả so với Tần Kiệt nghĩ lúc ban đầu.

Ban đầu Tần Kiệt chỉ nghĩ đến việc sao chép cách bày trí của siêu thị và khu vui chơi thể thao bình thường của đời sau vào chỗ này.

Nhưng nghĩ một hồi, anh vẫn muốn làm cái gì đó khác biệt chút.

Bây giờ gặp được thiết kế và cải tạo hoàn hảo của các sinh viên xuất sắc.

Nếu như thiết kế trước đây của anh rất vụn vặt, vậy thì phương án hiện giờ là một bản thiết kế tổng hợp hoàn chỉnh.

Không cùng đẳng cấp với nhau.

Tần Kiệt tiếp nhận phương án rồi mời các sinh viên xuất sắc đi ăn. Sau khi thanh toán, tiễn các sinh viên ra về cũng đã tầm hai giờ chiều.

Sau khi có được phương án thiết kế, tiếp sau đó, Tần Kiệt muốn tìm bên lắp đặt thiết bị và vật liệu.

Nghĩ rồi, Tần Kiệt đi thẳng tới khu mua bán tổng hợp Red Star Camry nằm trên đường Hùng Sở thuộc khu Hán Xương.

Anh đã dò hỏi mấy cửa tiệm lắp đặt trang thiết bị và vật liệu nhưng đều cảm thấy không thích hợp.

Cuối cùng chọn được một công ty lắp đặt trang thiết bị có tên Công ty TNHH Chaomei Zhuangshi. Anh đưa giám đốc Thường của bộ phận quản lý và mấy nhân viên của công ty Chaomei Zhuangshi đến tòa nhà Thái Tử.

Một tiếng sau.

“Giám đốc Tần, chúng tôi đã xem xét xong nơi này rồi!”

Giám đốc Thường của phòng quản lý công ty Chaomei Zhuangshi đội chiếc mũ bảo hộ đi lên tầng ba.

“Có tất cả ba tầng, không tính hầm gửi xe phía dưới thì khoảng 2300 mét vuông, diện tích rất lớn, anh cứ yên tâm giao cho chúng tôi!”

“Giám đốc Thường, tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần mọi người làm theo bản thiết kế tôi đưa cho thôi, bên anh có vấn đề gì không?”, Tần Kiệt hỏi

Giám đốc Thường quay đầu, vẫy tay với một cô gái trẻ đứng phía sau: “Tiểu Phương, cô nói ý kiến của mình cho giám đốc Tần nghe đi”.

Tiểu Phương là người chuyên phụ trách mảng thiết kế, là nhà thiết kế hàng đầu trong công ty, có kinh nghiệm phong phú. Giám đốc Thường rất yên tâm khi để cô ấy nói chuyện.

Tiểu Phương lật tập giấy tờ trong tay mình.

Trong đó có bản thiết kế mà Tần Kiệt đưa cho bọn họ.

Khi đưa cho bọn họ, bản thiết kế trắng tinh, không chút tỳ vết.

Vậy nhưng bây giờ, Tần Kiệt phát hiện ra trên đó có thêm mấy vòng tròn đỏ, có chỗ còn đánh dấu hỏi to đùng.

Anh hơi tò mò.

“Cô có thể giải thích vòng tròn đỏ và dấu hỏi kia có ý gì được không?”

“Đương nhiên rồi!”, Tiểu Phương gật đầu, chỉ vào vòng tròn đỏ: “Chúng tôi đã khảo sát thực địa và đo đạc qua những chỗ này, nếu như làm theo tấm bản đồ thiết kế của anh đề ra, tôi cho rằng hơi bất khả thi!”

“Lý do là hình dạng những chỗ này không đúng theo mẫu, lúc xây dựng sẽ khác xa so với thiết kế. Để có thể sử dụng tối đa toàn bộ không gian ở đây, ta buộc phải sửa lại bản thiết kế này!”

“Ồ? Tôi không hiểu về chuyện thiết kế cho lắm, nếu mọi người cảm thấy ổn thì cứ theo đó mà làm là được”, Tần Kiệt nghe xong hiểu ngay.

Các sinh viên xuất sắc vẫn còn chưa ra trường, chỉ biết lý thuyết thôi.

Đương nhiên vẫn có những chênh lệch đáng kể với người đi làm có nhiều năm kinh nghiệm.

Tần Kiệt cho rằng đó là thiết kế hoàn hảo bởi vì anh vốn chẳng hiểu gì về lĩnh vực này, chỉ là đánh giá nó bằng con mắt của người bình thường mà thôi.

Việc thuộc lĩnh vực nào thì cứ giao cho chuyên gia của lĩnh vực đó làm là anh yên tâm rồi.



Hơn nữa, nếu như bọn họ lắp đặt trang trí không vừa lòng, anh vẫn có thể yêu cầu họ làm lại được mà.

Dù sao anh cũng chẳng mất tiền.

Sợ gì chứ?

“Còn những dấu hỏi này thì sao? Nó có ý gì vậy?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Là vậy, những chỗ này...”, Tiểu Phương giải thích chi tiết cho Tần Kiệt hiểu.

Tần Kiệt nghe rất nghiêm túc.

Hai người, một người nói, một người nghe, thi thoảng còn trò chuyện vài câu.

Chẳng mấy chốc nửa tiếng đã trôi qua.

Hai người vừa kết thúc cuộc trao đổi.

“Được, giám đốc Thường, cứ dựa trên phương án lắp đặt, trang trí của chị Phương làm đi. Chuyện giá cả anh cứ nói tôi nghe xem tính như nào?”

Tần Kiệt nhìn giám đốc Thường rồi nói.

“Là thế này, vì mỗi tầng một kiểu nên mức độ lắp đặt và trang trí không giống nhau. Vừa rồi chúng tôi có bàn bạc qua, dựa trên kinh nghiệm lúc trước, với quy mô như của anh, theo tính toán ban đầu thì cả tiền thợ, tiền nguyên vật liệu, tiền thiết kế các thứ, một mét vuông khoảng 600 tệ!”

“600 tệ?”

----------------------------

Advertisement
';
Advertisement